Chương 39: Li Miêu Tráo Thái Tử

Đêm nay U Vô Mệnh chật vật đào tẩu, Tang Viễn Viễn lại thành công tấn giai lên Linh Minh cảnh.

Vì đối phó với Mộc độc trong chưởng ấn của Khương Nhạn Cơ lưu lại, nàng đánh cược tính mạng, trút xuống quyết tuyệt đồng quy vu tận, lấy mạng cùng nó chiến đấu. Nếu nói về một ý nghĩa nào đó, toàn bộ trong quá trình, nàng cùng với linh uẩn của Khương Nhạn Cơ thật ra lại là 'ý hợp tâm đầu'.

Nàng sờ đến huyền diệu bên trong đó, kích phát tiềm năng trong cơ thể.

Sau khi tiêu diệt Mộc độc trong chưởng, lại thấy tầng bình cảnh giữa Linh Ẩn cảnh đến Linh Minh cảnh kia quả thực giống như trò đùa. Nàng xem cơn đau đầu như nứt như một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, lập tức lướt qua Linh Ẩn cảnh cửu trọng thiên, sờ đến rào chắn tấn giai, phá cảnh.

Trong nháy mắt cảm thụ như được thoát thai hoán cốt.

Biến hoá lần đầu tiên là khi tẩy gân phạt tủy, nhưng nó phát sinh trên thân thể, mà từ Linh Ẩn cảnh phá cảnh bước vào Linh Minh cảnh, biến hoá cảm nhận được lại là trên tinh thần. Sau khi tiến vào Linh Minh cảnh, linh uẩn trong cơ thể liền cố định thành màu xanh lá long lanh, sẽ không còn biến ảo theo thăng cấp nữa.

Trong đầu nhiều thêm một loại cây màu đen có ánh sáng màu xanh lá, kích thích nó liền có thể hoà vào Mộc linh uẩn quanh mình.

Loại cảm giác này rất khó hình dung, nếu muốn so sánh, ước chừng giống như là 'cùng chấn động', hoặc là 'cùng hấp thụ sóng'.

Tâm niệm vừa động, linh uẩn quanh mình nhẹ nhàng chấn động, cho nàng sử dụng.

Tang Viễn Viễn chậm rãi mở to mắt, kiềm chế trái tim loạn nhảy thình thịch, dùng tay làm kiếm, thật mạnh hướng về cái ly bạch ngọc trên bàn lùn trước giường nệm cắt tới!

Trong dự đoán của nàng, Linh Minh cảnh nhất trọng thiên hẳn là đã có thể quăng ra Mộc linh uẩn hơn cả thước, dễ dàng cắt cái ly trước mặt thành hai nửa.

Không nghĩ tới, sau một trận rung động kỳ dị, liền thấy một đóa hoa mặt bự ngu dốt, ấy không phải, đoá hoa hướng dương nhảy ra tới, đem cái ly bạch ngọc kia đè ngã ngửa một cái, đường hoàng đứng trên cái bàn lùn đong đưa.

Tang Viễn Viễn cứng đờ tại chỗ.

Linh uẩn nhà ai mà ra cái dạng này?

Nàng trừng mắt, không chớp mắt mà nhìn thẳng cái nhuỵ hoa như cái đĩa buồn cười trước mặt.

Nó lớn bằng bàn tay nàng, nhuỵ hoa vàng óng ánh hữu khí vô lực ngửa lên trên, đài hoa xanh biếc, lại thêm hai mảnh lá xanh uể oải ỉu xìu nằm hai bên sườn, nhìn thế nào cũng thấy giống như đang cười nhạo nàng vô năng.

Nàng vươn ngón tay ra, chọc chọc nó.

Cũng có thể như vậy được!

Tang Viễn Viễn đầu óc hỗn độn.

Chỉ thấy hoa mặt bự toàn làm lơ vẻ mặt ghét bỏ của chủ nhân, nó dùng rễ bắt được cái ly bạch ngọc khi nãy, đem cái ly lật đứng lại như cũ.

Một giọt dịch vô cùng nồng đậm toả ra ánh sáng màu xanh lá chảy ra từ nhuỵ hoa thành một đường ánh sáng xanh sền sệt, 'leng keng' một chút lọt vào trong ly bạch ngọc.

Tuy rằng chữa trị trên ngực U Vô Mệnh cũng là thao tác như vậy, nhưng không biết vì cái gì, giờ phút này Tang Viễn Viễn làm thế nào cũng không thể không cảm thấy, cái chiêu này làm nàng không khỏi nghĩ tới mấy đứa nhóc ngủ gà ngủ gật trong lớp học còn chảy nước miếng đầm đìa.

Nàng bẹp khóe miệng, nhìn chằm chằm nó chừng một nén nhang.

Ly bạch ngọc đựng đầy chất lỏng khả nghi, hoa mặt bự đã hóa thành linh uẩn màu xanh lá, tiêu tán trong không khí.

Tang Viễn Viễn do dự một lát, kéo cửa xe ra.

Phương đông đã nổi lên từng mảng trắng như bụng cá, Tang Bất Cận vui sướng hát tiểu khúc, rung đùi đắc ý đánh xe đi vào bình nguyên đang dần dần bị sương tuyết bao trùm.

"Tiểu muội!" Hắn cười, kim phượng trên khoé mắt dường như muốn phá thể chui ra.

Tang Viễn Viễn: "......" Hắn khi nào lại trang điểm lại?!

"Đại ca, U Vô Mệnh đâu?" Nàng hỏi.

Khoé miệng Tang Bất Cận căng lên hai cái, nheo cặp mắt to xinh đẹp kia lại, không vui nói: "Tìm đồ tồi kia làm gì!"

Nàng bày ra một bộ mặt hoàn toàn không biết gì cả, buồn bực hỏi: "Hắn lại đắc tội ca ca sao?"

Khoé miệng Tang Bất Cận kéo ra thật mạnh, nhìn chằm chằm tiểu muội ngây thơ đơn thuần nhà mình, giọng căm hận nói: "Lúc muội đang tu hành, hắn ở một bên...... làm chút sự tình rất xấu! Ngày sau, đừng có cùng hắn tu hành chung nữa đi!"

Tang Viễn Viễn thực nghiêm túc mà giải thích cho U Vô Mệnh: "Đại ca, hắn giúp ta tụ tới rất nhiều linh uẩn, cùng tu hành với hắn tiết kiệm được rất nhiều công sức, ca xem, mới có mấy ngày ngắn ngủn, ta đã thăng cấp lên Linh Minh cảnh rồi nè! U Vô Mệnh kỳ thật thực tốt, đại ca không cần có thành kiến với hắn được không."

Tang Bất Cận: "......" Này ngươi kêu ta nói như thế nào?

"Nhưng mà, tiểu muội ngươi không biết, hắn ở bên cạnh ngươi...... ở bên cạnh ngươi......"

Nói không nên lời!

Tang Bất Cận rất muốn ngửa mặt lên trời gào rít.

"Yên tâm đi ca ca, hắn sẽ không làm hại đến ta!" Tang Viễn Viễn cười đến mi mắt cong cong.

Tang Bất Cận thống khổ thở dài một hơi.

Thôi thôi, nếu tiểu muội không biết, vậy vẫn là không cần biết còn tốt hơn?

Tang Bất Cận nhận mệnh mà chỉ chỉ phía sau: "Hắn ở xe sau."

Tang Viễn Viễn gật gật đầu, nhảy xuống xe ngựa, đi đến phía sau.

A Cổ lái xe, nhìn thấy Tang Viễn Viễn lại đây, vội vàng phanh gấp một cái, mời nàng đi lên.

Trong xe đặt tơ lụa lăng la, một đám U Ảnh vệ im như ve sầu mùa đông, rút trong không gian nhỏ xíu bên ngoài bình phong gỗ, nhìn chằm chằm mớ vải dệt mà phát ngốc.

Nhìn thấy Tang Viễn Viễn, mọi người đồng loạt đứng dậy, mỗi người bày ra bộ dáng như trút được gánh nặng, giống như chạy nạn mà lập tức từ cửa xe nhảy xuống.

Tang Viễn Viễn: "......"

Nàng nhẹ nhàng đẩy bình phong gỗ ra.

Liền thấy U Vô Mệnh ngồi hết sức hoành tráng trên đống tơ lụa cao bằng nửa người, hắn thay đổi xiêm y rồi, một bàn tay chống đầu gối, một cái tay khác xoa trán.

Hai đầu lông mày dính vào nhau, sắc mặt âm trầm đến vắt ra nước.

Hắn chậm rãi nâng mí mắt lên, nhìn chằm chằm nàng một chút.

"Nàng tới làm gì. Ta đang an bài việc chặn giết, nàng đi đi." Hắn banh mặt, lạnh như băng nói.

Tang Viễn Viễn không nói chuyện, chỉ ném một đoá hoa mặt bự vào hắn.

U Vô Mệnh đột nhiên không kịp phòng ngừa, suýt nữa bị tạt một cái ngã ngửa.

Hắn giống như thấy quỷ, trừng mắt, nhìn đoá hoa ủ rũ héo úa trước ngực.

Mới vừa sửng sốt, liền thấy Tang Viễn Viễn muốn khóc không khóc được mà xông tới, bổ nhào vào trong lồng ngực hắn, ôm eo hắn thật mạnh, mếu máo nói: "U Vô Mệnh ta xong rồi, linh uẩn của ta như thế nào lại là cái dạng này, đời này của ta có phải liền bị huỷ hoại như vậy? Chàng không cần ta có phải không! Chàng vì sao muốn đuổi ta đi, chàng có phải ghét bỏ ta hay không! Chàng ghét bỏ ta cùng hoa mặt bự của ta rồi có phải hay không?"

Đoá hoa mặt bự kẹt giữa hai người gian nan mà rút đầu ra.

Một màn này làm U Vô Mệnh tự nhiên có cái loại ảo giác trong lòng ôm tức phụ xinh đẹp cùng nhi tử xấu xí nhỉ.

Hắn cũng bị nàng làm cho bối rối: "Ai ghét bỏ nàng, ta cũng không phải lần đầu tiên thấy hoa mặt bự."

"Vậy chàng vì cái gì hung dữ với ta!" Nàng lau lau đôi mắt.

Khoé miệng U Vô Mệnh vừa kéo: "Ta không có."

Bị nàng trộn lẫn như vậy, hắn không tự giác đem sự tình mất mặt đêm qua vứt ra sau đầu.

Hắn rất có hứng thú đưa ra một bàn tay, nắm nắm lá cây của hoa mặt bự.

"...... Cái này nó có chiêu gì nhỉ."

Chỉ thấy trên nhuỵ hoa thấm ra một vũng chất lỏng màu xanh lá, 'bang' một cái ném tới trên má hắn.

U Vô Mệnh: "......"

Hắn trừng mắt, nhìn về phía Tang Viễn Viễn, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ của nàng nhăn thành một đoàn, nhỏ yếu đáng thương lại bất lực.

Tròng mắt chậm rãi vừa chuyển, hắn hiếm có mà đặt mình vào hoàn cảnh người khác nghĩ nghĩ, cảm thấy nếu chính mình sau khi tấn giai, nếu làm ra một đống đồ vật quái dị như vậy, chỉ sợ cũng là sống không còn gì luyến tiếc.

Thật đáng thương.

"Không sao cả," hắn nín cười, biệt biệt nữu nữu mà nói, "Tiểu Tang Quả, cái này khá tốt, ta cảm thấy không có vấn đề gì lớn, đánh nhau sẽ rất hù người."

Hắn vắt hết óc an ủi nàng.

Tang Viễn Viễn môi lại càng trề ra đến lợi hại hơn, mắt thấy sắp khóc ra tới.

U Vô Mệnh đành phải vụng về xoa xoa lá cây hoa mặt bự, gian nan tìm ưu điểm cho nó: "Nhan sắc không tồi, xanh quá chừng nè."

Tang Viễn Viễn: QAQ.

Hắn đem nàng ôm vào đống tơ lụa, hôn lên khuôn mặt nàng vài cái.

Hắn nén cười, thực hung tàn mà nói: "Đừng khổ sở. Ai dám chê cười nàng, ta sẽ giết hắn chết."

"Thật không chê ta?" Nàng nâng đôi mắt thủy nhuận lên.

"Ừ!" Hắn nhanh chóng trả lời.

"Vậy được," nàng mổ khóe môi hắn, "Ta đây hôm nay cũng thích chàng như ngày hôm qua."

Hắn mơ hồ cảm thấy nơi nào đó có điểm không đúng —— nàng có phải đang cùng hắn nói điều kiện?

Tầm mắt rũ xuống, thấy nàng vẫn hơi khép khóe mắt, mím môi, cả người có chút khô héo.

Nhìn nữ tử trong lồng ngực ủy khuất, hắn bỗng nhiên cảm thấy sự tình phát sinh đêm qua có thể là hiểu lầm cái gì đó. Cái vật nhỏ ngốc đầu ngốc não như vậy, sao có thể làm ra loại chuyện đó với hắn? Không giống không giống, Tiểu Tang Quả rõ ràng chỉ là tiểu ngốc tử.

Nói vậy, chắc nàng thật sự cho rằng cái kia chỉ là mấy thứ ứ đổ hoặc là tàn độc? Gia hỏa này, thật cũng có thể nghĩ vậy lắm!

Nghĩ như vậy, U Vô Mệnh nhịn không được nheo đôi mắt hẹp dài lại, ngón tay nhẹ nhàng gõ vào đầu gối, u ám trong lòng dần dần tán đến không còn một mảnh.

Hắn tâm tình tốt, liền dùng cằm đi cọ đỉnh đầu nàng.

"Ta về sau nên làm cái gì bây giờ?" Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn hắn, một đôi mắt thuần triệt vô cùng, như là động vật nhỏ trong rừng.

"Sợ cái gì," U Vô Mệnh bật cười, "Có ta ở đây, còn có thể đến phiên nàng ra trận giết địch sao?."

Tang Viễn Viễn thoạt nhìn càng thêm buồn bực: "Ta mới không cần làm con chồng trước."

U Vô Mệnh làm ra vẻ không sao cả, cong khóe môi lên, tiếp tục hôn từ cổ lên đến khuôn mặt nàng, ngữ khí có lệ: "Không làm không làm. Tiểu Tang Quả làm sao là con chồng trước được chứ."

"Ừ," nàng đẩy đẩy hắn, từ trong lồng ngực hắn chui ra tới, thu hồi hoa hướng dương, nghiêm mặt nói, "Chúng ta thương định kế hoạch chặn giết Hoàng Phủ Tuấn đi."

U Vô Mệnh: "?"

Một giây đồng hồ sau nàng liền tiến vào trạng thái: "Hôm qua nghe chàng cùng đại ca nói, muốn ở Băng Vụ Cốc động thủ. Nếu ta không nghĩ sai, nơi đó nhất định là một chỗ lạnh vô cùng, còn là một đoạn đường hiểm trở, nhiều nhất cũng không đủ cho hai con ngựa đi song song, đúng không?"

U Vô Mệnh tiếp tục sững sờ.

Tang Viễn Viễn nhanh chóng nói: "Cho nên kế hoạch của chàng có phải là mai phục trên đường, chờ đến khi xe ngựa Hoàng Phủ Tuấn vượt qua địa điểm mai phục, nhảy ra bao vây trước sau, giết chết hắn?"

U Vô Mệnh giống rối gỗ gật đầu.

"Sau khi xong việc thì lui lại như thế nào?" Nàng hỏi.

U Vô Mệnh phốc một cái cười ra tiếng, sau đó rũ mắt trừng mắt nhìn nàng, lồng ngực rung động, rầu rĩ cười trong chốc lát, nói: "Suýt nữa đã quên, Tiểu Tang Quả của ta thật đa mưu túc trí, là một quân sư lợi hại nha."

Hắn ngồi ngay ngắn, 'xoạt' một tiếng mang bản đồ bên cạnh trải ra, ý bảo nàng xem.

"Mặt trái là vách đá mười trượng, mặt phải là thung lũng trăm trượng." Hắn nói, "Đoạn đường qua núi băng tuyết này chính là con đường duy nhất nhất định phải đi. Dùng dây kéo, từ trên tụt xuống dưới, giết hắn không kịp trở tay, sau khi được việc thì theo dây kéo tụt luôn xuống đáy cốc, rút lui vào Băng Vụ Cốc."

Tang Viễn Viễn trầm ngâm một lát: "Thương vong nhất định thảm trọng."

"Không tồi." U Vô Mệnh gật đầu nói, "Tiếp dẫn sử nhất định sẽ một trước một sau che chở Hoàng Phủ Tuấn. Ta đối phó một người, Tang Bất Cận bám trụ một người, hộ vệ còn lại liền do U Ảnh vệ tới chặn. Con đường hẹp nên không cần lo lắng bị vây kín. Nếu tốc chiến tốc thắng, ở chỗ này thật ra sẽ không có bao nhiêu thương vong. Mấu chốt là ở thời điểm lui lại."

Tang Viễn Viễn ngưng thần nhìn hắn, ánh mắt dần dần có chút lơ mơ.

U Vô Mệnh bộ dáng nghiêm trang nói chuyện như vậy, vừa dứt khoát vừa lưu loát, giơ tay nhấc chân tràn đầy phong thái vương giả, rất có loại cảm giác bày mưu lập kế, giang sơn nằm trong tay.

Hắn dùng ngón tay cực dài chỉ chỉ lên trên đường núi: "Hướng lên trên rút lui sẽ bị bắn thành con nhím, chỉ có thể đi xuống. Đi xuống, đối phương chắc chắn sẽ chặt đứt dây kéo, chỉ có thể tự cầu nhiều phúc, đi một người về một người."

Tang Viễn Viễn suy nghĩ một lát, hoãn thanh nói: "Ta có một kế, gọi là li miêu tráo Thái Tử, chàng nghe một chút xem được không."

U Vô Mệnh nhướng lông mày: "Ừ?"

......

Qua buổi trưa, U Vô Mệnh thu được tin tức, Hoàng Phủ Tuấn trọng thương lên đường vẫn chưa ngồi được xe, vẫn là dùng kiệu liễn.

U Vô Mệnh vui vẻ: "Thật là trời giúp Tiểu Tang Quả!"

Hắn đem nàng ôm ngang lên, sải bước đi về hướng Tang Bất Cận lái xe.

Nàng không khỏi có chút xấu hổ buồn bực: "Thả ta đi xuống nha! Ôm ta làm cái gì."

Hắn cười xấu xa nói: "Ta cao hứng."

Cũng đem nàng nhẹ nhàng buông xuống.

U Vô Mệnh cao hứng, sắc mặt Tang Bất Cận lại âm u như tích nước.

Hắn đem dây cương giao cho thân vệ, chui vào trong thùng xe, kéo một cái ghế con ngồi đối diện bàn lùn, toàn thân hung khí, trong miệng nói công việc đưa ma cho Hoàng Phủ Tuấn, lại dùng ánh mắt đem U Vô Mệnh lăng trì thành trăm ngàn miếng.

Ở kẽ hở giữa hai nam nhân đang đấu mắt đâm toé lửa, Tang Viễn Viễn lại đem kế hoạch nói một lần.

"Liền dùng kế sách của tiểu muội!" Tang Bất Cận chụp bàn, "U Vô Mệnh, ngươi đi an bài."

"Ngươi đi." U Vô Mệnh lười nhác nhướng mày, "Ta bị thương, không động đậy được."

Tang Bất Cận tức đến vui vẻ: "Ha, sao ta cảm thấy ngươi là tinh lực quá thịnh!"

U Vô Mệnh biết hắn ta trào phúng chuyện mất mặt của mình đêm qua, lập tức đem da mặt ném qua một bên: "Đại cữu ca, ngươi đến nói cho Tiểu Tang Quả một câu, ta như thế nào mà ngươi nghĩ là tinh lực quá thịnh?"

Tang Bất Cận: "...... Vô sỉ bậc thầy!"

Hắn tức bốc khói mà đi an bài mọi việc.

Trong thùng xe lại chỉ còn lại có U Vô Mệnh cùng Tang Viễn Viễn.

Nàng tuy kỹ thuật diễn lão luyện, nhưng sau khi không khí bỗng nhiên trầm mặc lại, khó tránh khỏi một lần nữa nhớ tới chuyện phát sinh ở chỗ này đêm qua, không khỏi mặt nóng tai hồng.

"Tiểu Tang Quả," tiếng nói hắn hơi hơi phát ách, "Hôm nay, thử xử lý hỏa độc kia xem."

Nàng nhanh chóng gật gật đầu.

Hắn nghĩ nghĩ, lại vẽ rắn thêm chân, bỏ thêm một câu: "Chỉ rửa sạch hỏa độc là có thể rồi."

"Ừ."

Nàng biết, kế li miêu đổi Thái Tử kia chỉ là trong tình trạng lý tưởng nhất, trên thực tế khi việc đến trước mắt, tình huống sẽ biến thành cái dạng gì, ai cũng không nói được.

Nếu đã xảy ra tình huống ngoài ý muốn, liền nhất định gặp phải một hồi ác chiến. Nếu đánh lên, U Vô Mệnh là vương bài bên ta, nhất định phải nỗ lực hết sức giúp thương thế hắn mau chóng hồi phục.

Nàng bình ổn nỗi lòng, chậm rãi nhập định.

Hoa mặt bự hoá ra thực thể tuy rằng thoạt nhìn có vẻ tưng tưng, nhưng kỳ thật chúng nó dùng tốt hơn so với trước nhiều. Tang Viễn Viễn tâm niệm vừa động, ba cây hoa mặt bự liền múa may kéo mấy lá cây heo héo ra làm kim châm, bắt đầu bện ra lại bọc lại thành mấy miếng rong biển.

Ngoài dự đoán của Tang Viễn Viễn chính là hỏa độc này nhìn vậy nhưng lại dễ xử lý hơn trong tưởng tượng của nàng nhiều.

Hỏa độc gặp Mộc lập tức châm lửa, làm cháy vài sợi rễ, nhưng sau đó nàng đã tìm được biện pháp đối phó chúng nó.

Nàng đem chất lỏng trong 'rong biển' nhỏ lên miệng vết thương của U Vô Mệnh, sau đó đem rong biển không còn chất lỏng đặt trên hai phiến lá của hoa mặt bự. Trong chốc lát, chúng nó liền biến thành bộ dáng cứng cứng giòn giòn, thấy liền biết sẽ dễ châm hơn.

Nàng đem mấy miếng 'rong biển' dễ châm mỏng giòn duỗi tới chỗ Hoả độc, lập tức liền có linh uẩn đỏ đậm phun tia tia bò đến trên miếng rong biển, nàng thuận thế vừa kéo vừa cuộn là có thể đem chúng nó ném về vòng tay của thiên nhiên.

Khi đoàn xe lướt qua bình nguyên băng tuyết, hoả độc trong cơ thể U Vô Mệnh bị rửa sạch đến một chút hoả tinh cũng không còn.

Tang Viễn Viễn chậm rãi phun ra một ngụm khí dài, mở mắt nhìn hắn.

Hiện giờ, độc tích trong thân thể hắn đã bị nàng trị hết bảy tám phần, chỉ còn dư lại Thuỷ độc mà Hoàng Phủ Tuấn lưu lại dưới xương quai xanh bên phải.

Sau khi thanh trừ hỏa độc xong, cái vết thương trúng tên thật lâu chưa lành mà giờ đây mới mấy canh giờ ngắn ngủi đã nhanh chóng rớt mài, chỉ để lại một dấu vết hình tròn.

Thân thể hắn kỳ thật cực kỳ cường hãn, năng lực tự lành cũng rất kinh người.

Nàng có chút hết sức lực, nhẹ nhàng thở phì phò, dựa vào trong lồng ngực hắn.

"Còn thừa Thuỷ độc của Hoàng Phủ Tuấn," nàng hơi dẩu môi, "Hôn ta một chút, ta liền có sức lực, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái để rửa sạch cho chàng luôn nè."

U Vô Mệnh không biết nên khóc hay cười, quái dị nhìn nàng.

Hắn không nhớ rõ đã bao nhiêu năm không có ai dám cùng hắn nói điều kiện.

Hắn ẩn ẩn cảm thấy nàng giống như đang ẩn mình ở bên cạnh hắn, rồi lại ở trong lòng quả quyết phủ định —— Tiểu Tang Quả như vậy, cũng chỉ là vì thích hắn, đơn thuần là làm nũng mà thôi. Nàng thích hắn hôn nàng!

Nghĩ như vậy, ngực hắn dâng lên một cơn sóng vừa giống nước lại giống lửa.

Hắn đem nàng túm vào trong lồng ngực, một mặt hôn lên đôi môi đỏ mê người của nàng, một mặt đem bàn tay to áp trên người nàng, đảo loạn hô hấp của nàng.

"Tiểu Tang Quả...... Chúng ta thành thân...... Trở về liền thành thân......" Thanh âm ách lại hoàn toàn.

Tầm mắt mê mang đối diện với đôi mắt đen đầy sóng ngầm quay cuồng.

Nàng biết hắn nhịn thật sự vất vả.

......

Trước khi tiến vào Băng Vụ Cốc, Tang Viễn Viễn đã kịp thời đem hết ứ độc trong cơ thể U Vô Mệnh toàn bộ rửa sạch đến không còn một mảnh.

Trừ hết toàn bộ độc chất, hắn lập tức liền khôi phục bộ dáng khi mới gặp.

Cả người lười nhác mà no đủ, hướng trên giường nệm dựa vào, môi hồng răng trắng, dung nhan tựa ngọc, thực sự là phong hoa tuyệt đại.

Nàng lại không có lòng thưởng thức.

Tuy rằng tấn giai đến Linh Minh cảnh, nhưng đối phó với linh uẩn độc của Hoàng Phủ Tuấn, Khương Nhạn Cơ cùng với thị vệ cao giai kia đã tiêu hao quá mức linh uẩn cùng tinh thần lực của nàng. Sau khi tẩy đi hết linh uẩn độc, nàng tựa như đàn đứt dây, lập tức liền ngã bệnh.

Nàng từ trước đến nay cũng không làm ra vẻ.

Hiện giờ bốn bề thụ địch, địch nhân cường đại như hổ rình mồi, thời thời khắc khắc đều phải đối mặt với nguy cơ sinh tử. Loại thời điểm này, nếu U Vô Mệnh vì cố kỵ nàng quá mức vất vả mà dây dưa dây cà không chịu trị thương, đó mới là ngu xuẩn đến cực điểm.

Cho nên khi nàng ngã vào trong lồng ngực hắn, trong lòng nàng thật ra không có chút nào ủy khuất, chỉ hướng về phía hắn cười.

U Vô Mệnh treo lên nụ cười giả quen dùng, trên mặt nhìn không ra cảm xúc, chỉ đuôi mắt hơi hơi phiếm một chút màu đỏ.

Hắn kề bên tai nàng, trầm thấp lải nhải: "Tiểu Tang Quả, nàng xem ta giết người như thế nào."

Nàng nhẹ nhàng gật đầu, đầu lại được một trận choáng váng.

Hắn đem bàn tay to ấn thật mạnh trên trán cùng đôi mắt của nàng, cưỡng bách nàng nhắm mắt nghỉ ngơi.

Linh uẩn của hắn giống như dao nhỏ, sẽ không chữa bệnh, chỉ biết đả thương người.

Sát cục trong Băng Vụ Cốc thực mau chóng bố trí xong.

U Ảnh vệ cùng thân vệ Tang Bất Cận đều là cao thủ vạn người có một, hiệu suất làm việc kinh người.

Sau một ngày, gió tuyết đã che dấu hết dấu vết, phủ thêm lớp nguỵ trang cho dây leo chôn ẩn ẩn, tường tuyết lớn lớn bé bé, trên vách núi đá đào ra một cái động, vận chuyển kiệu liễn đến bên trong vách tường, đủ loại dấu vết bận rộn, tất cả đều biến mất trong một mảnh trắng xoá.

Tang Viễn Viễn vẫn đang bị sốt.

Lúc Tang Bất Cận mua các loại đồ dùng cần thiết, đã tiêu số tiền lớn mua cho nàng một cái áo choàng lông thú lớn thật dày.

Thân thể của nàng bị chôn trong cái áo khoác trắng tinh lông xù xù dày cộm còn phồng lên, cả người lập tức liền biến thành một con gấu nhỏ béo béo lùn lùn. Nàng hôm nay hơi có chuyển biến tốt đẹp, lại có áo khoác dày trên người, liền nhịn không được muốn nhảy xuống xe xem mấy cảnh đẹp nơi xứ người.

Vừa thấy bộ dáng nàng, U Vô Mệnh liền cười đến không thẳng eo dậy nổi.

Hắn chỉ mặc một cái áo bào trắng đơn bạc, phía sau đeo một thanh thiết đao to tướng, hắn đứng đây giữa trời gió tuyết thổi phiêu bồng, đã tuấn dật xuất trần, lại có chút nhược cảm.

Vân Châu là nơi lạnh lẽo vô cùng, Băng Vụ Cốc con đường nhất định phải đi qua nằm phía Đông của ba châu. Nói đến cũng kỳ, chỉ cần lướt qua ngọn núi này, khí hậu lập tức liền ấm áp, toàn bộ Vân Cảnh cũng chỉ có Vân Châu là có loại khí hậu giá rét như thế này.

Mà ở cái địa phương này, băng tuyết như là hồi quang phản chiếu, đặc biệt hung tàn tàn sát bừa bãi. Toàn bộ đường núi đều bị xoá trắng xoá, những hạt tuyết lớn lớn bé bé lượn vòng trong gió, con đường núi giống như một vệt sơn dầu bôi lên tấm vải vẽ trắng tinh, trong chớp mắt lại bị bôi trắng không còn dấu vết.

Tang Viễn Viễn mới vừa rơi xuống đất liền trượt ngã một cái.

Tuyết đều đã ngưng tụ thành băng, đây là lạnh biết chừng nào.

Nàng mặc áo ấm như quấn thành hình cầu, thân thể lại đang không khoẻ, căn bản không có lực chống cự, tròn vo hướng tới mặt đất té ịch xuống.

U Vô Mệnh suýt chút phì cười.

Hắn cũng không đỡ nàng, mà là lướt thân dài của hắn đến lót bên dưới nàng, làm nàng cùng hắn té ngã cái đôi.

Nàng tức giận múa may cánh tay muốn bò dậy, nhưng thực sự bị áo ấm quấn cho tròn vo, hai cánh tay giống như hai trái cầu tuyết nhỏ người ta nặn ra gắn vào con người tuyết, chỉ có thể phí công quơ quơ hai bên người.

U Vô Mệnh cười muốn điên rồi.

Tang Viễn Viễn tức trong chốc lát, cũng bị hắn lây cười, nhịn không được cũng nở nụ cười, một mặt cười, một mặt tung chân đá hắn.

Sau một lúc lâu, sắc mặt nàng bỗng nhiên biến đổi thật lớn.

U Vô Mệnh khiếp sợ, nhanh chóng ôm lấy nàng, khinh phiêu phiêu lướt tới trước. Hắn đứng yên, một bàn tay to đột nhiên ấn trên trán nàng, khẩn trương cúi đầu nhìn nàng.

"Trước khi đại chiến mà cười quá như vậy không may mắn đâu," Tang Viễn Viễn nói, "Nếu ta không có nghĩ sai, bọn A Cổ phía sau khẳng định muốn nói mấy câu tỷ như 'chủ quân chưa bao giờ cười như vậy, ngày sau nếu đều có thể vui vẻ như vậy thật tốt nha' bộ dáng này lại càng không may mắn."

"Phốc!" U Vô Mệnh bắt lấy bả vai nàng, "Tiểu Tang Quả nàng sai rồi! Bọn họ chỉ biết nói —— chủ quân cười đến vui vẻ như vậy, lại có người sắp xúi quẩy."

Tang Viễn Viễn: "......" À thôi đi, đường diễn của vai ác nàng đoán không ra.

Tiểu Cửu bên kia mau chóng truyền đến tin tức, xa giá của Hoàng Phủ Tuấn đã bước vào Băng Vụ Cốc!

U Vô Mệnh bóp nát ngọc giản, khí chất cả người đại biến.

Giờ phút này, mọi người ẩn thân trên vách đá cao mười trượng phía trên, trên cao nhìn xuống, nhìn thấy đoàn xe một hàng uốn lượn mà đến Đông Châu. Chúng nó bò sát trên sơn đạo, tựa như một đội ngũ kiến không hề có chút lực chống cự nào.

Tang Viễn Viễn gắt gao nắm lấy nắm tay, trái tim trong lồng ngực 'thình thịch' nhảy.

Hy vọng hết thảy thuận lợi!

Kiệu liễn của Hoàng Phủ Tuấn ở vào trung tâm của đội ngũ. Lúc này hành quân, bốn phía kiệu liễn bị bảo hộ đến kín không kẽ hở, căn bản không có bất luận cơ hội nào để ám sát.

Mà Băng Vụ Cốc này lại không có cách nào chứa được nhiều người song hành, một kiệu liễn đã chiếm cứ toàn bộ đường núi, hai gã tiếp dẫn sử chỉ có thể đi trước và sau kiệu liễn, đội ngũ kéo dài thon thon thành một đoàn.

Mắt thấy kiệu liễn của Hoàng Phủ Tuấn từ từ tới vách núi bên cạnh mà họ đã động chân tay, Tang Viễn Viễn khẩn trương muốn ngừng thở, đôi mắt không chớp.

U Vô Mệnh giơ lên tay, vẫy xuống mạnh!

Mọi người đồng thời phát lực, đạp đổ tường tuyết trước đó đã chuẩn bị sẵn trên vách đá. Đống tuyết chậm rãi khuynh đảo, từng đoàn to đoàn nhỏ tuyết đọng hướng về sơn đạo ầm ầm lăn xuống.

"Tuyết lở!"

Kiệu phu vội vàng đem kiệu liễn đặt trên sơn đạo, chúng thân vệ rút binh khí ra, xuất linh uẩn, đem từng đoàn tuyết phía trên đang đổ xuống đánh rớt xuống thung lũng bên dưới.

Tuyết bay tràn ngập, che trời.

U Vô Mệnh mặt mày nặng trịch, ngưng thần nhìn, khóe môi bất tri bất giác hiện lên một tia cười dữ tợn.

Tuyết vụ hoàn toàn che đậy tầm mắt.

Tang Viễn Viễn hơi có chút nóng lòng mà nhìn về phía hắn —— vì sao còn chưa động thủ? Giờ phút này chẳng lẽ không phải là thời cơ tốt nhất sao?

U Vô Mệnh lại như bị đóng vào trong tuyết, vẫn không nhúc nhích.

Mắt thấy trận tuyết lở nhân tạo này sắp kết thúc, trên sơn đạo thoáng đã khôi phục một hai phần tầm nhìn.

U Vô Mệnh rốt cuộc gập ngón tay dài lại, ngọc giản trong tay rách nát.

Thân vệ mai phục trong hang động vách núi thu được mệnh lệnh, động thủ.

Trong một mảnh trắng xoá, trên vách đá bên cạnh lăn xuống một tầng tuyết không một chút làm người chú ý.

Một cái kiệu liễn nằm sẵn trong hang động đã được đào tốt bị tuyết trắng phủ đầy bỗng nhiên bị đẩy ra tới, bị đoạn tuyết rơi từ trên núi xuống hất một cái, liền trượt trên đường núi vài thước, vô thanh vô tức mà thay thế cho cái kiệu liễn đang đặt trên mặt đất. Mà cái kiệu liễn nguyên bản đang được đặt đó để chuẩn bị rời núi thì lại lặng yên không một tiếng động rơi xuống thung lũng trăm trượng!

Tuyết rơi cuồn cuộn, trong bầu trời gió tuyết mù mịt, ai cũng không lưu ý thấy trò thay mận đổi đào vừa xảy ra.

Giờ phút này trận 'tuyết lở' đã bắt đầu hoãn lại, lực chú ý của hộ vệ Đông Châu cùng tiếp dẫn sứ giả không tự giác mà đều hướng về phía trên, chờ mong tuyết lở kết thúc, ai cũng không chú ý cái kiệu liễn đang dừng 'tốt' trên đường núi kia.

Năng lực nắm chắc thời cơ của U Vô Mệnh thật sự là quá kinh người!

"Thành công!"

Trong lòng mọi người mừng như điên, ánh mắt nhìn nhau đầy kích động.

U Vô Mệnh bắt lấy Tang Viễn Viễn, vòng đến phía sau người Đông Châu, khinh phiêu phiêu mà theo dây leo ẩn tuyết trắng tụt xuống tới thung lũng bên dưới.

Đám người Tang Bất Cận, A Cổ theo sát sau đó, rơi xuống đáy thung lũng.

Ở phía trước, một chiếc kiệu liễn xinh đẹp hoàn mỹ bị đẩy xuống thung lũng trăm trượng, lệch qua một đống tuyết loạn, đỉnh kiệu văng qua một bên, một bộ áo tím nổi bật trong tuyết trắng xóa dị thường thu hút ánh mắt người.

Mà phía đường núi ở trên, các hộ vệ Đông Châu căn bản không ý thức được đã xảy ra sự tình gì, đợi 'tuyết lở' kết thúc, bọn họ liền nâng cái kiệu đã bị thay mận đổi đào kia lên, hướng về ngoài cốc uốn lượn mà đi.

"Tiểu muội ngươi thật là thiên tài!" Tang Bất Cận một phen kéo con gấu béo Tang Viễn Viễn, đem nàng vo tròn lại mà ôm ở trong ngực vỗ vỗ một hồi.

U Vô Mệnh thấp giọng cười lạnh một tiếng, trở tay rút đao, bước đi về phía trước.

Cái đống áo tím kia giãy giụa bò lên, sử dụng cả tay chân khuấy động trên nền tuyết.

"Không ngã chết, vậy tính ra ngươi xui xẻo rồi." Thanh âm U Vô Mệnh lạnh thấu xương.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top