Oneshot

Một câu chuyện viết ngẫu hứng lúc nửa đêm khi playlist vô tình chạy đến bài Mười năm tình cũ

Đây chỉ là fanfiction, vui lòng đừng liên hệ với thực tế.

---

"Mười năm cách biệt, một lần bỡ ngỡ

Quên đi, quên đi mộng buồn bấy lâu

Nhưng em yêu ơi một vùng ký ức

Vẫn còn trong ta cả một trời yêu"

Trích - Mười năm tình cũ - Trần Quảng Nam

---

Mười năm, quãng thời gian dài đằng đẵng, đủ để xoá nhòa ký ức của những kẻ vội vã lướt qua đời nhau. Nhưng với Sơn và Khoa, những mảnh ghép của tình yêu cũ chẳng bao giờ thật sự tan biến. Chúng chỉ ngủ yên, chờ một khoảnh khắc bất chợt để trỗi dậy, mạnh mẽ và day dứt hơn cả ngày chúng bắt đầu.

Sơn rời quê hương vào một ngày mưa phùn giăng mắc. Phố nhỏ ngập nước, từng ngọn cây ven đường như cúi đầu tiễn biệt anh. Sơn để lại tất cả phía sau lưng: gia đình, bạn bè, và cả Khoa – người từng là cả bầu trời xanh trong thời tuổi trẻ của anh. Họ yêu nhau bằng một thứ tình cảm tinh khôi, đẹp đẽ nhưng cũng đầy ngột ngạt. Những ánh mắt dò xét, những lời bàn tán vô hình dần trở thành áp lực bóp nghẹt trái tim cả hai.

Sơn ra đi, tin rằng thời gian và khoảng cách sẽ chữa lành mọi thứ, tự nhủ rằng thời gian sẽ chữa lành tất cả. Anh tin rằng khoảng cách sẽ làm mờ nhạt đi tình cảm, rằng họ sẽ quên nhau, như những cơn mưa chỉ để lại vũng nước nhỏ rồi nhanh chóng khô cạn.

Thế nhưng, mười năm sau, khi trở lại, anh nhận ra mình đã sai.

Buổi chiều đông ấy, thành phố phủ một màu xám ảm đạm. Sơn đứng trên con đường nhỏ nơi cơn gió lạnh như cứa vào da thịt. Lòng anh đầy luyến tiếc khi thấy quê hương đã đổi thay nhiều: những ngôi nhà cũ kỹ giờ được thay bằng những tòa nhà cao tầng, còn con đường quen thuộc giờ trơ trọi, không một bóng người thân quen.

Bỗng, ánh mắt Sơn dừng lại ở bóng người nơi cuối con phố.

Khoa đứng đó, trên con đường nhỏ đầy lá rụng. Lúc đầu, Sơn không dám chắc đó là Khoa. Nhưng khi ánh mắt hai người giao nhau, Sơn biết không thể nhầm lẫn. Cảm giác xưa cũ ùa về, mạnh mẽ đến mức anh gần như nghẹt thở.

Cậu đứng đó, giữa khung cảnh hoang hoải của mùa đông, tựa như một bức tranh lặng lẽ sống dậy từ những ký ức. Khoa vẫn như xưa – dáng người gầy gầy, đôi mắt sáng ngời, và nụ cười dịu dàng mà Sơn từng yêu. Khoảnh khắc ánh mắt họ giao nhau, thời gian như ngưng đọng. Sơn thấy lồng ngực mình thắt lại. Bao cảm xúc ngày cũ ùa về, mạnh mẽ đến mức khiến anh choáng ngợp.

"Sơn?" Khoa cất tiếng, giọng nói ấm áp mà Sơn đã cố quên đi bao năm nay.

"Là anh đây," Sơn đáp, cố gắng giữ bình tĩnh.

Họ cùng bước vào quán cà phê cũ, nơi từng là góc nhỏ của riêng họ, nơi đã chứng kiến bao nhiêu cuộc trò chuyện sớm chiều và những nụ cười ấm áp trong những ngày tháng thanh xuân. Cửa quán vẫn mở ra những âm thanh quen thuộc, tiếng chuông leng keng, tiếng gió khẽ rít qua khe cửa sổ, làm xao động không khí như muốn nhắc nhớ những kỷ niệm đã qua. Những chiếc bàn gỗ cũ kêu kẽo kẹt dưới mỗi bước chân, như thể chúng vẫn giữ nguyên dấu ấn của thời gian, của những cuộc gặp gỡ ngắn ngủi nhưng đầy ắp yêu thương. Góc ngồi bên khung cửa sổ vẫn không thay đổi, vẫn là nơi họ thường ngồi, nhìn ra con đường ngoài kia, nơi những chiếc xe qua lại không ngừng, nhưng giờ đây, mọi thứ dường như có một lớp bụi mờ bao phủ, chỉ còn lại những dấu vết của quá khứ.

Sơn ngồi xuống, tay khẽ vuốt mặt bàn gỗ, cảm giác lạnh lẽo ấy như nhắc anh về sự xa cách mười năm trời. Ánh mắt anh không thể rời khỏi Khoa, không phải vì muốn quan sát, mà vì sự hiện diện của Khoa làm anh cảm thấy như không gian này vẫn còn đầy ắp hơi ấm của những ngày xưa cũ. Khoa ngồi đối diện, không có gì thay đổi, ngoại trừ một điều: ánh mắt cậu sâu hơn, lại man mác nỗi buồn. Mỗi lần nhìn vào đôi mắt ấy, Sơn lại cảm thấy một thứ gì đó dâng lên trong lòng, như thể một cơn sóng không thể kìm nén.

Khoa khẽ nghiêng đầu, đôi môi nở một nụ cười nhẹ nhàng, nhưng nụ cười ấy không thể che giấu hết nỗi đau đã dính chặt vào từng đường nét trên gương mặt cậu. Sơn cảm thấy nghẹn ngào, giọng anh khẽ lạc đi khi hỏi, như thể từng từ đều nặng trĩu: "Bạn ổn chứ?" Câu hỏi đơn giản, nhưng trong đó chứa đựng bao nhiêu sự lo lắng, bao nhiêu tiếc nuối không nói thành lời.

Khoa mỉm cười, nhưng đó là một nụ cười đầy sự mâu thuẫn. Nó vừa có một chút gì đó an ủi, nhưng cũng vừa có gì đó đứt đoạn, như thể cậu muốn che giấu một nỗi buồn không thể nói ra. "Tôi ổn," Khoa trả lời, nhẹ nhàng, nhưng Sơn cảm nhận được sự xa vắng trong giọng nói của cậu. "Còn bạn?"

Sơn muốn nói rất nhiều điều. Anh muốn thổ lộ rằng mình không hề ổn, rằng trái tim anh vẫn luôn bị xé nát mỗi khi nghĩ đến Khoa, rằng anh nhớ người con trai này đến mức đau đớn, như thể mỗi hơi thở đều mang theo một nỗi niềm không thể kìm nén. Nhưng anh chỉ có thể nói ra ba từ ngắn gọn, như một sự tự vệ, như một cách để che giấu những cảm xúc quá sâu kín. "Anh vẫn ổn."

Những buổi gặp gỡ sau đó dần trở thành thói quen. Ban đầu, họ chỉ nói những câu chuyện vụn vặt, những câu hỏi xã giao mà cả hai đều hiểu rõ là không có ý nghĩa gì sâu sắc. Những câu chuyện về công việc, về gia đình, về những điều tưởng chừng như vô cùng xa lạ nhưng lại là cách để giữ khoảng cách. Nhưng dần dần, những cuộc trò chuyện ấy không còn là nghĩa vụ nữa. Họ bắt đầu dành nhiều thời gian bên nhau hơn, tìm lại những thói quen cũ mà trước kia họ vẫn chia sẻ. Khoa vẫn giữ thói quen nấu những bữa ăn đơn giản mỗi khi Sơn ghé thăm, những món ăn mà Sơn đã quen thuộc, nhưng lần này, chúng lại có một vị khác, một hương vị mà anh không thể mô tả, như thể có thứ gì đó thay đổi trong cách họ thưởng thức, trong cách họ nhìn nhận nhau.

Khoa vẫn luôn chọn ngồi bên phải Sơn, như một thói quen không thể bỏ, như thể đây là "chỗ của Khoa", một vị trí đặc biệt mà anh từng chiếm giữ trong những ngày tháng cũ. Đối diện với nhau, họ không nói nhiều, nhưng mọi ánh mắt, mọi cử chỉ đều mang hàm ý. Sơn vẫn cảm nhận được sự ấm áp từ Khoa, nhưng cũng có một khoảng cách vô hình giữa họ, một khoảng cách không thể xóa nhòa bằng những câu chuyện vu vơ hay những bữa ăn đơn giản. Dẫu vậy, mỗi lần ngồi bên cạnh nhau, mỗi lần nhìn vào mắt nhau, Sơn lại cảm thấy như mọi thứ trở nên gần gũi hơn, dù là trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, dù rằng khoảng cách mười năm vẫn còn tồn tại giữa họ.

Một buổi tối mát mẻ, khi thành phố chìm trong màn đêm yên tĩnh, họ ngồi trên ban công của căn hộ nhỏ của Sơn, nơi có thể nhìn ra cả một vùng trời bao la. Dưới ánh đèn vàng lấp lánh từ những ngôi nhà và phố xá, thành phố như được bao bọc trong một làn ánh sáng ấm áp, nhưng lại có gì đó xa lạ và vắng lặng. Khoa đưa cho Sơn một lon bia, ánh mắt cậu lặng lẽ hướng về bầu trời đầy mây xám, như thể đang tìm kiếm một điều gì đó mà chỉ có cậu mới nhìn thấy. Sơn cầm lấy lon bia, nhấp một ngụm, cảm nhận hơi lạnh lan tỏa trong khoang miệng, nhưng không thể xua tan được cảm giác nghẹn ngào trong lòng.

Khoa không vội vã nói gì, cậu chỉ ngồi đó, đôi mắt sâu thẳm nhìn về phía chân trời, những suy tư của cậu như bị che khuất bởi bóng tối mờ mịt của đêm. Một lúc lâu sau, cậu mới mở lời, giọng cậu nhẹ nhàng, nhưng đầy trĩu nặng, như gió thoảng qua tai Sơn, làm lòng anh thêm phần xao xuyến: "Bạn có bao giờ nghĩ về những ngày xưa không?" Câu hỏi không có sự khẩn cấp, chỉ như một lời thì thầm lạc lõng, một lời mời gọi đối diện với quá khứ.

Sơn quay đầu, đôi mắt anh dừng lại trên khuôn mặt Khoa, cảm nhận từng lời của Khoa như gợi lại một phần ký ức đã ngủ quên. "Anh chưa từng ngừng nghĩ về chúng," anh trả lời, giọng khàn đi vì những cảm xúc không thể diễn tả hết. Anh nhìn thẳng vào mắt Khoa, như muốn tìm lại một chút gì đó đã mất trong suốt mười năm xa cách. "Anh nhớ từng chi tiết, từng giây phút bên bạn. Mỗi lần ngồi cùng nhau, mỗi lần cười đùa hay những lần im lặng, Anh vẫn nhớ tất cả."

Khoa không đáp lại ngay, cậu chỉ nhìn xa xăm, như thể những lời của Sơn không đủ để xoa dịu nỗi buồn trong lòng cậu. Im lặng kéo dài giữa họ, khiến không khí như càng thêm nặng nề. Rồi Khoa khẽ nhấp một ngụm bia, hơi lạnh lan tỏa qua từng thớ cơ, nhưng đôi mắt cậu lại ánh lên một nỗi buồn mênh mông, như thể có một vết thương không bao giờ lành. "Tôi cũng vậy," anh nói, giọng anh nhẹ, nhưng mỗi chữ như mang theo một phần của quá khứ đau đớn. "Nhưng đôi khi tôi nghĩ, có lẽ tình yêu của chúng ta đã hết hạn. Mười năm là quá dài, phải không?"

Sơn cảm thấy tim mình chùng xuống. Những lời nói của Khoa như một lưỡi dao vô hình cắt vào trái tim anh, nhưng Sơn không thể thốt ra những gì anh đang cảm thấy. Anh muốn nói rằng chẳng có hạn sử dụng nào nếu họ vẫn còn yêu nhau, rằng thời gian chỉ là một khái niệm vô nghĩa nếu trái tim họ vẫn còn rung động. Nhưng Sơn không nói gì, chỉ lặng lẽ uống hết lon bia, để cho men rượu vơi bớt đi nỗi buồn trong lòng.

Đêm ấy, mọi thứ dường như mờ nhạt. Sơn uống say, cảm giác như mọi thứ xung quanh đều trở nên lạ lẫm, những suy nghĩ mơ hồ khiến anh không còn phân biệt được đâu là thực, đâu là mộng. Khoa dìu anh vào phòng, cẩn thận đắp chăn cho anh, nhẹ nhàng dọn dẹp bàn ăn, như thể muốn tạo ra một không gian yên bình, một không gian nơi anh có thể quên đi những nỗi lo âu. Trước khi rời đi, cậu để lại một mẩu giấy nhỏ trên bàn, dòng chữ viết vội nhưng lại như một lời nhắn nhủ đầy chân thành: "Hãy chăm sóc bản thân mình thật tốt."

Khi sáng hôm sau Sơn tỉnh dậy, anh nhận ra mình đang nằm trong căn phòng trống, không có Khoa bên cạnh, không còn bóng dáng người mà anh từng khao khát có lại trong cuộc đời này. Căn phòng lạnh lẽo và vắng lặng, như thể tất cả chỉ là một giấc mơ không trọn vẹn. Nhưng trên bàn, dòng chữ ấy vẫn còn đó, như một lời thì thầm từ quá khứ, như một lời nhắc nhở không thể xóa nhòa. Sơn cầm lấy tờ giấy, trái tim anh bỗng dấy lên một nỗi sợ hãi khó tả. Cảm giác mất mát lại trỗi dậy trong anh, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Không, anh không thể để mất Khoa lần nữa. Anh không thể để những gì quý giá nhất trong cuộc đời mình tuột khỏi tay.

Sơn bước đi giữa những con đường quen thuộc, mỗi bước chân như dệt nên một câu chuyện mà chỉ riêng anh mới hiểu. Mỗi quán cà phê cũ, mỗi góc phố nhỏ, nơi mà trước kia anh và Khoa từng ngồi bên nhau, giờ đây đều trở thành những điểm dừng chân của quá khứ. Những hình ảnh, những kỷ niệm về Khoa cứ hiện lên rõ ràng trong tâm trí anh, như thể anh có thể nhìn thấy bóng dáng của Khoa ngay trong những khung cửa sổ, hay trong những chiếc ghế gỗ cũ kỹ mà họ từng ngồi. Thành phố nhỏ bé ấy bỗng trở nên mênh mông vô cùng, như một mê cung không lối thoát. Sơn đi qua từng con phố, lòng tràn đầy hy vọng lẫn lo âu. Dù thành phố có bao la thế nào, trái tim anh vẫn cứ thầm thì, rằng Khoa vẫn ở đây, đâu đó, rất gần, chỉ cần anh kiên nhẫn tìm kiếm.

Khi cơn mưa chiều bất ngờ kéo đến, những hạt mưa rơi nhẹ nhàng nhưng dồn dập, Sơn không kịp để ý đến sự thay đổi của thời tiết. Anh chỉ tiếp tục bước, để rồi khi bước qua cuối con phố, anh nhìn thấy một cửa hàng sách cũ – nơi mà anh từng biết Khoa hay ghé qua. Cửa kính mờ đục, nhưng những kệ sách bên trong vẫn được sắp xếp ngăn nắp, đầy ắp những cuốn sách cũ kỹ, như thể nó chứa đựng cả một thế giới mà chỉ những ai yêu thích sách mới có thể cảm nhận được. Và ở đó, giữa không gian đầy bụi và hơi cũ của sách vở, Khoa đứng im lặng. Cậu đang lật giở những trang sách cũ, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve những trang giấy đã ngả màu, ánh mắt sâu lắng như chìm vào từng câu chữ, như thể đang tìm kiếm điều gì đó đã mất.

Sơn đứng ngoài cửa, nhìn thấy hình ảnh Khoa mà lòng anh nghẹn lại. Trái tim anh đập thình thịch, cảm giác như mọi thứ xung quanh đột nhiên tĩnh lặng, chỉ còn lại anh và Khoa, trong khoảnh khắc này, trong không gian này. Không gian của ký ức và hy vọng. Sơn khẽ bước vào, tiếng bước chân vang lên nhẹ nhàng, nhưng đủ để Khoa nhận ra. Cậu quay lại, đôi mắt ngỡ ngàng khi nhìn thấy Sơn. Có một chút bất ngờ, có một chút lạ lẫm, nhưng trong ánh mắt ấy vẫn còn vẹn nguyên sự thân quen, như một thứ gì đó chưa bao giờ phai nhạt.

"Sao bạn lại ở đây?" Khoa hỏi, giọng cậu lạ lẫm nhưng lại đầy sự quan tâm.

Sơn đứng đó, không nói gì thêm, chỉ nhìn vào mắt Khoa, rồi khẽ đáp lại, giọng anh kiên định và tràn đầy quyết tâm: "Anh đi tìm bạn. Anh không thể để mất bạn lần nữa." Câu nói ấy không phải là một lời hứa hẹn ngọt ngào, mà là lời khẳng định từ tận sâu thẳm trái tim, như một sự thật không thể chối bỏ.

Khoa nhìn Sơn, đôi mắt cậu không còn sự lạnh lùng hay xa cách như trước, mà là một sự chờ đợi, một sự mong mỏi. "Sơn... chúng ta có còn cơ hội nào không?" Khoa khẽ hỏi, giọng cậu trầm xuống, như thể đang sợ rằng mình sẽ lại phải chịu đựng nỗi đau mất mát một lần nữa.

Sơn bước đến gần hơn, lòng anh không còn sợ hãi hay lo lắng nữa. Anh đặt tay lên vai Khoa, như thể muốn truyền cho anh một chút sức mạnh, một chút niềm tin. "Chúng ta sẽ tự tạo cơ hội. Chỉ cần bạn đồng ý, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu," Sơn nói, giọng anh đầy ấm áp và quyết tâm.

Khoa không từ chối. Cậu không nói gì, chỉ gật đầu, đôi mắt cậu ngấn nước, ánh lên sự yếu đuối mà cậu luôn cố giấu kín. Những giọt nước mắt chưa kịp rơi, nhưng đủ để làm tim Sơn nhói lên một cảm giác xót xa. Đó là những giọt nước mắt của sự giải thoát, của tình yêu chưa bao giờ phai nhạt, chỉ là bị đem cất trong suốt mười năm dài.

Mười năm xa cách, họ cuối cùng cũng tìm thấy nhau. Không phải để quay lại với những sai lầm đã qua, mà để viết tiếp một câu chuyện mới. Một câu chuyện không còn những vết thương, không còn những lời hứa hẹn trống rỗng, mà là một hành trình mới, dịu dàng và bền bỉ hơn. Như mặt trời ló dạng sau những cơn mưa dài, tình yêu của họ bắt đầu lại, nhẹ nhàng nhưng vững chãi, như thể mọi thứ chỉ là một sự thử thách để hai người có thể gặp lại nhau, và lần này, họ sẽ không buông tay nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top