Chương 3: Hòa Giải Hay Sự Cách Biệt?
Mỗi ngày trôi qua, không khí trong nhóm dường như càng trở nên nặng nề hơn. Mọi thứ không thể chỉ được giải quyết bằng những lời nói suông, và từng thành viên đều cảm nhận được sự bất ổn len lỏi vào trong mỗi buổi luyện tập. Một tuần đã trôi qua kể từ cuộc tranh cãi nảy lửa hôm đó, và dù cố gắng hòa hoãn, sự căng thẳng vẫn không biến mất.
Chan là người luôn đứng giữa, làm cầu nối cho mọi người. Nhưng giờ đây, anh cảm thấy như mình đang dần mệt mỏi. Dù anh có cố gắng đến đâu, mối quan hệ giữa các thành viên vẫn không thể lành lại. Trong suốt buổi tập hôm nay, sự im lặng bao trùm, không có những tiếng cười đùa như trước, mà thay vào đó là những ánh mắt đầy lo lắng và xa cách.
Minho vẫn giữ vẻ ngoài lạnh lùng, không mấy giao tiếp với các thành viên. Anh ngồi tách biệt, mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại như thể muốn né tránh mọi chuyện. Cảm giác như anh đang sống trong một thế giới khác, tách biệt hoàn toàn với những người còn lại.
Seungmin không thể chịu đựng được sự im lặng nữa "Anh cứ làm như chúng ta không tồn tại vậy," Seungmin nói, không thể kiềm chế được sự thất vọng trong giọng nói. "Chúng ta là một nhóm, như anh lúc nào cũng chỉ lo cho bản thân."
Minho không ngẩng đầu lên, chỉ thở dài. "Cậu muốn tôi làm gì? Tôi không thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra."
Changbin đứng từ xa, nhìn vào tình hình. "Seungmin, đừng làm căng thêm nữa," Changbin lên tiếng, cố gắng giữ không khí nhẹ nhàng hơn. "Minho có lý anh ta, nhưng chúng ta cũng cần phải lắng nghe nhau."
Han, luôn là người dễ chịu, không thể im lặng thêm. "Mọi người không thể cứ mãi cãi nhau như thế này," anh nói, sự nhẹ nhàng trong giọng nói của anh trái ngược hoàn toàn với sự căng thẳng trong phòng. "Chúng ta cần phải tìm cách giải quyết chứ không phải cứ đổ lỗi cho nhau."
Felix cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng không phải để tham gia vào cuộc tranh cãi mà để phá vỡ sự im lặng. "Có thể chúng ta cần nghỉ một chút," Felix đề nghị, ánh mắt anh lướt qua từng người trong nhóm. "Có lẽ mỗi người cần thời gian để suy nghĩ."
Hyunjin gật đầu. "Đúng vậy, đừng để những chuyện này phá hỏng không khí chung."
Trong khi mọi người bắt đầu rời đi để nghỉ ngơi, Chan cảm thấy một nỗi lo lắng bao trùm lấy anh. Anh không biết phải làm sao để nhóm có thể vượt qua được giai đoạn này. Anh hiểu rằng không thể chỉ dựa vào những buổi luyện tập, những cuộc trò chuyện ngắn ngủi để hàn gắn mọi thứ. Anh cần phải làm gì đó lớn hơn, một quyết định sẽ thay đổi hoàn toàn bầu không khí trong nhóm.
Về phía Minho, anh không thể tránh khỏi cảm giác tội lỗi. Mặc dù không trực tiếp gây ra cuộc cãi vã, nhưng anh biết mình là người đã khiến tình hình trở nên căng thẳng. Anh tự hỏi liệu mình có thể hòa nhập lại với nhóm một lần nữa hay không, liệu những vết nứt trong mối quan hệ có thể được vá lại không.
Tối hôm đó, Chan quyết định mời mọi người vào một cuộc họp nhỏ. Dù không ai nói ra, nhưng họ đều cảm nhận được sự cần thiết phải giải quyết mọi chuyện ngay lập tức. Buổi họp diễn ra trong một không khí trầm lặng. Mọi người ngồi quanh bàn, đôi mắt nhìn nhau đầy sự dè chừng và bất an.
"Chúng ta không thể tiếp tục như thế này," Chan bắt đầu, giọng nói của anh vừa nhẹ nhàng vừa kiên quyết. "Nhóm của chúng ta không chỉ là một đội nhạc. Chúng ta là những người bạn, những người có chung một mục tiêu. Nếu chúng ta không thể hòa hợp, tất cả những gì chúng ta đã xây dựng sẽ bị đổ vỡ."
Minho không nói gì, nhưng ánh mắt của anh chứa đựng nỗi lo lắng mà anh không thể che giấu. "Vậy chúng ta phải làm gì?" anh hỏi, giọng nói có phần mệt mỏi.
"Chúng ta cần phải trung thực với nhau," Chan trả lời. "Hãy nói ra những điều thật sự cần thiết, những điều chúng ta không thể nói ra trước mặt nhau."
Mọi người đều im lặng, nhưng lần này là một sự im lặng khác. Nó không phải là sự trốn tránh, mà là sự lắng nghe. Lần đầu tiên trong một thời gian dài, họ cảm thấy rằng đây chính là lúc để họ bắt đầu lại từ đầu.
~ 夏云 (Hạ Vân) ~
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top