02
"Dậy đi, dậy đi, Châu Kha Vũ gọi bạn dậy, Châu Kha Vũ cầu xin bạn dậy, nếu không dậy sẽ muộn mất."
Doãn Hạo Vũ giọng mũi dày đặc mà hừ một tiếng rồi tắt đồng hồ báo thức, xoa xoa hai bên thái dương ngồi dậy.
Trong căn phòng bốn người đồ nội thất được bố trí bên trên là giường bên dưới là bàn học, Bá Viễn đang đứng trước bệ cửa sổ, tưới nước cho những chậu xương rồng, trên chậu hoa còn có chiếc note màu xanh huỳnh quang – Bé Pie khoẻ mạnh, mau lớn.
Thoạt nhìn phông chữ tròn vo đã biết đây là chữ viết tay của Doãn Hạo Vũ.
Bá Viễn ngẩng đầu: "Tỉnh rồi? Bé hai đi mua đồ ăn sáng."
Họ ở trong căn phòng dành cho bốn người, các nam sinh từ các khoa khác nhau cùng chung sống trong một phòng kí túc xá. Trong kí túc xá của bọn họ còn chừa một cái giường trống, ngoài Doãn Hạo Vũ và Bá Viễn, còn có Lưu Chương, sinh viên đứng đầu khoa toán.
Lưu Chương lớn thứ hai trong kí túc xá này, thanh niên có vẻ ngoài khá điển trai nhưng lại trông giống một chú vịt hoạt hình vậy nên Doãn Hạo Vũ đã vô tình đặt cho ai đó cái tên "Nhị Vịt", để rồi bị Lưu Chương, người có tình yêu mãnh liệt với vùng nông thôn, đuổi đánh quanh phòng.
Kể từ thời khắc đó, Bá Viễn, người lớn tuổi nhất căn phòng này, đã thấy trước được cuộc đời còn lại của mình trong căn phòng 209 này sẽ không mấy bình yên.
Doãn Hạo Vũ ôm đầu, rầu rĩ trả lời anh: "Đầu đau quá."
Bá Viễn chế nhạo: "Uống bia Thanh Đảo như nước, xong lại nốc thêm một chai Rio, nếu anh không đau đầu, em xin gọi anh hai tiếng anh Doãn."
Doãn Hạo Vũ xấu hổ gãi đầu: "Anh không kể cho anh trai em biết đâu đúng không?"
"Không có."
Bá Viễn kéo ghế ngồi ở phía đối diện giường Doãn Hạo Vũ, hai tay đặt nghiêm chỉnh trên đầu gối, lưng ngồi thẳng tắp. Doãn Hạo Vũ vừa thấy tư thế này liền biết giờ lên lớp của giáo sư Bá sắp bắt đầu.
"Doãn Hạo Vũ."
"Dạ."
"Em có điều gì trong lòng sao? Còn mượn rượu làm càn."
Doãn Hạo Vũ không trực tiếp trả lời, chỉ nhỏ giọng nói: "Em không có lo lắng gì."
"Còn cãi", Bá Viễn nhìn cậu chằm chằm rồi tiếp tục, "Tại sao chỉ cho anh nói rằng em uống mỗi Rio?"
Doãn Hạo Vũ nghiêng cổ ngẩng mặt, cười đắc ý: "Uống mỗi Rio đào đã say sẽ khiến em giống đứa bé ngốc ngọt ngào."
"..."
Bá Viễn không nỡ nhẫn tâm mắng thêm lời nào, giơ ngón tay cái ra hiệu động viên cậu.
Với người tinh tế như Bá Viễn, sau một thời gian chung sống, anh cảm nhận được Doãn Hạo Vũ không vui vẻ như vẻ bề ngoài, cậu là một đứa trẻ nhạy cảm, luôn bất an và cũng chất chứa rất nhiều tâm tư.
Khi Doãn Hạo Vũ ở cùng mọi người, cậu ấy luôn quan tâm để ý tới ý kiến của những người khác, mặc dù đôi khi trông ngây ngốc như một cậu học sinh chưa lớn, nhưng ở cậu luôn toát lên vẻ chu đáo và tốt bụng.
Về chuyện gia đình, Bá Viễn rất ít khi hỏi mà thường lắng nghe cậu kể về người anh trai không cùng huyết thống với mình.
Bí mật của Doãn Hạo Vũ về anh trai cậu đã vô tình bị phanh phui.
Chuyện đêm muộn ở kí túc xá là chương trình thống nhất toàn quốc, ba chàng trai vừa hợp nhau lại có tính cách hoà đồng, khi trò chuyện ắt sẽ càng trở nên sâu sắc, thân thiết.
Vào một đêm bình thường sau sáu tháng ở cùng nhau, các chàng trai đã mở ra chủ đề về mẫu người lý tưởng.
Lưu Chương thích những cô gái có cá tính và hài hước, cùng với mái tóc ngắn. Nếu dung hoà về tính cách, thì là nam cũng không có vấn đề gì. Anh ấy nói rằng, niềm vui của cuộc sống chính là vượt qua những giới hạn và tìm được một người tri kỉ đồng điệu về tâm hồn.
Bá Viễn, người chưa từng trải qua thứ tình yêu nam nữ, lại miêu tả người trong mộng đầy lý tưởng và lãng mạn. Anh khao khát một người bạn đời hiền lành, tri thức và cùng chung chí hướng, sẽ luôn ở bên là nguồn động lực cổ vũ tinh thần cho nhau.
Doãn Hạo Vũ xoè bàn tay ra đếm, cậu cảm thấy trên thế giới có rất nhiều loại con gái, tựa như hoa quả theo mùa vậy, mỗi loại quả đều có màu sắc và vị ngọt riêng biệt.
Thiếu nữ hoạt bát sôi nổi trong sáng thuần khiết, thiếu nữ eo thon chân dài váy đỏ mê hoặc lòng người, hay như các chị gái điềm đạm chín chắn cũng sẽ khiến người ta cảm thấy ấm áp, tin cậy.
"Tất cả đều tốt."
Bá Viễn cười mắng cậu phiền phức, nhưng Doãn Hạo Vũ nằm ở trên giường cười tự hào: "Nhưng anh trai em vẫn là tốt nhất."
Lưu Chương không chút kiêng kỵ, trêu chọc cậu: "Em yêu thầm anh trai phải không?"
Doãn Hạo Vũ nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày, chậm rãi nói: "Lời anh nói cũng có vẻ rất hợp lý."
Hai phát súng gần ngay đầu như đập nát Bá Viễn, người vốn dĩ luôn chăm chỉ đọc sách của các nhà hiền triết, khiến anh chút nữa ngất xỉu:
"Lời như này không thể nói bậy a, tiểu tổ tông."
Bá Viễn khi đó vẻ mặt vừa hoảng sợ lại hoảng loạn, khiến Doãn Hạo Vũ nhìn anh ánh mắt cũng mang vài phần lo lắng. Bá Viễn dùng giọng điệu dịu dàng hơn, ân cần giải thích: "Mặc dù đây không phải một vấn đề gì to tát. Nhưng sau tất cả, bây giờ... chính là em..."
Lưu Chương thấy thế, liền giúp Bá Viễn tổng kết một cách ngắn gọn: "Chính là em phải tự bảo vệ mình thật tốt. Bên ngoài chăn rất nguy hiểm, không thể dễ dàng để cho người khác biết tâm tư suy nghĩ cũng như bí mật của bản thân."
"Đúng vậy", Bá Viễn xoay người cầm hộp sữa bò Vượng Tử đưa về phía giường cho Doãn Hạo Vũ, "nhưng chúng ta là anh em trong nhà, đóng cửa hay mở cửa đều không quan trọng."
Doãn Hạo Vũ hiểu ý, mỉm cười với họ một cách biết ơn.
Bá Viễn, người phụ trách chăm sóc cho đám con nhỏ cùng phòng, đi về phía cầu thang vươn người đưa que cay đã chuẩn bị sẵn cho Lưu Chương, người luôn thấu đáo và thẳng thắn, để tìm cho mình liều thuốc trợ tim.
"Em xem... vấn đề này thực sự không dễ tiêu, đúng không?"
"Có gì khó tiêu hoá?" Lưu Chương tập trung ăn que cay, khoé miệng vương lớp mỡ, "cũng chẳng phải là anh ruột của anh hay em, em nghĩ tiểu Vũ sẽ tự tiêu hoá tốt thôi."
Bá Viễn trong lòng rối rắm: "Thế sau này phải làm sao bây giờ?"
Lưu Chương còn mải ăn, cau mày nhìn Bá Viễn: "Trước núi chắc chắn phải có xe."
Bá Viễn cảm thấy cậu vô tâm vô phổi, thở dài: "Em cũng thật là suy nghĩ thoáng."
"Em không thể phụ lòng tin tưởng của em ấy đối với em", Lưu Chương rất nghiêm túc nói, "chúng ta phải tin tưởng em ấy. Về sau nếu em ấy cần giúp đỡ, chúng ta chỉ cần đúng lúc đưa tay ra là được."
Anh ấy vỗ vai Bá Viễn: "Quan tâm quá rất dễ bị loạn. Trẻ nhỏ tâm tư đơn giản, hơn nữa cảm xúc còn đang nồng nhiệt, chúng ta lo lắng quá nhiều sẽ gây áp lực cho em ấy. Cuộc đời ngắn ngủi, hãy để em ấy muốn làm gì thì làm."
......
"Anh Viễn, anh nghĩ gì thế?"
Không biết từ lúc nào Doãn Hạo Vũ đã trèo xuống khỏi giường, đưa điện thoại đến trước mắt Bá Viễn, lắc lắc: "Bé hai hỏi anh muốn uống gì."
Bá Viễn thoát khỏi hồi tưởng xa xăm, thấy trước mặt hiện ra màn hình trò chuyện của nhóm "Vịt Hạo Hải", Lưu Chương đang hỏi anh uống sữa đậu nành hay sữa yến mạch.
"Sữa đậu nành."
"Vậy em sẽ uống sữa yến mạch", Doãn Hạo Vũ cười ngọt ngào, "sữa yến mạch rất tốt, còn giúp em tăng chiều cao."
Doãn Hạo Vũ có chấp niệm rất to lớn đối với chiều cao, hoặc nói cậu có một khao khát cuồng nhiệt với những gì nổi bật mà Châu Kha Vũ sở hữu đến mức cố chấp.
Từ trước đến giờ cậu luôn thích đi phía sau Châu Kha Vũ, ngẩng mặt nói: "Em muốn học theo phong cách của anh."
Châu Kha Vũ lại lơ mơ chẳng hiểu gì: "Phong cách của anh là cái gì?"
Doãn Hạo Vũ không thể nói rõ ràng, mà chỉ nghiêm túc trả lời: "Rất đẹp rất tốt, em cực kì thích."
Giống như bây giờ, cậu mặc một chiếc áo vest đen cộc tay kiểu dáng của các ông già và quần đùi, không thèm mặc thêm quần dài mà cứ như vậy đi lại trong kí túc xá.
Khi Lưu Chương trở về kí túc xá cùng bữa sáng trên tay, anh nhận xét Doãn Hạo Vũ bằng ánh mắt đầy tính nghệ thuật, không nhịn được mà trêu chọc: "Ủa, sao lại mặc váy hai dây vậy."
Doãn Hạo Vũ da mặt mỏng, sắc đỏ đã bao trùm lên hai vành tai nhưng vẫn kiêu ngạo đáp: "Đây không phải là váy dây, đây là đồ ngủ của anh trai em."
Nếu con rồng đánh cắp bảo vật trong truyện cổ tích được nhân cách hoá, ắt sẽ giống y đúc Doãn Hạo Vũ vào lúc này.
Bá Viễn nhịn không được cái dáng vẻ không giấu nổi niềm tự hào mà khoe khoang của cậu, vỗ đầu Doãn Hạo Vũ: "Em không xấu hổ sao?"
Doãn Hạo Vũ không hiểu, cậu cảm thấy mọi người chỉ xấu hổ khi bị bắt gặp làm chuyện xấu. Cậu vén vạt áo vest lên, cúi đầu khịt mũi ngửi ngửi: "Sao lại xấu hổ, rất sạch sẽ và thơm mà. Anh Viễn, anh ngửi thử chưa?"
Thấy Doãn Hạo Vũ đang bước tới gần, Bá Viễn vội vàng lùi về sau trốn tránh: "Em tránh xa anh ra."
Doãn Hạo Vũ lại nhìn về phía Lưu Chương đang ăn sủi cảo tôm hấp: "Bé hai, anh..."
Lưu Chương buông lời không chút khách khí: "Dẹp ngay."
Doãn Hạo Vũ, người bị các anh tạt gáo nước lạnh, một mình đứng trước gương ngắm nghía toàn thân một lượt, nhe răng cười nói: "Rất tốt, tối nay em sẽ gọi video cho anh trai xem."
Đối với Doãn Hạo Vũ mà nói, Châu Kha Vũ là cuộc phiêu lưu lớn nhất đời cậu, cậu sẽ không vì sợ nguy hiểm mà ngừng tiến lên phía trước.
Cậu thích thử thách, chưa kể phần thưởng mà cậu nhận được chính là anh trai của mình – cậu không thể cưỡng lại sự cám dỗ này.
Không có anh trai nào khó khăn cả, chỉ có một Doãn Hạo Vũ dũng cảm.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top