Chap 27: Nơi mà ổng đưa tôi đến là...

Một chiếc xe ngựa kéo đã được chuẩn bị trước cửa của guild, tôi lên trên nó với Regan và rời khỏi nơi này. 300 đồng tiền vàng cũng đã được để vào trong Túi lưu trữ của Meru. Trong khi bơ đi câu chuyện của Regan về việc Lula dễ thương nhường nào, tôi nhẹ nhàng đặt Meru đang ngủ lên trên ghế xe.

Tôi tự hỏi Regan sắp đưa tôi đến đâu nên tôi kiểm tra cảnh vật bên ngoài từ một cửa sổ nhỏ. Sòng bạc, rạp hát và quán rượu rải rác xung quanh, đ-đây chắn chắn là khu đèn đỏ. Đây là lần đầu tiên tôi đến một nơi như thế này. Tim tôi đập ngày càng nhanh hơn, ông ta định sẽ đưa tôi đến đâu thế này?

Sau một lát, chiếc xe ngựa dừng lại trước một căn biệt thự. Được bao quanh bởi rất nhiều cây cối, đằng sau cánh cổng lớn và sang trọng ta có thể thấy được căn biệt thự đó. Đó là một ngôi nhà hai tầng thậm chí còn lớn hơn và sang trọng hơn cái cổng bên ngoài. Con đường dẫn từ cánh cổng đến ngôi nhà cũng được chăm sóc tốt, tôi đã ngớ người trong một lúc. Huh? Có lẽ nào tôi sẽ gặp một quý tộc. Nhưng tôi không biết tí gì về nghi thức. Còn cả về quần áo của tôi nữa? Tôi chỉ mặc quần áo bình thường của tôi.... Liệu có ổn không ta....

[Đây không phải là nơi như cậu nghĩ đâu] (Regan)

Regan nói ra lời phủ nhận suy nghĩ của tôi, người đang đổ mồ hôi lạnh.

[Thế thì nơi này là gì?] (Wazu)

[Đây là nơi mà đàn ông đến để chọn phụ nữ để giải khuây. Ngoài ra đây còn là một trong những nơi có chất lượng tốt nhất trong thành phố này] (Regan)

[............Haa? Ông đang tính lừa dối vợ mình à? Đừng có lôi tôi vào] (Wazu)

[Cái g~!! Tôi không có!! Chủ của nơi này là đồng đội của tôi khi tôi vẫn còn làm mạo hiểm giả!! Ông ấy muốn bày tỏ lòng biết ơn của mình vì cậu đã cứu thành phố này!!] (Regan)

Trong khi tôi vẫn còn bối rối vì những lời của Regan, chiếc xe ngựa dừng lại trước cánh cửa lớn của biệt thự.

Tôi đặt Meru trên đầu tôi và sau đó chúng tôi bước ra từ xe ngựa. Regan đã liên tục gõ vào cánh cửa.

[Oi! Là tớ, Regan. Tớ đã mang cậu ấy đến rồi đây~!!] (Regan)

Cánh cửa mở ra, một người đàn ông trung niên khá ưa nhìn và mảnh mai với mái tóc hoa râm màu nâu ngắn ra đón chúng tôi từ bên trong. Ông ta mặc một bộ vét đen tuyệt đẹp. Sau khi nhìn thấy Regan và sự hiện diện của tôi bằng đôi mắt híp ấy, ông ta đã nở một nụ cười nhu mì.

[Yo~Regan! Cậu đã đến!]

[Vì cậu đã nhờ tớ, tất nhiên là tớ không thể đến muộn rồi] (Regan)

[Vậy ra, người thanh niên với con rồng trên đầu là người anh hùng được đồn đại, trông anh ta có vẻ bình thường nhỉ?

....Gì cơ? Ông ta cố gắng hăm dọa tôi với một nụ cười. Đối lập với sự hiện diện đó, tôi có thể cảm nhận được một khí chất chiến binh phát ra từ ông ta.

[Này, dừng lại đi! Garret! Không nghi ngờ gì cậu ấy trông khá bình thường, nhưng sức mạnh của cậu ta là thật đấy. Thậm chí nếu chúng ta hợp sức lại cũng chẳng làm xước nổi cậu ta đâu] (Regan)

[.... Tớ hiểu rồi. Cậu ta có thể chống lại được sự hăm dọa của tớ. Tớ không thể cảm nhận được giới hạn sức mạnh của cậu ta, vậy nên tớ tin rằng cậu ta đã đánh bại Majin chỉ với duy nhất một cú đấm. Tôi là Garret, chủ của nơi này, rất vui được gặp cậu] (Garret)

[Ha~a, rất vui được gặp ông] (Wazu)

Rồi Garret mở rộng cửa và mời chúng tôi vào. Lúc đi vào trong, chúng tôi đi qua một chỗ trông như là một cái quầy. Ông ấy dẫn chúng tôi đến phòng tiếp tân ở sâu phía trong.

[Hiện giờ không có khách hàng nào vì chưa đến giờ mở cửa. Ở nơi đây là được rồi, tôi sẽ mang thứ gì đó để uống, xin hãy chờ một chút] (Garret)

Garret-san vào căn phòng ngay bên cạnh phòng tiếp tân. Có một cái cầu thang dẫn lên tầng hai và một lượng lớn cửa ra vào có thể nhìn thấy từ nơi này. Những cái bàn được bố trí ở trung tâm của phòng tiếp tân tạo ra một bầu không khí yên tĩnh. Tôi đã mất bình tĩnh và cảm thấy bồn chồn ở chỗ của người lớn này. Trước khi tôi nhận ra thì Regan nãy giờ ngồi trên chiếc ghế sofa lớn và cười thầm trong khi nhìn vào tình trạng của tôi.

[Sao vậy? Có lẽ nào đây là lần đầu tiên cậu đến một nơi như thế này không?] (Regan)

[À thì.........] (Wazu)

Tôi ngồi cạnh Regan với khuôn mặt sưng sỉa. Meru trên đầu tôi đã thức dậy bởi vì tôi liên tục nhìn xung quanh. Dường như cảm thấy thú vị với phòng tiếp tân, em ấy đã bay lòng vòng khắp căn phòng.

[Đừng nói với tôi rằng cậu không có bất kỳ kinh nghiệm nào nhá?] (Regan)

[..................] (Wazu)

Tôi ngoảnh mặt đi khi Regan hỏi. Ý tôi là.... tôi không hề nổi tiếng (thế sao ai cũng nói ông như anh hùng hả😑), Aria đã phản bội tôi, khi tôi thổ lộ với Sarona-san, cô đã vùi dập tôi...... Haaaa......

[Tôi hiểu rồi... thì... thế nào nhỉ...... một ngày nào đó cậu sẽ làm được mà!! Đừng lo lắng!! Được chứ?] (Regan)

Hãy dừng lại sự an ủi nửa vời của ông đi. Tôi muốn khóc lắm rồi đấy.

[Hmm? Cái gì thế này? Bầu không khí ở đây sao lạ lạ kiểu gì vậy?] (Garret)

Garret-san vào trong phòng với một chai Sake. Sau khi đặt một cái ly trước mặt chúng tôi, ông ấy đổ đầy rượu Sake vào trong.

[Vậy, hai người đang nói về chuyện gì vậy?] (Garret)

Ông ấy hỏi vậy trong khi rót Sake vào ly của mình. Xin đừng nói về nó nữa! Tôi che khuôn mặt của tôi bằng cả hai tay.

[Ừ thì, chuyện là.... anh chàng này nói với tớ đây là lần đầu tiên cậu ta đến một nơi như thế này.... và .... cậu ta cũng.... không có chút kinh nghiệm nào] (Regan)

[Hmm.... cậu bao nhiêu tuổi?] (Garret)

[.... 17 tuổi] (Wazu)

[Theo luật thì 15 tuổi đã được coi là người lớn rồi. Không có vấn đề gì cả, dịch vụ của tôi sẽ lo hết] (Garret) (á đù😅)

[Eh?] (Wazu)

[Oh! Không tệ, phải không?] (Regan)

[Haa?] (Wazu)

Ch-Ch-Chờ một chút.... Hả? Ở đây? Ngay bây giờ luôn á? T-Tôi nên làm gì giờ.... trái tim tôi chưa sẵn sàng....

[Thật là một câu chuyện thú vị, liệu tôi có thể trở thành bạn "đồng hành" cùng cậu không?] (???) ("đồng hành" gì ấy nhỉ😂😂)

Tôi ngạc nhiên khi đột ngột nghe thấy tiếng phụ nữ. Cô ấy đang chậm rãi đi xuống cầu thang từ tầng hai.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top