33 - 34
Góc nhìn thứ ba
Sau tầm năm ngày ở lại Cheonju để dưỡng thương, các vết bầm trên cơ thể của Yeonjun đã phai đi bớt cho dù nó vẫn chưa tan hẳn. Em bảo rằng nó không còn đau nữa, nhưng có vẻ gã không tin lắm.
Kể từ sau sự kiện vào sáng hôm đó, cả hai ngại ngùng với nhau hơn và giống như một bức tường vô hình được dựng lên vậy, nhưng không phải theo nghĩa tiêu cực. Yeonjun sẽ ngại ngùng ho khan kể cả khi Soobin chỉ đơn giản lau miệng cho em khi thức ăn vương ra khỏi khoé môi em, mà gã lại cũng đột ngột biết đỏ mặt. Việc Soobin biết thẹn thùng đỏ mặt chính là việc lạ nhất thế giới, nếu để Taehyun cả Beomgyu biết được chúng sẽ cười thối mặt gã mất.
Mà hôm nay cũng là ngày phải quay về Seoul rồi. Tâm trạng Yeonjun bồn chồn lo lắng lắm, em không biết chuyện với Dongsyuck sẽ đi đến đâu, cũng chỉ mong kết quả khả quan chút để em có thể sống yên ổn những năm còn lại. Mà Soobin thì còn lo lắng hơn, mặc dù cả hai vẫn còn ngại chuyện hôm đó thì gã vẫn không khiến nó trở thành một điều ngăn cản gã tiếp tục cưng chiều em. Phải nói là gã chăm sóc em quá tốt đi, chỉ ở lại đây năm ngày mà cảm giác Yeonjun đã tròn trịa hồng hào hơn, còn có thêm cặp má phính nữa, gã rất hài lòng là đằng khác.
"Em còn sợ anh Soobin có ý định bắt cóc anh đi mất luôn đấy" Taehyun khoanh tay nói, đã đứng chờ sẵn ở trước nhà Soobin từ khi nào.
"Sao rồi ạ? Tuần trăng mật vui chứ?" Beomgyu hồn nhiên hỏi, còn chạy đến giúp Yeonjun giữ lấy cái cặp sách nặng trịch. "Ôi anh đem lắm đồ thế?"
"Ở bệnh viện có đồ gì của anh là anh nhét hết vào mà, gấp lắm rồi nên không tiện đem về dẹp một số thứ đâu" Yeonjun cười xoà giải thích, nương theo sau lưng Soobin xuống khỏi xe.
Taehyun trầm ngâm quan sát hai người, dõi theo Soobin cứ liếc nhìn Yeonjun rồi tự cười một mình. Bình thường đúng là gã hay thể hiện tình cảm lộ liễu nhưng không phải lén lút như thế này.
"Anh Soobin, bộ có gì xảy ra sao?" Cậu nhóc đi đến gần, chỉ bâng quơ hỏi một câu đã khiến Soobin có tật giật mình hoảng hồn.
"Không có gì đâu? Sao vậy?" Gã nở một nụ cười miễn cưỡng.
Nhóc chỉ khó hiểu liếc liếc đôi chút rồi lại dời tầm mắt về hướng của Yeonjun, em đang nói chuyện rôm rả với Beomgyu lắm. Có vẻ hai người họ hoà hợp khá nhanh.
"Chả sao cả, em chỉ thắc mắc chút thôi"
"Thắc mắc gì cơ?"
"Hai người ở chung phòng với nhau năm ngày sao?" Taehyun cười hì hì huých vai Soobin, "Vậy là có gì xảy ra không?"
"K-Không có" Soobin hắng giọng.
"Sao anh lại lắp bắp? Em đùa thôi mà, bộ có gì thật sao?" Nhóc nhướn mày nhìn gã, càng tiến lại gần Soobin càng né ra rồi lấy cớ dẹp đồ đạc liền cầm vali phóng thẳng vào nhà.
Taehyun chưa kịp hỏi câu nào liền thở dài rồi tiến về phía Yeonjun.
"Anh Yeonjun, nói thật em nghe giữa hai người có phát sinh gì không đấy?" Taehyun vỗ vỗ vào vai em, "Anh có bị anh ấy dụ làm gì không?"
"H-Hả?" Yeonjun như bị nói trúng tim đen liền đỏ lự cả mặt, đến một câu nói hoàn chỉnh cũng không nói nổi.
"TRỜI ĐẤT ƠI? HAI NGƯỜI ĐÃ LÀM ĐẾN CÁI GÌ RỒI? MỚI QUEN NHAU CÓ VÀI NG-"
"Sụyt!!! Mày be bé cái miệng thôi em" Beomgyu mau chóng chạy đến bịt miệng Taehyun lại rồi lôi đi chỗ khác trước khi Yeonjun thật sự cần phải đào một cái lỗ chui xuống. "Họ là người yêu nhau, họ làm gì chả được"
"Nhưng mới quen nhau có vài ngày thôi? Rõ ràng anh Soobin lừa ảnh lên giường rồi còn gì?" Taehyun dậm chân bực tức, gạt tay của Beomgyu ra.
"Lừa cái gì mà lừa, mày điên à em?"
"Không phải đâu... Ờm... Chưa tới bước đó đâu" Yeonjun dù đã ngại đến đầu bốc khói, nghe bạn trai của mình bị nói oan như vậy cũng đành e dè giải thích vài câu.
"Vậy tới bước nào rồi?"
"Thôi thôi Taehyun à em ngừng đi, chuyện riêng của họ" Beomgyu đẩy Taehyun ra chỗ khác.
"ANH SOOBIN" Taehyun vùng vẫy thoát ra liền lập tức phóng vào nhà tìm gã.
"Xin lỗi anh nha, chỉ là nó lo cho anh dễ bị dụ thôi" Beomgyu cười hề hề đi đến bên cạnh em.
"Nói thế như kiểu anh Soobin là người xấu vậy?"
"Không phải, anh Soobin yêu anh thật lòng thì bọn em có thể cam đoan... Nhưng mà anh ấy cũng ranh ma lắm, có thể lừa anh vào tròng dễ dàng đó"
"Ờm...cũng không hẳn..."
"Hả?"
Yeonjun cắn môi không biết nên nói hay không, đành nói ra luôn kẻo anh lại khiến tụi nhỏ nghĩ mình là nạn nhân mất.
"Là anh...ờm, thuận theo"
"Thôi chuyện riêng tư của hai người em không hỏi nữa" Cậu phẩy tay ra hiệu dừng lại, "Mấy vết thương của anh sao rồi?"
"Đã đỡ nhiều lắm rồi, nhưng vết bầm ở lưng vẫn còn đau lắm"
"Thế mà em dám bảo là hết cả rồi" Tiếng của Soobin đột ngột vang lên khiến Yeonjun giật mình, em chỉ biết cười cười trốn ra sau lưng Beomgyu.
"Em sợ anh sẽ lo lắng thái quá, em thật sự không sao, mấy ngày qua anh cứ bắt em ngồi yên để mọi việc cho anh làm hết còn gì"
"Wow, đúng là yêu vào khiến người anh trai lười biếng siêu cấp của em trở thành người như thế này được nhỉ?" Beomgyu mỉa mai.
"Mày vào trấn an thằng Taehyun đi em, nó sắp quậy nát nhà anh mà không thèm nghe anh giải thích rồi" Soobin thở dài.
"Nó quý anh Yeonjun lắm, cũng không bất ngờ khi nó phản ứng thái quá như này"
"Cũng có phải việc gì xấu xảy ra đâu mà..." Soobin nhìn theo hướng của Beomgyu, thấy cậu chỉ nhún vai một cái cũng không nói thêm nữa.
Lúc này, Yeonjun cả Soobin là hai người duy nhất còn đứng trước cổng nhà.
"Thôi mặc kệ cái chuyện ngày hôm đó đi, em mau đến đây" Soobin đảo mắt rồi đi đến gần, cúi người xuống bế gọn Yeonjun trên tay.
"Anh đang làm gì vậy?"
"Em né mặt anh suốt mấy ngày hôm nay rồi đó, chỉ có mặt dày mới trị được cái tính dễ ngại ngùng này của em thôi" Gã cười khúc khích rồi giữ chặt em trên tay, "Hai đứa mình là gì của nhau cơ chứ?"
"Rồi rồi, em sẽ không tránh mặt anh nữa, anh thả em xuống đi mà"
"Không được, em nói dối việc lưng em đau nhé? Giờ thì mau đi nằm nghỉ đi"
"Em không phải trẻ con mà"
"Nghe lời đi, ngoan"
.
Góc nhìn thứ ba
Đã qua tuần mới và lại một ngày nữa Yeonjun không quay về phòng thuê của mình. Trong thâm tâm em muốn được ở qua đêm tại nhà gã một hôm nữa, Soobin là ai mà lại không đồng ý cơ chứ. Mặc dù em thích ở lại bên cạnh Soobin như thế này, em biết rằng mình phải nên tự giữ cho bản thân một giới hạn, sợ rằng mình quá phụ thuộc vào hơi ấm của người kia.
Yeonjun đã tự mình chống chọi và sống ổn với hai năm đơn độc trong ngôi trường này, em không muốn bản thân mình lại trở nên yếu đuối hơn chỉ vì chữ "yêu". Cũng vì thế mà nội tâm của em lại ngày càng phức tạp hơn bao giờ hết. Con tim em bảo là hãy tận hưởng tình thương từ gã đi, nhưng lý trí thì luôn ngăn cản em lún vào nó quá sâu.
Em không biết liệu câu nói "ai yêu nhiều hơn thì thua" có đúng hay không, vì Yeonjun mong rằng cả hai nên yêu nhau hết mình mới đúng, không phải mỗi mình em lại mắc kẹt giữa những nỗi lo âu chồng chất như thế này.
"Anh sẽ đợi em như mọi ngày nhé?" Soobin kéo em lại gần, hôn lên đỉnh đầu của Yeonjun thật trìu mến.
"Vâng, em vào học đây" Yeonjun vẫy tay đến gã, chầm chậm hoà vào sự nô nức của sinh viên trong sân trường.
"Hai đứa để ý Yeonjun hộ anh nhé?" Gã thở dài ngoắc Taehyun và Beomgyu lại gần.
"Anh lo Dongsyuck lại đánh anh ấy chứ gì?"
"Đương nhiên rồi, vì chúng ta đã dồn hắn đến bước đường cùng như thế này, anh sợ hắn sẽ phá hỏng luôn mọi thứ. Anh sợ hắn sẽ đánh chết em ấy rồi bỏ ch-"
"Thật sự là anh nên ngừng xem phim mấy cái phim giết người diệt khẩu các thứ đi" Taehyun đảo mắt ngán ngẩm, không chịu nổi nữa chen ngang vào.
"Anh kỳ quặc thật đó" Beomgyu lắc đầu.
"Rồi rồi nói chung là để mắt đến em ấy hộ anh với, chắc là hôm nay Dongsyuck sẽ lại tìm gặp Yeonjun đó"
"Biết rồi, yên tâm đi tụi em sẽ đi theo mà"
Soobin miễn cưỡng gật đầu rồi mới quay trở về xe, ngồi im lặng dõi theo hai đứa nhóc chạy theo Yeonjun. Gã không muốn biến thành một tên kỳ quặc bao bọc người yêu quá mức, gã chỉ không muốn nhìn thấy cảnh em bị đánh đập tơi tả đến lết đi cũng không nổi lần nữa. Nhìn người mà mình dùng hết sức để nâng niu trở nên thê thảm như vậy, ai cũng phải đau xé lòng thôi.
...
"Anh Yeonjun, thứ hai anh học ít mà đúng không?" Beomgyu nhanh nhảu chạy đi bên cạnh.
"À, đúng rồi, có gì không?" Yeonjun bước chậm lại để chờ hai đứa nhỏ đi đến bên cạnh mình.
"Không có gì, em chỉ ước gì mình cũng đăng ký như anh chứ đầu tuần em lười học quá" Beomgyu than thở.
"Có ngày nào anh không lười học đâu" Taehyun nhìn qua một cái rồi đảo mắt.
"Anh đừng thèm nghe lời thằng nhóc đấy" Cậu nghiến răng nhìn Taehyun, "Mà em nghe bảo câu lạc bộ nhảy sắp tổ chức gì mà đúng không?"
"Ừ, Huening Kai có nhắn cho anh rồi, họ dự định cùng với hội học sinh tổ chức đêm dạ hội gì đó" Yeonjun chỉ nhàn nhạt trả lời, không có vẻ hứng thú cho lắm. "Chắc là đã chuẩn bị xong cả rồi đó"
"Anh có định tham gia không?" Beomgyu hào hứng mắt loé sáng.
"Đương nhiên là không rồi, anh không thích nơi đông người. Thêm cả, anh có hẹn với Soobinie"
Tiếng chuông vang lên inh ỏi cắt đứt cuộc hội thoại của cả hai, Yeonjun liếc nhìn cái đồng hồ to trên tường rồi quay lại nhìn tụi nhỏ.
"Chắc anh về lớp đây, gặp Beomie với Hyunie sau nhé"
"Tạm biệt anh" Taehyun vẫy tay chào.
Beomgyu lúc này chỉ huých vai của nhóc một cái: "Anh có ý này".
"Nếu lại là ý tưởng gì nhảm nhí thì em về lớp đây"
"Khoan đã, cái thằng này" Cậu nắm lấy ba lô của Taehyun giật ngược về.
"Anh nói nhanh đi em còn về lớp"
"Anh muốn dẫn anh Yeonjun đi đêm dạ hội, anh muốn thân thiết hơn với anh ấy"
"Rồi sao? Anh định làm bạn nhảy của anh ấy à? Không sợ anh Soobin nhai đầu anh à?" Taehyun ngờ vực nhìn Beomgyu.
"Điên à? Anh làm bạn nhảy với em được không?"
"Không, em về lớp đây" Nhóc thở dài rồi quay người đi.
"Ơ kìa"
"Nhưng anh Soobin cũng không có tham gia được đâu, phải có thẻ sinh viên của trường đấy, anh Yeonjun đi với ai?" Taehyun ngừng lại đột ngột khiến cho mũi của Beomgyu đập thẳng vào gáy của nhóc, khiến cậu phải cố giữ thăng bằng để không ngã ngửa ra.
"Cái thằng này" Beomgyu xoa xoa mũi mình, "Cho anh Yeonjun đi với Huening Kai là được"
Taehyun bày ra vẻ mặt vô cùng khó coi, không nói gì nữa thẳng thừng bỏ đi luôn.
"Anh đúng là chả biết gì cả"
"Ơ có làm sao đâu? Hai người họ là bạn tốt mà?"
"Bởi vậy em mới nói là anh chả biết gì cả đó"
...
Yeonjun gà gật trong lớp cũng đã được nửa tiết trôi qua rồi, tối qua em cứ bồn chồn không ngủ được chỉ vì cái tên Dongsyuck. Cho dù bản thân em tự muốn đi gặp hắn thật, bóng ma tâm lí hắn để lại trong em lớn đến mức chỉ cần nghe tên hắn em đã khiếp sợ, nói gì đến gặp mặt nhau.
Mặc cho Soobin ngủ say, em cứ mở to mắt đến tận ba giờ sáng. Bởi thế nên hiện tại mới có việc Yeonjun lần đầu ngủ gật trong lớp. Mà cho đến khi sự ồn ào náo nhiệt khiến em giật mình tỉnh dậy thì đã đến giờ giải lao mất rồi.
Em còn chưa kịp hoàn hồn lại thì đã thấy hắn bước vào lớp - Dongsyuck bước vào lớp với rất nhiều cặp mắt dõi theo. Không ngoài dự đoán, hắn bước thẳng đến chỗ của Yeonjun, khiến em run rẩy không dám nhúc nhích dù một chút.
Những người khác trong lớp bắt đầu nhìn em với vẻ cười cợt, phải rồi, họ cũng là đồng bọn với tên khốn này cơ mà.
"Yeonjun, ra ngoài với tao nói chuyện một chút"
"Ừm..."
Hắn liếc xuống phần mu bàn tay vẫn còn một mảng tím bầm của em, khiến Yeonjun khó chịu giấu chúng ra sau lưng. Em lẽo đẽo đi theo sau lưng hắn với vẻ nhút nhát vô cùng, chính em còn tự thấy thương hại bản thân mình mà.
Hắn dẫn em đi ra bên ngoài sân trường, ban đầu em sẽ hắn sẽ lại đưa em đến nơi khuất người mà động tay động chân với em tiếp. Nhưng không, Dongsyuck dừng lại ở gần vách tường, từ nơi này còn có thể thấy bóng dáng của Soobin đứng từ tít đằng kia khoanh tay nhìn sang.
Bỗng em cũng cảm thấy yên lòng hơn đôi chút.
"Anh có gì muốn nói với tôi?" Yeonjun hít một hơi thật sâu để lấy dũng khí cất lời.
"Mày xoá đoạn ghi âm đó đi được không?"
"Không"
.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top