1
Bên ngoài ô cửa kính, những hàng cây đang dần chuyển thành một màu vàng đơn sắc, cả khung trời tựa như được nhuộm một sắc cam vàng nhạt, có lẽ tiết trời đã sớm vào thu rồi.
Đã ba năm trôi qua, YeonJun chỉ có thể đứng từ bên trong mà ngắm nhìn thế giới bên ngoài như thế này. Cậu đưa tay lên tấm kính lạnh lẽo, ánh mắt nhìn đến những đàn chim đang di trú bay tự do trên vùng trời kia. Trong tâm lại bất chợt run rẩy, khao khát muốn trở thành những chú chim ấy. Cậu muốn được bay khỏi nơi này, muốn được tự do.
Ba năm chính là khoảng thời gian tăm tối, thống hận nhất trong cuộc đời ngắn ngủi này của cậu. YeonJun không thể định nghĩa được hai chữ tự do là gì. Cậu đưa mắt nhìn xuống chân trái của mình, chiếc xích này đã được mang vào chân cậu cách đây hai tháng, sau lần thứ ba bỏ trốn thất bại.
Cứ ngỡ rằng ngày ấy có thể thoát khỏi nơi tăm tối này rồi, cứ ngỡ tương lại hạnh phúc đã được mở ra trước mắt thêm một lần nữa rồi. Nhưng người tính quả thật không bằng trời tính, sau gần một tháng yên bình, YeonJun lại bị bắt trở về "địa ngục" không thấy được chút hi vọng nào. Trong màn đêm tối đó, quay ngược trở về với hai tháng trước, chính là cái thời điểm YeonJun bị dày vò tàn nhẫn nhất, đau đớn nhất. Rồi cứ như vậy thứ xiềng xích nặng trịch này được ban cho cậu, như một chiếc chìa khóa giam cầm mãi mãi.
Sợi xích kia trói chặt cậu ở đây. Đem tự do, ước mộng, tất cả của cậu vùi sâu vào thứ kim loại dưới chân. YeonJun nhớ cha mẹ, nhớ bạn bè, và nhớ Beomgyu. Ở ngoài kia hiện tại họ sống có tốt không? Bệnh đau đầu của mẹ cùng với chứng đau lưng của cha đã vơi bớt chưa? Họ có đến bệnh viện để thăm khám định kì hay không? Còn cả Beomgyu nữa, anh ấy có còn lo cho mình, có còn đi tìm mình nữa không hay đã bỏ cuộc từ lâu rồi? Trong đầu cậu mỗi ngày đều hiện hữu hàng tá câu hỏi không có lời giải đáp như thế.
Tiếng chốt cửa vang lên giữa căn phòng tĩnh mịch, như một gậy đánh tan những ý nghĩ của cậu trong đầu. Không cần phải mất công suy đoán, cậu cũng biết là ai đang bước vào. Tấm lưng hao gầy vẫn nhất quyết đối diện với cánh cửa phòng, mắt vẫn nhìn xa xăm nơi phía xa bên ngoài cửa sổ. YeonJun không quay lại nhìn hắn, sắc mặt cũng không biểu lộ bất kỳ một cảm xúc nào. Phía sau vang vọng tiếng giày da bước lộc cộc trên sàn nhà, bàn tay to lớn như thói quen mà nhẹ nhàng ôm lấy cậu từ phía sau, khuôn mặt người kia tựa lên hõm vai cậu, giọng nói trầm một chút khàn khàn ghé vào tai cậu thì thào.
"Anh về rồi!"
Một cảm giác chán ghét ập đến. Những cử chỉ ân cần này của hắn khiến cậu không quen.
Hắn chính là Choi Soobin - người đã mang cậu đến "địa ngục" này. Giam cầm, hành hạ, đau đớn, thống khổ đều do hắn ban cho cậu tất thảy. Hắn luôn miệng nói yêu cậu, ngày nào cũng ngân nga bài ca ấy. Nhưng YeonJun thật sự không biết hắn có hiểu thế nào là yêu không? Yêu là tước đoạt hạnh phúc, là tước đoạt tự do, là tước đoạt tương lai và ngay cả ước mơ của người khác hay sao? Đối với hắn, tình yêu lại rẻ mạt đến thế ư? Cậu thấy thật tội nghiệp và khinh thường cái thứ được gọi là tình yêu của hắn.
"Tháo dây xích cho tôi!"
YeonJun lạnh nhạt lên tiếng, đây không phải lần đâu tiên cậu yêu cầu điều này.
"Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, anh sẽ tháo."
Và đây cũng không phải lần đầu tiên hắn trả lời như vậy.
Cái hắn muốn ở cậu chính là tình yêu và tự nguyện. Hắn biết rõ trong lòng cậu sớm đã có người khác, cho nên hắn chỉ còn cách trói buộc cậu lại bên mình. Thứ mà hắn đã để tâm thì nhất định phải là của hắn, không một ai có thể chạm vào.
"Tại sao anh vẫn cố chấp như vậy? Tôi mãi mãi cũng không... ưm..."
Lời nói còn chưa được hoàn thành thì đột nhiên cả cơ thể bị một lực đạo xoay ngược về phía sau, đôi môi của hắn lại tiếp tục giằng xé mà cưỡng hôn cậu. Một nụ hôn dai dẳng và cường bạo, cho đến khi cậu đã thở không nổi nữa hắn mới buông tha. YeonJun có thể nhìn rõ sắc mặt đáng sợ của hắn hiện tại, đôi mắt sắt lạnh nhìn thẳng lấy cậu như muốn ăn tươi nuốt sống, tay cũng vì thế mà đột nhiên nắm chặt cằm cằm cậu, gằn giọng.
"Em còn nói những lời như thế nữa thì đừng trách tôi."
Mặc dù đã trải qua không ít lần bị cưỡng hôn như vậy, nhưng YeonJun căn bản một chút đáp lại cũng không có. Những nụ hôn của hắn càng ngày càng khiến cho cậu thêm chán ghét, ghê tởm đến cùng tận.
Hẳn là hắn đang rất tức giận, hắn giận vì biết cậu là đang định nói cái gì, giận vì bản thân hắn vẫn chưa thể có được trái tim cậu, mặc dù đã nhốt cậu bên cạnh mình những ba năm. Nhưng hắn biết bản thân mình cần phải nhẫn nhịn, không nên làm cậu tổn thương thêm nữa, hắn muốn cậu cảm nhận được tình yêu của hắn, một tình yêu chân thành hơn bất cứ thứ gì.
YeonJun không muốn đối diện với gương mặt đáng ghét này của hắn, nên đã cố ý di chuyển tầm mắt. Có lẽ hắn biết bản thân nhất thời bị kích động, mà bàn tay đang nắm lấy cằm cậu cũng đã giảm dần lực đạo.
Choi Soobin hắn không ngờ cũng có một ngày mê mệt cái dáng vẻ không chịu khuất phục này của YeonJun, mặc dù nhiều lần cậu ương ngạnh khiến hắn tức giận không kiềm chế được bản thân. Nhưng dù là thế đi chăng nữa, thì Choi Soobin vẫn luôn dành cho cậu một niềm tin tưởng và sự cưng chiều đến tuyệt đối. Giả dụ như hiện tại, hắn tiện tay nhẹ nhàng xoa đôi gò má cậu, dịu dàng đặt môi lên vầng trán cậu một nụ hôn.
"Được rồi, anh không muốn hai chúng ta lại gây nhau nữa. Em biết rõ khi anh nổi giận sẽ như thế nào mà. Chỉ cần em ngoan anh sẽ tháo bỏ xích. Giờ thì ăn cơm đi, anh đi tắm một lát."
YeonJun không đáp trả mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm, ánh mắt vô định hướng về mâm cơm đã được người làm mang vào từ trước.
Vì tình yêu chỉ xuất phát từ một phía, nên mối quan hệ này chỉ có thể gọi là ràng buộc mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top