07




============

Những ngày tiếp theo, không còn bóng dáng của cha Khoa xuất hiện nữa. Dường như ông ta đã tạm dừng mọi cuộc tìm kiếm, và không còn đến quấy rầy cuộc sống của Khoa nữa. Mặc dù không còn phải sống trong nỗi lo sợ, nhưng Khoa vẫn cảm thấy không thoải mái, như thể cơn giông tố có thể ập đến bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, sự hiện diện của Sơn bên cạnh làm cậu cảm thấy yên tâm hơn, như một vầng hào quang bảo vệ, giúp cậu vững vàng đối diện với mọi thứ.

Cả hai vẫn duy trì cuộc sống bình dị như vậy. Sơn vẫn đi làm đồng, giúp dân làng trồng trọt và chăm sóc gia súc. Khoa, dần dần đã học cách làm quen với những công việc đơn giản trong nhà, từ nấu nướng đến những công việc vặt vãnh. Mỗi buổi chiều, họ cùng nhau đi dạo quanh làng, trò chuyện về những điều nhỏ nhặt, về những câu chuyện trong làng mà Khoa chưa biết, hay những lời khuyên từ Sơn về cuộc sống.

Khoa ngày càng cảm thấy thoải mái hơn, tâm trạng cũng trở nên nhẹ nhõm. Cậu ít còn nghĩ đến cha mình, ít còn lo sợ về những trận mắng mỏ và đòn roi. Dù không nói ra, nhưng trong lòng Khoa, một phần lớn cảm giác biết ơn và sự an yên đã dần nảy sinh từ những cử chỉ chăm sóc và những cuộc trò chuyện chân thành của Sơn.

Một buổi tối, sau khi ăn xong bữa cơm tối, Sơn và Khoa ngồi ngoài hiên, nhấm nháp ly trà mát lạnh. Mặt trời đã khuất sau dãy núi, không gian trở nên tĩnh lặng và mát mẻ. Sơn nhìn Khoa, ánh mắt dịu dàng, đôi tay vắt nhẹ qua đầu gối.

"Em cảm thấy thế nào? Có ổn không?"

Khoa ngẩng lên, không giấu nổi nụ cười nhẹ trên môi. Cậu đã học được cách nhìn nhận cuộc sống với một ánh sáng mới, không còn những mối lo về quá khứ hay những căng thẳng với cha.

"Em cảm thấy bình yên hơn rồi. Cảm ơn anh vì đã ở bên em. Nếu không có anh, em không biết sẽ ra sao."

Sơn mỉm cười, khẽ gật đầu. Anh không đáp lại ngay mà chỉ nhìn vào bầu trời đêm, nơi những vì sao đang tỏa sáng lấp lánh. Mọi thứ xung quanh đều quá yên bình, như thể thế giới này chỉ tồn tại dành riêng cho họ.

"Em xứng đáng có được hạnh phúc,"

Sơn nói, giọng anh nhẹ nhàng nhưng kiên quyết. "

Cuộc sống của em sẽ không mãi bị chi phối bởi quá khứ."

Khoa im lặng một lúc, cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Sơn. Cậu đã quen dần với việc tìm kiếm sự bình yên trong những thứ đơn giản, những điều mà trước đây có lẽ cậu chưa bao giờ biết trân trọng. Mối quan hệ giữa cậu và Sơn đã trở nên sâu sắc hơn, không phải chỉ là sự giúp đỡ hay sự bảo vệ, mà là tình cảm xuất phát từ sự thấu hiểu và sẻ chia.

Một buổi sáng, khi họ đang thu hoạch một vài bó rau trong vườn, Khoa nhận thấy một sự thay đổi trong tâm trạng của mình. Mỗi ngày trôi qua, cậu cảm thấy gần Sơn hơn, và một cảm giác ngọt ngào dần len lỏi vào trái tim. Dù chưa bao giờ nói ra, nhưng cậu biết rằng tình cảm mà cậu dành cho Sơn đã dần phát triển theo một hướng khác. Đó không chỉ là sự biết ơn, mà là một thứ tình cảm đặc biệt mà Khoa chưa từng trải qua.

Sơn cũng nhận ra sự thay đổi trong Khoa. Cậu ít nói, ít cười hơn trước, nhưng ánh mắt sáng lên khi nhìn vào anh lại chứa đầy sự trìu mến. Sơn không muốn vội vã, nhưng anh cảm nhận rõ ràng rằng tình cảm của mình dành cho Khoa đã vượt xa sự thương mến thông thường. Và đôi khi, trong những khoảnh khắc im lặng ấy, cả hai không cần phải nói gì thêm, chỉ cần một cái nhìn là đủ để hiểu nhau.

Cuộc sống cứ trôi đi như vậy, nhẹ nhàng và bình yên. Cha của Khoa không quay lại, và dường như cậu cũng đã bắt đầu tìm được nơi mình thuộc về. Cùng với Sơn, Khoa dần xây dựng lại cuộc sống của mình, không phải trong sự sợ hãi hay đau khổ, mà trong sự yêu thương và sự hiểu biết.

Một buổi sáng, khi Sơn ra ngoài làm việc từ rất sớm, Khoa ở lại nhà, bận rộn với những công việc thường ngày. Cậu đang cắt tỉa những cành cây trong vườn, khi một tiếng động lạ vang lên từ ngoài cổng. Khoa ngừng tay, quay ra và nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc: cha của cậu đang đứng ở ngưỡng cửa, ánh mắt đầy sự tức giận và kiên quyết.

Khoa cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, nhưng cậu vẫn giữ bình tĩnh, cố gắng không để nỗi sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt. Cậu đứng yên, không dám bước lại gần, mắt nhìn chằm chằm vào cha mình.

Cha của Khoa không chờ cậu mở lời, mà bước nhanh vào sân, giọng nói khàn đặc vì tức giận:

"Mày tưởng mày có thể bỏ nhà đi như vậy sao? Trốn tránh không chịu về nhà, không chịu nghe lời, giờ mày lại lẩn trốn ở đây!"

Khoa im lặng, không biết phải nói gì. Cậu đã nghe những lời này quá nhiều lần, và mỗi lần nghe, nó đều làm trái tim cậu như nghẹt lại.

Cha của Khoa dường như không còn kiên nhẫn nữa, ông tiến lại gần hơn, ánh mắt sắc lạnh.

"Mày về nhà với tao ngay. Không phải ở đây với cái thằng kia. Nó có thể che chở mày, nhưng mày vẫn là con của tao. Mày không thể trốn tránh suốt đời."

Khoa cảm thấy một cơn tức giận dâng lên trong lòng, nhưng cậu không thể để nó bộc lộ ra ngoài. Cậu chỉ biết hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế.

"Con không về đâu, cha. Con không muốn sống trong căn nhà ấy nữa."

Cha của Khoa nghiến răng, gằn từng chữ:

"Mày dám từ chối tao? Mày tưởng mày có thể sống tốt khi không có tao sao?"

Khoa nhìn cha, lòng cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Cậu đã không còn là đứa trẻ yếu đuối mà ông vẫn nghĩ. Cậu đã trưởng thành hơn, và cậu hiểu rằng mình có quyền lựa chọn con đường riêng của mình.

"Con không muốn sống theo cách mà cha yêu cầu nữa. Con muốn tự quyết định cuộc đời mình."

Khoa đáp, nhưng giọng nói của cậu cũng không giấu được sự run rẩy.

Cha của Khoa tức giận quát lên:

"Mày sẽ hối hận! Không có tao, mày không thể làm gì được! Tao sẽ không để mày sống như vậy!"

Lúc này, Khoa không thể đứng yên được nữa. Cậu quay lưng, cố gắng bước vào trong nhà, hy vọng sẽ không phải đối mặt với những lời lẽ và hành động của cha mình nữa. Nhưng ông không chịu buông tha, bước theo và nắm chặt tay cậu, kéo mạnh.

"Đi với tao!" ông gầm lên.

Khoa cố gắng gỡ tay cha ra, nhưng không đủ sức. Lúc này, Khoa chỉ còn biết cầu mong Sơn về sớm, hoặc ít nhất là có thể giải quyết được tình huống này một cách êm đẹp. Cậu nhìn ra ngoài sân, bất lực, cảm giác như mọi thứ lại sụp đổ trong giây phút này.

Và đúng lúc đó, một tiếng gọi từ xa vọng lại. Sơn đang trên đường trở về, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, khuôn mặt anh lập tức trở nên căng thẳng. Anh vội vã bước đến, giọng nói trầm nhưng đầy uy lực:

"Dừng lại! Ông không có quyền đối xử với Khoa như vậy."

Cha của Khoa quay lại, nhìn thấy Sơn, ánh mắt của ông không giấu được sự tức giận.

"Mày nghĩ mày là ai mà dám xen vào chuyện nhà tao?"

ông thách thức, vẻ mặt không hề có chút kiêng nể.

Sơn không nói gì, nhưng sự kiên quyết trong ánh mắt của anh khiến cha Khoa không dám tiếp tục làm loạn. Sơn tiến lại gần, đứng chắn trước mặt Khoa, tay anh nhẹ nhàng đặt lên vai cậu, như một cách bảo vệ và an ủi.

"Khoa đã không còn là đứa trẻ mà ông có thể kiểm soát được nữa. Nếu ông muốn giải quyết chuyện này, chúng ta sẽ làm theo cách khác, không phải dùng bạo lực."

Sơn nói, giọng cứng rắn nhưng bình tĩnh.

Cha của Khoa đứng im một lúc, mắt ông vẫn trừng trừng nhìn Sơn, nhưng dường như lời nói của Sơn đã có tác dụng. Một lúc lâu sau, ông hít một hơi dài, cơn giận không thể nguôi ngoai, nhưng ông cũng hiểu rằng không thể tiếp tục làm loạn. Ông nhìn Khoa một lần cuối, rồi quay lưng bỏ đi, miệng lẩm bẩm những lời không rõ ràng.

Khoa đứng lặng, đôi chân không vững, nhưng trong lòng cậu lại có một cảm giác nhẹ nhõm kỳ lạ. Cậu cảm nhận được sự bảo vệ từ Sơn, cảm giác lần đầu tiên có ai đó đứng lên vì mình. Sơn quay lại, ánh mắt ấm áp và dịu dàng nhìn vào Khoa.

"Em ổn chứ?" Sơn hỏi, giọng trầm nhưng đầy quan tâm.

Khoa mỉm cười, dù trong lòng còn chút lo lắng, nhưng sự hiện diện của Sơn đã giúp cậu cảm thấy bình an hơn. Cậu gật đầu, nhẹ nhàng trả lời:

"Cảm ơn anh... Cảm ơn anh đã ở đây."

Sơn chỉ nhẹ nhàng vỗ về cậu, không nói thêm gì nữa. Anh biết rằng, dù Khoa có phải đối mặt với bao nhiêu thử thách, anh sẽ luôn ở đó, sẵn sàng bảo vệ và đồng hành cùng cậu.

============

Rung động cực mạnh 🥹🤏🏻

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top