11🌸
Đúng như dự đoán của Soobin, cả nhóm dễ dàng vượt qua bài kiểm tra của đội chỉ huy.
Bài kiểm tra có hai phần, kiểm tra thể lực và kiểm tra hiểu biết.
Kiểm tra thể lực thì không có vấn đề gì cả. Hôm trước anh đã bí mật cho cả nhóm ăn loại bánh có tác dụng phóng đại mọi phép thuật được thi triển. Cũng may là không bị ai phát hiện ra.
Về phần kiểm tra hiểu biết thì có khó khăn hơn một chút. Soobin suýt chút nữa là trượt rồi, may mà có Kai ở bên cạnh lén nhắc bài cho anh.
Cuối cùng thì các cậu cũng đường hoàng bước vào đội tổng chỉ huy, chức vụ danh giá mà không phải thiên thần nào cũng có được.
Không những vậy, Soobin còn được thăng lên làm thiên thần cấp cao, ngang hàng với những thành viên khác của nhóm.
Phe quỷ khi nghe được tin này chắc hẳn sẽ mừng lắm đây.
Anh thì cũng mừng lắm.
Vì mục tiêu của bọn họ cũng chính là mục tiêu của anh mà.
***
Nếu nhận được tin tức quan trọng nào thì phải lập tức báo cho chúng ta, rõ chưa? - một gã quỷ ra lệnh
Soobin gật đầu tỏ vẻ đã hiểu ý gã kia.
Còn nếu không được cung cấp đủ thông tin thì cứ chủ động hỏi, chủ động thăm dò. Vào được đội chỉ huy rồi, những chuyện này sẽ dễ dàng thôi.
Nhưng cứ làm vậy trong một thời gian dài chẳng phải sẽ rất dễ gây nghi ngờ sao? Đến lúc đó thì bất lợi cho chúng ta rồi. - anh nói lên nỗi băn khoăn của mình
Trái với suy nghĩ của anh, đám quỷ không hề tỏ ra bất ngờ chút nào. Như thể đã lường trước được nỗi lo này của anh, một tên lên tiếng:
Chỉ cần đưa tên khác ra chịu trách nhiệm thay là được rồi. - tên kia nói - Không phải chuyện gì cũng cần ra mặt đâu. Quan trọng nhất vẫn là phải cẩn thận.
Soobin lần nữa gật đầu. Xem ra phe quỷ luôn có sự chuẩn bị rất kĩ lưỡng. Sở dĩ trong cuộc giao tranh này, chúng cũng nắm thế chủ động, là phe khơi mào cuộc chiến.
Dấu ấn của anh vẫn luôn dịu mát từ đầu buổi họp đến giờ.
Có lẽ nó đang muốn trấn an anh, rằng mọi chuyển vẫn đang diễn ra đúng như những gì bọn họ muốn, và không có gì đáng để lo cả.
Anh chỉ cần làm đúng những gì bọn họ sai bảo là được rồi.
***
Trên đường trở về doanh trại, anh bỗng gặp một bóng dáng đang ngồi trên một ngọn cây. Lạ thật! Giờ này còn có ai ngồi ngoài đây sao? Nếu kẻ đó biết anh còn lang thang ở ngoài vào giờ này thì kiểu gì cũng lại tra hỏi cho mà xem. Tất nhiên là anh sẽ viện được một cái cớ nào đấy thôi, nhưng mà không bị phát hiện vẫn tốt hơn.
Anh khẽ khàng bước qua cái cây có người ngồi đó, cẩn thận nhón chân để không gây chú ý.
Nhưng rốt cuộc vẫn bị tên kia phát hiện ra. Kẻ ngồi trên cây thấy anh thì nói vọng xuống:
Anh Soobin!
Anh khẽ giật mình trước tiếng gọi kia. Ngẩng đầu lên, khuôn mặt của tên kia khiến đôi mắt anh phải mở rộng vì bất ngờ.
Kai đấy à? Sao em lại ngồi đây giờ này?
Em đang buồn chán nên ngồi hóng gió chút thôi. - cậu đáp lại anh
Hóng gió vào lúc này sao? - anh nghi hoặc hỏi
Thì sao ạ? Anh không nghĩ là em bị điên đấy chứ?
Không. - anh phì cười - Không có đâu mà.
Nói dối đấy. Tuy điên thì có hơi quá, nhưng mà anh thấy cậu đúng là có chút dở hơi thật.
Anh muốn lên đây với em không? - Kai hỏi
Anh cũng không tiện từ chối, bèn trèo lên cành cây kia ngồi cùng cậu, mặc kệ dấu ấn đang dần chuyển đỏ trên bả vai.
Hai đứa cứ ngồi như vậy một lúc, không ai hỏi ai câu nào. Cậu cứ nhìn mãi lên bầu trời tối đen kia, còn anh cũng chỉ lặng lẽ nhìn theo cậu.
Soobin không khỏi thắc mắc, chẳng lẽ cậu không tò mò chút nào về sự xuất hiện của anh lúc trời tối như này sao?
Càng tốt. Cậu không hỏi, anh cũng không dại gì mà nhắc tới.
Kai dường như không thấy ngượng ngùng chút nào về sự im lặng này cả, thậm chí còn cảm thấy nó rất dễ chịu.
Cậu cứ thế ngắm bầu trời đầy sao trong lặng lẽ, không hề bị xao nhãng bởi sự xuất hiện của kẻ ngồi bên cạnh.
Nhưng còn anh thì khác. Ngồi im lặng như vậy cũng có chút khó chịu. Soobin không quen tán gẫu với người khác nên cũng không biết phải làm gì để phá vỡ sự im lặng này cả.
Muốn hỏi chuyện em ấy, nhưng lại chẳng biết phải hỏi gì. Hai người dường như chẳng có điểm chung nào cả.
Cũng phải thôi, anh là một kẻ tội đồ, còn cậu lại là một thiên thần. Làm sao có điểm chung nào được chứ. Nỗi lo lắng của cậu, chắc hẳn cũng không giống với nỗi lo lắng của anh.
Soobin cố lục lại trí nhớ của mình. Hình như em ấy có bảo rằng em đang gặp chuyện buồn thì phải.
Em đang gặp chuyện gì buồn phiền sao? Là chuyện gì vậy? - anh nhỏ giọng hỏi
Trong nhà em, ngoại trừ em gái ra thì bố, mẹ và chị gái em đều phải xuống trần gian chiến đấu. - cậu kể, mắt vẫn nhìn lên bầu trời - Mọi người vẫn thường viết thư để giữ liên lạc với nhau. Nhưng mấy tuần trước, chị phải chuyển tới khu vực chiến đấu mới. Từ hôm đó, em không còn nhận được thư của chị nữa. Em có viết hỏi bố mẹ, nhưng họ cũng không nhận được lá thư nào từ chị cả.
Ngừng lại một lúc, cậu nói tiếp:
Em chưa nhận được tin tức nào của chị cả, kể cả thông tin về thương vong. Nhưng mà, em vẫn sợ lắm...
Nếu chị gái của Kai thực sự xảy ra chuyện gì, cậu chắc chắn sẽ buồn lắm.
Không biết lúc ấy, anh có thấy buồn cho cậu không nhỉ?
Soobin đưa mắt nhìn cậu, trong lòng có những suy nghĩ vô cùng phức tạp.
Liệu cuộc chiến tranh này có thực sự đúng không? Liệu những việc anh làm có thực sự đúng không?
Dấu ấn của anh lại đau thêm chút nữa. Nhưng anh không để tâm đến nó, gạt cơn đau sang một bên để nói chuyện với cậu.
Chắc không có chuyện gì đâu, em đừng lo lắng quá. Có lẽ lá thư của chị ấy bị lạc đi đâu thôi.
...
Em cứ lo cho bản thân mình trước đi nhé! Chị em cũng sẽ biết cách tự lo cho bản thân chị ấy mà. - anh trấn an cậu
Cậu mỉm cười rồi gật nhẹ đầu. Những lời nói của anh Soobin quả thực đã giúp tâm trạng cậu tốt hơn rất nhiều.
Vâng ạ. - cậu cười nói - Cảm ơn anh nhé! Có anh ở đây khiến em cảm thấy yên tâm hơn nhiều lắm.
Hửm? - Soobin khẽ nghiêng đầu - Thật vậy sao?
Dạ! Không chỉ hôm nay đâu, những ngày thường anh cũng khiến em yên tâm y như vậy á. - cậu cười tít mắt đáp - Em thực sự tin vào anh nhiều lắm, anh Soobin!
"Em tin vào anh nhiều lắm"
Cậu thực sự nghĩ về anh như vậy sao?
Lời nói của tên quỷ khi nãy bỗng vang lại trong đầu anh, "Chỉ cần đưa tên khác ra chịu trách nhiệm thay là được rồi".
Câu nói ấy đã thực sự khiến anh suy nghĩ rất nhiều.
Đây có phải điều anh nên làm không? Phản bội lòng tin của cậu để mang lại phần thắng cho địa ngục?
Nhưng mà trong hoàn cảnh này, cái mang đến chiến thắng chính là cái nên làm.
Dấu ấn của anh lại liên tục nhói lên, nhắc cho anh biết rằng anh thuộc về phe nào, và biết rằng thân phận thực sự của mình là gì.
Chúng ta trở về thôi Kai. Cũng đã muộn lắm rồi.
***
You believed me like a god
I'll betray you like a man
(I'm your man - Miski)
***
Happy birthday Huening Kai ♥️♥️♥️♥️♥️
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top