"Nói đi, anh có phiền không?" giọng Soobin càng trầm hơn ngày thường, nghe đau lòng chết đi được "nếu có....."
"Được soái ca ngày ngày đưa đón đi làm thì còn gì bằng, phiền với không phiền cái gì chứ?" Yeonjun không biết từ bao giờ đã đi đến bên cạnh Soobin, trước khi đi còn gắp một miếng thịt vừa xào xong, đứng trước mặt hắn, lần nữa đưa tới "thử xem"
Soobin hiếm khi không trưng ra vẻ mặt cao lãnh khó chịu, hiện tại trông như một chú cún nhỏ, hiền lành đáng yêu vô cùng. Huống hồ thực sự đã không ăn gì từ trưa đến giờ rồi, nhìn thấy thức ăn vừa thơm ngon vừa đẹp mấy, kiểu gì cũng không nhịn được, há miệng ngậm lấy.
"Cún con, ngon không?" Yeonjun thích thú nhìn gương mặt thỏa mãn khi được ăn của Soobin.
"Không ngon" Soobin vờ xị mặt, nhưng không đợi Yeonjun nổi giận liền nói tiếp "là rất ngon"
Sau đó cười một cái thật tươi, ngây thơ sáng lạng cực kì.
Yeonjun khẽ nhếch môi, tay rất tự nhiên đật lên mái tóc màu đỏ rượu vang của Soobin, xoa xoa mấy cái như trẻ nhỏ.
"Tối nay hyung ở lại nhà Binie, anh lười ngồi xe về nhà" nói xong lại quay về bếp xào nấu.
Soobin nghe xong vui ra mặt, lon ton chạy lên lầu chuẩn bị phòng ngủ.
Đúng 10h, bữa tối, à không, là bữa khuya mới đúng, cuối cùng cũng được dọn lên. Món nào nhìn cũng ngon, hương thơm cứ mạnh mẽ xộc thẳng vào mũi khiến Soobin không thể cưỡng lại, vươn tay bốc vài miếng ăn trước. Hai mắt híp lại trông có vẻ rất hài lòng.
"Em 27 tuổi thật không?" Yeonjun đặt một bát cơm trước mặt hắn, vẻ mặt nghi ngờ.
"Anh không tin à?" Soobin lại cười cười, với tay lấy đũa rồi ăn ngay lập tức "do em trẻ đấy!"
"Nhìn thế nào cũng không nghĩ em ở tuổi đó, trông vẫn ngây thơ đáng yêu thế mà" Yeonjun thành thật nói lời trong lòng.
Soobin thoáng dừng đũa, như có gì đó chặn hắn lại.
"Sao vậy?" Yeonjun thắc mắc.
"Lúc chưa đầy 5 tuổi đã không còn ở cạnh ba mẹ" Soobin như có như không nói "họ tống em sang Canada, suốt ba tháng trời không hề gọi điện cho em dù chỉ một lần"
"....." Yeonjun lặng người.
"Em có gọi điện thoại cho họ, nhưng không ai nhấc máy.... Sau đó em cũng không gọi nữa. Đến khi họ liên lạc lại, em cũng chẳng buồn nghe, mọi thứ trong kí ức của em tẻ nhạt vô cùng" Soobin cười khẩy, tay lại gắp thêm ít thức ăn vào bát Yeonjun, sau đó mới gắp cho mình.
"Có thể họ bận thì sao?" Yeonjun thử tìm hiểu.
"Bận đến mức quên luôn sự tồn tại của em rồi, đến khi em về nước, cũng chẳng nhớ rõ mặt của họ nữa" Soobin lại gắp thêm vài miếng thịt kèm theo cà chua.
"Nghiêm trọng như vậy?" Yeonjun nhăn mặt.
"Anh sao đấy?" Soobin buồn cười "có gì to tát đâu! Cũng gần 20 năm không gặp mặt, ngay cả gọi video cũng không có thì em nhớ mặt kiểu gì?"
"Đó là lí do em cục súc như vậy sao?" Yeonjun ăn ngay nói thẳng.
Soobin phì cười nâng mắt nhìn cậu "em như vậy với anh hả?"
"Thật ra những lần gặp đầu tiên em đã như vậy...." Yeonjun không dám nói lớn "thô bạo không chịu được!"
"Anh đừng tưởng em không nghe anh nói gì nhé" Soobin đặt bát cơm rỗng xuống bàn, nhướng mày nhìn người đối diện
"Ha....chỉ là hiểu lầm thôi" Yeonjun nở ra một nụ cười ngọt ngào "hiện tại là một con cún đáng yêu"
"Nghe thật chói tai" Soobin khinh bỉ.
"Thế em nói xem, ngay cả đệ nhất mỹ nhân Lee Dawon ở công ty của anh cũng bị em lạnh nhạt đẩy qua một bên, tuyệt tình như vậy!" Yeonjun hồi tưởng lại chuyện lúc sáng.
"Cô ta? Cũng tầm thường thôi, em không thích"
"Thế em thích ai? Anh chẳng thấy em đối xử dịu dàng với ai cả...." Yeonjun chống một tay lên cằm.
"Có đấy" Soobin hất cằm.
"Ai? Thật muốn biết ai tốt số như vậy" Yeonjun chống luôn tay còn lại lên cằm.
"Đoán xem" nói rồi Soobin đứng dậy thu dọn chén bát trên bàn, mang vào bồn rửa.
"Đoán được hỏi làm gì?" Yeonjun đen mặt.
"Anh là nhà thiết kế mà, chắc chắn tư duy logic các thứ rất nhạy mới đúng chứ" Soobin vừa rửa bát vừa cười.
"......" Yeonjun cảm thấy mình như bị sỉ nhục "ý em là sao? Hả? Anh cũng chưa từng gặp qua bạn bè gì của em, làm sao biết được chứ"
"Em chỉ có một người bạn" Soobin thuận miệng.
"Sao lại thế? Đẹp trai cool ngầu thế cơ mà" Yeonjun không tin lắm.
"Đều là lũ nịnh bợ, không thích"
"Thế còn Kim Hyerim?"
"Tìm người chơi đùa chút thôi"
"...." Yeonjun không đòng ý với thái độ này của hắn "người ta cũng là con gái, em chơi....."
Nhưng chưa nói xong đã bị Soobin cắt ngang "anh cũng bị con gái lừa suýt thì mất đời trai đấy"
"....." được, anh sai rôi.
"Anh vẫn không rút kinh nghiệm được à?" Soobin úp cái bát cuối lên kệ.
"....." Yeonjun nhe răng cười trừ, sau đó quay người chạy đi "anh đi tắm trước"
Nai vàng chẳng hề biết phía sau có một ánh mắt lam sói đang nhìn mình.
Vì Soobin ở một mình, không thích ai quấy rầy cho nên....căn nhà vô cùng nhỏ gọn, một phòng tắm một phòng ngủ, không hề có phòng khách riêng.
Yeonjun cởi hết quần áo xong mới nhận ra là không có đồ tắm, định mặc quần áo lại để ra ngoài lấy đồ,lại không cẩn thận để chúng rơi xuống sàn ướt....cậu đảo mắt xung quanh chỉ nhìn thấy một cái khăn tắm ở trên tủ. Nghĩ nghĩ chắc Choi thiếu gia không lên đây đâu, vì thế quấn một vòng khăn tắm ngang eo, cẩn thận hé cửa, chỉ lộ mỗi đôi mắt to tròn long lanh ra quan sát một chút, xác định không có ai mới an tâm bước ra.
"Hyung~ trong phòng tắm có đồ không?" chẳng biết trời xui đất khiến thế nào, Soobin lại vừa lúc cầm theo hai bộ đồ tắm bước vào.
"....."
"....."
"Rầm!!!" Yeonjun chạy tọt vào phòng tắm.
Soobin khẽ nhếch môi, tiến lại phòng tắm gõ gõ.
"Đồ này! Không phải ra đây tìm đồ à? Mắc cỡ cái gì?"
Yeonjun cả người nóng lên, ngại chết đi được mà!!!
Tự nhiên lên đây làm gì? May mà có quấn khăn, không thì bị thấy hết rồi!!
Từ nhỏ đến lớn Yeonjun đều rất cẩn thận, ăn mặc kính đáo, chưa bao giờ để lộ cơ thể trước mặt người khác, ngay cả ba mẹ cũng bị đẩy ra khỏi phòng thay đồ từ lúc 5 tuổi còn bé thơ....
Thế nên, lần này..... Aizzzz sao Choi thiếu gia lại lên đây chứ.
Yeonjun cắn môi, xong lại cắn móng tay...quả thật là ngượng muốn chết!!
"Hyung?" Soobin mãi không nghe trả lời, lại gõ cửa thêm mấy cái.
Kết quả cửa hé ra một chút, Yeonjun nép sau cánh cửa, lộ ra hai mắt, nhìn Soobin.
Soobin nén cười.
Yeonjun liếc liếc mấy cái liền thò tay ra ngoài, chuẩn xác vớ lấy bộ đồ trên tay hắn. Sau đó đóng cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top