21
Khi mùa hè dần trôi qua, không khí trong nhà Sơn vẫn ấm áp và yên bình. Một buổi sáng nọ, khi ánh nắng len lỏi qua cửa sổ phòng khách, một người khách bất ngờ đến thăm nhà. Cô gái ấy bước vào với dáng vẻ tự tin, tóc dài buông xõa, khuôn mặt xinh đẹp và ăn mặc giản dị, nhưng có gì đó vẫn toát lên vẻ quý phái. Mẹ Sơn, khi nhìn thấy cô, mỉm cười và đứng dậy niềm nở:
"À, con gái của nhà họ Lê, sao lại đến đây? Đã lâu rồi không gặp, con khỏe không?"
Khoa đứng bên cạnh, theo dõi cảnh tượng diễn ra với vẻ tò mò. Sơn, khi nghe mẹ nhắc đến cái tên "Lê", khẽ nhíu mày. Anh không nhớ rõ cô gái này là ai, nhưng chắc chắn rằng cô không phải là một người xa lạ.
Cô gái ấy bước vào gần hơn, đôi mắt ánh lên vẻ trìu mến khi nhìn Sơn. Cô cúi đầu chào, rồi quay sang Khoa với một nụ cười nhạt.
"Chào anh Sơn, em là Thảo, là bạn thân thời nhỏ của anh. Bây giờ mới có dịp đến thăm anh sau bao nhiêu năm."
Sơn ngạc nhiên, ánh mắt anh lướt qua cô gái rồi nhìn về phía mẹ mình. Mẹ anh chỉ mỉm cười, gật đầu nhẹ. Sơn dường như vẫn chưa hoàn toàn nhớ ra cô gái này là ai.
"Thảo? Thật xin lỗi, tôi không nhớ rõ lắm," Sơn nói, giọng hơi ngập ngừng.
Thảo cười nhẹ, một nụ cười pha chút chua xót.
"Không sao đâu, anh còn trẻ mà. Lúc nhỏ gia đình em gặp khó khăn, nên chúng em đã phải chuyển đi xa. Nhưng mẹ em vẫn luôn nhắc đến anh và gia đình anh, bà ấy rất quý anh," Thảo giải thích, ánh mắt đầy tình cảm.
Khoa lặng lẽ quan sát cuộc trò chuyện, cảm thấy một chút lạ lùng khi cô gái ấy nói về Sơn với vẻ thân thiết đến thế. Mặc dù họ chỉ vừa gặp nhau, nhưng Khoa cũng cảm nhận được sự có mặt của Thảo khiến không khí trong phòng như có chút thay đổi. Mẹ Sơn sau khi nghe Thảo kể về quá khứ của cô cũng lên tiếng, giọng dịu dàng:
"Đúng vậy, Sơn, Thảo là bạn thân thời nhỏ của con, con còn nhớ không? Nhà Thảo lúc đó khó khăn lắm, chúng ta đã giúp đỡ họ rất nhiều. Mẹ vẫn còn nhớ những lúc con và Thảo chơi đùa cùng nhau."
Sơn có chút bối rối khi nghe những lời của mẹ. Thực sự, anh không nhớ rõ lắm về Thảo, nhưng những gì bà nói lại khiến anh có cảm giác thân thuộc. Đôi mắt Thảo vẫn không rời khỏi Sơn, vẻ mặt cô bày tỏ sự trìu mến, như thể cô đang chờ đợi một sự đáp lại từ anh. Một lúc sau, cô gái khẽ mỉm cười:
"Anh Sơn, thật ra em vẫn luôn nhớ về anh, không chỉ vì những kỷ niệm ngày xưa, mà còn vì... em rất thích anh. Thời gian đã trôi qua lâu, nhưng cảm xúc đó vẫn không hề thay đổi."
Câu nói của Thảo làm Khoa cảm thấy bất an. Cậu không hiểu rõ tại sao mình lại có cảm giác khó chịu như vậy. Câu thổ lộ của Thảo không chỉ khiến Sơn lặng người, mà Khoa cũng cảm nhận được một cơn gió lạnh lẽo nào đó lướt qua trái tim mình. Dường như, giữa họ có một khoảng cách không thể thay thế được, và Khoa không thể tránh khỏi cảm giác rằng mình đang đứng ngoài cuộc, một phần trong mối quan hệ này mà chưa có chỗ đứng vững chắc.
Sơn vẫn chưa trả lời ngay lập tức, anh không muốn làm tổn thương Thảo nhưng cũng không muốn cô gái đó hiểu nhầm về mối quan hệ giữa anh và Khoa. Sơn nhìn Khoa một lúc, rồi từ từ lên tiếng:
"Thảo, anh thật sự rất cảm ơn những lời em nói, nhưng hiện tại anh... anh đã có người quan trọng trong đời mình."
Thảo im lặng một lát, ánh mắt cô ta thoáng chút hụt hẫng, nhưng nhanh chóng lấy lại sự điềm tĩnh. Cô khẽ gật đầu, nở một nụ cười nhẹ.
"Em hiểu, Sơn. Em chúc anh hạnh phúc."
Cô quay sang Khoa, ánh mắt không còn vẻ trìu mến như trước, nhưng vẫn giữ sự lịch sự.
"Chào anh, hy vọng chúng ta sẽ có dịp trò chuyện sau này."
Khoa gật đầu, tuy không muốn nhưng cũng cố gắng tỏ ra bình thản. Thảo sau đó đứng dậy, từ biệt cả hai rồi rời khỏi nhà. Khi cửa vừa đóng lại, Sơn không nói gì mà chỉ ngồi im lặng. Khoa nhìn anh, trong lòng không khỏi nặng trĩu. Cảm giác bất an lại lần nữa dâng lên, khiến cậu tự hỏi liệu giữa họ có phải đang tồn tại một thứ gì đó chưa thể lý giải.
Sau khi Thảo đi, Sơn không nói gì thêm, chỉ mỉm cười nhẹ với Khoa và cúi đầu, dường như cảm nhận được những tâm tư của Khoa.
"Khoa, anh biết em cảm thấy thế nào. Nhưng đừng lo lắng, anh luôn ở đây với em,"
Sơn nói, ánh mắt anh ấm áp nhưng cũng có chút phức tạp.
Khoa nhìn Sơn một lúc lâu, rồi chỉ khẽ gật đầu. Dù trong lòng có chút lo lắng, nhưng cậu hiểu rằng tình cảm giữa họ đã không thể thay đổi. Khoa không cần lời giải thích từ Sơn, vì tình yêu của họ đã đủ lớn để vượt qua mọi thử thách.
Trong không gian tĩnh lặng của ngôi nhà, chỉ còn lại những cảm xúc chưa nói thành lời, và trái tim của cả hai đang dần hòa quyện lại với nhau, vượt qua mọi khó khăn và thử thách của cuộc sống.
Khi Sơn không có nhà, Khoa một mình lang thang ra phía sau khu vườn, nơi có mảnh đất nhỏ trồng rau và một vài cây trái. Cậu thích ra đó để yên tĩnh, tránh xa những rắc rối trong lòng. Dưới ánh nắng cuối chiều, cậu đang ngồi dưới bóng mát của một cây me, nghe tiếng chim hót vang vọng từ xa. Nhưng không lâu sau, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện, khiến Khoa bất ngờ.
Thảo bước đến gần, gương mặt cô không còn vẻ tươi cười như khi lần đầu gặp, mà thay vào đó là một biểu cảm lạnh lùng, sắc nhọn. Cô đứng đối diện với Khoa, ánh mắt lấp lánh một tia gì đó khó đoán.
"Anh Khoa, sao lại tránh mặt tôi vậy?"
Thảo cất tiếng, giọng điệu không còn nhẹ nhàng như trước.
Khoa nhìn cô, đôi mắt vẫn giữ vẻ lạnh lùng, cậu không muốn nói chuyện với Thảo, nhưng cô lại không dễ dàng từ bỏ.
"Tôi không tránh mặt, chỉ là… tôi không muốn gây phiền phức cho ai,"
Khoa đáp, nhưng ánh mắt lại có chút né tránh.
Thảo khẽ cười, bước lại gần hơn. Cô đưa tay vuốt nhẹ mái tóc dài của mình, rồi thả một câu nói làm Khoa không thể không chú ý:
"Thật không hiểu nổi, sao anh lại cam tâm làm người thứ ba trong cuộc sống của Sơn. Cả hai người sống trong ngôi nhà này, nhìn thì có vẻ yên bình, nhưng thực ra, Sơn chỉ coi anh là người tạm thời thôi. Anh nghĩ sao? Anh nghĩ mình có thể chiếm được trái tim của một người như Sơn sao?"
Khoa giật mình, cơ thể như đông cứng lại, không phải vì những lời nói của Thảo mà vì thái độ cô ta quá thẳng thừng, không hề có sự che giấu. Cô ta đang cố tình chọc tức Khoa, muốn làm tổn thương cậu. Khoa cảm thấy khó chịu, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh.
"Cô nói vậy có ích gì?" Khoa khẽ hỏi, giọng đã hơi lạnh lùng.
"Tôi và Sơn có tình cảm với nhau, và tôi không cần phải chứng minh điều đó với ai."
Thảo nhìn cậu, ánh mắt cô lấp lánh sự tự mãn. Cô khẽ hít một hơi dài, rồi tiếp tục:
"Anh thật sự nghĩ tình cảm của mình với Sơn là thật sao? Anh không thấy mình quá thấp kém sao? Một người như anh, đến từ một gia đình không có gì, làm sao có thể xứng đáng với Sơn, người xuất thân từ gia đình danh giá, giàu có như vậy? Anh không cảm thấy mình chỉ là một sự lựa chọn tạm bợ sao? Khi mà Sơn đã có người như tôi, người đã biết anh ấy từ lâu, người sẽ luôn ở bên anh ấy bất cứ khi nào."
Khoa cảm thấy tim mình nhói lên, những lời của Thảo như một đòn đánh vào sự tự tin của cậu. Cậu không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện này, không muốn để Thảo thấy được sự dao động trong lòng mình. Nhưng trước sự cố gắng bêu riếu của cô ta, Khoa không thể im lặng nữa.
"Cô đừng quá kiêu ngạo," Khoa đáp, đôi mắt ánh lên một vẻ kiên quyết.
"Tôi không quan tâm đến quá khứ của cô và Sơn. Chúng tôi có tình cảm, và đó là chuyện của chúng tôi. Còn cô, dù có làm gì thì cũng không thể thay đổi được điều đó."
Thảo nhìn Khoa, không nói gì thêm. Cô mỉm cười một cách mỉa mai rồi quay đi, để lại Khoa đứng đó, trong lòng dấy lên một cảm giác lạ lùng. Cậu tự hỏi liệu những lời của Thảo có thực sự khiến mình dao động hay không, nhưng rồi Khoa lắc đầu, tự nhủ phải mạnh mẽ. Cậu không thể để một người như cô ta làm ảnh hưởng đến mối quan hệ của mình với Sơn.
Khi Thảo đã khuất bóng, Khoa ngồi lại dưới gốc cây, hít một hơi dài, cảm giác căng thẳng trong người cũng dần dần dịu xuống. Cậu nhìn về phía ngôi nhà, nghĩ về Sơn, và về tình cảm chân thành mà họ dành cho nhau. Dù có bất kỳ thử thách nào, Khoa cũng quyết không buông tay. Cậu sẽ không để ai, dù là Thảo hay bất kỳ ai khác, làm lung lay tình yêu này.
===============
Đó thầy hôn thấy hôn 😉😉😉😉
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top