20
Tháng sáu, khi những đóa sen nở rộ khắp hồ, không khí làng quê càng thêm tươi vui. Một buổi sáng sớm, khi Sơn đang ngồi thư giãn ngoài sân, anh nhận được một lá thư từ anh cả, Cường. Trong thư, Cường ngỏ lời mời Sơn và Khoa về thăm gia đình, nói rằng mẹ Sơn rất nhớ hai người và muốn gặp lại. Sơn đọc thư, ánh mắt anh thoáng chút ngập ngừng nhưng rồi lại nhanh chóng bình tâm, trong lòng có chút bối rối lẫn vui mừng. Đây là dịp tốt để Khoa có thể gặp lại mẹ anh, người đã biết cậu từ lâu, nhưng vẫn chưa có cơ hội gặp gỡ nhiều.
Khoa không khỏi ngạc nhiên khi nghe Sơn nhắc về lá thư. Dù nửa năm trước cậu cũng đã cùng Sơn về nhà anh
"Em nghĩ sao về việc về thăm nhà anh?" Sơn hỏi, ánh mắt anh tràn đầy sự quan tâm.
Khoa im lặng một lát, rồi gật đầu
–"Vậy chúng ta đi thôi." Khoa nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm.
Ngày hôm sau, họ cùng nhau lên xe ngựa, chuẩn bị cho chuyến đi về thăm gia đình Sơn. Con đường đất dẫn qua những cánh đồng lúa xanh mướt, và những đoá sen trắng nở rộ trên mặt hồ. Cảm giác ngồi cùng Sơn trong không gian rộng mở, bầu không khí trong lành của mùa hè khiến Khoa cảm thấy yên bình. Dù trong lòng vẫn còn một chút lo lắng, nhưng khi nhìn vào ánh mắt ấm áp của Sơn, cậu lại cảm thấy mình không còn phải sợ hãi nữa.
Khi họ đến nhà Sơn, không khí bên trong căn nhà bề thế vẫn giữ nguyên vẻ thanh lịch và ấm cúng. Những chiếc cột gỗ lớn, mái ngói đỏ, sân vườn rộng rãi, tất cả đều mang lại cảm giác của một gia đình quyền quý nhưng không quá phô trương. Mẹ Sơn đã đứng chờ ở cửa, nở một nụ cười ấm áp khi thấy hai người.
– "Khoa Sơn, mừng hai đứa về?" Mẹ Sơn nói, đôi mắt bà sáng lên, nhìn cậu với vẻ thân thiện và hiền hậu.
Khoa bất ngờ khi bà nhận ra cậu ngay, dù lần gặp đầu tiên cũng cách đây khá lâu. Cậu nở một nụ cười nhẹ, nhưng trong lòng lại có chút ngại ngùng. Mẹ Sơn không chỉ là mẹ của người yêu cậu, mà còn là một người phụ nữ mà Khoa kính trọng và ngưỡng mộ từ lâu.
"Dạ, con về thăm bác đây."
Khoa cúi đầu chào bà, trong lòng cảm thấy ấm áp lạ kỳ.
Mẹ Sơn dẫn cả hai vào trong, chuẩn bị bữa cơm ấm cúng, với những món ăn truyền thống mà cậu đã từng nghe Sơn nhắc tới. Trong bữa cơm, mẹ Sơn và Khoa nói chuyện rất thoải mái. Bà hỏi thăm về cuộc sống ở làng, về những khó khăn mà Khoa đã trải qua, và đôi khi bà còn kể cho Khoa nghe những câu chuyện về Sơn thời thơ ấu, khiến cả hai không ngừng cười.
Sau bữa ăn, Sơn và Khoa đi dạo quanh khu vườn. Cây cối trong vườn xanh mướt, hoa cỏ đua nhau khoe sắc, và không khí yên tĩnh của nơi này làm lòng Khoa cảm thấy dễ chịu hơn bao giờ hết. Dù nơi đây không giống với ngôi nhà nhỏ ấm áp ở làng, nhưng với sự quan tâm của mẹ Sơn và tình cảm của Sơn, Khoa dần cảm thấy thân thuộc như ở chính ngôi nhà của mình.
"Cảm ơn em vì đã đến đây cùng anh," Sơn nói, ánh mắt anh trìu mến nhìn Khoa.
"Em vui vì được gặp bác, và được thấy một phần của gia đình anh,"
Khoa đáp, cảm giác trong lòng ấm áp vô cùng.
Khi hoàng hôn buông xuống, cả hai cùng ngồi trong phòng khách, ngắm ánh nến lung linh. Mẹ Sơn ngồi bên cạnh, đôi mắt dịu dàng nhìn về phía họ, rồi bà mỉm cười hài lòng. Dù không nói ra, nhưng những khoảnh khắc đơn giản như thế này khiến mọi thứ trở nên thật đẹp đẽ.
Cả hai trở về phòng, Sơn ôm Khoa vào lòng, và trong khoảnh khắc ấy, Khoa biết rằng dù ở đâu, chỉ cần có Sơn bên cạnh, cậu sẽ không còn cảm thấy lạc lõng. Những ngày tháng bên nhau dần trở nên thân quen, và tình cảm giữa họ vẫn không ngừng lớn lên, như những đóa sen nở trong mùa hè.
Ngày hôm sau, khi ánh nắng ban mai chiếu rọi qua những tán cây trong vườn, Sơn và Khoa thức dậy sớm. Mẹ Sơn đã chuẩn bị một bữa sáng đầm ấm với bánh xèo, cơm cháo nóng hổi, những món ăn đơn giản nhưng rất đỗi ngon miệng. Mẹ Sơn luôn biết cách chăm sóc con cái và khách quý, khiến Khoa cảm thấy vô cùng thoải mái và được chào đón. Cậu không còn cảm thấy bỡ ngỡ hay lạ lẫm nữa, mà thay vào đó là sự thân quen, như thể mình đã là một phần trong gia đình này từ lâu.
Bữa ăn sáng xong, Sơn cùng Khoa ra vườn, nơi có những cây trái xum xuê và đám hoa đang khoe sắc. Cảnh vật thật yên bình, thanh thản, không khí trong lành của vùng nông thôn khiến Khoa cảm thấy dễ chịu. Sơn và Khoa đi dạo quanh khu vườn, ngắm nhìn hoa cúc, hoa hồng đang nở, cùng trò chuyện về những kỷ niệm thời thơ ấu của Sơn. Sơn kể về những lần cùng anh cả Cường leo cây, bắt chim, hay những ngày hè cả nhà quây quần bên nhau bên bếp lửa. Khoa lắng nghe, cảm nhận được sự ấm áp và gắn bó trong những câu chuyện ấy.
"Anh có nhớ không, những ngày chúng ta cùng chơi đùa ở làng?" Khoa bất ngờ hỏi, giọng trầm thấp.
Sơn quay sang, ánh mắt anh dịu dàng.
"Nhớ chứ. Những ngày đó, chúng ta chỉ có nhau. Anh nhớ cả những lúc hai đứa ngồi bên ao, nói đủ thứ chuyện, mặc kệ mọi thứ xung quanh."
Khoa cười nhẹ. "Em cũng nhớ. Đó là những ngày bình yên nhất trong cuộc đời em."
Cả hai dừng lại bên một chiếc cây lớn, dưới bóng mát, và ngồi xuống. Sơn nhìn Khoa, không gian xung quanh như lắng lại. Bầu không khí giữa họ lúc này thật sự ấm áp, và chỉ có tiếng chim hót xa xa làm nền cho những câu chuyện của họ. Khoa nhìn vào đôi mắt của Sơn, và bất giác cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn. Cậu không thể phủ nhận rằng, từ khi gặp Sơn, những ngày tháng trôi qua đều có sự thay đổi, đầy màu sắc và ý nghĩa hơn.
"Khoa, anh biết không, dù gia đình anh có nhiều quy tắc, nhiều điều không phải lúc nào cũng dễ chịu, nhưng có em ở đây, mọi thứ dường như trở nên nhẹ nhàng hơn," Sơn nói, ánh mắt anh đầy chân thành.
Khoa không đáp lời, chỉ khẽ nắm chặt tay Sơn. Cảm giác ấm áp từ bàn tay anh truyền sang, làm cậu cảm nhận được sự an yên lạ kỳ. Tình cảm giữa họ ngày càng đậm sâu, nhưng cả hai vẫn chưa thể thổ lộ hết những gì mình cảm nhận. Mọi thứ dường như được gói gọn trong những cử chỉ nhẹ nhàng, những cái nhìn sâu lắng, và những khoảnh khắc đơn giản như thế này.
Sau một buổi sáng yên bình bên vườn, họ cùng trở về nhà, trò chuyện với mẹ Sơn và anh cả Cường. Mọi người vẫn tiếp đón họ nồng nhiệt như thể đã là một phần không thể thiếu trong gia đình. Cả buổi chiều trôi qua trong những câu chuyện vui vẻ, tiếng cười đùa rộn ràng.
Khi tối đến, bầu trời đầy sao, Sơn và Khoa lại ngồi bên nhau trong phòng khách, đắm chìm trong không gian yên tĩnh. Lửa trong lò sưởi cháy bập bùng, ánh sáng nhẹ nhàng từ ngọn nến làm cho không gian thêm phần ấm áp.
– "Khoa, anh cảm thấy cuộc sống của mình trở nên trọn vẹn từ khi có em bên cạnh. Em có biết không, anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có những khoảnh khắc hạnh phúc như thế này," Sơn nhẹ nhàng nói, ánh mắt anh tràn đầy tình cảm.
Khoa nhìn Sơn, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Cậu khẽ gật đầu, rồi nhẹ nhàng dựa đầu vào vai Sơn. Những ngày tháng bên nhau như thế này, Khoa cảm thấy mình đã tìm thấy được sự bình yên và hạnh phúc mà cậu luôn tìm kiếm.
Đêm đó, họ lại cùng nhau đi ngủ dưới ánh trăng mờ ảo, trong ngôi nhà ấm cúng đầy yêu thương. Những ngày tháng bên nhau không còn xa vời nữa, mà đã trở thành hiện thực, là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của họ. Những bước đi tiếp theo, dù có gian nan hay khó khăn, họ sẽ cùng nắm tay nhau, như những đóa hoa sen vẫn nở rộ dù mùa hè có qua đi.
============
Chap này nhạt🙂
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top