14

khi em dậy, đôi tay quen thuộc luôn ôm em ngủ kia đã khiến em vui hơn vài phần. em chui rúc vào lồng ngực rắn chắc ấy mà nũng nịu. thấy hắn vẫn còn ngủ, em nhẹ nhàng gỡ đôi tay đang ôm mình, hôn lên môi hắn rồi dậy nấu bữa sáng cho hắn. xuống bếp em thấy những đồ ăn hôm qua đã hết, chén đĩa cũng được dọn sạch. em quyết định sẽ nấu món gì đó cho hắn ăn, em đứng nhìn tủ lạnh một lát, chợt cánh cửa tủ đóng vào em cũng bị sốc bổng lên. em ngơ ngác một lúc mới biết đó là yoongi.

"yoon ơi, anh thức lúc nào thế. bỏ em xuống đi mà, em nặng lắm"

"58 kí, em đùa anh chắc? ngoan ngoãn lên ngủ tiếp đi. anh nấu cho em"

"nhưng mà nay anh đi làm mà, nay em được nghỉ nên em nấu bữa sáng cho anh được. không sao đâu"

"im miệng hoặc 'tập thể dục' ngay bây giờ luôn"
anh

em liền che miệng lại, trời ơi. sáng sớm mà anh ấy như con quỷ ác độc vậy. cửa phòng mở ra rồi đóng vào, hắn lại ôm em nằm xuống giường.

"ơ, anh bảo anh nấu bữa sáng mà", em ngơ ngác

"nghĩ lại rồi, nay anh nghỉ. ai cấm được anh, hửm?", hắn ôm chặt lấy em mà hôn liên tiếp vào khuôn mặt nhỏ kia.

"a..đừng, nhưng mà sao lại nghỉ chứ", em che mặt lại để tránh những nụ hôn kia

bốp

-....

"hôm qua dám không ăn tối mà đi ngủ, có phải sợ anh nuôi em không nổi nên em nhịn à?", hắn đánh vào mông em để hỏi tội

"nhưng mà em uống vitamin rồi mà", sáng ra đã như thế. em cũng ủy khuất chứ bộ

bốp

-....

"còn giọng bộ ủy khuất sao? vitamin nuôi được em chắc, hay vitamin tốt hơn ăn uống?"

bốp

-....

sáng sớm đã đánh em mà hỏi tội, em không thích tý nào rồi nhé. vì tay hắn không dừng mà không ngừng hỏi tội em nên em khóc đây.

"em xin lỗi yoon mà, yoon ơi", em dụi đầu vào lòng hắn

"aigo, em yêu, sao em lại khóc rồi. thôi được rồi, không đánh em nữa. nhưng anh không chiều hư em đâu nhé, lần sau tái phạm là anh đánh đấy, anh đánh đau đấy. biết chưa?", nói rồi hôn liên tục vào mắt em

"dạ, nghe rồi"

hắn và em đều giống nhau, đều là viên ngọc thô nhưng khi yêu tự động đều muốn bản thân mềm mại lại, đều muốn mài dũa bản thân để trở nên là viên ngọc quý hiếm của đối phương. hắn khi yêu đều muốn jung hoseok có được những điều tốt đẹp nhất, luôn trao tình yêu để nuôi lớn tâm hồn em mỗi ngày, hắn luôn được bộc lộ những cảm xúc mà bản thân luôn cất trong cái vỏ bọc sắt đá. còn em khi yêu, em được làm chính mình. được yếu đuối, được ỷ lại với người mình yêu. em luôn là người khâu vá cảm xúc là chỗ dựa tinh thần cho min yoongi. là người luôn chờ cơm, lo lắng điều nhỏ nhặt mà min yoongi tưởng chừng không quan tâm tới cũng chẳng làm sao. yêu nhau là thế, em và hắn luôn biết rằng mỗi ngày, mỗi đêm đối phương luôn trao cho mình một tình yêu nhẹ nhàng, si mê mà bao người luôn mơ ước có được.

---------------------------------

"reng...reng...reng"  

điện thoại reo khiến em nghe đã thấy bất an dù chưa nhìn người gọi em là ai. khi cầm lên em mới hoang mang nhìn vào các cuộc gọi nhỡ, có bố có mẹ và đặc biệt cả chị 2 em nữa. chưa định thần thì màn hình hiện lên "chị 2" đang gọi em. em cảm thấy lo lắng càng dâng lên.

"jung hoseok, sao em không bắt máy của chị?", bên kia âm trầm hỏi

"dạ, em chào hai. em vừa tắm xong ạ, xin lỗi chị nhiều lắm. có chuyện gì mà chị gọi cho em thế ạ?", cậu bật loa ngoài lẳng lặng ngồi xuống

"hoseok, em là gay sao?"

jung hoseok liền đứng hình, liền hoang mang im lặng, đầu dây bên kia cũng không nhịn được mà hỏi em

"hoseok, mau trả lời. em và gã cùng nhà đang yêu nhau sao? và em là gay?"

"vâng, em là gay và min yoongi là người yêu của em", em ngậm ngùi đáp

"bao lâu rồi?"

"dạ?", chưa hiểu lắm. ý là chị ấy hỏi mình và yoongi quen nhau được bao lâu hả?

"chị hỏi tụi em yêu nhau được bao nhiêu lâu rồi"

"dạ 2 năm 8 tháng rồi ạ"

jung jiwoo im lặng một lát, rồi liền thở dài giải thích cho biểu hiện của bản thân với em trai

"nghe này hoseok, chị không phải kì thị hay phản đối. dù chị không thể hiện ra ngoài nhưng chị vẫn luôn lo lắng cho em. chuyện em yêu đương bố mẹ biết rồi, bố thì em cứ nghe máy không vấn đề gì cả vì bố là người nói cho chị biết, chị nghĩ bố cũng đã biết trước. nhưng....mẹ thì tạm thời em chỉ nên nhắn tin, nếu mẹ tức giận thì viện cớ tránh. nhớ tuyệt đối không được bắt máy nghe điện thoại mẹ, bên này bố và chị sẽ nói đỡ thay em."

"dạ?"

"chị biết em nghĩ chị không thương em, chị ghét em, không quan tâm đến em. nhưng đó là do em nghĩ, chị biết em thấy được mẹ luôn so sánh chị với em. chị không quan tâm những điều mẹ làm, chị biết em sẽ tổn thương đừng vì thế mà nghĩ chị cũng giống mẹ. rằng chị sẽ ghét em, không yêu thương em. hoseok, chị hứa với em rồi, chị sẽ yêu thương em nhất, luôn đặt ưu tiên cho em nhất"

"....."

"chị cúp máy đây, em nghỉ ngơi nhé. mỹ phẩm hãng của chị đã gửi qua em rồi, chỉ cần nhận là được. coi như em là cổ đông nên được sử dụng mỹ phẩm trước người tiêu dùng nhé. chị cúp đây, chào em"


nhìn điện thoại một hồi lâu, em mới nghĩ.  à....ra chị vẫn nhớ lời hứa hồi thuở bé đó, rằng chị sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu, sẽ luôn quan tâm cậu trong âm thầm, sẽ không để cậu chịu thiệt. chắc vì những tổn thương ấy khiến cậu nghĩ chắc chị ấy đã quên. nhưng chắc hoseok không biết rằng, người luôn xin giảm hình phạt của em xuống, tiền tiêu vặt hàng tháng đều có một nửa là của chị. đều đặn hàng tháng âm thầm bảo bố chuyển cho em. người luôn gửi quà về nhưng âm thầm bảo bố gửi, vì chị biết người em của mình đã bị sự quan tâm âm thầm, một phần nhỏ cũng ảnh hưởng làm em cảm thấy tổn thương, cảm thấy chị không quan tâm mình.

jung hoseok muốn khóc quá đi, không ngăn được giọt nước mắt rồi. hắn thấy em tắm lâu cũng ôm bạch tuyết mò lên phòng. tiến lại gần thì thấy em khóc thút thít rồi, định an ủi thì tiếng chuông điện thoại chợt vang lên. là "bố", bố gọi cho em...chị nói, bố thì có thể nghe nên em ấn nút nghe điện thoại rồi để loa ngoài. đón bạch tuyết vào lòng ôm, lo lắng xem bố có trách mắng gì em không, hay buồn bực về em.

"hobi, mẹ con biết chuyện rồi"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top