#12 - Máu, định ước và khuất phục

Note: Mọi người không nhìn nhầm đâu, chương 12 thật sự trùng tên với chương 1.

Thời gian chậm chạp trôi qua từng khắc, nhưng nhịp điệu trận chiến lại dồn dập như tiếng trống trận. Không ai nghĩ thủ lĩnh giới chính đạo miền Bắc Tự Long lại không trấn giữ trận địa Hà Nội mà lại cùng ông bạn ruột rà Bằng Kiều án ngữ tại thành cổ Quảng Trị. "Thằng Thạch sắp oánh tụt anh em mình xuống rồi đấy, đoán chuẩn không chệch đường nào đây này", thầy Kiều cười cười cảm thán. Học trò cưng của hai thầy từng dự đoán linh khí bi thương ở trận địa thành cổ rất hấp dẫn với thể chất âm trì cổ quái của lũ xà yêu, quả nhiên hôm nay xuất hiện ở đây không phải là những con yêu mạnh nhất, nhưng lại tà độc nhất. Những con quỷ đã không màng ranh giới mà ăn luôn cả oán linh trong yêu-ma-quỷ-quái để tu luyện, bốc mùi hôi thối nồng nặc, lăm le nấu sôi dòng Thạch Hãn để nuốt xương của các chiến sĩ đã ngã xuống thời kháng chiến. Tạm cất đao lớn sang một bên, thầy Long hai tay hai lá cờ hội, dang tay vẽ vào không trung điệu múa rộn ràng trong tiếng trống dồn dập của thầy Kiều. Kẻ vô tri đứng đằng xa xa nhìn vào cứ ngỡ đang có hội làng chộn rộn, chẳng ngờ được cứ mỗi một cái phẩy tay, lá cờ hội thêu đầy chú trừ tà lại chém đứt đôi vài đầu rắn. Mùi máu yêu tanh nồng không làm hai lão làng phải nhăn mũi lấy một lần, cũng lâu rồi họ mới trực tiếp ra trận, khó tránh khỏi cảm xúc say sưa hừng hực của thời trai trẻ oanh liệt. Mỗi tiếng trống vang lên trong không trung như đáp lời từng rung động âm thanh đang nối liền một dải Bắc Nam, gieo vào lòng người ta một làn điệu thầm thì nhưng hào hùng kì lạ. Đâu đó trong đêm định mệnh này, vài người nhạy cảm bỗng dưng thấy bồi hồi mà rơi nước mắt. Cao Vịnh đứng trong đền Ngọc Sơn giữa lòng Hồ Gươm, đệm vào hồi trống rầm rì ấy từng giọt đàn bầu réo rắt, cây đàn bầu nhà Huỳnh Sơn đã cất giữ gần trăm năm nay dưới gốc đa thần. Duy Khánh nhìn Huỳnh Sơn đang bồn chồn ngồi cùng mình trên sập tre ở sân trước, định lên tiếng trấn an anh thì cả hai cùng nghe thấy tiếng đàn bầu vọng lại từ phía hồ. Ban đầu Khánh không rõ Sơn có nghe được những âm thanh có linh lực này không, nhưng có vẻ dòng máu chảy trong người anh vẫn đáp lời thanh âm gia tộc. Mắt Sơn long lanh xúc động khi lần đầu tiên biết được tiếng đàn bầu cũng có thể vẽ nên bức tranh hùng vĩ nhường ấy thay cho âm thanh mềm mại da diết thường ngày.  Khánh vốn không định để anh dự khán trận chiến này nhưng từ lúc tự tay giao lại đàn cho Vịnh, Huỳnh Sơn không muốn đứng ngoài cuộc như một kẻ vô tri nữa. Từng tiếng đàn mượt mà như lụa chảy ra từ tay Cao Vịnh, rơi xuống mặt hồ thấm đẫm linh khí của dòng nước thánh rồi bay lên không trung, giăng thành từng lớp kết giới vây quanh ngôi đền thiêng. Tay vẫn không ngừng tiếng đàn, Vịnh nghe một tiếng gõ nhỏ đằng cửa, ngẩng lên để thấy hậu duệ rùa thần đã ngoi lên địa phận đền từ bao giờ. Một người một rùa nhìn nhau mà tự rõ, đâu dễ gì trêu đùa con cháu nước Nam. Cầu Thê Húc vốn đã một màu đỏ tươi, nay thấm máu yêu bỏ mạng lại càng thêm phần rực rỡ.

=====

Bọn Neko nhìn chằm chằm vào túi khoá linh trên tay Long, ánh sáng lập loè yếu ớt chẳng khác gì túi khoá linh năm đó của Khánh, thậm chí còn tệ hơn. Năm năm, không thể tưởng tượng nổi linh hồn của Thịnh đã trải qua những gì trong nơi địa ngục ấy. Ánh trăng mờ ảo, âm thanh từ trận địa đằng xa vọng về như một bản nhạc nền cho cảnh tượng căng thẳng trước mặt. Long đưa tay lên ngoáy ngoáy tai, nhếch mép ra vẻ chán chường lẫn khinh bỉ.

- Cái thân xác này cũng được việc lắm đấy mấy nhóc. Nghe mớ hỗn độn đó thấy không nhức đầu như mấy trăm năm qua.

- Năm năm nay ngươi cũng có sống yên ổn mấy đâu nhỉ. - Neko lạnh lùng lên tiếng - Thuật hoán hồn thì thất bại, kẹt trong thân xác người phàm yếu nhớt thây. Năm đó chấp nhận chết quách dưới đao của Thạch có khi giờ này đã kịp đầu thai làm người đàng hoàng tử tế rồi đấy.

- Cái miệng của Neko Lê đúng là danh bất hư truyền ha. Thuận theo sự đời mà sống thì thế gian này làm chó gì có yêu ma quỷ quái hả nhóc con. Trời sinh ra bọn ta cưng ạ, bọn ta giúp cân bằng thế giới này, ta nghe mệnh trời chuyển dời luân lý thì có gì sai?

- Ê, bọn anh tính đứng yên ở đây lý sự cùn với nó thật đấy à?

Khoa vừa dứt lời, ngọn roi làm từ rễ đa thần của nó đã vút vào không trung, nhằm thẳng túi khoá linh trong tay Long. Hắn cũng chẳng hổ là giao long nghìn năm, chớp mắt đã tránh được đòn tấn công bất ngờ của Khoa, giấu túi khoá linh ngược trở lại trong túi. Nhếch mép cười khẩy, Long khẽ phẩy tay, theo tín hiệu đó mà cả sân thượng và hai toà nhà hai bên đều lên đèn, vây kín bọn Neko bằng những tiếng rít xé tan màn đêm im lặng. Là đánh úp hay là Long tự biết hắn đang đối đầu với những ai? Sơn Thạch và Anh Khoa nở nụ cười ngạo nghễ quen thuộc mỗi khi lâm trận, chia thành hai hướng trái phải tấn công Long trực diện. Lùi lại đằng sau, Phúc và Neko cũng xoay người ngồi xuống vòng tròn kết giới vừa vẽ, từng thẻ bài Phúc vẽ lần lượt được tung ra. Át chủ bài thần thú phượng hoàng án ngữ sau lưng canh chừng, từng lớp xà yêu ngã xuống khi các linh thú lửng mật và diều hâu xuất trận. Thiên địch của loài rắn. Tiếng niệm chú hoà vào tiếng chuông trừ tà điều khiển linh thú bổ thẳng vào từng con yêu, móc mắt, ngoạm đầu. Cộng hưởng với chiến trận ở hồ Con Rùa cách đó không xa, hoà vào bản hùng ca đang chảy dọc đất nước, trận chiến lần này khác hẳn năm năm trước khi giới chính đạo dần chiếm thế thượng phong. Không còn là sự ứng phó trong gấp gáp, đầu gối trái của đại tá Hồng Sơn đau nhói lên không phải vì vết thương cũ mà vì lòng tự hào trào dâng. Lính của ông cũng đang ẩn mình trong bóng đêm, giúp những chiến binh của thời đại tâm linh thu dọn hậu quả. Đêm nay, bọn họ đại khai sát giới.

Bên này, Long cũng không mấy thuận lợi khi phải đối đầu với hai kẻ mạnh nhất nhì hai miền. Thạch áp sát hắn, hai chủy thủ thấm máu chính mình từng bước cắt mạnh vào kết giới hắn có được nhờ hai viên đá còn lại của vòng cổ hộ thân. Lùi ra xa, hắn lại không thoát được từng cái vút mạnh xé gió từ ngọn roi đã ngâm trong nước thánh giếng Cổ Loa của Khoa, thứ làm nên linh lực bất thường của bùa. Dĩ độc trị độc, Khoa và Thạch lúc cận chiến lúc tách ra phối hợp nhuẫn nhuyễn dồn Long vào thế bí. Từng đòn tung ra đều hiểm hóc hòng phá vỡ lớp bùa hộ thân cổ quái của Bảo Bảo, dù rằng Long chỉ sở hữu hai viên đá nên phòng tuyến của hắn cũng yếu hơn kết giới của Rika. Trước trận chiến, họ đã nhận định mục tiêu quan trọng là giành lại được cả linh hồn và thân xác của Thịnh, nên cái khó sau khi phá được bùa hộ thân là không làm tổn thương cơ thể. Vẫn còn những bí ẩn còn bỏ ngỏ nhưng tình hình gấp gáp, bọn họ đành phải tuỳ cơ ứng biến vậy. Long phụ thuộc vào bùa hộ thân, tuy vất vả tránh né từng đòn tấn công dồn dập nhưng hắn vẫn chưa mất đi biểu cảm điềm tĩnh, đường nét điển trai cương nghị của Thịnh càng khiến ánh mắt tàn độc của Long thêm phần chói mắt. Sân thượng giờ đây đã ngập trong máu của đám lâu la, đế giày nhớp nháp.

Rượt đuổi một vòng, hắn trở về trung tâm sân thượng, trước mặt là Thạch Khoa, sau lưng là Neko và Phúc. Không gian vắng lặng khi con xà yêu cuối cùng cũng bị linh thú diều quắp lên cao xé đứt đôi người, rồi thu mình về lá bài trong tay Neko. Tiếng chú tạm dừng, mọi thứ chìm vào bóng đêm căng như dây đàn, chỉ còn lại ánh sáng của thần thú phượng hoàng đang thủ hộ cho hai người đằng sau. Tim Thạch bỗng thót lên một cái khi nhìn thần thú chuyển mình dang cánh bọc lấy Neko và Phúc, phượng hoàng chỉ động khi nguy hiểm tột độ sắp sửa tấn công. Một cái phẩy tay, từ ao máu hiện lên một lưỡi dao thấm đẫm máu của trăm con xà yêu, xé gió lao thẳng vào phượng hoàng, đục thủng kết giới. Neko nhanh tay dùng bùa đốt lớp áo tấc bề ngoài thêu tên giả hòng thoát thân, Thạch đằng xa cũng vội lao đến nhưng máu của xà yêu dâng lên bám chặt lấy chân gã như thể chúng vẫn còn sống. "Lê Trường Sơn", ba tiếng Thạch từng dùng để kéo thần trí hắn về nay vang vọng trong giọng nói khô khốc của giao long, qua màn lửa bàn tay đỏ máu vươn thẳng đến phía Neko rồi lao nhanh về phía trước. Khi cả đám định hình lại được thần trí, Long đã đứng trên lan can sân thượng, một tay tóm chặt cổ Neko đang đung đưa bên ngoài lan can tầng tám, dưới chân là màn đêm hun hút.

- Neko! - Vành mắt Thạch vằn vện tia máu, chẳng khác gì tấm áo viên lĩnh đã nhuốm đỏ.

- Thạch à, cảnh này đẹp không? Đã bao giờ nhóc thử chơi trò bóp cổ người tình như này chưa nhỉ? Thú phết đó.

- Tại sao lại là Neko?

- Đám nhóc bọn bay chắc đã đoán ra vì sao ta chọn thân xác này nhỉ? Cái vũ trụ chết tiệt này làm cái chó gì cũng phải âm dương cân bằng, chỉ có thể chất chí dương của Thịnh mới phù hợp với linh khí chí âm của ta. Vậy bọn ngươi có biết vì sao thằng oắt con đó lại đánh liều bảo hộ con người yêu ngoại lai của nó không?

- Rika là thể chí âm? Thể chất này rất hiếm ở loài người.

- Đúng vậy. Con bé đó lẽ ra sẽ sống đời đại thọ khỏe mạnh như trâu nếu mười năm trước không xảy ra vụ kết giới cổ. Tà ma xâm nhập làm cơ thể loài người của nó suy yếu, lúc Thịnh gặp được ta là nó chỉ còn nắm hơi tàn thôi.

- Thịnh đổi chác gì với ngươi để nhận cái giá quá lớn như vậy?

- Một cái giá quá rẻ rúng thì đúng hơn. - Long cười phá lên đầy giễu cợt, siết chặt cổ Neko hơn nữa - Nó nghe ta ngọt nhạt về huyết thệ, nào là chết đi rồi đến mấy kiếp vẫn còn gặp lại, chỉ có vậy thôi mà đồng ý đánh đổi thể xác này, chỉ cần ta giúp nó gắn kết với người tình. Thêm vài bùa phép giúp con bé chống lại yêu khí xâm nhập để không gia tăng khí âm trong người nữa. Ta sẽ không bao giờ hiểu được mấy thứ tình yêu ngu ngốc này của loài người các ngươi.

- Ngươi là người kết huyết thệ cho bọn họ?

- Làm phước tích đức chút thôi. Nhưng không ngờ thằng oắt con đó cũng không ngu lắm.

- Bùa hộ thân của Bảo Bảo? Tại sao Thịnh còn phải bảo vệ Rika tới như vậy?

- Vì để hoàn thiện thuật hoán hồn, ta phải uống cạn máu và chân nguyên của một thể chí âm. - Nói rồi Long thở dài. - Năm năm mắc kẹt trong cái xác này cũng đủ chán rồi mấy nhóc ạ. Ta phải thừa nhận, đám nhóc bọn bay giỏi lắm, trận địa nào cũng vững vàng. Nên hoán hồn hay gì gì bố nghĩ bố cũng đếch quan tâm nữa, bố chỉ cần chiếm được một cái xác ngon ngon một chút thôi. Phải không Thạch?

Ánh mắt Long loé lên trong đêm khiến tim Thạch muốn vỡ tung. Vứt ngược Neko trở lại vào ao máu, răng nanh cũng loé lên cắn phập vào cần cổ đã hằn dấu tay đỏ lòm.

Kẻ mắc kẹt trong ma pháp, giương mắt nhìn người máu vương kín mặt.

Neko Lê chưa bói sai bao giờ.

[hết chương 12]

Note:

#1 - Trận chiến ở Hà Nội hôm nay dành tặng cho sân khấu Trống Cơm huyền thoại.

#2 - Vì đã xây dựng thiết lập Soobin là người bình thường nên bắt buộc phải giao khúc đàn bầu cho người khác, và dĩ nhiên không ai xứng đáng với cây đàn bầu hơn Cao Vịnh.

#3 - Hôm trước mải viết theo cảm giác nên dùng tên Hoàng Sơn và Xuân Đan, mình đã sửa lại cho đúng là Huỳnh Sơn và Trung Đan.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top