3. Hắn vẫn muốn có một bé ngoan biết sợ hãi khi bị phạt
Fluo cảm ơn mọi người đã yêu thích và ủng hộ truyện của Fluo ạaaa 💌🙆♀️
_____
Tối hôm đó, Sở Trình gửi bản hợp đồng cho Di Hoà.
Trong tin nhắn gửi kèm, hắn ghi rõ, "Hợp đồng không mang tính chất trói buộc em trong công việc này. Hợp đồng là để nêu ra rõ ràng những gì tôi cần ở em khi làm việc, và những gì tôi đảm bảo sẽ không làm. Nếu em cảm thấy có chỗ nào chưa hợp lý hoặc muốn bổ sung gì thì nhắn cho tôi."
Di Hoà lấy máy tính bảng, sau đó nghiêm túc ngồi đọc bản hợp đồng.
Đúng như những gì Sở Trình ghi trong tin nhắn, hợp động không có thời hạn cụ thể, hai bên có quyền đơn phương kết thúc hợp đồng bất cứ khi nào cậu muốn mà không cần nêu ra lí do.
Về vấn đề bảo mật và an toàn, phía Sở Trình cam kết không để lộ thông tin cá nhân và hình ảnh nhận diện của Di Hoà, mọi góc quay đều sẽ không quay trúng mặt, nếu vô tình quay trúng thì sẽ làm mờ đi. Các máy quay dùng để quay chụp trong quá trình làm việc đều sẽ được báo với Di Hoà, đảm bảo không có tình trạng có máy quay lén được giấu ở góc nào đó mà cậu không nhìn thấy.
Bởi vì hai người đang trên mối quan hệ Spanker và Spankee, Sở Trình sẽ không lợi dụng các bộ phận cơ thể khác của cậu. Việc bị lộ bộ phận nhạy cảm ở đằng sau là không thể tránh khỏi, nhưng Sở Trình sẽ tận dụng góc quay để hạn chế đến mức tối đa.
Yêu cầu của Sở Trình cũng không nhiều. Hắn chỉ cần cậu mặc quần trong màu trắng, xám hoặc đen, và phải mang vớ. Khi quay video, hắn muốn cậu phản ứng đúng như những gì cậu cảm nhận. Đặc biệt lưu ý, khi quay video không được gọi tên của nhau.
Safeword khi quay video là Bánh gạo, khi Di Hoà cảm thấy thật sự không chịu được hoặc không thoải mái thì nói ra từ này, hắn sẽ ngừng tay trong mọi trường hợp. Tuy nhiên từ này chỉ nên được sử dụng khi cậu thật sự đạt đến giới hạn, không phải cứ đau là lại dùng đến.
Sở Trình ghi rõ hai kiểu quay. Kiểu thứ nhất là quay video lẻ, còn kiểu thứ hai là quay theo chuỗi video ba ngày hoặc năm ngày. Tiền được tính theo mức độ nặng nhẹ, thời lượng và chất lượng hình ảnh.
Bên dưới mục này là một tấm ảnh phân cấp bậc nặng nhẹ của một buổi Spank và số tiền tối thiểu cho mỗi cấp bậc. Trên ảnh có mười cặp mông được xếp theo mức độ từ trắng trẻo mềm mại, đến sưng đỏ, sưng tím, rách da và cuối cùng là ứa máu.
Mức lương thông thường cho một video lẻ kéo dài ba mươi phút với mức đánh trung bình sẽ rơi vào khoảng ba triệu. Còn video theo chuỗi thì giá sẽ tăng theo từng ngày, khởi đầu ở mức thấp nhất là năm trăm nghìn. Và điều đặc biệt khi quay theo dạng chuỗi đó chính là Spankee sẽ được nhận thêm 50% tổng tiền lương của chuỗi video.
Tiền thu được từ video bán ra trong năm ngày đầu tiên sẽ được chia 70:30, Di Hoà sẽ được nhận 30% tổng doanh thu, không tính theo lợi nhuận. Số tiền thu được kể từ ngày thứ sáu hoàn toàn thuộc về Sở Trình.
Số lần quay video tuỳ thuộc vào Di Hoà, Sở Trình sẽ chủ động đề nghị quay ít nhất một lần mỗi tháng. Nhưng nếu cậu muốn quay nhiều hơn thì có thể yêu cầu.
Di Hoà đọc đi đọc lại hợp đồng mấy lần, rõ ràng không thấy bản thân mình chịu thiệt gì cả. Hợp đồng cũng không có thời hạn, nếu trong tương lai có chuyện thì cậu có thể kết thúc, vậy nên không cần phải lo lắng quá nhiều.
Cậu cầm điện thoại lên nhắn cho Sở Trình, "Em đọc xong rồi ạ. Em thấy không có gì cần chỉnh sửa hết."
Phía bên kia, Sở Trình đang bình thản đọc giáo án.
Nghề nghiệp chính quy của Sở Trình là giảng viên Đại học, hắn đang trong quá trình giảng dạy và nghiên cứu, dự định khoảnh hai năm nữa sẽ trở thành Phó Giáo Sư.
Thật lòng mà nói, khó có thể liên tưởng được một người thầy nghiêm túc đứng trên bục giảng với một Spanker lâu đời. Đôi lúc Sở Trình cũng cảm thấy bản thân mình thật đáng mỉa mai, một nhà giáo mà lại có một sở thích bị người đời khinh miệt như vậy.
Sở Trình lớn lên trong một gia đình khá giả, hoặc phải nói là giàu có. Trong gia đình không có xảy ra bạo lực hay gì cả, thế nên hắn cũng chẳng hiểu vì sao mình lại nuôi dưỡng sở thích này trong lòng.
Hắn đã tìm hiểu kĩ hơn, và cảm thấy mình có xu hướng muốn trở thành người nắm quyền trong một mối quan hệ. Giống như là Dom với Sub vậy, hắn muốn đối phương dưới mình một bậc, hắn muốn được quản giáo người kia, vừa yêu thương vừa nghiêm khắc với người kia. Nhưng sở thích này không bao gồm hành hạ theo hướng tra tấn mà chỉ đơn giản là muốn dạy dỗ, muốn trên cơ đối phương.
Sở Trình biết rõ kiểu tính cách này rất hợp với hai chữ gia trưởng, hắn cũng chẳng biết biện hộ cho bản thân thế nào. Và bởi vì cảm thấy bản thân vừa gia trưởng lại còn hơi biến thái, Sở Trình cảm thấy cả đời này mình sẽ khó mà tìm được đối tượng phù hợp.
Vậy nên hắn cứ làm một Spanker như thế, thoả mãn cảm giác trên cơ người khác, chỉ có điều giữa hắn và các Spankee không có tình cảm với nhau.
Trước đây Sở Trình chỉ chơi Spank cho vui, cũng giống như những người khác là tìm đối tượng rồi chơi. Đối với Sở Trình, trò chơi này chỉ để đáp ứng những gì trong lòng hắn mong muốn, và hắn cảm thấy thoả mãn nhìn mông của đối phương từ từ biến đổi sau từng cái đánh rơi xuống.
Nhưng dần dà, Sở Trình nhận ra có vấn đề phát sinh khi Spankee thường có xu hướng muốn nhiều hơn một buổi Spank thông thường. Chẳng hạn như muốn thân thiết để trở thành anh trai mưa hoặc cố gắng muốn tiến đến mối quan hệ tình cảm. Điều này khiến Sở Trình hơi chán nản, thậm chí từng có ý định lui giới.
Dù biết nếu thật sự yêu đương thì những người này sẽ thoả mãn được hắn như những gì hắn muốn, nhưng Sở Trình vẫn cảm thấy hơi vướng mắc.
Đó là lí do Sở Trình chuyển hướng chơi sang Spank dịch vụ, một khi đã trả tiền xong thì giữa cả hai không mắc nợ nhau nữa. Trước đây Sở Trình thường có cảm giác mắc nợ Spankee vì hắn làm người ta đau, nhưng khi trả tiền thì trò chơi này trở thành một giao dịch sòng phẳng.
Đã trả tiền thì phải có nguồn thu bù vào, Sở Trình bắt đầu lập tài khoản X để đăng những đoạn ngắn để hút khách, rồi một tài khoản trên OLF để bán video. Hắn không kì vọng việc này sẽ thu đủ số tiền hắn bỏ ra để chơi, nhưng chẳng hiểu vì sao dần dà tài khoản của hắn trở nên khá nổi trong giới, lượt mua video cũng tăng đáng kể. Số tiền thu được từ việc bán video không chỉ đủ để bù lại chi tiêu, mà còn đem đến lợi nhuận nữa.
Đồng thời Sở Trình cũng nhận ra một điều, hắn không muốn yêu đương với người trong giới. Hắn không thích một buổi Spank thuần vô vị, hắn vẫn muốn có một bé ngoan biết sợ hãi khi bị phạt, biết nhõng nhẽo và nũng nịu xin tha.
Sở Trình muốn yêu người ngoài giới, một người bình thường không có sở thích chơi Spank. Một người sợ bị đánh đòn, nhưng lại ngoan ngoãn nhận lỗi và chịu phạt khi làm sai.
Nhưng chẳng có người ngoài giới nào muốn yêu đương theo kiểu này cả.
Sở Trình của sáu bảy năm trước cũng từng mong mỏi có tình yêu, nhưng hắn không muốn sở thích của mình làm ảnh hưởng đến cuộc sống của người bình thường. Hắn thà độc thân còn hơn là áp đặt người khác phải chịu sống theo cách hắn muốn.
Dần dà, Sở Trình cảm thấy mình chỉ có thể độc thân như thế này mãi mãi.
Sở Trình nhìn thông báo tin nhắn hiện trên màn hình điện thoại.
Đứa nhỏ này, cũng chỉ là một trong rất nhiều Spankee lướt qua trong cuộc đời hắn mà thôi.
...
Chiều hôm sau, Di Hoà lại ngoan ngoãn đứng chờ Sở Trình ra mở cửa.
"Vào đi," Sở Trình nhìn lướt qua cậu, lại tránh sang một bên cho cậu bước vào. Hắn đóng cửa rồi đến ghế sô pha ngồi xuống, đưa bản hợp đồng đã in ra cho cậu, "Nếu không có gì cần thay đổi thì em ký vào đây."
"Dạ," Di Hoà nhìn lướt qua bản hợp đồng một chút để đảm bảo không có thông tin nào bị thay đổi, sau đó cầm bút lên ký tên.
Cậu cảm thấy như mình chính thức bước vào một trang mới của cuộc đời, phía trước cứ mông lung nhưng cậu vẫn liều mình tiếp tục bước đi, hi vọng tương lai sẽ trở nên tốt đẹp hơn.
Sở Trình thu lại bản hợp đồng, sau đó nhìn cậu, "Em muốn quay video lẻ hay quay theo chuỗi?"
Trước khi đến đây Di Hoà đã có câu trả lời rồi, vậy nên cậu không suy nghĩ thêm mà nhanh chóng đáp lại, "Em muốn quay theo chuỗi ạ."
"Sẽ đau lắm đấy nhé?" Sở Trình tốt bụng nhắc nhở, nhưng Di Hoà vẫn gật đầu. "Dạ, em muốn quay chuỗi ba ngày ạ."
Cậu cần tiền, không chỉ là hai trăm nghìn tiền học của em gái mà còn cả tiền ăn, tiền viện phí của mẹ, tiền điện nước và tiền trọ nữa. Vậy nên đau đớn một chút thì sao chứ? Cậu cần tiền hơn cả.
Sở Trình không bắt cậu phải theo ý mình, hắn đồng ý rồi hỏi tiếp, "Em không phải là người trong giới, lần đầu quay tôi nghĩ không nên quá nặng. Ba ngày thì ngày đầu tiên đánh bằng tay, ngày thứ hai đánh bằng paddle gỗ, ngày cuối cùng bằng thắt lưng. Em cảm thấy thế nào?"
Di Hoà cũng tự biết mình không thể ép bản thân quá đáng. Năm mươi bàn tay hôm qua đã đủ để cho cậu cơ hội nhìn nhận khả năng chịu đựng của bản thân, cậu chịu đau không giỏi chút nào cả. Dù sao đây chỉ mới là lần đầu tiên, nếu cậu cảm thấy mình có thể chịu được đau hơn thì để lần sau lại tính.
"Em thấy ổn ạ."
Hai người cứ thế thống nhất rồi cùng đi lên phòng quay video.
Trong phòng đã được dựng sẵn hai chiếc máy quay, đúng như trong hợp đồng, máy quay sẽ được đặt công khai và cả hai đều phải nhận thức được vị trí máy nằm ở đâu.
"Em qua xem góc quay để biết cách di chuyển, nếu dính mặt thì tôi vẫn sẽ làm mờ, nhưng hạn chế được thì tốt," Sở Trình đến bấm nút quay rồi nói.
Di Hoà gật gật đầu, đi đến cúi đầu nhìn màn hình máy quay. Tim cậu bắt đầu đập nhanh hơn, cảm giác thực tế đang đến gần kèm theo thử thách hoàn toàn mới khiến cậu hơi khó thở.
Di Hoà cố gắng trấn an bản thân, sau đó quay qua nhìn Sở Trình đang ngồi trên chiếc ghế gỗ, "Em sẵn sàng rồi ạ."
Vẻ đẹp của nét hồn nhiên ngây thơ pha lẫn với sự quyết tâm của thiếu niên khiến ánh mắt Sở Trình hơi dao động. Hắn nhìn thẳng vào Di Hoà, dường như trong một khoảnh khắc nào đó hắn cũng quên mất rằng đứa nhỏ này từng là một cậu ấm, từng không phải cố chấp kiếm tiền như thế này.
"Em đếm nhẩm từ một đến mười rồi đi qua đây," Một lát sau, Sở Trình bình tĩnh nói. Di Hoà gật đầu tỏ ý đã hiểu, lẳng lặng cúi đầu đếm đến mười rồi chậm rãi bước vào khung hình.
Từng bước chân nhẹ nhàng như một chú thỏ đang rón rén nhảy đến gần hắn. Sở Trình nhìn Di Hoà đứng bên cạnh mình, vỗ đùi, "Nằm xuống đây."
Di Hoà đã xem kha khá video của hắn rồi, vậy nên cậu cũng biết một số tư thế nằm khi quay video. Nhưng xem và tưởng tượng khác với thực hành rất nhiều, Di Hoà chẳng biết phải cúi xuống thế nào để không bị ngã nữa.
Sở Trình không hề mất kiên nhẫn mà chỉ dịu giọng, "Em cứ cúi hẳn về phía trước, không ngã được đâu, trước khi em chống tay xuống đất thì bụng em đã nằm trên đùi tôi rồi."
Tính Di Hoà hơi nhút nhát, cuối cùng phải cố gắng hít thở một lát mới dám làm theo chỉ dẫn của hắn. Cậu hơi khuỵu gối để tựa phần bụng lên đùi phải của Sở Trình, hắn cũng đỡ vai giúp đến khi cậu chống được hai tay xuống đất.
Nhẹ thật, Sở Trình cảm thán.
Ảnh chụp đứa nhỏ này khi bị đuổi ra khỏi nhà nhìn vẫn có da có thịt lắm.
Sở Trình nâng người cậu lên một chút để điều chỉnh, hắn mở cho hai chân rộng bằng vai để cơ thể Di Hoà có điểm tựa, sau đó nhìn về phía đầu nấm của Di Hoà, "Có khó chịu chỗ nào không?"
"Dạ không ạ," Di Hoà lắc đầu, cảm nhận được cơ thể cân bằng trên đùi hắn. Bây giờ thì dù cậu có buông hai tay đang chống xuống đất ra thì cũng sẽ không bị ngã về phía trước.
Sở Trình nắm thắt lưng quần của Di Hoà, chưa kịp kéo xuống thì người nằm trên đùi đã giãy lên, "Anh..."
Hắn nghiêng sườn mặt qua bên trái, thấy đứa nhỏ đang quay đầu nhìn mình với gò má đỏ bừng. Di Hoà ngượng ngùng né tránh ánh mắt của hắn, nhỏ giọng, "Em xin lỗi..."
Phản ứng ban nãy hoàn toàn là theo bản năng của cậu.
Hôm qua Di Hoà là người chủ động cởi quần nên cậu tự chuẩn bị tâm lý được. Nhưng lần này cậu vừa lấy lại bình tĩnh sau khi nằm xuống thì lưng quần đã bị kéo một cái, khiến cậu đột nhiên quên mất mình đang ở đâu.
Sở Trình thấy cậu ngoan ngoãn nằm im thì tiếp tục hành động của mình, lần lượt kéo quần dài và quần trong của cậu xuống nửa bắp đùi.
Sở Trình không kéo dài thời gian nữa. Hắn vung tay lên, bắt đầu tát xuống cặp mông trắng mềm kia.
Lực đánh mạnh hơn hôm qua một chút. Hôm qua Sở Trình đánh để kiểm tra độ lên màu của mông, còn hôm nay hắn đánh để quay video.
Ba! Ba! Ba!
Qua khoảng hai mươi bàn tay, Di Hoà cong đầu ngón chân, cả người cũng bắt đầu căng cứng. Sở Trình vỗ nhẹ lên đỉnh mông cậu, nhắc nhở, "Thả lỏng ra."
Cậu im lặng khoảng chừng hai ba giây rồi cũng thả lỏng người, phía sau lại tiếp tục bị từng bàn tay to lớn vỗ xuống đem đến cơn đau rát bỏng.
Ba! Ba! Ba!
Mông của Di Hoà vừa trắng lại vừa căng tròn, từng cái đánh rơi xuống thì phần thịt sẽ hơi nảy nhẹ lên. Di Hoà thấy phía sau của mình đau đến bỏng rát, cậu thật sự không thể nghĩ gì trong đầu ngoài chữ đau. Ngay cả đếm số cậu cũng không đếm nổi nữa, chỉ biết tuyệt vọng bám lấy chân trụ của ghế gỗ.
Ba! Ba! Ba!
Cậu rụt đầu lại, lén lút hít mũi một cái.
Chẳng biết Sở Trình có nghe thấy không mà mưa bàn tay phía sau đã ngừng lại.
Sở Trình hài lòng nhìn cặp mông đang run rẩy sưng đỏ lên sau một trăm bàn tay, quyết định cho cậu nghỉ ngơi một chút.
Người nằm trên đùi đã sớm thở hổn hển, nước mắt cũng chảy ướt má.
Hắn xoa nhẹ hai phiến mông nóng hổi, bình tĩnh chờ đợi nhóc con điều chỉnh lại nhịp thở.
Phản ứng của Di Hoà rất tốt, đúng như những gì hắn kì vọng khi tuyển vào một người ngoài giới. Hắn không thích nhìn Spankee của mình tỏ ra sung sướng hay cười thoả mãn khi bị đánh mông, hắn muốn đối phương phải rụt rè sợ hãi như thế này.
Di Hoà kéo cổ áo lên lau nước mắt, phía sau được hắn xoa cho nên cũng bớt rát hơn một chút. Thế nhưng khi cậu thấy mình vừa ổn định lại thì bàn tay lại mạnh mẽ đánh xuống, vang dội đến mức khiến cậu giật nảy.
Ba! Ba! Ba!
Cơn đau chưa vơi đi hết lại ùa ạt kéo về, Di Hoà nắm chặt chân ghế, từng tiếng kêu rên bắt đầu không còn kiềm lại trong cổ họng được nữa. Lúc này Di Hoà mới thấy mình giống hệt như những Spankee trong video của Sở Trình, chỉ có thể bất lực khóc lóc và vẫy đạp.
Ba! Ba! Ba!
Cảm giác nóng rát tăng dần khiến Di Hoà dần mất đi lí trí muốn ngoan ngoãn làm việc, thay vào đó cậu bắt đầu muốn chống lại hắn, muốn tìm cách để giảm bớt đau đớn không ngừng tấn công phía sau.
Sở Trình vẫn tập trung đánh xuống hai bên mông đã sưng đỏ của Di Hoà. Trên thịt mông bắt đầu xuất hiện những vệt đỏ sẫm li ti của viền ngón tay để lại.
Bỗng dưng Sở Trình nhìn thấy bàn tay của đứa nhỏ rụt rè đưa ra sau, còn cố ý trốn tầm nhìn của hắn một chút bằng cách luồn xuống dưới bụng rồi áp sát vào hông, cứ như đang chờ thời cơ vậy.
Sở Trình không nói gì, vẫn tiếp tục vừa đánh vừa ung dung chờ đợi. Ngay khi Di Hoà lấy hết can đảm để đưa tay đến xoa mông, hắn nhanh chóng tóm lấy cổ tay cậu rồi vỗ thêm hai cái thật đau xuống vùng da dưới mông khiến Di Hoà giật nảy. Cậu muốn rụt tay lại nhưng Sở Trình đã giữ chặt cổ tay cậu, dù cậu có vặn vẹo thế nào cũng không thoát được.
Cuối cùng, Di Hoà chỉ biết sụt sùi kêu lên, "Anh..."
Tiếng kêu nhỏ nhẹ chẳng biết có lấn át nổi tiếng bàn tay đánh vào thịt mông, thế mà Sở Trình vẫn nghe thấy. Hắn thu lại cánh tay đang vung lên rồi nhìn sang đỉnh đầu đứa nhỏ, "Đau à?"
Di Hoà không biết nên trả lời thế nào.
Vì là người ngoài giới nên Di Hoà biết mình còn khá hạn chế về độ hiểu biết. Ngoài việc tham gia các nhóm về giới Spank ra thì cậu cũng xem thử các video của Sở Trình để tham khảo.
Vậy nên Di Hoà biết rõ, những bàn tay vừa rồi chỉ mới là phần dạo đầu của một buổi Spank thôi.
Nếu nói đau, cậu sợ Sở Trình sẽ đuổi việc mình.
Di Hoà đắn đo một hồi, sau đó lại nghe giọng Sở Trình vang lên, "Đau thì bảo đau. Có ai bị đánh đòn mà không cảm thấy đau đâu."
Mỗi lần Di Hoà cảm thấy do dự, thì Sở Trình cứ như đọc được suy nghĩ của cậu mà đưa ra giải pháp.
Sở Trình đã mở lời, Di Hoà không có lí do gì để tránh nữa, "Dạ... dạ đau..."
Giọng nói còn mang theo chút nghèn nghẹn vì đang khóc, nghe hệt như đang làm nũng vậy. Sở Trình còn chưa kịp đáp lại thì lại nghe đứa nhỏ sụt sùi, "Anh thả tay, hức, thả tay em ra đi... Em, hức, em không che nữa đâu..."
Sở Trình cong nhẹ khoé môi, sau đó thả tay cậu ra, "Được rồi, còn năm mươi cái nữa là xong."
Di Hoà nghe xong câu này thì tiếp tục chảy nước mắt, cậu nhỏ giọng dạ một tiếng đáp lại, sau đó bám chặt vào chân ghế.
Năm mươi cái nữa thôi, sẽ nhanh thôi mà.
Sở Trình chờ Di Hoà ổn định nhịp thở, đưa tay trái giữ lấy phần hông của cậu rồi nói, "Năm mươi cái này sẽ đau hơn."
Di Hoà hít một hơi lạnh, đôi tay đang nắm lấy chân ghế càng siết chặt hơn.
Ba! Ba! Ba!
Sở Trình không lừa cậu, những bàn tay tiếp theo rơi xuống đau đến mức Di Hoà nhắm chặt mắt lại, cả người run lên bần bật. Cậu vẫy đạp trong vô thức, quần ngoài và quần trong đã rơi xuống tận mắt cá chân.
Ba! Ba! Ba!
Tiếng khóc thổn thức vang lên, Di Hoà nức nở gồng mình, nước mắt hoà lẫn với mồ hôi khiến gương mặt cậu trở nên nhem nhuốc. Sở Trình vẫn giữ chặt hông cậu, tiếp tục đánh xuống từng cái đều đặn theo nhịp.
Ba! Ba! Ba!
Mười bàn tay cuối cùng rơi xuống phần da mỏng giao với đùi khiến Di Hoà phải kêu lên theo từng cái đánh. Toàn bộ mông cậu sưng tấy, thậm chí còn xuất hiện vài đốm đỏ sậm li ti.
Di Hoà vẫn bám chặt lấy chân ghế, cả người xụi lơ.
Đau quá.
____
04/06/2024
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top