The Heart Call [4]

Mưa nhiều. Mưa lạnh. Mưa xối xả. Mưa tuôn xuống Berlin từng cơn nặng hạt. Mưa làm tâm trạng con người ta buồn bã. Mưa phủ một màu đơn điệu nhàm chán lên khắp con phố. Con người ta thường ghét mưa là vì vậy. Nhưng Nazi thì khác, hắn yêu những cơn mưa. Hắn thích ngắm mưa rơi ngoài ô cửa sổ, nhâm nhi một tách cà phê đen nóng và nghe một bản nhạc nhẹ. Hắn thích mùi đất xông lên khắp căn nhà nhỏ nhắn của mình. Với hắn, mưa như gột rửa hết mọi vướng bận trong lòng, nên mỗi lần ngắm mưa, hắn lại thấy lòng thanh thản và nhẹ nhàng hẳn ra. Cảm tưởng như hắn hoà vào cơn mưa ấy vậy. Chỉ là... hắn vẫn còn thiếu một bờ vai để dựa vào thôi. Thiếu một người để cùng hắn tâm tình, cùng hắn uống cà phê và cùng ngắm mưa với hắn.

Nazi nghiêng đầu nhìn về phía xa xăm, ngón tay gõ từng nhịp lên mặt bàn.

Khoảng vài năm trước, đã từng có một người như vậy. Có lẽ vì vậy mà hắn mới thích mưa. Hắn luôn ngắm mưa như một cách để giữ lại những kí ức về người ấy. Hắn chưa bao giờ quên được những rung động đầu tiên của mình. Nhưng ngặt nỗi, hắn chưa bao giờ nhớ ra được người ấy là ai. Hình bóng về người rất mờ nhạt, và cứ phai dần theo năm tháng. Vậy mà tình cảm hắn dành cho người lại càng đậm sâu theo năm tháng. Như thể hắn đã yêu người ấy trong một giấc mơ.

Rồi tiếng gọi của Germany kéo hắn ra khỏi dòng hồi ức năm xưa.

- Cha ơi! Xem con và Russland tìm được gì này!

Germany và Russia, hai đứa trẻ lon ton bê một chậu hoa nhỏ chạy vào. Nazi ngạc nhiên nhìn, là một bông trúc mai xanh mang sắc tím.

- Đẹp không cha? Là Russland tìm thấy đấy cha ạ, cậu ấy muốn tặng bố.

- Đẹp, đẹp lắm. Cảm ơn hai đứa, nhất là cháu đấy Russland.

Nazi ôm hai đứa trẻ vào lòng rồi xoa đầu chúng nó. Hắn cùng Germany và Russia cùng tưới nước cho chậu bông. Tiếng cười đùa vui vẻ của trẻ con xoá tan cái buồn chán của ngày mưa buồn bã.

Mưa nối tiếp mưa. Có lẽ Berlin đã bắt đầu vào mùa mưa rồi, với những cơn mưa dài dằng dặc và dai dẳng không ngớt. Soviet tặc lưỡi, y vốn không thích mưa chút nào. Y thích được dạo chơi cùng các con trên đồi hướng dương vào những ngày nắng vàng như rót mật. Y thích được đắm mình dưới cái nắng ấm và tận hưởng những cơn gió mát chảy qua, cuốn theo mùi hương dịu dịu vào tâm trí. Y yêu việc ngắm nhìn những tia nắng nhỏ vắt ngang bầu trời trong xanh và có tiếng chim hót ríu rít nghe rất vui tai.

Còn giờ thì sao? Tâm trạng của y bấy giờ chẳng khác gì những cơn mưa ngoài kia cả. Đã hơn một tuần rồi Soviet chưa gặp lại những thiên thần nhỏ bé của y. Nazi mở cửa bước vào. Thấy Soviet ngồi đừ người ra, hắn lớn tiếng gọi:

- Này, nghĩ cái gì đấy?

Soviet giật mình quay sang nhìn hắn. Nhưng thấy hắn thì cũng như thấy thứ y ghét nhất vậy, nên y ngoảnh mặt đi, giọng điệu đầy lãnh đạm hỏi:

- Chuyện gì?

Nazi khanh khách cười. Hắn ngồi xuống bên cạnh y, Soviet lập tức né sang một bên. Nazi bĩu môi ra vẻ chán nản bảo:

- Gì vậy, ta chỉ muốn nói chuyện chút thôi.

- Ta không muốn nói chuyện với tên phát xít như ngươi.

Soviet lườm hắn, ánh mắt y đầy sự thù ghét.

- Có gì nói nhanh đi.

Nazi cười cợt nhả. Hắn choàng vai y rồi vỗ dùi minh cười khoái chí:

- À, ta muốn báo cho ngươi biết một tin vui!

Nazi búng tay một cái, Soviet liền thấy UK bị lính Đức giải vào căn phòng y đang ngồi. Ussr đứng phắt dậy, môi mấp máy nói không nên lời.

- Ngạc nhiên lắm đúng không? Ngươi thấy chưa? Ngươi, UK và cả France đều là của ta rồi. Giờ thì ta chẳng còn sợ cái gì nữa Soviet. JE cũng sẽ nhanh chóng xử đẹp tên USA đó thôi.

Nazi lệnh cho đám lính kia đưa UK đi nơi khác. Rồi hắn nhìn y. Y như chết đứng, cứ trơ trơ ra. Hắn khoanh tay bảo:

- Chẳng bao lâu nữa ta sẽ là bá chủ thế giới. Có là ai cũng không ngăn ta được đâu Ussr. Ngươi nhìn xem, thật đáng thất vọng nhỉ?

Ussr căm phẫn nhìn hắn, miệng y không tự chủ mà phun ra một lượt những từ khó nghe nhất. Nhưng Nazi càng nghe lại càng thấy vui, hắn thích cách y tức giận như thế nhưng lại không thể làm gì hắn. Tuy vậy vẫn chưa đủ, hắn muốn hạ bệ y đến tận cùng mới thoả cái tâm bệnh hoạn của hắn cơ.

- Bây giờ ta thương tình cho ngươi một con đường sống. Ngươi có muốn nghe không?

- Ngươi mà để kẻ thù lớn nhất của mình sống sót ư? Nực cười.

- Ừ, ta nực cười thế đấy. Ta muốn ngươi làm người hầu của ta, thế nào? Đổi lại, ta hứa sẽ giữ an toàn cho đám nhóc nhà ngươi và để ngươi gần các con của ngươi. Này nhé, vẹn cả đôi đường mà. Ta vừa có kẻ hầu không công, còn ngươi vừa được tha chết lại có thể được săn sóc đám nhóc. Nghe hấp dẫn không? Chỉ là một thỏa thuận nhỏ thôi mà.

Ussr nghi hoặc nhìn Nazi. Y bình tĩnh lại rồi suy ngẫm một lúc lâu. Đến khi chắc chắn rồi, y mới miễn cưỡng gật đầu.

- À mà Soviet, đừng nghĩ đến chuyện bỏ trốn hoặc giết ta. Nếu ngươi làm vậy thì mấy đứa nhóc của ngươi chính là người thiệt hại nhất, hiểu không?

- Được, ta chấp nhận thoả thuận này với ngươi.

.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

- Hahaha!

Nhìn thấy Soviet bước ra từ phòng thay đồ, Nazi không nhịn được mà ôm bụng cười phá lên.

- Ngươi cười cái gì?!

- Nhìn ngươi trông buồn cười lắm!

Nazi cười to hơn nữa, hắn cười bò lăn bò lết. Soviet đen mặt, y phi đến chỗ hắn bóp cổ hắn lắc mạnh:

- Nín! Ngươi mà cười nữa là ta đấm ngươi ra bã!

- Thế ngươi coi lại mình đi, ta làm sao nhịn cười được!

Nazi chỉ vào cái gương đằng sau lưng. Soviet thấy y trong gương mà không thể nói thêm được câu nào.

- Địt mẹ.

Chính xác là y đang mặc bộ đồ mà nội trợ hay mang - tức là đầm dài với mang cả yếm. Khổ nỗi người y to quá, Nazi có tìm được bộ lớn nhất cũng không vừa với y. Hắn phải đặt may riêng cho Soviet, nhưng hắn vẫn muốn chơi y một vố. Thành ra bộ đồ của y chẳng khác gì cái đầm công chúa, với cái nơ to tổ bố ngay sau lưng và cái yếm xinh xinh màu hồng.

- Ta cảm thấy mình còn tốt bụng chán khi không giết ngươi đấy.

- Thôi, đùa vậy đủ rồi. Giờ ta chỉ cho ngươi công việc đầu tiên...

Cứ như vậy, Soviet đi theo Nazi mà làm từ việc này đến việc khác. Hắn nói nghiêm túc thật, bởi việc nặng nhẹ gì hắn cũng bắt y làm hết. Từ dọn phòng lau nhà đến chui ống khói, đốt than, hay đi kiếm củi dự phòng đều một tay y làm. Rồi nấu ăn cũng là y nấu. Nhưng y đâu chỉ nấu cho một mình hắn, nếu như vậy thì dễ rồi. Y sẽ làm cháy thức ăn trong nồi và bảo hắn đó là món salad Bóng đêm, y đặc biệt dành riêng cho hắn.

- Này, mấy đứa nhóc của ngươi bảo hôm nay chúng muốn ăn súp khoai tây. Nhớ lấy cái nồi to nhất nấu đấy.

Cái y không ngờ nhất là Nazi ăn cùng với các con của mình. Vậy là trong lúc mọi người ngồi ăn súp ngon lành, có ai đó đang nhìn Nazi với ánh mắt giết người. Buổi tối, mấy tên lính nghe thấy tiếng lầm bầm chửi rủa trên gác xếp nơi y nằm ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #bl#gl