.
WILD
Lần đầu Soobin gặp anh là vào một đêm bên bờ biển.
Gió mang theo hương biển mằn mặn làm mái tóc đen tung bay che mất nửa khuôn mặt, chỉ lờ mờ thấy được sống mũi thẳng dưới ánh trăng. Sóng xô vào bờ, nhấn chìm bàn chân dưới làn nước lạnh, rồi đến cẳng chân và trước khi kịp dâng lên đến đùi, Soobin thấy bản thân vội quẳng túi đồ mới mua từ tiệm tạp hóa về mà chạy lại phía cậu trai lạ, hoảng hốt hét lớn:
"Này! Cậu làm gì vậy?!"
Và khi cả khuôn mặt của người nọ hoàn toàn lộ diện dưới ánh trăng, Soobin thấy tim mình như hẫng đi một nhịp.
Cậu nghĩ cậu vừa thấy một thiên thần.
.
Soobin không nghĩ rằng mình sẽ có cơ hội gặp lại "thiên thần" đêm hôm ấy.
Nhưng ở đời, có một số thứ gọi là duyên, và đã có duyên thì chẳng thể nào tránh được. Chỉ một tuần ngắn ngủi sau đó anh lại đứng trước mặt cậu lần nữa, có chăng lần này không phải là dưới vầng trăng tròn mà là dưới những tia nắng sớm xuyên qua khung cửa sổ lớp học. Cũng chẳng có giọt nước mắt vương bên khóe mắt đỏ hoe mà chỉ có một nụ cười thật tươi trên môi, như thể tối hôm nọ chỉ là ảo giác của riêng mình cậu mà thôi.
Học sinh mới, vừa từ Mỹ quay về, lớn hơn mình một tuổi và tên là Choi Yeonjun - đó là những gì Soobin biết được sau màn giới thiệu ngắn ngủi của anh. Không biết Yeonjun có còn nhớ cậu hay không nhưng khi thầy giáo hỏi anh muốn ngồi ở đâu, anh chỉ nhẹ nhàng chỉ vào chỗ trống bên cạnh Soobin rồi xách cặp đi thẳng về phía cậu.
"Lại gặp nhau rồi."
Vậy ra anh vẫn còn nhớ về đêm bên làn nước.
.
Có thể là do cách lần đầu tiên cả hai gặp nhau vốn đã lạ lùng nên anh cũng không buồn đeo lên cái mặt nạ vui vẻ cùng nụ cười nhàn nhạt mình thường trưng ra khi chỉ có riêng hai người.
Hoặc cũng có thể do cách Soobin luôn im lặng chăm chú lắng nghe mỗi khi anh kể lể về những thứ lông gà vỏ tỏi, từ bài hát anh vô tình nghe được trên đài radio hôm qua nghe thật lạ tai làm sao đến những vết sẹo chằng chịt trên làn da, những vết bầm từ đòn roi hằn lên cả tâm hồn của cậu con trai mới mười tám. Thật ra việc chia sẻ những thứ tiêu cực như này lắm lúc làm Yeonjun cảm thấy tội lỗi, như thể mình vô tình lợi dụng cậu làm một chỗ để trút hết mớ cảm xúc của mình. Khi mình cứ liên tục nói về những chuyện buồn như thế, sớm hay muộn thì nó cũng sẽ ảnh hưởng xấu đến những người mình quan tâm dù họ có sẵn lòng lắng nghe tới cỡ nào, và anh không muốn làm cậu trai nhỏ tuổi phiền lòng vì những chuyện còn chẳng phải do cậu làm ra. Nói như thế song anh nhận ra mỗi khi có chuyện xảy ra, dù buồn hay vui, Yeonjun cũng sẽ vô thức tìm đến Soobin đầu tiên. Thường thì hai người sẽ cùng nhau ngồi trên ngọn đồi gần trường, trời sẽ nhuốm màu cam của ngày sắp tàn cùng những cơn gió nhẹ mơn man trên làn da, vô tình cuốn đi luôn bao nỗi muộn sầu.
Những lúc thế này, Soobin lại hay ví von anh với cái vùng quê này. Đẹp nhưng buồn quá, cậu bảo thế. So với New York luôn rực sáng dù ngày hay đêm với dòng người tấp nập qua lại, thị trấn nhỏ này chỉ mang một màu xám tẻ nhạt với những ngày qua ngày lặp đi lặp lại chẳng có gì mới mẻ. Chẳng ai nghĩ rằng một người đến từ cái chốn thị thành náo nhiệt sẽ thích nghi nổi với việc mắc kẹt ở cái nơi đồng không mông quạnh này. Nhưng Yeonjun không cảm thấy như vậy. Anh yêu cái nắng cháy da hun đỏ gò má cao, yêu những đêm thanh thấy rõ được muôn vì tinh tú cùng tiếng sóng rì rào như một khúc nhạc đệm êm tai.
New York vốn không phải nơi dành cho anh, thành phố ấy cũng không để lại gì ngoài những ký ức về những tiếng quát tháo cãi vã của ba mẹ, những đêm co ro trốn trong tủ quần áo để tránh những trận đòn roi từ người cha nát rượu cùng những ngày đói mèm chỉ còn chút cơm thừa canh cặn sót lại từ ngày hôm qua. Vậy nên khi ba mẹ ly hôn, anh không chần chừ gì mà chọn theo mẹ quay về Đại Hàn Dân Quốc, về cái nơi mà ba anh luôn châm chọc rằng "cái chốn khỉ ho cò gáy này nếu mà phải ở đấy thì thà chết còn hơn". Ít ra thì bỏ chạy đến một nơi xa xôi anh có thể rũ bỏ đi quá khứ mà bắt đầu lại từ đầu, nơi không ai biết gì về quá khứ mà đối xử với anh một cách thương hại. Một nơi mà anh có thể sống như người bình thường.
Ngược lại với Yeonjun, Soobin lại muốn bỏ chạy khỏi nơi chôn rau cắt rốn của mình càng xa càng tốt. Nếu có điểm tương đồng thì có chăng là cả hai đều tìm cách chạy trốn khỏi cuộc đời của mình. Cậu muốn được chìm đắm dưới ánh đèn điện thành phố, được hòa vào cuộc sống nhộn nhịp, chỉ có những giây phút bận rộn Soobin mới có thể tạm quên đi những vấn đề của bản thân. Chỉ có đi thật xa, cậu mới có thể thoát khỏi sự bảo bọc đến mức nghẹt thở của chính cái gia đình mình, đến một nơi mà cậu có thể được sống thật với bản thân.
.
Soobin không biết mọi thứ đã lệch khỏi đường ray từ lúc nào.
Có thể là từ lúc cả hai cùng dắt xe đạp về nhà sau khi đã rong ruổi khắp thị trấn trên những cung đường vốn chẳng còn gì mới lạ, mồ hôi thấm ướt áo còn bắp chân thì đau nhức nhưng nụ cười chưa lần nào biến mất.
Có thể là khi cậu lơ đãng nhìn anh chăm chú làm bài giữa những tiết học nhàm chán, vạt nắng phủ lên mái tóc mềm và bờ môi hồng, đẹp như một bức họa.
Hoặc cũng có thể là ngay bờ rào nhà anh, khi anh khẽ rướn người và đặt lên môi cậu một nụ hôn nhẹ dưới cái ánh nắng của một ngày sắp tàn.
Từ những cái nắm tay nhẹ dưới hộc bàn, từ những dòng chữ truyền nhau trong những tiết tự học, từ những tiếng thủ thỉ gọi tên nhau. Có lẽ là vậy.
Và cũng không biết từ bao giờ cái vùng quê này không còn mang một màu u buồn như Soobin từng mặc định. Do tình, tình làm đỏ gò má người thương, làm xanh màu trời và làm vàng màu nắng.
Tiếng loa thông báo nơi đầu phố cũng không còn đáng ghét như trước kia, bởi khi ấy là cuối tuần, thời gian dành riêng cho cả hai. Đếm từng ngày để được đắm chìm trong vòng tay ai, hít thật sâu mùi bạc hà thoang thoảng nơi cần cổ và nuốt trọn lấy từng lời yêu. Những điều ấy làm Soobin quay cuồng trong tình cảm của chính mình, nhiều đến mức làm cậu đau đớn.
"Chúng ta đều giống nhau mà thôi."
Hai trái tim đầy thương tổn tìm thấy nhau.
+×+
FOOLS
Thị trấn này chưa bao giờ thay đổi cả.
Soobin nhận ra điều này khi cậu thấy được những ánh mắt dị nghị cùng những tiếng xì xào của những đứa "bạn" cùng lớp. Rồi sau đấy là những câu nói đùa bóng gió vè dè bỉu, cuối cùng là một câu hỏi thẳng khi cả lớp đang trong tiết tự học:
"Soobin, mày và Yeonjun đang hẹn hò à?"
Có ai đó đã thấy hai người lén trao nhau một nụ hôn vội nơi bờ biển quen thuộc, từ một người thành hai người biết, sau đó là cả lớp, lan ra cả khối rồi đến cuối cùng là cả trường. Lâu dần người ta cũng chẳng thèm ra vẻ thần bí mà chỉ thẳng mặt một trong hai người mà xỉa xói, những câu chửi rủa độc địa tràn lan trên mặt bàn, những confession ẩn danh trên mạng xã hội. Bởi ở cái chốn bình lặng này, chỉ cần chút gợn sống cũng đủ để bọn kền kền chú ý mà lao vào mổ xẻ.
Tởm lợm.
Cái nơi vốn là chỗ chôn rau cắt rốn giờ lại là nơi làm cậu mệt mỏi và chán ghét đến cực độ. Nào còn những đêm tựa đầu vào vai ngắm sao với những bản nhạc pop từ chiếc đài radio cũ kỹ, chỉ còn lại cái bầu không khí im ắng đến ngượng nghịu của cả hai. Cũng chẳng còn những chiều dắt xe đạp về chung lối mà giờ đây mỗi người một hướng ngược lối, chẳng buồn gật đầu chào nhau một cái trước khi quay lưng.
Sự ngột ngạt ấy đè nặng lên tâm trí cả hai, và như sợ chuyện chưa đủ tệ, tin hai người quen nhau thậm chí còn đến tai giáo viên, cuối cùng cũng vỡ lở ra trước sự ngỡ ngàng của phụ huynh hai bên.
Những gợn sóng nhỏ cũng đủ làm biển động.
.
Soobin nhìn đau đáu ra ngoài khung cửa sổ. Ba ngày chôn chân ở nhà chẳng hề dễ chịu hơn việc phải ra ngoài kia và đối diện với những lời chọc ngoáy. Sau một trận cãi nhau tóe lửa, ba liền cấm Soobin bước chân ra khỏi nhà còn mẹ cậu thì vùi mặt khóc nức nở. Hai con người suốt ngày mải mê với công việc mà bỏ quên đứa con trai độc nhất giờ lại cãi nhau ầm lên, đổ lỗi cho đối phương đã dạy dỗ kiểu gì mà lại khiến con mình lớn lên lại thành "một thằng gay". Tiếng đập đồ, chửi rủa và khóc lóc chỉ tạm lắng đi khi màn đêm buông xuống, để lại ba con người thao thức dưới cùng một mái nhà cùng bầu không khí căng thẳng mỗi lần vô tình giáp mặt nhau.
Mọi thứ giờ như đang tan vỡ, và Soobin có cảm giác như tất cả đều là lỗi của cậu vậy.
.
Cậu không từ bỏ, nhưng lại không thể khiến đối phương cùng mình đi đến cuối con đường.
"Mình chia tay thôi."
Anh gửi một tin nhắn cụt lủn lúc 2h đêm, không giải thích, không nói năng gì thêm sau rồi hoàn toàn biến mất khỏi mạng xã hội. Soobin dĩ nhiên là không chấp nhận mà gọi cho anh ngay lập tức, thậm chí gửi hàng chục tin nhắn từ Kakaotalk cho đến số điện thoại, nhưng những dòng tin ấy như muối bỏ bể, Yeonjun không phản hồi lại bất kỳ tin nhắn nào. Anh không chặn cậu, nhưng thà rằng anh làm vậy để Soobin chết tâm còn hơn dùng sự im lặng này để đáp trả. Có những lúc chìm trong mớ cảm xúc hỗn loạn, Soobin cảm thấy mình như một thằng ngu. Chỉ có thằng ngu mới đem lòng yêu anh để rồi bị chia tay chỉ bằng một dòng tin nhắn cụt lủn. Thứ tình cảm ấy, xưa vốn là ánh sáng duy nhất giữa mảnh đời tăm tối, giờ tắt ngấm.
Soobin không còn biết mình cố gắng vì điều gì nữa. Sau khi mớ cảm xúc điên cuồng dần rút đi, cậu cảm thấy bản thân mình như chết lặng, đến cả khi ba mẹ cậu thông báo việc mình sẽ ly hôn, Soobin cũng chẳng buồn phản ứng.
Một tên ngốc khi sau khi yêu hết mình giờ chỉ còn lại đống tro tàn nơi ngực trái - nơi đáng lẽ ra phải là một trái tim còn đang đập.
+×+
TALK ME DOWN
Yeonjun thấy bản thân lại quay về nơi bờ biển ấy, nơi mà lần đầu tiên cả hai gặp nhau.
Sóng vỗ lên mu bàn chân trần của cả hai, tựa như chưa có chuyện gì xảy ra cả, như thể tất cả chỉ vừa mới xảy ra mà thôi.
Nhưng đôi mắt đỏ hoe của cậu trai trước mặt nhắc Yeonjun biết ấy chỉ là ảo giác của anh mà thôi. Chuyện xưa giờ tan thành mây khói, chỉ để lại những mảnh vụn găm thẳng vào trái tim rỉ máu của cả hai. Chẳng còn gì cả.
Yeonjun vẫn nhớ dòng tin nhắn cuối cùng Soobin gửi sau khi anh buông lời chia tay,
"Em muốn nắm lấy tay anh, những gì em muốn bây giờ chỉ có vậy mà thôi."
Anh thấy Soobin mấp máy khóe môi, anh không rõ cậu nói gì nhưng anh biết cậu muốn gì khi dang rộng bàn tay về phía anh. Nhanh như tên bắn, Yeonjun lao tới, nằm trọn trong cái ôm của người trẻ tuổi hơn.
Anh không nghĩ rằng mình nhớ cậu đến vậy.
.
3h sáng, Soobin không nghĩ sẽ gặp lại anh khi lang thang bên bờ biển.
Cậu lén trèo cửa sổ ra, thư từ biệt cũng đã viết xong để ngay ngắn trên bàn học, mặc cho bản thân mình muốn đi đâu thì đi. Cậu chỉ muốn gặp anh, Soobin nghĩ vậy, kể cả có phải nghe những lời cay nghiệt hay chửi rủa, cậu vẫn muốn được thấy anh lần cuối.
Và giữa biết bao khả năng và hy vọng, Soobin thật sự không nghĩ rằng mình sẽ lại gặp anh và được ôm anh vào lòng như thưở nào. Nghe thấy tiếng anh nấc nghẹn sau những ngày xa cách, sờ lên mái tóc mềm sau những ngày nhớ mong và rải từng nụ hôn lên gương mặt mà mình luôn nghĩ đến sau những đêm mất ngủ.
Nếu cả hai đều thật lòng, Soobin biết mình không phải là người duy nhất còn mang trọn nhớ thương.
"Anh muốn ở cạnh em."
.
Người ta thường bảo tự tử vì tình là một hành động ngu xuẩn, và những kẻ chọn cái chết vì ái tình rặt một lũ yếu đuối. Có lẽ cũng không sai, vì cả hai vốn là những linh hồn đầy những rạn nứt đã sớm vụn vỡ, là những kẻ ngốc cùng cố cứu lấy nhau để rồi cùng nhau chết chìm giữa những mộng tưởng của mình.
Nếu biển đưa họ lại với nhau thì hãy để biển tiễn họ đi, để đêm bên làn nước làm dấu chấm hết cho một câu chuyện.
Tay trong tay, cùng nhau bỏ trốn khỏi thị trấn đau buồn này.
END.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top