Chương 12: Lưỡi Dao Của Thực Tại
Buổi sáng hôm sau, không khí trong phòng tập vẫn yên tĩnh như thường lệ. Cả nhóm đang chuẩn bị cho một lịch trình bận rộn, nhưng bầu không khí ngột ngạt giữa các thành viên vẫn không thể che giấu được. Jeongin vẫn không thể gạt bỏ cảm giác bất an từ tối qua. Dù đã cố gắng tỏ ra vui vẻ, nhưng cậu biết rằng mọi chuyện đang dần vượt khỏi tầm kiểm soát.
Trong khi đó, Seungmin vẫn tỏ ra bình tĩnh hơn, nhưng cậu có thể cảm nhận được sự lo lắng từ anh. Minho và Chan đã trở nên xa cách, và dù cả hai cố gắng giữ vẻ ngoài không đổi, nhưng cậu có thể thấy những dấu hiệu của sự mệt mỏi lộ ra rõ rệt. Cả nhóm đang dần tách rời thành từng mảnh nhỏ, và Jeongin không biết liệu mọi chuyện có thể trở lại như xưa.
"Jeongin, em có sao không?" Felix tiến đến bên cạnh cậu, giọng nói ấm áp như mọi khi.
Jeongin nhìn lên, cố gắng nở một nụ cười. "Ừm, em ổn mà, Felix. Cảm ơn anh."
Nhưng Felix không bị lừa. Anh biết rõ sự thay đổi trong ánh mắt của Jeongin, cậu không còn là cậu bé vui vẻ như trước. Felix chỉ im lặng, không nói gì thêm, nhưng ánh mắt anh truyền tải một thông điệp yên tĩnh, đầy thấu hiểu.
Mọi người tiếp tục chuẩn bị cho buổi tập, nhưng càng lúc, không khí càng trở nên căng thẳng hơn. Minho và Chan không giao tiếp nhiều, mà chỉ trao đổi vài câu cần thiết, đôi khi là những câu ngắn gọn đến lạnh lẽo. Changbin và Han cũng im lặng hơn thường lệ. Hyunjin vẫn cố gắng giữ không khí vui vẻ, nhưng cậu cũng không thể không nhận ra rằng mọi thứ đang rạn nứt.
Sau buổi tập, nhóm quyết định ra ngoài ăn tối để xoa dịu căng thẳng. Nhưng không ai trong số họ thực sự ăn uống vui vẻ. Bữa ăn trở nên im lặng, trừ tiếng dao dĩa va vào nhau và những cái nhìn tránh né.
Cuối cùng, sau khi bữa ăn kết thúc, nhóm tản ra. Jeongin và Seungmin đi dạo cùng nhau, cả hai đều cảm nhận được sự ngột ngạt trong không khí.
"Anh nghĩ chúng ta có thể làm gì không?" Jeongin hỏi, giọng cậu có chút mệt mỏi.
Seungmin nhún vai, nhìn vào ánh đèn đường mờ ảo. "Anh không biết. Nhưng anh tin là nếu chúng ta không đối mặt với vấn đề này sớm, mọi thứ sẽ chỉ ngày càng tồi tệ hơn."
Jeongin gật đầu, đôi mắt cậu ánh lên một tia lo lắng. "Nhưng... họ có muốn giải quyết không? Em cảm thấy như có một khoảng cách quá lớn giữa họ rồi."
Seungmin không trả lời ngay. Anh nghĩ một lúc, rồi nhìn Jeongin với một ánh mắt sâu sắc. "Nếu như không ai dám bước lên và nói ra sự thật, thì sẽ chẳng ai có thể hàn gắn được. Nhưng điều quan trọng là, chúng ta không thể để điều này kéo dài. Bởi vì khi có quá nhiều im lặng, mọi thứ sẽ dần bị chôn vùi."
Câu nói của Seungmin vang vọng trong đầu Jeongin, làm cậu nhận ra một sự thật đau đớn. Phải chăng họ đang làm lơ trước vấn đề, cố gắng tránh né mà không biết rằng nó sẽ ngày càng nghiêm trọng hơn?
Khi cả hai dừng lại ở một góc phố vắng, Jeongin nhìn lên bầu trời, rồi lặng lẽ thở dài. Cậu không biết phải làm gì, nhưng trong lòng lại có một cảm giác bất lực không thể xua tan. Mối quan hệ giữa mọi người, đặc biệt là Minho và Chan, đang dần rạn nứt, và không ai có thể cứu vãn nếu không có ai dám đối mặt với sự thật.
"Anh nghĩ chúng ta nên nói chuyện với họ không?" Jeongin hỏi, giọng cậu có chút hoang mang.
Seungmin suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu. "Đôi khi, có những điều phải tự bản thân họ đối mặt. Nếu không, chẳng ai có thể giúp được."
~ 夏云 (Hạ Vân) ~
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top