IV. Bắt đầu lại
!!TẤT CẢ ĐỀU KHÔNG LIÊN QUAN ĐẾN LỊCH SỬ!!
---------->
(06/07/2XXX)
Ở một toà nhà trắng cao tần, nơi này im lặng, dù rất nhiều người ở đây.
Ở một căn phòng trong toà nhà cao tần ấy, tiếng kêu của máy đó nhịp tim không ngừng kêu hoà với tiếng của một vài máy móc hổ trợ, tiếng bước chân qua lại vang lên liên tục.
"Mọi thứ sao rồi?"-Giọng của một người đàn ông trong bộ áo vest mở cửa bước vào bỗng cất lên làm cho 2 người khác ở trong phòng khá giật mình.. Đó là WHO
"Ổn, nhịp tim đều, nhiệt độ trung bình, cơ hội sống lại đang trên 50%"-UN đứng dậy và đưa cho WHO sấp tờ giấy trên bàn
"..."-Soviet chỉ ngồi đấy im lặng, y không nói không rằng, cứ ngồi đấy mà nhìn UN và WHO trao đổi.
"Khoan! Soviet ư? y đã chết rồi mà?". Sự thật thì sau khi thế giới ngày càng hiện đại, các máy móc trở nên hiện đại một cách đáng sợ. Đối với nhân loại vào thờ điểm này, không gì là không thể. Họ có thể làm nhiều thứ đến điên rồ: Lên Sao Hoả chơi, lên Mặt Trăng định cư,..v.v. Nói chung chung, bọn họ đã thành công nghiên cứu ra cổ máy hồi sinh, cổ máy đấy còn được gọi là "revival machine". Y là người đã được Russia đồng ý bản hiệp ước và hồi sinh thành công.
Sau khi sống và làm quen với thế giới (khoảng vài năm), y liền xin WHO và UN hồi sinh một người mà không ai ngờ tới và không ai dám nghĩ tới.. "R.e.i.c.h"
"Còn viên đạn trong đầu ẻm?"-Soviet hỏi UN sau khi thấy WHO ra ngoài
"Lấy ra rồi"-UN
"Ừ"-Soviet
"Ta hơi thắc mắc.. sao ngươi lại h-"
"Nhiều chuyện."-Chưa đợi UN hỏi xong thì y nhảy ngay vào họng anh ấy. UN thì sao cãi lại được, như thế hơi mất dạy, tại Soviet lớn hơn UN nhiều.
"..."-Mà thôi, sau này sẽ biết. UN tự nghĩ thầm như thế rồi đi ra khỏi phòng, để lại y trong căn phòng ấy.
Soviet không nghĩ gì nhiều, y đứng dậy và đi về, trả lại sự riêng tư của căn phòng kia.
Bước dọc theo con đường đông đúc người, y cảm thấy nhẹ nhỏm vì được nhìn thấy nhân loại hoà bình bên nhau. Thay vì là tiếng súng, thì nó là tiếng cười, thay vì là tiếng bomb, thì nó là tiếng nói, thay vì chạy để giữ mạng, thì là chạy để vui đùa. Thật yên bình.
Cứ thế như ngày qua ngày, ăn không yên, ngủ không trôi suốt 2 tuần.. thì ngày đấy cũng đã đến
Y chạy như sắp có bão, rất nhanh. Y bước nhanh dọc theo dãy hành lang, tiến tới căn phòng hôm qua. Y đứng trước cửa phòng, ung dung không dám mở thì UN từ bên trong bước ra.
"Trời mẹ ơi hù muốn chết người à!"-UN vừa mở cửa thì gặp ngay một con gấu to đùng trước cửa (y chứ ai).
"Reich đâu?"-Soviet cúi thấp người xuống hỏi UN
"Trong phòng, ngươi vào đi, ta đi xử lý tí giấy tờ với WHO"-Vừa nói dứt câu thì UN chạy đi ngay. Bỏ mặt Soviet lại.
Y lo lắng bước vào, sợ rằng không biết khi nhìn thấy hắn sẽ nói gì.. sẽ làm gì, sợ rằng hắn sẽ chối bỏ mình.
Nhưng rồi y lấy hết can đảm bước vào.
"..."-Soviet hoảng hồn khi thấy một "cô nàng" với mái tóc đỏ dài óng hơn vai một tí đang ngồi quay lưng lại với y ở trên giường bệnh.
"Ai đó?"-Chủ nhân của mái tóc đỏ dài óng ánh đấy quay lại nhìn y
"!!???"
"R-R-Reich...?"-Soviet bất ngờ khi thấy đó chính là Reich chứ không phải một cô nàng nào.
"Nói mau, sao ngươi lại hồi sinh ta?!? Ngươi muốn kéo ta sống lại cho ngươi tra tấn à!!?"-Reich chửi vào mặt Soviet.
"K-Không.. UN nói hết cho e-.. cho ngươi rồi à..?"-Soviet ngồi xuống cái ghế gần đó, giữ khoảng cách với Reich có thể.
"Nói mau!? Ngươi muốn gì ở ta!? Ngươi muốn làm ta sống trong địa ngục ư? Ngươi còn tệ hơn một con chó, tệ hơn cách mà con chó ta từng nuôi đối xử với ta! Đồ Cộng Sản cặn bã!!"-Reich không ngừng chửi vào mặt Soviet. Y đau nhói khi nghe những câu này phát ra từ miệng người y yêu, đau chứ, nhói chứ..
"Đủ rồi.. Ta chỉ muốn cho ngươi cơ hội làm lại thôi.."-Y chịu lên tiếng sau khi bị tên phát xít kia chửi đến cạn ngôn.
"Cơ hội? Đùa! Cơ hội cho bọn Do Thái kia leo lên đầu ta ngồi ư?"-Reich tức mình, hắn chuyển hướng ngồi sang đối diện y. Hai người họ bây giờ chỉ cách xa nhau 2-3m.
"K-Không.. ta chỉ muốn cho ngươi một cuộc sống tốt hơn.. Ta còn chưa thực hiện lời hứa của ta với ngươi mà.."-Soviet
"Lời hứa gì chứ!?"-Reich
"..."-Y thật sự tan vỡ khi nghe câu đấy. Hắn quên rồi.. hắn đã quên lời hứa của y, hắn quên hết tất cả rồi..
Không thấy y trả lời, Reich bức mình, hắn bước xuống giường và định bước lại đấm vào mặt y thì...
"!!??!!?"
Hắn xém té ngã vì vừa mới hồi sinh thành công nên cơ thể hắn bây giờ rất yếu, ngoài nói ra thì làm gì cũng khó chịu và mệt mỏi. Hắn được thứ gì đó bế lại vì hắn vừa xém té mà. Vậy đó là gì? Đó là y.
"Muốn té chết à?"-Soviet vội chạy lại bế Reich lên khi thấy chân hắn vừa chạm sàn
"Ngươi làm cái quái gì vậy?!!?!?"-Hắn hét vào mặt y, dùng dãy trong vòng tay y, muốn thoát ra
"Nghỉ ngơi đi.."-Y quay lại và đặt tên phát xít bé tí ti kia lên giường.
"Quan tâm nhỉ? Chắc sợ ta chết rồi không còn ai cho ngươi tra tấn chứ gì!?"-Reich
"Đói không, để ta đi mua gì đó cho ngươi ăn?"-Soviet
"..."-Reich bị hoá tượng khi nghe cái câu hỏi ấy. Hắn thì chửi y không ngừng, còn y thì quan tâm hắn từng chút một... Kì chớt à..
"Sao vậy?"-Y cúi thấp người xuống hỏi hắn
"K-Không! Biến đi!"-Hắn phất phủi y, đuổi y ra ngoài
"Không đấy, làm gì nhau nào?"-Y ghẹo hắn rồi lùi ra vài bước, thử hắn bắt được không. Hắn biết trước sau gì đứng dậy cũng sẽ bị té sml nên ngồi đấy nhìn y trong cơn sôi máu sùng sục
"Thằng khốn.. BIẾN!"-Hắn đuổi y ra một lần nữa
"Cột tóc lên đã..."-Y tiến lại gần hắn
"NGƯƠI- NGƯƠI LÀM GÌ VẬY!!?"-Hắn hoảng hồn khi thấy tên to xác kia tiên lại gần mình.
Y lại gần cái tủ gần đó, lấy ra một cái đồ chải tóc và một sợi dây cột tóc.
"Làm tóc cho ngươi"-Y tiến lại gần hắn hơn.
"TA KHÔNG CHO PHÉP NGƯƠI ĐỘNG VÀO TÓC CỦA TA!!"-Hắn sợ hãi ngồi nhít ra sau, bây giờ hắn rất yếu, muốn phản kháng cũng khó. Hắn biết rõ chứ, phảng kháng bây giờ là vô dụng.
Mặc kệ tên phát xít kia vùng vẫy khỏi tay y, y vẫn cố gắn chải mái tóc óng ánh kia. Vùng rét rồi sanh mệt, hắn không thể làm gì nữa, mặc kệ tên kia làm gì thì làm.
Y từng nuôi 15 đứa con, hết 6 đứa gái, nên làm tóc dài đối với y dễ vcl. Y làm cho Reich mội kiểu tóc đơn giản.. không biết giải thích sao nên nhìn hình đi nha ==)))..
Mò một lúc mới xong, hắn cảm thấy mệt vì cứ bị y chạm vào mái tóc mà hắn bất công cả đời nuôi nó.
"Xong! Như nào?"-Y lấy điện thoại ra và bật camera lên cho hắn xem thử
"Không tệ? Ê đẹp vl"-Hắn tự nghĩ với bản thân, ngắm nhìn mái tóc của mình được con gấu to xác kia làm đẹp lên, hắn có chút thích nhưng mà hắn không thích làm còn gấu kia vui nên..
"Xấu vl, ta tự cột còn đẹp hơn"-Hắn ném thẳng một câu đầy phủ phàng vào mặt y, mặc đù con tim hắn nói nó đẹp nhưng não hắn đ*o cho phép nên bắt hắn phải ném cái câu nói đấy vào mặt y.
"..."-Y bất lực nhìn hắn.
--------->
Hết ròiii ===))))
Nay viết hơi trể tí, tôi ôn bài thi nên có chút mệt
Mai đăng típpp
Yêu mấy níii, nhớ ủng hộ truyện của tôi nhaaaa :D
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top