Khói lửa trong đêm tối
Bầu trời Orelis đêm nay phủ đầy mây xám, che khuất cả những vì sao. Thành phố vốn dĩ yên bình nay ngập tràn tiếng còi báo động, tiếng súng nổ chát chúa xen lẫn tiếng la hét hoảng loạn của dân chúng. Hơi nóng và mùi khét của thuốc súng len lỏi khắp các con phố hẹp.
Rascal tựa lưng vào bức tường gạch lạnh lẽo trong một con hẻm tối, từng hơi thở của anh nặng trĩu như bị xé toạc bởi cơn đau ở vai. Máu từ vết thương thấm đẫm áo, chảy thành dòng ấm nóng dọc theo cánh tay.
“Mình không thể dừng lại. Không phải lúc này.” Rascal lẩm bẩm, đôi mắt ánh lên vẻ kiên định dù cơ thể đang kêu gào vì kiệt sức.
Tiếng bước chân vang lên gần hơn, sắc nét trong màn đêm. Rascal biết hắn đang bị truy đuổi, biết rằng mỗi giây trôi qua đều là một cuộc chiến với thời gian. Nhưng sâu trong lòng, anh không chỉ chạy trốn khỏi những người lính – anh chạy trốn khỏi chính quá khứ của mình, khỏi những ký ức đè nặng lên tâm trí.
Ở đầu kia của con phố, Sponge dẫn đầu đội lính Quân Nhà Nước, ánh đèn pha soi sáng từng ngóc ngách. Dưới lớp áo giáp lạnh lẽo, ánh mắt anh sắc lạnh nhưng đầy tập trung, một sự tĩnh lặng gần như không thuộc về thế giới hỗn loạn xung quanh.
“Hắn ở đây,” Sponge nói, giọng không cao nhưng rõ ràng, mang theo sự chắc chắn không thể lay chuyển.
Một người lính trẻ lên tiếng, giọng run rẩy:
“Ngài chắc chứ? Chúng ta đã lục soát cả khu vực…”
Sponge im lặng trong giây lát, đôi mắt quét qua từng góc tối. Anh cúi xuống, nhặt lên một mảnh vải đẫm máu.
“Chắc chắn. Hắn bị thương. Và hắn chưa đi xa được.”
Giữa bóng tối dày đặc, Rascal nắm chặt thanh kiếm trong tay, lòng bàn tay ướt đẫm máu và mồ hôi. “Lại là hắn,” anh nghĩ, nhớ lại những lần đối đầu với Sponge trước đây. Người đàn ông đó không chỉ là một sĩ quan giỏi – anh ta còn là kẻ khiến Rascal cảm thấy bản thân như bị lột trần, như thể mỗi suy nghĩ của mình đều bị nhìn thấu.
“Sponge… tại sao lại là ngươi?” Rascal tự hỏi, cảm xúc lẫn lộn giữa căm ghét và sự tôn trọng không mong muốn.
Khi ánh đèn rọi đến gần, Rascal không còn lựa chọn nào khác. Anh bật ra khỏi bóng tối, lưỡi kiếm đen chém xuống với sức mạnh của một người không còn gì để mất.
Tiếng kim loại va vào nhau vang lên, sắc bén và lạnh lẽo. Sponge đã kịp đỡ đòn, thanh gươm ánh sáng của anh rực lên như một dải sao băng giữa màn đêm.
“Cuối cùng cũng tìm thấy ngươi,” Sponge nói, giọng điềm tĩnh nhưng mang theo sự sắc lạnh khó đoán.
Rascal cười khẩy, dù mỗi chuyển động đều khiến vết thương của anh rách toạc thêm.
“Ngươi cứ như cái bóng vậy, Sponge. Lúc nào cũng ở đó, lúc nào cũng săn đuổi ta.”
Sponge nhìn vào đôi mắt Rascal – đôi mắt chứa đựng sự mâu thuẫn, như ngọn lửa đang cháy trong cơn bão.
“Đó là nhiệm vụ của ta,” Sponge đáp, không hề dao động. Nhưng ngay cả khi nói ra, anh cảm nhận một điều gì đó sâu trong lòng mình, một cảm giác anh không thể gọi tên.
Cả hai lao vào nhau, những đường kiếm sắc lẹm như đang xé toạc không khí. Mỗi cú đánh của Rascal mang theo sự giận dữ và tuyệt vọng, như thể anh đang chiến đấu không chỉ để sống sót, mà còn để bảo vệ điều gì đó anh chưa bao giờ thừa nhận. Sponge, ngược lại, là hình ảnh của sự kiềm chế hoàn hảo – từng đường kiếm của anh chính xác, không hề có chút do dự.
“Ngươi nghĩ ngươi có thể thay đổi điều gì sao?” Sponge lên tiếng, giọng anh không cao nhưng có sức nặng như muốn xuyên qua lớp giáp Rascal dựng lên.
Rascal ngừng lại một giây, đôi mắt anh nhìn thẳng vào Sponge, đầy thách thức nhưng cũng chứa đựng nỗi đau mà anh không thể che giấu.
“Ta không cần thay đổi gì cả. Ta chỉ cần sống.”
Lời nói đó như một nhát dao cắm thẳng vào lòng Sponge. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, anh nhận ra Rascal không chỉ là một kẻ phản động – anh là một con người, với những vết thương mà Sponge không thể hiểu hết.
Đột ngột, Rascal tung ra một đòn phép thuật, làn khói đen dày đặc tràn ngập khắp con hẻm. Sponge đứng im, cảm nhận sự chuyển động của đối thủ qua từng hơi thở. Nhưng khi khói tan đi, Rascal đã biến mất.
Sponge giữ chặt thanh kiếm trong tay, ánh mắt anh lặng đi trong thoáng chốc. Anh biết, cuộc truy đuổi này không chỉ là về nhiệm vụ. Có điều gì đó trong Rascal khiến anh muốn hiểu, muốn chạm tới, dù anh không dám thừa nhận.
“Ngươi có thể chạy, Rascal,” Sponge nói khẽ, giọng như một lời hứa, “nhưng ngươi không thể trốn mãi"
___
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top