[Trans] Không Phải Là Bạn

Tác giả: 易小瓷

Chuyển ngữ: Khơi 🌚

Chuyển ngữ đã có sự đồng ý của tác giả, chỉ đảm bảo đúng 80% so với nghĩa gốc, không nhằm mục đích thương mại, yêu cầu không mang ra khỏi đây!!!

Góc nhìn của Kha Vũ

Dòng thời gian: Trước khi phát sóng FMT Doki

Tôi cảm thấy, Duẫn Hạo Vũ gần đây đối với tôi lúc lạnh lúc nóng.

Tôi thực sự hy vọng đây chỉ là ảo giác của mình, nhưng sự thật chính là như thế.

Bắt đầu từ khi nào? Đại khái là... Vòng tuyên bố loại trừ thứ hai? Tôi cũng không rõ ràng.

Tôi nhớ rõ khi đó, thời điểm công bố xếp hạng lần hai, em xếp hạng 7. Tôi đoán em lúc đó tâm tình chắc hẳn vừa bất ngờ vừa vui vẻ, tôi vốn biết em không có tự tin về bản thân mình.

Lúc nêu cảm nghĩ em nhắc đến người nhà , nói bọn họ lo lắng em đến Trung Quốc không biết chăm sóc cho bản thân, lo lắng em bị thương vân vân. Chắc em nhớ nhà lắm, một mình đi xa đến tham gia chương trình, dù sao vẫn chỉ là đứa trẻ 17 tuổi.

Em nói rất tốt, đặc biệt chân thành, tiếng Trung tiến bộ rất lớn. Không hổ là đứa trẻ luôn dán từ mới ở đầu giường. Làm thầy dạy tiếng Trung của em, tôi thật sự rất kiêu ngạo.

Mà tôi xếp hạng 1, lúc ấy thực sự rất kinh ngạc.

Tôi nhớ rất rõ ràng, mọi người đều có biểu hiện giống như tôi - thật không thể tin được, chỉ có Duẫn Hạo Vũ là người đầu tiên phản ứng vui vẻ.

Thực sự vẫn là một đứa trẻ.

Khi đó tất cả mọi người vây quanh ôm lấy tôi, nhưng em dường như không tới. Hoặc có thể là tôi không nhìn thấy em, có quá nhiều người.

Chẳng lẽ vì điều này mà em giận tôi sao?

Thế nhưng, thời điểm nghỉ giữa giờ, tôi đứng nói chuyện với em biểu hiện rất bình thường. Sau đó tôi thử đến ngồi bên cạnh em, có ý ngồi gần, em cũng không có cái gì dị thường.

Điều này làm cho tôi cảm thấy tất cả chỉ là do mình bị ảo giác, kỳ thật cái gì cũng không phát sinh, chỉ tại tôi nghĩ nhiều.

Tuy nhiên, thời điểm chọn ca khúc công diễn lần ba, em thật sự có chút không thích hợp.

Đến lượt em chọn bài hát, liền khoanh tay ôm ngực, đắn đo suy nghĩ.

Oscar hướng em nói "Dream team", còn làm tư thế mời. Tôi cũng hiểu được em sẽ chọn bài hát nào, hy vọng chúng ta có thể tiếp tục chung nhóm.

Em quả nhiên đi tới. Tôi thực sự rất vui vẻ, mở rộng hai tay muốn ôm em, cho dù nắm tay thôi cũng được.

Nhưng em lại bắt tay Riki và Oscar, nhìn động tác tay của tôi chỉ gật đầu nhẹ, sau đó lui về phía sau.

Tôi rất bối rối, không hiểu vì sao em lại như vậy. Tôi chỉ vỗ vỗ vai em, sau đó xấu hổ thu tay về.

Tôi không biết khi đó mình có biểu tình thế nào, nhưng tôi sẽ không xem lại tập này của chương trình để xác nhận đâu, vì tôi không muốn nhớ tới nó một lần nào nữa.

Sau đó mentor tuyên bố tôi xếp hạng nhất bảng xếp hạng buff Thuần Châu vì vậy nhóm được thêm một lần tổng duyệt sân khấu, tôi có nghe được tiếng hoan hô của em.

Có lẽ chỉ là vì nhóm chúng ta có thêm cơ hội tổng duyệt?

Tôi càng nghi hoặc.

Trong lúc luyện tập, cảm giác này càng thêm nghiêm trọng.

Em không chủ động tìm tôi nói chuyện. Thậm chí lúc học lời bài hát, em rõ ràng có thể hỏi tôi, nhưng em lại cố gắng gọi thầy thanh nhạc. Cho dù tôi muốn chỉ cho em, em vẫn quay sang nghe Oscar giải thích.

Kỳ thật lúc đó tôi cũng không thật sự đang nghe, lật lại hai trang mới tìm được.

Được rồi, em nghe Oscar bên cạnh giải thích có thể hiểu.

Ở trong phòng luyện tập, mọi người ngồi đằng sau xem Trương Gia Nguyên và AK tập nhảy. Tôi ngồi bên cạnh Duẫn Hạo Vũ, chỉ là muốn từ từ đến gần em một chút. Tôi thật sự rất muốn chứng thực em rốt cuộc là có giận dỗi hay không, cũng rất muốn biết nguyên nhân.

Khi đó em ngồi giữa hai cái ghế, vốn chỗ ngồi rất nhỏ, tôi không dám ngồi gần em, chỉ có thể ngồi trong góc nhỏ.

Tôi rất kìm nén a!

Tôi đương nhiên luyện tập rất chăm chỉ, nhưng thời điểm đến bên cạnh em không hiểu sao lại chột dạ, cảm thấy chính mình đã làm sai cái gì đó.

Ngày đàn chị tới, tôi cùng em đối mắt nhiều lần, em đều né tránh.

Em trong lúc luyện tập sẽ vụng trộm nhìn đàn chị, bởi vì chị ấy rất xinh. Tôi cảm thấy cũng không có gì, ai mà chả thích cái đẹp chứ. Nhưng mà, dù ít hay nhiều cũng khiến tôi cảm thấy cô đơn, bởi vì thế nên càng ngày em càng ít tìm tôi nói chuyện.

Tóm lại, trong khoảng thời gian này tôi luôn ở phía sau quan sát em. Tôi muốn biết thêm về em, hy vọng có thể hiểu rõ tâm tình của em. Tôi đã rất cố gắng tìm ra điểm mâu thuẫn giữa hai chúng ta.

Đáng tiếc, tìm không được.

Tôi ngược lại càng cảm thấy oan ức.

Tôi thật sự muốn lập tức tìm em hỏi cho rõ ràng đến cùng là vì chuyện gì, nhưng còn chưa đến ngày công diễn, tôi lo lắng sẽ ảnh hưởng đến màn trình diễn của hai chúng ta, liền không có vội vàng đi tìm em.

Vào ngày công diễn, có lẽ là do ăn ý, chúng ta ăn mặc rất đẹp, đều là đen trắng, hơn nữa còn là phối màu, cũng không biết ai học ai. Bất quá cái này khiến trong lòng tôi dễ chịu hơn nhiều, tựa như chúng ta cổ vũ cho nhau nói: "Không cần lo lắng, chúng ta còn có rất nhiều liên quan."

Ngày hôm sau công diễn kết thúc, tôi trở về ký túc xá trực tiếp nằm xuống, thực sự quá mệt mỏi. Nghĩ sẽ đến tìm em vào lúc khác.

Bởi vì công diễn vừa mới kết thúc, cho nên ngày thứ hai chúng ta tan làm sớm một chút.

Tôi về sớm hơn em, ở trong ký túc xá nghĩ xem nên đi nơi nào cùng em nói chuyện, như thế nào mở miệng.

Ở trong ký túc xá đi tới đi lui một hồi, tôi thực khẩn trương, thật sự không biết nên làm thế nào.

Tôi cố ý chờ đến lúc mọi người đi ngủ hết, vụng trộm đến phòng ký túc xá tìm em, khi tôi gọi em ra biểu hiện của em vẫn rất bình thường, còn cười hỏi tôi tìm em có chuyện gì.

Nhìn thấy em như vậy, tôi cảm thấy những ngày qua đều là mình tưởng tượng ra.

Tôi bất quá vẫn làm theo kế hoạch đem em kéo vào nhà vệ sinh, nơi đó không có camera. May mắn có Santa và Riki nhắc nhở, tôi mới nghĩ ra tới nơi này.

Em không có cự tuyệt, cũng không hỏi tôi muốn dẫn em đi đâu, chỉ là yên tĩnh ngoan ngoãn đi theo tôi, tuỳ ý để tôi mang đi.

Chúng ta gặp Santa và Riki, hai người họ đang thảo luận vấn đề gì đó, tôi nghe không hiểu tiếng Nhật. Khi nhìn thấy chúng ta đến hai người họ liền rời đi, trước khi đi còn hướng tôi nháy mắt.

"Anh muốn hỏi em cái gì sao, Daniel?" Em cuối cùng cũng mở miệng.

Tôi hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nhìn em, "Em gần đây làm sao vậy?"

"Làm sao là làm sao?" Em có hơi chút tránh ánh mắt của tôi, "Vì sao lại hỏi như vậy?"

"Em gần đây rất không thích hợp."

Em cúi đầu không nói lời nào, tôi nhận ra được em có điều phiền muộn, có điểm giống vết thương che giấu bấy lâu tự nhiên bị vạch trần nhưng vẫn cật lực muốn che giấu.

"Là anh làm gì sai đúng không?" Tôi cẩn thận hỏi em, tôi nghiêng đầu, muốn nhìn rõ gương mặt em.

"Không có." Thanh âm của em có chút khác mọi khi, "Anh không làm sai gì cả."

"Em có thể nói rõ cho anh biết, tất cả mọi chuyện được không."

Em từng bước lui về sau, tôi nhận ra được em có chút kháng cự. Điều này làm cho tôi nghĩ tới thời điểm chúng ta diễn kịch chia ta, tôi có chút sợ hãi.

"Patrick!"

"Anh đừng hỏi nữa!" Em ngữ khí vội vàng xao động, xoay người chuẩn bị rời đi.

Tôi giữ chặt em, có chút bối rối. Tôi chưa gặp chuyện như vậy bao giờ nên không biết phải làm sao.

Hầu hết mọi người xung quanh đều lớn tuổi hơn tôi, bọn họ đều nhường nhịn tôi, cho nên mọi việc rất nhanh được giải quyết. Nhưng tình huống hiện tại thật sự làm cho tôi đau đầu, em thật sự là đứa trẻ nhạy cảm.

"Thật xin lỗi," em quay lại nhìn tôi, mệt mỏi, "Gần đây tâm trạng em rất tệ."

"Em có thể nói với anh."

"Em không nghĩ tới anh sẽ giận." Âm thanh của em vô lực.

Nói xong vành mắt phiếm hồng, tôi giật mình vội vàng đem em ôm trong ngực.

Đại khái là bởi vì nghe nói ôm có thể làm cho người ta có cảm giác an toàn, lúc khóc ôm rất có hiệu quả, cho nên tôi mới rất nhanh ôm em.

Tôi sợ hãi khi nhìn em khóc, sẽ rất đau lòng.

Tôi biết em áp lực rất lớn, cảm xúc lâu ngày không được phóng thích sẽ rất khó chịu.

"Không việc gì, em về sau có thể tìm anh, ở nơi này cùng anh, em không cần phải che giấu cảm xúc."

Tôi nói xong mới cảm giác được trên vai ướt một mảnh, em nhỏ giọng nức nở khiến cho tôi tan nát cõi lòng. Tôi nhẹ nhàng xoa đầu em, áp má trên trán em, cố gắng đem cả người em ôm vào lòng.

Một lát sau, em mới ngừng nức nở, sau đó ngẩng đầu lên hỏi: "Thật sao? Nhưng em không phải là bạn tốt của anh."

Tôi nhìn ánh mắt của em, cảm giác được ánh mắt của em có thể nhìn xuyên thấu da đầu của tôi. Tôi sửng sốt hồi lâu, giống như đang khởi động lại bộ não của mình.

"Cái gì?"

"Em xem rồi," Một giọt nước mắt lăn xuống áo, "Anh không có chọn em." Thanh âm uỷ khuất vô cùng.

Ánh mắt của e, thật giống búp bê, thật xinh đẹp, khi đối mắt tôi dường như đã bị hút vào. Tôi rất lâu mới kịp phản ứng, hoá ra là vì chuyện này!

Bởi vì thấy tôi không chọn em, cho nên mới không dám cùng tôi nói chuyện? Sợ hãi chính mình đơn phương?

Cả ngày đứa nhỏ chỉ miên man suy nghĩ cái này.

Bất quá, cũng là vấn đề của tôi.

Tôi đẩy em ra một chút, sợ em cảm nhận được trái tim của tôi vì khẩn trương mà đập rất nhanh, vì để che giấu tôi còn cúi xuống đưa mặt tới gần em hơn. Tuy rằng làm như vậy càng khẩn trương.

"Không phải. Bởi vì em đặc biệt. Cho nên mới không chọn em."

"Đặc biệt?"

"Liền... Giống như người nhà, cho nên không phải là bạn."

Tôi không dám khẳng định đêm đó em có nghe hiểu những lời tôi nói, nhưng lúc trở về nhìn em rất vui vẻ.

Nói thật, tôi cảm nhận được... em không có nghe hiểu.

Đêm hôm đó, tôi rất chân thành kiểm điểm lại hành vi của mình.

Chẳng lẽ trong mắt em, tôi đối với em không đủ đặc biệt? Hay là do em thấy tôi đối với người khác so với em giống nhau?

Không đúng, không đủ đặc biệt sao? Nhưng tôi cảm thấy rất đặc biệt.

Khi em vào lớp A, tôi vì em mà vui vẻ, còn lớn tiếng gọi tên của em, thế nhưng em đều không có nhìn tôi; tôi sẽ chủ động tìm em nói chuyện, chúng ta có nhiều chuyện nói không hết; Tôi kiên nhẫn dạy em tiếng Trung, còn giúp em giải thích lời bài hát; chúng ta còn hỗ trợ nhau quay vlog nhật ký đại đảo, và tôi cũng không có gọi người khác là em trai thối!

Không đủ đặc biệt sao?!

Nghĩ mãi tự nhiên làm cho chính mình tức giận.

Chỉ là, nếu như những "đặc biệt" này người trong cuộc không cảm nhận được, thì chúng không được coi là "đặc biệt".

Ai.... Được rồi, tôi đây sẽ biểu hiện rõ ràng một chút.

Sau khi trải qua "sự kiện WC", tôi đại khái lại có chút vui vẻ quá mức.

Vì sao lại nói như vậy?

Ngày đó tôi nhìn thấy bọn họ ở nhà ăn quay nhật ký ký túc xá - so tài nghệ nấu ăn, Duẫn Hạo Vũ làm ban giám khảo.

Thật ra lúc đầu tôi không biết bọn họ đang quay chụp, chỉ là vừa đi ngang qua nhà ăn nhìn thấy.

Lúc bọn họ bắt đầu, tôi vụng trộm ngồi ở bên cạnh nhìn. Họ tiến hành rất thuận lợi, trò chuyện vui vẻ. Nếu như không phải Lưu Vũ nhắc đến tôi thì mọi người có thể sẽ không phát hiện ra.

Chỉ có điều, nếu em nhìn thấy tôi cũng rất tốt. Hy vọng em có thể nghĩ rằng tôi đang chờ em thì tốt hơn.

Kỳ thật, tôi chính là đang chờ em.

Không thể không nói, gỡ bỏ hiểu lầm khiến cho lòng tôi rất thoải mái, chỉ là so với đoạn thời gian kia càng muốn kề cận em. Lúc nào cũng nghĩ cùng em ở chung một chỗ, muốn nói chuyện với em nhiều hơn.

Nhưng mà, như thế lại không giống tôi.

Vì thế, dưới sự kiềm chế cực độ của mình, tôi chỉ có thể tâm sự với Oscar, còn có khi trả lời một loạt câu hỏi trên Weibo có đề cập đến việc nói chuyện phiếm trong WC.

Vào ngày mùng 9, chúng ta sẽ có một lần gặp gỡ fan, tôi và Duẫn Hạo Vũ được sắp xếp chung nhóm biểu diễn.

"Daniel, chúng ta sẽ biểu diễn cái gì?" Em chạy tới hỏi tôi.

Tôi cảm thấy em rất vui vẻ khi chúng ta được biểu diễn chung, tôi cũng rất vui vẻ.

"Anh đã nghĩ kỹ, chúng ta sẽ hát." Tôi đem lời bài hát đặt ở trước mặt em.

"Lời tiếng Trung?"

"Không cần lo lắng, anh sẽ dạy cho em. Hơn nữa thời lượng biểu diễn của chúng ta rất ngắn."

"Được."

Chúng ta như trước ở trong phòng luyện tập ít người nhất và xa nhất, tôi bắt đầu giải thích cho em từng câu một.

Tôi rất thích bài hát này, nhưng nói thật, tôi chọn bài hát này quả thật có chút tâm tư.

Nhưng là không nghĩ tới tình huống này - để hiểu được toàn bộ bài hát, tôi cần giải thích cho em tất cả ca từ. Nhưng ca từ thì...

Tôi bình tĩnh lại, chỉ vào ca từ từng chữ từng chữ dạy em.

"Thừa nhận rằng anh có chút xấu hổ nhưng cũng mạnh mẽ và hung hăng, do dự nghĩ mọi cách thức liên lạc, giả vờ rằng anh không đạt yêu cầu nhưng mọi thứ đã được tính sẵn." Tôi cố gắng làm cho ngữ khí nghe bình thường.

"Chính là nói, anh rất thẹn thùng nhưng lại hiếu thắng, mặc dù nghĩ nhanh nhanh cùng em có bước tiến phát triển, nhưng anh lại làm bộ không có việc gì xảy ra cả."

Tôi giải thích xong, vụng trộm nhìn em, em đang rất chân thành lắng nghe, tôi mới yên lòng tiếp tục giải thích.

"Em nói em dùng sắc màu cầu vồng đến giúp anh gột rửa."

Câu từ này làm cho tôi nghĩ tới ngày đó, tôi chờ em tan tầm, mời em làm khách mời quay vlog nhật ký đại đảo phần ending. Bởi vì cùng ngày em cũng có quay chụp, chỉ có thể nói mấy câu, tôi cũng chưa thể cùng em chơi vài trò chơi.

Em lúc ấy nói, hy vọng mọi người luôn ủng hộ cổ vũ tôi, bởi vì tôi rất mệt mỏi.

Thật ra đây là điều em thường làm, luôn ủng hộ tôi trong hầu hết mọi việc, vì tôi vui vẻ, vì tôi buồn. Người như vậy thật sự rất khó gặp.

"Daniel?"

Tôi lấy lại tinh thần, nói chậm lại, "Em tiếp cho anh sức mạnh, khiến cho cuộc sống của anh nhiều màu sắc hơn."

Tôi chú ý đến lỗ tai em chuyển đỏ, hại tôi bắt đầu có chút thẹn thùng.

Tôi cảm thấy bầu không khí bắt đầu có chút không đúng.

"Răng hổ là cái gì?"

"Cái này chính là răng hổ." Tôi chỉ vào răng hổ của em, "Thực đáng yêu." Tôi một chút không nhịn được mà nói ra.

Từ mặt đến cổ của em ửng hồng, lỗ tai của tôi bởi vì cách em quá gần nên cũng bị dính một màu hồng nhạt, thật nóng.

Vì để che giấu, tôi tiếp tục nói: "Bước tiếp theo là nắm chắc cơ hội cùng em hẹn hò." Tôi không dám nhìn em, chỉ nhìn chằm chằm vào ca từ.

"Câu này có nghĩa là, bước tiếp theo muốn tìm cơ hội ở bên em."

END.

BGM tiến cử: Đừng gọi anh là Da Vinci

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top