Chương 12
Ngô Tương Kì nhìn thấy sáng sớm tiếng chuông điện thoại đã reo vang, vị hôn phu vội vã muốn gặp mặt cô, đây là lần đầu tiên anh sốt ruột muốn cùng cô gặp mặt. Hơn nữa vừa thấy mặt là đã chào đón bằng một nụ hôn nồng nhiệt, hôn đến khi đầu óc cô choáng váng, rồi lại bị anh gắt gao ôm vào trong ngực, chặt đến cơ hồ không thể hô hấp.
Tuy rằng rất vui sướng, khi anh đối với cô biểu hiện ra sự để ý cùng thân mật, thế nhưng cô biết, điều này không quá thích hợp.
Lôi kéo anh đến quán ăn, sau khi gọi nước uống, cứ như vậy nam nhân vẫn trầm mặc đến bây giờ.
Ngô Tương Kì rất có kiên nhẫn chờ đợi, anh đang gặp sự tình gì đó, vội vã muốn tìm cô, điều này tỏ vẻ là anh cần cô. Như vậy cô nguyện ý chờ, chờ cảm xúc của anh ổn định, cam tâm tình nguyện nói cho cô biết đã xảy ra chuyện gì.
“Tương Kì, cô thích tôi?”
“Đương nhiên, xảy ra chuyện gì?”
“Thích có cảm giác như thế nào? Cô có thể nói cho tôi biết không?”
Ngô Tương Kì ôn nhu nhìn anh, “Thích là rất muốn giữ lấy đối phương, hy vọng người ấy không lúc nào không nghĩ đến chính mình, muốn người ấy đối chính mình tốt, muốn người ấy có chuyện vui vẻ gì thì người đầu tiên nghĩ đến là mình; muốn thời điểm người ấy cô đơn bất lực, người đầu tiên nghĩ đến cũng chính là mình. Rất muốn mỗi ngày cùng người ấy bên nhau, cho dù không được, chỉ cần biết đối phương luôn đem mình đặt ở trong tim, vậy cũng có thể an lòng. Những khi nhìn không thấy sẽ nhớ nhung, thấy rồi lại càng nhớ, bởi vì không hy vọng chia lìa, cho nên mới muốn cùng người ấy kết hôn.”
Nàng đỏ mặt tiếp tục nói, “Không có lúc nào là không muốn anh, đem anh đặt ở vị trí quan trọng nhất trong lòng em. Có bất cứ việc gì đều nghĩ đến anh, những khi vui vẻ hay không vui, người đầu tiên em muốn chia xẻ chính là anh. Thời điểm nhìn thấy anh khổ sở em cũng sẽ khổ sở, thấy anh vui vẻ em cũng sẽ vui vẻ, so với chính mình có chuyện vui lại càng vui hơn. Những lúc cô đơn luôn hy vọng anh có thể ở bên cạnh bầu bạn, muốn dựa vào anh, muốn với anh thân thiết, sẽ càng thân thiết nhiều hơn nữa. Muốn với anh là một tổ ấm gia đình, muốn có những đứa con của chúng ta. Khi tóc đã bạc, cũng muốn cùng với anh tay trong tay, đến công viên tản bộ.”
Ngô Tương Kì nhìn thấy ngoài cửa sổ, hưng phấn mà chỉ vào một đôi vợ chồng già, “Tựa như họ vậy, anh già, em cũng già, nhưng vẫn mãi nắm tay mà cùng nhau nơi nơi tản bộ.”
Thuận Vẫn vừa nghe xong lời cô, cũng nhìn đôi vợ chồng già ngoài cửa sổ, rồi nghĩ đến Tri Huân.
Tri Huân cũng từng dừng lại, dùng ánh mắt thật hâm mộ mà nhìn một đôi lão phu phụ.
【 Nếu, tôi cũng có thể cùng người tôi yêu, tay trong tay qua cả đời, đến lúc lưng còng tóc bạc, người ấy cũng cùng tôi tản bộ, thì thật là có bao nhiêu hạnh phúc . 】
【 Cậu có thể. 】
【 Hai nam nhân cũng có thể ư? 】
【 Đương nhiên có thể. 】
【 Phải không? 】
Vào thời điểm đó, anh nhìn thấy cậu cười, cười đến đặc biệt ngọt, ôm lấy tay anh, rồi mới lôi kéo anh, muốn anh luyện tập cảm giác cùng người yêu đến già đều tay trong tay.
Rõ ràng, Tri Huân giả vờ làm gương mặt nhăn nhăn, mỗi một động tác, chính anh đều còn nhớ rõ như in.
“Tương Kì, cho dù là chuyện rất nhỏ, chỉ cần là có liên quan đến tôi, cô cũng sẽ nhớ rất rõ ràng sao? Nếu thật sự nhớ rõ ràng, thì đó là tình yêu sao?”
“Đương nhiên, bởi vì đặc biệt chú ý, cho nên mới đặc biệt rõ ràng. Bởi vì luyến tiếc quên, một lần lại một lần hồi tưởng, ngọt ngào cũng muốn nghĩ đến, tức giận cũng sẽ nghĩ đến, loại luyến tiếc này, đương nhiên là tình yêu.”
” Sự tình giữa cô với ba mẹ cô thì sao? Cũng sẽ nhớ rất rõ ràng sao?”
“Việc này lại không giống nhau, thân tình cùng tình yêu là không đồng dạng như vậy.”
“Tại sao không giống nhau?”
“Tại sao à?” Ngô Tương Kì nhìn anh, nghĩ đến anh là cô nhi, cho nên sẽ không biết cái loại cảm giác này, nhưng anh còn có một người em trai, cô thiếu chút nữa quên anh là một người siêu cấp mê luyến em trai, “Lấy thí dụ như em với em trai anh vậy.”
“Cô cùng em trai tôi?”
“Ân, anh với em trai anh là thân tình, còn em với anh là tình yêu. Ngẫm lại xem, vào thời điểm chúng ta đều già, người mà anh muốn ở bên cạnh mình nhất là ai? Thời điểm anh bi thương hoặc khoái hoạt, trước hết nghĩ đến là ai? Hôm nay nếu anh phát sinh sự gì, ai làm cho anh không yên lòng nhất? Còn nữa, việc anh hôn em, muốn ôm em, muốn cùng em kết hôn, đương nhiên sẽ không đối với em trai mình cũng làm việc này?” Ngô Tương Kì đỏ mặt, nam nhân này hiện tại mới thông suốt sao?
Hôn Tri Huân, ôm Tri Huân, cùng Tri Huân kết hôn?
Thuận Vinh cảm thấy mơ hồ, cũng cảm thấy có cái gì đó dần dần sáng tỏ.
Bạn tốt nói chính mình chưa từng đối Tri Huân có ý niệm gì trong đầu, điều này anh thừa nhận, bởi vì anh vẫn đem Tri Huân trở thành em trai.
Thế nhưng, thời điểm Tri Huân sợ lạnh luôn luôn rút sâu vào trong ngực anh, rất nhiều thời điểm đều là ở trong ngực anh tỉnh lại, anh ôm Tri Huân cũng là chuyện rất đỗi bình thường.
Tuy nhiên, những anh em của các gia đình khác, cũng sẽ thân mật như thế sao?
Thuận Vinh rất muốn hỏi, rồi lại không thốt nên lời.
Bởi vì chính anh cũng rõ ràng, không có anh em nào ôm nhau đi vào giấc ngủ, càng không có anh em nào bởi vì không có ngủ cùng nhau, mà cảm thấy buồn bã nếu vắng người kia.
Mấy ngày hôm trước, Tri Huân dọn về phòng cậu, anh nói nếu cậu ngủ giường mới không quen thì cứ quay về phòng anh mà ngủ.
Kỳ thật, càng nghĩ lại càng hiểu được một chút, là bởi vì không có Tri Huân ngủ ở bên cạnh, trong lòng luôn cảm thấy thật kì quái. Trước ngực trống rỗng, vài lần đứng lên đi WC, nhìn thấy phòng Tri Huân, luôn luôn trỗi dậy một cỗ xúc động không sao nói rõ.
Hiện tại nhớ tới, bất quá chỉ là muốn Tri Huân trở lại bên cạnh chính mình mà thôi.
Chẳng lẽ giống như bạn anh đã nói, kỳ thật trong lòng anh đã sớm rất rõ ràng, Tri Huân đối với anh không chỉ là thân tình mà thôi, anh thật sự đã sớm biết tình cảm mà Tri Huân dành cho mình?
Thuận Vinh vỗ về môi chính mình, thời điểm hôn Ngô Tương Kì, nước mắt mà tối hôm qua Tri Huân lưu lại giống như vẫn còn bồi hồi nóng hổi ở trên môi.
Đó là một cái rất nhẹ, rất nhẹ chạm vào, ngay cả hôn cũng chưa nói tới, thốt nhiên để tay lên ngực tự hỏi, ngoại trừ kinh ngạc ra, kỳ thật một chút cảm giác chán ghét anh cũng không có.
Càng không xong chính là, sau khi cùng Ngô Tương Kỳ nói chuyện, trong đầu anh lúc này chỉ nghĩ đến việc được hôn môi Tri Huân, ôm Tri Huân vào lòng.
Giống như chiếc hộp khoá chặt lâu ngày đã bị mở ra, đầu óc tràn ngập mơ màng, nếu không phải vẫn còn có chút rung động, anh cũng không biết chính mình sẽ làm ra sự gì nữa.
Anh đột nhiên rất muốn, rất muốn Tri Huân.
Nếu là bình thường, hiện tại Tri Huân nhất định còn ở trên giường, cho tới bây giờ cũng không định đồng hồ báo thức, giống như đem việc anh gọi cậu rời giường trở thành thói quen.
Lúc ngủ Tri Huân thật đáng yêu, luôn thích đem mặt vùi vào trong gối. Nếu như bị anh mạnh mẽ kéo lên, cậu sẽ trừng mắt với anh, rồi mới tính trẻ con dẫu đôi môi đỏ mọng, làm như nghiêm mặt khi bị anh kéo vào phòng tắm.
Sau khi Tri Huân rửa mặt chải đầu xong, thanh tỉnh một chút, sẽ cười cùng với anh nói sớm tốt lành. Tiếp theo vào phòng thay quần áo, Tri Huân sẽ trở nên nhã nhặn ổn trọng, thích vừa ăn bữa sáng vừa xem báo, rồi mới vừa nhìn chằm chằm đồng hồ, anh sẽ ở bên cạnh thúc giục cậu chú ý thời gian, nếu cậu cảm thấy bị làm phiền, sẽ cầm bữa sáng trong tay nhét vào miệng anh.
Anh cắn qua bữa sáng, Tri Huân tuyệt không để ý, miệng toái toái nhớ kỹ, ăn nhất định sẽ bị biến thành tên ngốc. Rồi khi muốn giúp cậu chuẩn bị một phần khác, Tri Huân nói mất thời gian, rất phiền toái, nhanh chóng lôi kéo anh ra cửa đi làm. Rõ ràng thời gian còn kịp, cậu cũng không cho anh vì cậu một lần nữa chuẩn bị, đó là vì sao, Thuận Vinh hiện tại giống như đã hiểu một chút.
Đó là vì tình yêu sâu đậm mà Tri Huân dành cho anh.
Tri Huân giống như đặc biệt “không” thích cùng anh uống chung một chén, ăn thứ gì đó mà anh đã nếm qua với bộ dáng không sao cả.
Tri Huân, luôn cẩn thận thể hiện như vậy sao?
Thế nhưng anh lại không biết, không biết rằng chính mình đã thương tổn Tri Huân sâu sắc như thế.
Ngày hôm qua đã xảy ra sự việc kia, Tri Huân nhất định không có ngủ.
Buổi tối không có ngủ ngoan, tính tình Tri Huân sẽ đặc biệt dễ cáu giận, sức ăn cũng nhỏ đi. Nếu không cẩn thận lại quên ăn cơm, hoặc là tuỳ tiện ăn thứ gì đó, lại dẫn đến đau dạ dày phát tác.
Thời điểm dạ dày Tri Huân đau, cả khuôn mặt sẽ trở nên không có huyết sắc, đôi mắt uỷ khuất giống như muốn khóc.
Nguyên lai anh vẫn là đau lòng Tri Huân như thế, nhưng đến bây giờ anh mới phát hiện ra.
Đêm qua, cậu nhất định đã khóc suốt đêm; đêm qua, Tri Huân rốt cuộc đã lấy bao nhiêu dũng khí, mới dám nói ra những lời ấy? Mới dám hôn anh?
Nếu không phải nhờ bạn tốt, nỗi niềm tâm sự này, Tri Huân có phải sẽ vĩnh viễn chôn ở đáy lòng hay không, cũng không cho anh biết?
Anh cứ như thế mà đi ra ngoài, Tri Huân mẫn cảm yếu ớt, có phải sẽ miên man suy nghĩ hay không?
Cậu có nhìn thấy tờ giấy anh lưu lại hay không? Cậu có đem cháo hâm nóng lại mà ăn hay không?
Hay là, cậu đã sớm bị đau dạ dày ở trong phòng không đứng dậy nổi, nhưng mà anh lại không biết, còn sáng sớm đã bỏ ra ngoài tìm đến người phụ nữ khác.
Thuận Vinh đột nhiên đứng dậy, Ngô Tương Kì kỳ quái nhìn anh, “Anh xảy ra chuyện gì?”
Thuận Vinh nhìn cô, đây là vị hôn thê của anh, khi Tri Huân nghe được anh muốn kết hôn, rốt cuộc có tâm tình như thế nào?
Tri Huân. . . . . . Không được, anh rất muốn, rất muốn nhìn thấy Tri Huân.
Từ trước tới nay đều là như vậy, thời điểm tâm hoảng ý loạn, nhìn thấy Tri Huân sẽ thật an tâm.
“Tương Kì, thật xin lỗi, tôi có việc gấp, tôi sẽ liên lạc với cô sau.”
Hiện tại, anh chỉ muốn gặp Tri Huân mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top