09





Ngày sinh nhật của Thy Nguyên, Khoa đến nhà cô bé với một món quà nhỏ xinh xắn mà cậu đã chuẩn bị trước đó. Đây là một dịp đặc biệt mà Khoa không muốn bỏ lỡ, vì đối với cậu, Thy Nguyên không chỉ là một cô bé bạn thân mà còn là người có ảnh hưởng lớn trong cuộc sống của cậu. Khoa cảm thấy vui vì có thể mang lại niềm vui cho cô bé trong ngày quan trọng này.

Khi Khoa đến, Khắc Nguyên đã đợi sẵn ở cửa và mỉm cười chào đón cậu.

“Chào Khoa, hôm nay em đến sớm thế. Mình vào nhé, mọi người đang chờ.”

Khoa gật đầu và theo Khắc Nguyên vào nhà. Không khí trong nhà thật ấm cúng, và bố mẹ của Thy Nguyên cũng chào đón Khoa nồng nhiệt. Họ luôn quý mến Khoa vì sự hiền lành và chăm chỉ của cậu. Sau một vài câu hỏi thăm, mọi người cùng nhau ngồi xuống, trò chuyện, ăn bánh sinh nhật và chơi với những trò chơi mà Thy Nguyên thích. Cả căn nhà tràn ngập tiếng cười vui vẻ của những đứa trẻ.

Sau khi chơi một hồi, những đứa trẻ bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Thy Nguyên, như một thói quen, ôm lấy Khoa, cả hai cùng nằm xuống sofa để nghỉ ngơi. Khoa mỉm cười nhìn cô bé, nhẹ nhàng xoa đầu cô. Cảm giác dễ chịu khi được ở gần nhau, như thể cả hai đã trở thành những người thân thiết không thể thiếu trong cuộc sống của nhau.

Khắc Nguyên đứng từ xa, nhìn thấy cảnh tượng dễ thương này. Anh không thể không cười, và lấy điện thoại ra chụp vài bức ảnh. Cảnh Khoa ôm Thy Nguyên ngủ trên sofa thật sự khiến anh cảm thấy ấm áp. Anh biết đây là một khoảnh khắc đáng nhớ, không chỉ với Thy Nguyên mà còn với cả Khoa.

Khắc Nguyên lặng lẽ bước lại gần, chụp một vài tấm ảnh mà không muốn làm phiền hai người đang chìm trong giấc ngủ ngắn. Sau khi chụp xong, anh gửi ngay những bức ảnh đó cho Khoa qua tin nhắn, cùng một lời nhắn:

"Những khoảnh khắc dễ thương này, hãy giữ lại làm kỷ niệm nhé. Cảm ơn em đã mang lại niềm vui cho Thy Nguyên."

Khoa đọc tin nhắn, thấy lòng mình ấm áp. Cậu nhìn lại những bức ảnh mà Khắc Nguyên đã gửi, trong lòng tràn đầy cảm giác hạnh phúc. Cảm giác như được yêu thương, chăm sóc không chỉ bởi gia đình mà còn bởi những người bạn như Khắc Nguyên và Thy Nguyên.

Mặc dù ngày hôm nay khá mệt, nhưng Khoa cảm nhận được rằng mình đang tìm thấy những mảnh ghép quan trọng trong cuộc sống của mình, và đôi khi, những khoảnh khắc giản đơn này lại là những ký ức đẹp nhất. Cậu khẽ nở nụ cười, rồi từ từ nhắm mắt lại, cùng Thy Nguyên nghỉ ngơi, trong một không gian ấm áp và đầy tình cảm.

Sáng hôm sau, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu qua cửa sổ, đánh thức Khoa dậy. Cậu mở mắt, cảm nhận được không khí trong lành và sự yên tĩnh xung quanh. Mặc dù đã là sáng sớm, nhưng trong căn phòng đầy ánh sáng ấm áp, cảm giác bình yên vẫn còn đọng lại từ buổi tối hôm qua.

Khi Khoa đang vươn vai, chuẩn bị thức dậy, một tiếng động nhỏ vang lên. Thy Nguyên, với gương mặt ngây thơ và nụ cười hồn nhiên, đã nhẹ nhàng đến gần. Cô bé chầm chậm trèo lên sofa, rồi hôn nhẹ lên má Khoa, như một thói quen mỗi sáng.

Khoa giật mình, rồi cười nhẹ, đưa tay xoa đầu Thy Nguyên. Cậu cảm nhận được tình cảm chân thành của cô bé. Những nụ hôn của Thy Nguyên như những lời chúc may mắn, khiến Khoa cảm thấy thật ấm lòng.

"Chúc em ngày mới vui vẻ," Khoa viết lên điện thoại, rồi đưa cho cô bé.

Thy Nguyên nhìn vào màn hình, gật đầu và cười tươi. Mọi thứ dường như đều đẹp đẽ trong khoảnh khắc này, từ ánh sáng dịu dàng cho đến tình bạn chân thành mà cậu và cô bé chia sẻ.

Sau khi ăn sáng cùng gia đình Khắc Nguyên, Khoa chuẩn bị rời đi. Khắc Nguyên, như mọi khi, đưa cậu đến trung tâm. Họ trò chuyện một chút về công việc và cuộc sống, rồi Khắc Nguyên chúc Khoa một ngày làm việc hiệu quả. Khi xe dừng lại gần trung tâm, Khoa bước xuống, nhìn lại và vẫy tay chào Khắc Nguyên.

"Cảm ơn anh, em sẽ cố gắng," Khoa viết.

Khắc Nguyên cười, vẫy tay chào lại và lái xe đi. Khoa bước vào trung tâm với bước chân nhẹ nhàng, trong lòng tràn đầy sự hạnh phúc. Cảm giác được yêu thương, chăm sóc, và được chào đón ở những nơi mình đến khiến Khoa cảm thấy như mình đang sống một cuộc đời đầy ý nghĩa, mặc dù có những thử thách và khó khăn.

Trong suốt buổi sáng, Khoa làm việc với những đứa trẻ tại trung tâm. Cậu dạy chúng những kỹ năng mới và giúp đỡ những người cần sự hỗ trợ. Nhưng trong lòng, cậu vẫn cảm thấy vui vẻ, phấn khởi, như thể mình đang làm điều đúng đắn, đang sống một cuộc sống đầy hy vọng và tình yêu.

Mỗi lần nhìn thấy những ánh mắt tràn đầy sự tin tưởng từ các em nhỏ, Khoa lại nghĩ về những khoảnh khắc vui vẻ với Thy Nguyên và gia đình Khắc Nguyên. Những ngày tháng bình dị nhưng tràn đầy yêu thương như thế này khiến cậu cảm thấy mình thật sự không cô đơn nữa. Và mặc dù cuộc sống đôi lúc khó khăn, cậu vẫn luôn tìm thấy niềm vui, niềm hy vọng, và cả những người thân yêu luôn bên cạnh.

========
Ê🤷🏻‍♂️🤷🏻‍♂️

Các bác có đọc lướt hong đó🤨🤨

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top