ex

✦ type: oneshot
✦ tags: angst | broken | ex's calling
✦ pairing: soojun ❌ switch

─────── ୨ৎ ───────

𖦹˙∘🖇️ song: dự báo thời tiết hôm nay mưa - grey D

cơn mưa phùn của mùa đông vẫn dai dẳng rơi ngoài cửa sổ, từng giọt nước lạnh ngắt lăn dài trên khung cửa kính. căn phòng trống trải và im lặng, chỉ có tiếng tí tách của mưa hòa cùng tiếng thở dài đầy mệt mỏi của soobin. anh ngồi bên giường, đôi mắt mờ mịt dõi về khoảng không vô định trước mặt, trong đầu là một mớ lộn xộn của những suy nghĩ không tên. những tấm ảnh cũ nằm rải rác trên sàn, từng tấm ảnh là những khoảnh khắc hạnh phúc của anh và yeonjun – nhưng giờ đây, những khoảnh khắc đó chỉ còn là kỷ niệm.

soobin cầm lên một tấm ảnh, đôi mắt anh dịu dàng đắm chìm vào nụ cười xinh đẹp của yeonjun. lòng ngực anh đau nhói, sự mất mát mà anh nghĩ mình đã quên lại ùa về. đã bao lâu rồi? đã bao nhiêu ngày từ lúc yeonjun rời xa anh?

cả hai đã từng có những tháng ngày hạnh phúc, những ngày tháng mà mỗi sáng thức dậy anh luôn biết rằng yeonjun sẽ ở đó, sẽ cười rạng rỡ như mặt trời và chào anh buổi sáng. nhưng tình yêu, đôi khi, chẳng phải lúc nào cũng đủ. giữa hai người đã có những rạn nứt, những khoảng cách không thể hàn gắn. cả hai cứ dần dần xa cách nhau, cho đến ngày yeonjun quyết định ra đi.

“chúng ta không thể tiếp tục thế này được nữa, soobin,”  yeonjun nghẹn ngào, đôi mắt em ánh lên sự đau đớn, nhưng cũng đầy quyết tâm. “anh mệt mỏi rồi. tình yêu này, anh thực sự không chịu đựng nỗi nữa”

soobin hận mình khi ấy đã không thể giữ em lại, chỉ có thể đứng đó nhìn yeonjun bước ra khỏi cuộc đời mình. anh muốn níu kéo, muốn hét lên rằng đừng rời xa anh, nhưng không thể. có lẽ tận sâu trong lòng mình, anh hiểu rằng giữa họ thực sự đã có quá nhiều điều không thể cứu vãn.

giờ đây, chỉ còn lại mình anh trong căn phòng lạnh lẽo, với những kỷ niệm đã vụn vỡ và một trái tim tràn đầy vết sẹo. soobin cảm thấy trống rỗng, như thể một phần của mình đã cùng với yeonjun biến mất. anh nhớ những ngày hai người còn bên nhau, khi yeonjun sẽ bất ngờ đến phòng anh vào buổi sáng, nũng nịu đòi anh làm đồ ăn sáng cho em. nhớ cái cách yeonjun luôn cười mỗi khi nhìn thấy anh, ánh mắt của em như chứa hàng vạn vì tinh tú, luôn sáng lên vì anh. nhưng giờ đây, nụ cười ấy, ánh mắt ấy chỉ còn trong thương nhớ.

cơn gió lạnh từ ngoài thổi vào qua khe cửa sổ, khiến soobin khẽ rùng mình. anh tự hỏi, yeonjun giờ này có ổn không? anh có đang nhớ em như em nhớ anh hay không? hay mọi chuyện với yeonjun chỉ còn là quá khứ?

đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên trong không gian tĩnh lặng, kéo Soobin khỏi dòng suy nghĩ. anh lưỡng lự nhìn màn hình, trái tim anh như ngừng đập khi thấy tên yeonjun hiện lên.

bàn tay soobin khẽ run rẩy khi anh nhấc máy. giọng nói của yeonjun vang lên từ bên kia đầu dây, vẫn dịu dàng và ấm áp như trong kí ức của anh:

"soobin…em có thể nói chuyện với anh một chút được không?"

soobin không trả lời ngay, chỉ có thể ngồi yên điều hòa nhịp thở, lắng nghe âm thanh quen thuộc mà anh đã khao khát bấy lâu nay. giọng của yeonjun nghe có chút khác lạ, có lẽ em cũng đã trải qua nhiều khó khăn kể từ khi rời xa anh.

"em đây." soobin cuối cùng cũng trả lời, giọng anh khàn đặc vì những cảm xúc đang trào dâng. "có chuyện gì vậy, yeonjun?"

bên kia đầu dây im lặng một lúc, rồi khẽ thở dài, một tiếng thở như mang theo cả sự mệt mỏi và nỗi niềm sâu thẳm. "anh...chỉ muốn biết em có ổn không."

soobin cắn môi, cảm giác nghẹn ngào dâng lên trong cổ họng. anh không biết phải trả lời thế nào. làm sao anh có thể ổn khi mỗi ngày đều là một cuộc chiến với chính bản thân để quên đi hình bóng của yeonjun, để chấp nhận rằng người mà anh yêu thương hơn tất cả đã không còn ở bên?

"em ổn," Soobin nói dối, giọng anh khẽ run. "còn anh thì sao?"

"anh cũng ổn,"  yeonjun trả lời, nhưng giọng em nghe xa xăm lắm. cả hai rơi vào khoảng im lặng, chỉ còn lại tiếng thở đều đặn vang lên trong điện thoại, và tiếng mưa ngoài trời vẫn tí tách rơi.

sau một lúc, yeonjun lên tiếng, giọng em đầy nghẹn ngào: "anh xin lỗi, soobin. anh xin lỗi vì đã để mọi chuyện thành ra thế này. nhưng anh...anh không thể tiếp tục được nữa. anh đã rất cố gắng, nhưng anh không thể."

soobin nhắm mắt lại, cảm nhận lòng ngực anh như bị siết chặt. anh muốn nói rằng anh hiểu, rằng anh không trách yeonjun. nhưng nỗi đau trong lòng quá lớn, khiến anh không thể thốt ra lời nào.

"em không trách anh, yeonjun," cuối cùng soobin cũng lên tiếng, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy đau đớn. "em chỉ…em chỉ tiếc rằng chúng ta đã không thể đi cùng nhau đến cuối cùng."

yeonjun không đáp, chỉ có tiếng hít thở nặng nề của em vang lên bên kia đầu dây. "anh cũng vậy," em thì thầm. "nhưng có lẽ…đây là điều tốt nhất cho cả hai chúng ta."

soobin im lặng, anh biết điều đó đúng. dù đau đớn đến đâu, họ đã đi quá xa để có thể quay lại như trước kia. tình yêu từng là niềm hạnh phúc của chúng ta, giờ đã trở thành gánh nặng không thể chịu đựng nổi.

"em sẽ nhớ anh, yeonjun."  soobin tiếp tục nói, dù đôi mắt anh cay xè. "dù thế nào, em vẫn sẽ nhớ."

"anh cũng sẽ nhớ em, soobin,"  yeonjun đáp lại, giọng em nghẹn ngào. "anh chỉ muốn em hạnh phúc, dù điều đó có nghĩa là chúng ta không còn bên nhau nữa."

nói với nhau câu chào, rồi cuộc trò chuyện kết thúc trong im lặng. soobin ngồi đó, nhìn vào màn hình điện thoại vừa tắt, lòng ngực anh nặng trĩu hơn bao giờ hết. mưa vẫn rơi ngoài cửa sổ, lạnh lẽo và tĩnh lặng như nỗi đau trong lòng anh. những kỷ niệm giữa anh và yeonjun vẫn còn đây, nhưng giờ chỉ còn là những mảnh vỡ của một tình yêu đã mất.

00h26p, 27/10/24

tui suy sj qua mng oi😭

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top