06







Một buổi sáng sớm, khi nắng chưa lên cao, Sơn và Khoa quyết định ra chợ làng mua một số vật dụng cho sinh hoạt hằng ngày. Khoa đi cùng Sơn vì cảm thấy cần phải có anh bên cạnh, còn Sơn thì chỉ muốn cùng cậu làm quen với cuộc sống nơi đây, tránh xa mọi rắc rối từ quá khứ.

Chợ làng hôm đó đông đúc, những tiếng cười nói, rao hàng vang lên khắp nơi, tạo nên một không khí tấp nập đầy sức sống. Sơn và Khoa đang chọn lựa một ít rau tươi và thịt cho bữa tối thì bỗng nhiên, Khoa chợt dừng lại, đôi mắt bỗng lộ vẻ bất an. Sơn quay lại nhìn, nhận ra cậu đang nhìn một người đàn ông đang đứng đối diện, đang nhìn về phía họ với ánh mắt đầy tức giận.

Đó là cha của Khoa.

Khoa không kịp phản ứng, chân dường như khựng lại, tim đập loạn nhịp. Sơn cảm nhận rõ sự thay đổi trong cơ thể Khoa, liền bước đến gần, nhẹ nhàng hỏi:

"Khoa, có chuyện gì vậy?"

Khoa không đáp, nhưng ánh mắt đầy hoảng loạn của cậu nói lên tất cả. Cậu quay lại nhìn cha mình, và chỉ kịp thốt lên một từ:

"Cha…"

Cha của Khoa bước tới với bước chân vội vàng, gương mặt đỏ ngầu vì tức giận. Ông không thèm nhìn Sơn, chỉ chăm chăm nhìn thẳng vào Khoa, giọng khàn đặc vì giận dữ:

"Mày bỏ nhà đi bao nhiêu ngày rồi hả? Đúng là một đứa con vô dụng! Đi đâu mà không chịu trở về?! Chạy đến chỗ này, mày định trốn tao cả đời hả?"

Khoa khẽ lùi lại một bước, cảm giác sợ hãi xâm chiếm lấy người cậu. Cậu nhớ lại những trận đòn roi, những lời mắng mỏ từ cha khi còn ở nhà. Nhưng lần này, điều gì đó trong ánh mắt của Khoa khiến cậu không thể chịu đựng thêm nữa. Cậu không thể về với người đàn ông kia nữa.

"Cha… con không muốn về."

Khoa cất giọng, nhưng nó yếu ớt, như không đủ sức để thuyết phục ông.

Ông không trả lời mà chỉ bước tới gần, giơ tay lên như thể chuẩn bị đánh Khoa. Sơn, đứng cạnh Khoa, vội vàng bước tới, đứng chắn giữa họ, giọng kiên quyết:

"Đủ rồi, ông định đánh người ở nơi đông đúc như này sao?."

Cha của Khoa nhìn Sơn, rồi nhìn Khoa, ánh mắt càng thêm tức giận.

"Mày là ai mà dám ngăn tao dạy dỗ thằng con này? Cái thằng này đã bỏ nhà đi suốt mấy ngày qua, đi với ai thì tao không biết, nhưng giờ tao sẽ cho nó một bài học để nhớ!"

Sơn không nhúc nhích, ánh mắt anh lạnh lùng nhưng vững vàng. Anh không nhượng bộ, bước đến gần cha của Khoa, tay nắm chặt.

"Ông có quyền gì mà đánh đứa trẻ này? Đây không phải là nhà của ông, và tôi cũng không cho phép ông tiếp tục hành xử như vậy."

Từ giọng nói đến ánh mắt, Sơn bày tỏ sự kiên quyết không thể lay chuyển. Cha của Khoa không ngờ Sơn lại dám đứng ra bảo vệ con trai mình. Ông tức giận quát lớn:

"Mày không biết cái gì cả! Cái thằng con này, nó không ra gì cả! Tao đã nuôi nó, đã cho nó mọi thứ, nhưng nó lại dám… dám…!"

Khoa đứng yên, đôi mắt long lanh nhưng không dám nhìn cha. Cậu biết rằng những lời cha nói luôn có thể làm tổn thương cậu, nhưng hôm nay, trước mặt Sơn, cậu cảm thấy có một sức mạnh nào đó giúp mình vững vàng hơn. Sơn không phải là người yếu đuối, và anh không hề sợ những lời đe dọa của cha Khoa.

Khi thấy cha của Khoa vẫn tiếp tục chỉ trích, Sơn tiến lên một bước, giọng điềm đạm nhưng đầy uy lực:

"Ông có thể tìm tôi, nếu ông muốn giải quyết chuyện này. Nhưng không phải ở đây, không phải trước mặt những người khác."

Cha của Khoa nhìn Sơn một lúc lâu, rồi ánh mắt ông trở nên lạnh lùng hơn, như thể ông đã nhận ra rằng không thể tiếp tục làm loạn giữa chợ. Cuối cùng, ông hất mặt lên, buông lời cảnh cáo:

"Được lắm! Để tôi xem mày bảo vệ được thằng con này bao lâu!"

Và rồi ông bỏ đi, không quên liếc lại một lần nữa, để lại sự căng thẳng trong không khí.

Khoa đứng im, cơ thể run lên nhẹ nhàng. Sơn quay lại, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu, giọng nói đầy an ủi:

"Em ổn chứ?"

Khoa không trả lời ngay, chỉ cúi đầu, hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Rồi cậu ngẩng lên, ánh mắt nhìn Sơn đầy sự biết ơn.

"Cảm ơn anh… em không biết phải làm gì nếu không có anh."

Sơn chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, không nói gì thêm. Anh hiểu rằng, dù đã giúp Khoa đẩy lùi được nguy hiểm lần này, nhưng sâu trong lòng cậu vẫn còn nhiều nỗi lo và sự sợ hãi mà không phải ai cũng có thể xoa dịu. Nhưng một điều anh chắc chắn, anh sẽ luôn bên cậu, không để cho bất cứ ai làm tổn thương Khoa nữa.

Sau khi cha của Khoa rời đi, không khí trong chợ dần trở lại bình thường, nhưng giữa Sơn và Khoa vẫn còn vương lại sự căng thẳng. Cả hai đứng lặng im một lúc, không nói gì thêm. Khoa cảm thấy một cảm giác nhẹ nhõm khi nhìn bóng dáng cha khuất dần, nhưng trong lòng cậu, nỗi lo sợ và những vết thương vẫn chưa hoàn toàn lành lại.

Sơn cảm nhận được sự im lặng ấy. Anh biết Khoa đang phải đối mặt với nỗi đau mà ít người có thể hiểu được. Anh bước đến bên Khoa, vỗ nhẹ vào vai cậu một cách dịu dàng.

"Chúng ta về nhà đi. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."

Khoa gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn còn chút mơ hồ. Cậu bước chậm rãi, theo Sơn về nhà. Bước đi của cậu không vội vã, như thể đang tìm kiếm một cái gì đó để bám víu trong cái không gian quá rộng lớn của thế giới này.

Khi về đến nhà, Khoa ngồi xuống hiên nhà, đôi mắt nhìn ra xa, hướng về phía những đồi núi xa xa. Sơn lặng lẽ ngồi xuống cạnh cậu, không nói gì, chỉ để yên cho Khoa suy nghĩ. Cảm giác ấm áp từ sự hiện diện của Sơn khiến Khoa cảm thấy dễ chịu hơn một chút, dù nỗi lo về cha vẫn còn đó.

Một lúc lâu sau, Khoa lên tiếng, giọng cậu nhẹ và trầm:

"Anh Sơn, em không biết phải làm sao nữa. Cha em luôn như vậy… Cứ khi em nghĩ mình có thể tự do, ông ấy lại xuất hiện và làm mọi thứ trở lại như cũ."

Sơn nhìn cậu, đôi mắt anh đầy sự cảm thông và kiên định. Anh không vội trả lời mà chỉ để Khoa tiếp tục nói ra những điều chất chứa trong lòng.

"Em có thể không quay lại. Anh biết rằng em muốn thoát khỏi ông ấy, nhưng không phải bằng cách trốn chạy mãi mãi."

Sơn bắt đầu nói, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy chắc chắn.

"Nếu em cần, anh sẽ giúp em tìm một con đường khác. Một con đường không phải là chạy trốn, mà là đứng lên đối mặt với những gì em phải đối mặt."

Khoa im lặng, đôi mắt cậu nhìn vào mặt Sơn, cảm giác như lần đầu tiên trong đời có người thực sự hiểu mình. Những lời của Sơn như một ánh sáng soi vào đêm tối, như một lời hứa rằng sẽ không để cậu phải gồng mình chịu đựng những đau khổ một mình.

"Cảm ơn anh,"

Khoa nói, giọng có chút nghẹn ngào.

"Có lẽ em chưa từng cảm thấy yên bình như thế này."

Sơn mỉm cười, ánh mắt anh dịu dàng như muốn nói rằng, anh sẽ luôn ở đó, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.

"Em không cần phải cảm ơn anh. Chúng ta sẽ cùng nhau tìm cách giải quyết, bước đi cùng nhau, không ai phải đối mặt một mình."

Tối đến, cả hai ngồi bên ngọn đèn dầu, nhấm nháp bát trà ấm. Khoa đã cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Dù tương lai phía trước có bao nhiêu thử thách, cậu biết rằng ít nhất, lúc này đây, có Sơn bên cạnh, và đó là điều duy nhất quan trọng.

Trong ánh đèn vàng mờ ảo, Sơn và Khoa chỉ lặng lẽ ngồi cạnh nhau, không cần nói thêm gì, chỉ cảm nhận sự yên bình mà họ có được trong khoảnh khắc này. Cuộc sống vốn dĩ không dễ dàng, nhưng ít nhất, họ đã có thể bước qua những sóng gió đầu tiên, và bước tiếp trong những ngày tháng phía trước, một cách vững vàng hơn.

============

💆🏻‍♂️

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top