5 - 6

Góc nhìn của Soobin

Mưa.

Trời đổ mưa ào xuống lớn như bão, như trêu đùa với trái tim của tôi vậy. Tôi đã tưởng vậy mà có thể trót lọt đi chơi được với em, được tán tỉnh chàng thơ của tôi và vui đùa với em, ngắm em cười.

Nhưng không, trời đổ mưa lớn.

Lòng đầy tiếc nuối đành phải chấp nhận tin nhắn hủy hẹn của em, dù gì thì nếu Yeonjun mà sốt vì dính mưa thì tôi cũng sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình.

Và cũng thật ganh tị khi nhờ mưa mà cái buổi tiệc ngớ ngẩn ở trường lại càng thêm nổi loạn, lướt mạng xã hội một tí là lại thấy chúng nó đang quay video ăn mừng trời mưa. Đúng là thật khó hiểu.

Tôi thở dài ngán ngẩm gõ các ngón tay của mình lên vô lăng xe, bây giờ tôi đang đỗ xe ở một con đường vắng, và tôi đang trên đường đến đón em, ừ thì "đã" đang trên đường đến đón em.

Có vẻ chỉ có mình tôi thất vọng thôi nhỉ, dù sao thì Yeonjun cũng chưa để ý tôi nhiều đến thế, và tôi thì đang để mọi thứ đi quá nhanh rồi, em thì chỉ ngại ngùng chấp nhận mà không biết cách từ chối. Tôi nghĩ tôi nên chậm lại và từng bước nắm lấy tay em.

Cũng không điêu khi tôi bảo tôi đã không hẹn hò với ai lâu đến mức bị lúng túng trước em luôn rồi.

Hôm nay còn đặc biệt lau chùi máy ảnh rất cẩn thận với mong muốn được nháy lấy nụ cười rạng rỡ của em, nó dễ thương lắm và Soobin tôi không thể cưỡng lại được. Thì ra cảm giác thích một người thật sự là đây, trước đây tôi cũng từng thích nhiều người nhưng lại giống cảm nắng nhất thời hơn, còn bây giờ thì hoàn toàn khác, tôi bị phải lòng.

Chầm chậm khởi động xe rồi tấp vào một cửa hàng tiện lợi nhỏ ven đường, tôi vô hồn bước đến quầy đồ ăn vặt rồi vơ lấy vài chai soju để quên đi nỗi buồn chán đêm nay. Có vẻ ngủ thật sớm đến hôm sau là biện pháp nhanh nhất để quên được cách ông trời đối xử với tôi tối nay.

...

Hôm sau, nắng lên rất sớm.

Tôi dụi mắt rồi ngồi dậy vươn vai một cái, đầu tôi đau nhức cả lên và tôi biết chắc chắn là do đống rượu hôm qua tôi nốc. Cái đống bừa bãi dưới sàn khiến tâm trạng của tôi lại càng tệ thêm.

Cứ ngỡ sau một đêm thì sẽ thấy tốt hơn, cuối cùng bao nhiêu sự ủy khuất cứ thế chồng chất đến tận hôm nay. Tôi cảm thấy được bản thân đang mang sự bực bội lên đến đỉnh điểm và sẵn sàng nổi cáu bất cứ lúc nào. Chỉ hy vọng rằng hai đứa kia chết dí luôn ở nhà và đừng sang đây làm phiền tôi hoặc tôi sẽ cáu đến chết.

Còn không biết bọn nó có dậy nổi để vác xác đến trường không nữa.

Tôi mang tâm trạng tồi tệ cứ thế cố ngồi dậy để vào nhà vệ sinh tắm rửa sạch sẽ, nếu mùi rượu cứ tiếp tục ám lên cái áo đẹp nhất mà tôi có như thế này thì tôi sẽ nổi điên lên mất, cũng do tối qua bực tức không đánh răng gì cả cứ vậy mà ngủ luôn.

Cảm giác như không chỉ nhức đầu mà còn đau cổ vì ngủ sai thế, hôm nay nhất định sẽ là một ngày tồi tệ. Nhưng cho dù bệnh tật gì đi nữa, vẫn nên cố mà gượng dậy ghé trường để thấy mặt em, tôi nhớ em lắm rồi, và tôi muốn biết em có thất vọng hay không khi tối qua phải hủy hẹn.

Ít nhất chừa cho tôi tí hy vọng rằng sẽ có được chàng thơ này về của riêng mình chứ.

Còn không nghĩ đến gương mặt của mình đang vô cùng khó coi, cứ thế tôi choàng dây đeo máy ảnh vào rồi như mọi ngày bước ra khỏi nhà và bắt đầu la cà khắp Seoul. Hôm nay nắng lên sớm nên cũng dịu đi rất sớm, thoáng đã mát mẻ dễ chịu. Tôi theo thói quen nhìn khắp xung quanh, tìm cái gì đó để bấm máy dọc đường đến trường.

"Soobin hyung! Soobin hyung đứng lại đã"

Tôi chưa kịp khựng lại thì tiếng kêu từ sau lưng đã đến sát bên và đẩy tôi mém té.

"Anh chở hai đứa em đến trường được không? Gấp lắm rồi ạ, hôm nay bọn em không đón kịp xe bus" Taehyun cùng với Beomgyu hớt hải cầm tay tôi lên lắc lắc.

Tôi còn chưa hết nhức đầu đã bị một trận ong ong khiến mắt mờ đi, vì thế liền mất kiểm soát quát lên.

Hai đứa nhóc vì thế mà giật bắn người.

"Đi mà Soobin hyung"

"Hai đứa bây ồn ào chết đi được, tối qua anh mày còn bể hẹn với Yeonjun kia kìa, bọn bây quậy mệt lã xong dậy muộn còn đày anh là sao?" Cuối cùng vẫn là không có sức nổi giận, tôi cũng kiệt sức vì đống cồn hôm qua tiếp vào người rồi.

"Vâng bọn em biết mà, bọn em sẽ giúp anh tán tỉnh anh ấy sau, bây giờ giúp đưa em đến trường được không?"

"Giờ là giờ giải lao luôn rồi đấy, sau hai đứa không cúp luôn hôm nay đi"

Beomgyu nhìn Taehyun xong mắt liền loé lên tia sáng.

"Lỡ chạy tới tận đây rồi, thôi mà anh—"

"Taehyun, hay hôm nay cúp luôn đi anh cũng mệt lắm" Beomgyu lên tiếng.

"Cái gì? Thật luôn hở? Ừ thì cũng được nhưng mà mệt đến vậy rồi cúp đi đâu? Về nhà là bị mắng đấy" Taehyun từ từ phản ứng lại với đề nghị này, nghi hoặc nhìn Beomgyu.

Tôi thở dài một tiếng rồi lôi chìa khoá nhà từ trong túi áo khoác ra đưa cho hai đứa nhóc.

"Ngủ tạm nhà anh đi, nhớ khoá cửa cẩn thận và đừng có táy máy lung tung đấy, đúng giờ thì về không là bị bắt quả tang" Tôi bất đắc dĩ dúi chìa khoá vào tay chúng.

"Vâng ạ hihi, em cảm ơn anh nhiều, người anh đáng quý nhất trên đời" Beomgyu nhận lấy chìa khoá xong liền lôi Taehyun đi mất dạng.

Đúng là hai đứa này ồn ào thật, tôi chưa gì mà lại thấy đầu có búa bổ ong ong vào rồi, choáng váng thật sự. Nhưng thôi dù gì cũng chả có gì to tắt nên tôi lại bước tới trường để tìm em.

...

Như một cách thần kỳ nào đó, Yeonjun luôn 'vô tình' đứng ở một góc rất đẹp trong sân trường. Em cùng với đôi mắt trong veo và nụ cười dễ thương luôn treo trên mặt, và rồi tôi nhận ra chỉ có một mình tôi chú ý đến em nhiều như vậy, lẽ nào em không thu hút ai khác ngoài tôi sao. Mà như vậy cũng tốt, tôi không thích việc có đối thủ.

Em dường như nhận ra sự hiện diện của tôi nên đổi hướng nhìn một cái tầm nhìn liền rơi lên người tôi.

Trước khi tôi kịp giơ tay lên chào Yeonjun thì anh bạn trước mặt em đưa tay nhéo má em, và nó khiến ruột gan tôi đảo lộn hết cả lên, máu cũng đột nhiên sục sôi đến đáng sợ. Tôi cố hít thở để lấy lại bình tĩnh và nghĩ rằng bản thân đang làm quá mọi chuyện thì em cũng đang từ từ bước đến đây.

"Anh Soobin ơi"

Cũng may là giọng nói của em đã khiến tôi quên mất mình đang tức giận.

"Yeonjunie"

Em nghe thấy cái biệt danh đó thoáng ngại ngùng rồi chỉ cười thật tươi.

"Em xin lỗi vì hôm qua đã hủy hẹn, nhưng vì trời mưa lớn quá em cũng không biết làm gì hơn, hôm khác đi cũng được ạ"

"Anh đã khá thất vọng đấy, nhưng không sao, anh cũng nghĩ mình để từ từ rồi hẳn tính đến chuyện này" Tôi mỉm cười xoa đầu em, hơi giật mình về hành động này của bản thân nhưng thấy em vui vẻ đón nhận thì cũng như có bươm bướm bay trong bụng vậy.

"Em cũng thấy tiếc, thật ra đã lâu rồi em không đi chơi nên khá mong chờ"

Em ấy có thất vọng, như vậy là đủ rồi.

"Em không thường hay tham gia các buổi tiệc của trường sao?"

"Không, em không hợp với chỗ đông người ạ"

Vậy là tôi và Yeonjun đã có điểm giống nhau rồi, tôi muốn nếu có hẹn hò thì mời em đến nhà và cùng xem phim thôi, nhưng nếu là buổi hẹn đầu mà đã thế thì có hơi quá, sợ em sẽ hiểu sang hướng khác.

"Thật ra lúc anh xuất hiện em đã biết anh rất tiếc nuối vì không được đi chơi rồi, nên em cũng thấy có lỗi" Yeonjun nhẹ nhàng lên tiếng.

"Trông rõ ràng đến vậy sao?"

"Vâng, nên nếu anh muốn thì em có thể dành một ngày khác cho anh mà"

"Em thường hay như thế này với mọi người sao?" Tôi bất cẩn hỏi, vì trông em thật ngây ngô và thật lòng khi nói câu đó, và nó khiến tôi thấy kỳ lạ.

"Kh-Không... Chỉ là em không thích nhìn người em quý buồn"

Tôi thoáng bất ngờ, vì chính em bảo quý tôi, trong khi tôi cùng em chỉ là những cuộc trò chuyện thoáng qua như hai người bạn xã giao.

"Quý sao?"

"Vâng ạ, em quý anh mà"

Đúng lúc này thì chuông reng lên báo hết giờ giải lao, tôi nhẹ mỉm cười rồi nhìn em để chuẩn bị nói lời tạm biệt.

"Gặp anh sau nhé, đến lúc em vào học rồi" Yeonjun đột ngột tiến đến ôm lấy tôi, rồi tách ra nhanh đến mức tôi không kịp phản ứng lại.

"Ờm... Tạm biệt em"

Em khúc khích với tôi rồi vui vẻ quay ngược vào trường. Tôi lúc này cũng chỉ biết nhếch miệng tự cười một mình, không biết là do em cố tình chọc phá tôi hay em chỉ là một đứa trẻ to xác đáng yêu.

Yeonjun à.

.


Góc nhìn của Yeonjun

Thật ra thì, tôi khá là ngại người lạ.

Tôi cũng không biết bằng cách nào mà tôi có thể đậu được vào trường đại học này, còn có lẽ là do ăn may. Môi trường nơi này thật sự rất tốt so với tôi dự đoán, mà học phí cũng quá cao đi, tuy gia đình tôi có thể chi trả được, nhưng vẫn cần phải đi làm thêm để có tiền tiêu vặt.

Gia cảnh của tôi cũng không gọi là đặc biệt, tôi là con một nhưng không được quan tâm nhiều cho lắm vì cha mẹ chỉ biết đâm đầu vào làm việc. Họ thậm chí còn không thể chờ tôi thức dậy để tiễn tôi đi học cơ, và tôi phải đối diện với cảnh hai người họ cuống quýt cả lên mỗi khi thức dậy và luôn phải nghe tiếng gõ lạch cạch của bàn phím máy tính tới bốn giờ sáng. Tôi chán nản cái cảnh này lắm nên đã xin dọn ra ở riêng.

Dù sao thì bố mẹ cũng thương tôi, tôi chỉ không hiểu lý do họ lao đầu làm việc quên ăn quên ngủ như vậy.

"Yeonjun, lại đây một tí"

Tôi theo bản năng ngước dậy nhìn về phía người vừa gọi tên tôi, nhẹ nhàng nở nụ cười bước về phía họ.

"Có chuyện gì sao?"

"Cậu có thể đi mua hộ tớ chai nước lọc được không?"

"Ừm...nhưng tại sao?" Tôi khá khó hiểu với lời đề nghị này.

Chúng tôi còn chẳng phải là bạn thân cơ.

"Tớ sợ phải xuống căn tin lắm, nhiều con trai lắm" Cô gái này bắt đầu làm ra giọng điệu nũng nịu đến sởn gai ốc.

Tôi thở dài một hơi rồi nhẹ nhàng gật đầu, dù sao thì giúp người ta một tí chắc cũng không chết đâu nhỉ. Tôi cố tỏ ra thân thiện hết mức có thể, cười với cô bạn ấy rồi quay về bàn của mình để tìm ví tiền.

Tôi cũng cần mua thêm chút gì đó lót bụng.

"Đấy, cứ việc nhờ cậu ta thôi dễ mà"

"Chẳng phải đó là lợi dụng sao?"

"Cậu ấy chẳng từ chối được ai đâu, thật sự quá tốt bụng đi mà"

"Thật sự, dễ dãi như vậy có gì hay chứ?"

"Đang nói về Yeonjun à? Có thật là tốt không hay chỉ đang làm bộ làm tịch?"

Tôi hơi khựng lại khi nghe họ bàn tán về mình, nhưng cũng đành ngó lơ rồi bước thật nhanh ra khỏi lớp để né tránh.

Bằng một cách nào đó mọi người cùng khoá đều dễ dàng kết bạn với nhau, và họ thường hay tụm lại để nói về những người chỉ hay ở một mình, như tôi. Tôi cũng muốn gia nhập nhưng không thể, tôi rất tệ trông khoảng giao tiếp và khá sợ người lạ.

Tôi cũng biết mình đang bị lợi dụng rất nhiều lần, nhưng tôi thà không quan tâm để trải qua cuộc đời sinh viên thật bình yên. Chỉ là, lần này tôi khá bất ngờ khi họ cố tình để tôi nghe được những lời đó.

Một số người thích tôi, một số người không thích tôi vì họ nghĩ sự tốt bụng và hiền lành của tôi là giả tạo, nhưng sau cùng thì tôi vẫn khó để thật sự trở thành bạn của người khác. Họ bảo, nói chuyện với tôi rất nhàm chán vì tôi không biết đùa, tôi quá ngây thơ dù đã lớn tới chừng này rồi.

Đó là do họ không biết tôi sợ sẽ nói gì đó khiến họ khó chịu, nên tôi không dám thể hiện bản thân mình ra hết mực. Đến bây giờ thì vẫn chưa ai thật sự khiến tôi rời khỏi bong bóng an toàn của chính mình. Tôi đã sống yên trong đấy rất lâu rồi, kể từ khi tôi bắt đầu bị bắt nạt.

Nhưng, cũng không phải tôi không có bạn. Tôi có duy nhất một người mà tạm có thể gọi là 'bạn', là Huening Kai, nhưng cậu ấy lại có rất nhiều bạn bè và mối quan hệ rất rộng rãi, cậu ấy thân thiện dễ mến nhưng một cách sôi nổi, đó là lý do họ thích cậu ấy hơn tôi.

Tôi dường như không nói chuyện được với cậu ấy quá bốn câu vì Kai sẽ bị người khác gọi đi đâu đó thường xuyên. Nhưng đó là người duy nhất chủ động tìm tôi bắt chuyện mỗi ngày, nên tôi không cảm thấy quá tệ.

Và thế là tôi luôn chui rúc trong vỏ bọc của mình, thật lòng mà nói không cô đơn là nói dối. Tôi cố không thể hiện ra mình dễ bị bối rối đến mức nào, để không trở nên thảm hại trong mắt người khác. Họ khen tôi có một nụ cười dễ thương, thế là tôi luôn vô thức cười với mọi người để trở nên thân thiện dễ mến hơn. Họ khen tôi tốt bụng, hiền lành, tôi cũng không dám từ chối những đề nghị nhỏ nhặt của họ. Và đó là sự khởi đầu của những chuỗi ngày khốn khổ.

Sau khi đưa cho cô gái ấy chai nước mà cô nhờ tôi mua, đám bạn bè của họ lại ồn ào nói chuyện như quên mất sự hiện diện của tôi.

"Này...tiền thì—..."

Tôi chưa nói dứt câu thì mọi người đều đã vừa nói chuyện rôm rả vừa bỏ về quên mất cả tôi.

Tôi chỉ đành tự an ủi, chắc là họ không cố tình.

"Yeonjun, chủ nhiệm nhờ cậu quét sân đấy"

Một người khác đến đưa cho tôi cây chổi, gương mặt trông có vẻ chột dạ.

"Có thật là nhờ tôi không?" Tôi nghi hoặc hỏi lại.

"Thôi được rồi, tớ bị phạt vì đây, nhuộm tóc, và may là ông giám thị đó chỉ bắt tớ quét sân, nhưng tớ có cuộc hẹn với mẹ mình vào một lát nữa"

Tôi lại bị bắt nghe một người lạ khác luyên thuyên về cuộc đời họ, để tìm cái cớ cho tôi chấp nhận việc bị phạt hộ này.

"Này, tớ nghe mọi người bảo cậu rất tốt bụng và dễ mến, vậy làm hộ tớ hôm nay được không?"

"Tại sao? Ta còn không phải là bạn"

"Nó quan trọng sao? Cậu đã giúp đỡ mọi người mà, không lẽ lại chừa tớ ra, nhỉ? Cảm ơn nhé!"

Nói xong liền đi mất hút.

Tôi không biết bây giờ liệu việc tôi phải giúp họ có phải là nghĩa vụ của tôi không nữa.

...

Và cứ thế, tôi mang tâm trạng rầu rĩ và im lặng quét sân, một cách vô cùng miễn cưỡng.

Hôm nay tôi có ít tiết học, nên giờ vẫn chưa là giờ tan học của tất cả sinh viên, sân trường vì thế mà vắng vẻ vô cùng, rất may mắn là thế. Tôi sẽ không quên bộ dạng thảm hại của mình hôm nay đâu, nếu cứ mỗi lần tôi không thể từ chối người khác mà lại được tiền, có vẻ tôi đã giàu sụ.

Tôi nghĩ rằng mình chỉ nên quét qua loa rồi thôi, không cần quyết tâm quá làm gì đâu.

Quét một hồi thì tôi phát hiện, trên ghế đá có một người đang ngồi đấy mơ mơ màng màng cái gì đó trông rất buồn cười. Thoạt nhìn có vẻ lớn hơn tôi, nhưng tôi chưa từng gặp trong trường bao giờ dù tôi cũng hay đi khắp trường.

"Anh này, nhích sang một bên được không?"

Tôi cần phải dọn đống lá chất đống dưới nơi anh ta ngồi, nên đành phải lên tiếng.

Người kia thoáng giật mình.

"Xin lỗi, tôi rời đi ngay đây"

"Không sao đâu, cứ ngồi đi"

Không biết vì lí do gì, nhưng nghe âm thanh cuống quýt xấu hổ của anh ta, tôi lại thấy buồn cười, vì thế không cẩn thận phát ra tiếng khúc khích nho nhỏ.

Lúc này tôi mới ngước mặt lên để nhìn người đó.

Là một nhiếp ảnh gia sao?

Tôi nhẹ nhàng nở nụ cười để anh ta không hiểu lầm gì về tôi, cũng có để ý người kia khựng lại đôi chút.

"Trông anh lạ quá, anh là sinh viên năm mấy?"

"À không, tôi đã tốt nghiệp rồi, chỉ đi dạo vào đây chụp ảnh thôi"

"Anh là cựu sinh viên trường sao?"

"Không phải"

Và cứ thế, tôi để ý người kia cũng rất dễ ngại ngùng, và bằng cách nào đó khiến tôi khá thoải mái, lần đầu tôi bắt chuyện với ai đó nhiều như vậy.

Người đó tên Choi Soobin, anh ấy toát lên một sự ấm áp và ảm đạm tôi chưa từng thấy trước đây, là một người không giống như sẽ lợi dụng gì tôi.

Là người đầu tiên khen tôi xinh đẹp và xin được chụp ảnh tôi. Cách anh nói chuyện nghe rất chân thành và tử tế, nó khiến tôi không còn áp lực giao tiếp nữa.

Có vẻ như hôm nay bị ép quét sân hộ cũng không tệ cho lắm.

Choi Soobin nhỉ? Tôi không giỏi nhớ tên người khác lắm, nhưng tôi sẽ cố.

.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top