[31/8/2021]
OOC OOC OOC.
Bad words, 16+
========================================
Thành phố A về đêm nhộn nhịp khó tả len lỏi đến từng ngóc ngách là hương vị thơm ngon của đồ ăn, là hương rượu cay nồng tỏa ra từ các hộp đêm khiến lòng người ngây ngất. Mãn Ngải quán bar có tiếng của thành phố lại càng thú vị, nó không chỉ là 'khu vui chơi' của dân thượng lưu mà còn là địa điểm bàn bạc công việc của mọi tầng lớp, muốn biết bí mật nào đó bạn cứ đến Mãn Ngải, chỉ cần ngồi im điều bạn muốn biết sẽ tự chui vào tai bạn.
Mãn Ngải vẫn ồn ào náo nhiệt như mọi ngày, từ cửa quán một người đàn ông cao tầm mét chín bước vào, giày da sang trọng đôi chân dài được chiếc quần jeans đen ôm lấy thẳng tắp, áo ba lỗ đơn giản bên ngoài khoác một chiếc áo khoác da, sóng mũi cao thẳng tóc vuốt ngược để lộ đôi mắt sắc bén. Châu Kha Vũ đảo mắt một vòng để tìm kiếm đối phương, sự chú ý của hắn lập tức va phải một góc phòng thác loạn, dằn lại cơn buồn nôn hắn sải chân bước về phía đó.
-Ây dô, đến rồi à? Nào, uống với tao một ly đã.
-Chú Trần, hàng đâu?
-Hàng? Mày sảng đá à Vũ, không phải tao nói tháng sau mới về sao?
Gã đàn ông họ Trần kia nghe thấy hắn nói tới hàng thì sắc mặt lộ ra sự không vui nhưng rồi lại như không có gì nói một câu. Châu Kha Vũ nghe gã nói tay khẽ cuộn lại thành quyền, cuộn lại buông ra mấy lần mới có thể ngồi xuống nói chuyện với gã, con cáo già này hứa hẹn với hắn rất nhiều rồi, hôm nay hắn không lấy được lô hàng đó thì gã đừng hòng bò ra khỏi Mãn Ngải.
-Chú Trần, chú cũng biết lô hàng RT-82 này với tôi rất quan trọng. Không có nó người chết là tôi.
Trần Hùng dằn mạnh ly rượu xuống bàn, nét cười trên mặt cũng chẳng còn, tay gã siết chặt cái ly trong tay, đôi mắt nhỏ ti hí nhìn người đối diện:
-Vũ, tao cũng nói hàng chưa về, RT-82 này mày biết ngoài súng nó còn gì không hả?
-Ma túy.
-Con mẹ nó, mày biết mà còn tới gặp tao đòi? Thằng chó chết mày chán sống à?
Gã vừa dứt câu liền ném cái ly trong tay tới, Châu Kha Vũ không né hứng trọn cái ly vào đầu, máu từ trên trán chảy xuống làm mờ tầm mắt của hắn. Một góc quán bar thấy sự việc đang dần căng thẳng thì chạy đi gọi ông chủ, những người còn lại cũng dần tản đi tránh lửa lan đến mình.
Nâng tay áo chùi đi vết máu, Châu Kha Vũ cầm lấy chai rượu rỗng đập bỏ tạo góc sắc nhọn phóng lên bàn trực tiếp kề chai rượu vỡ vào cổ Trần Hùng, giọng nói như từ cõi âm u vang tới.
-Chỉ là một lô hàng mà mày muốn dùng mạng để đổi, hửm?
Cái chai trong tay dí sát vào cái cổ đầy hình xăm của gã, máu bắt đầu chảy ra, Châu Kha Vũ dùng tay kia thấm máu quệt lên mắt của Trần Hùng, chút còn lại hắn đưa lên miệng thử rồi phun ra lập tức, mặt mày ghét bỏ.
-Máu của mày cũng như mày vậy, dơ bẩn.
Trần Hùng khẽ run lên trong lòng, kẻ trước mặt gã là tên điên đúng nghĩa, nếm chút máu của con mồi là hành động Châu Kha Vũ hay làm trước khi giết chết con mồi, gã vội lên tiếng giọng nói không kiềm được run rẩy. Trần Hùng là kẻ ngu thực thụ, vì tranh chấp hàng hóa không biết bao lần gã đã phải cầu xin Châu Kha Vũ tha cho mạng quèn của mình nhưng ỷ vào việc gã lăn lộn sớm hơn hắn mà hống hách, tự đẩy mình vào đường chết mấy lần vẫn không bỏ.
-Vũ, tao nói thật hàng đến tháng sau mới về. Ông chủ của tao nói có một số trục trặc bên phía cảng nên không về sớm được, Vũ...
Không để gã nói thêm Châu Kha Vũ gia tăng lực nắm trên tay, trực tiếp xiên chết Trần Hùng. Buông tha cho cái xác xụi lơ ngã lên ghế, đôi mắt của Trần Hùng vẫn mở lớn nhìn chằm chằm hắn, nhìn quanh ngoại trừ cái áo lót của mụ đàn bà nào đó vứt lại thì chẳng còn gì, dùng cái chai cầm cái áo đó đắp lên đôi mắt của Trần Hùng, Châu Kha Vũ xoay người hướng về nhà vệ sinh.
-Châu lưu manh, tôi không rảnh để thu dọn tàn cuộc cho anh mãi đâu.
Giọng nói mềm mại trong trẻo vang lên nơi cầu thang, hắn dừng bước tầm mắt rơi trên bóng dáng nửa chìm vào bóng tối kia, Châu Kha Vũ đổi hướng đứng lại ở chân cầu thang, nhìn người kia khẽ nói.
-Đợi tôi một chút.
Tăng tốc bước vào nhà vệ sinh rửa tay lại tốn thêm chút thời gian để rửa vết thương trên đầu, dùng nước súc miệng cho sạch mùi tên kia Châu Kha Vũ thầm nghĩ: "Tao mà có sẹo trên khuôn mặt đẹp trai này thì mồ của mày tao cũng đào lên đấy Trần Hùng". Chắc chắn vết thương không ảnh hưởng gì đến tổng thể khuôn mặt hắn mới hài lòng bước ra ngoài.
Lúc quay lại, xác Trần Hùng cùng hung khí gây án đều được giải quyết gọn gàng, nhướn một bên mày, hắn quen cửa quen nẻo đi lên lầu. Bước tới căn phòng ở cuối dãy hành lang định mở cửa xông vào thì nhớ tới lần trước bị ăn đập ra sao, rùng mình tay chuyển sang gõ gõ vài cái. Giọng nói mềm mềm mời hắn vào, Châu Kha Vũ vặn nắm cửa vào phòng rồi khóa cửa lại.
Người kia chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi đen nằm sấp trên giường đọc sách, hai trái đào được boxer ôm lấy lấp ló dưới vạt áo, đôi chân lộ ra ngoài đung đưa. Châu Kha Vũ híp mắt nhìn một màn trước mắt, cái áo có chút quen nhỉ, không nghe tiếng nói người trên giường lật người ngồi dậy nhìn hắn, cười khẽ cất giọng nói chuyện với hắn.
-Hôm nay nhất định phải mang RT-82 đi hả?
Châu Kha Vũ từ lúc thấy cậu ở cầu thang đã sớm vứt RT-82 gì đó ra sau đầu, một đường nhào tới ôm lấy người kia dụi đầu vào cần cổ thơm ngát.
-Cục cưng~~~~.
-Ừ ừ, em đây.
Châu Kha Vũ hết dụi lại chuyển qua liếm, liếm xong lại cắn đến khi trong miệng vươn mùi máu tanh ngọt mới buông ra, nhìn dấu răng còn rướm máu trên cần cổ trắng nõn, hắn hài lòng hôn lên đó. Doãn Hạo Vũ nhíu mày nhìn gã đàn ông to xác trước mặt, bất mãn lên tiếng.
-Trả lời em.
-Cũng không hẳn. Chỉ là lô hàng lần này súng đạn đều là loại tầm xa còn có cả ma túy, bên anh cho mấy người đi giám sát lô hàng đều mất mạng nên là...anh sợ nó rơi vào tay cảnh sát.
Hắn nhíu mày, nếu chỉ mỗi ma túy hắn chẳng cần gấp gáp thế này, ai biết được đợt này lại vận chuyển hai loại cùng lúc, đến khi tin tức về tới tai hắn Châu Kha Vũ chỉ còn biết vội vã đi giục Trần Hùng, lô súng đạn trong RT-82 là mạng của tổ chức hắn không có không được.
-Chuyện người bên anh mất mạng em sẽ giúp anh điều tra, còn về lô hàng thật sự là phải đến tháng sau, Oscar vì để giúp chúng ta phía bên cảnh sát cũng muốn trầy da rồi. Nếu như không ổn nữa thì em cho anh mượn súng. Còn ma túy...đã được chuyển sang chuyến hàng khác lâu rồi.
Châu Kha Vũ im lặng không nói, nếu vậy trong tổ chức hẳn có kẻ phản bội hắn nên tin tức đưa về mới sai nát ra như vậy, sau lần này phải thanh lọc người rồi. Đang nghĩ vu vơ thì tầm mắt rơi vào cảnh sắc lộ ra dưới áo rồi khóa chặt, Doãn Hạo Vũ một lòng lo cho công việc của hắn nên không để ý chỗ khác thường, hắn dùng lực đẩy ngã cậu ra giường. Tay không để yên luồn vào bên trong một đường lướt lên nắn bóp điểm nổi trên ngực cậu, đôi mắt chăm chú nhìn khuôn mặt trắng xinh kia, cười nói.
-Vậy...anh lấy thân trả nợ trước cho em được không?
-Lãi cao lắm nhé.
-Ừ, anh trả cả đời cho em.
Châu Kha Vũ cúi xuống đặt lên trán cậu một nụ hôn rồi hạ xuống sóng mũi xuống hai bên má, cuối cùng là đôi môi đỏ mọng một nụ hôn sâu. Doãn Hạo Vũ say đắm trong sự mãnh liệt mà hắn mang lại, bao lâu rồi cậu chưa gặp hắn nhỉ hình như hơn nửa năm rồi, nỗi nhớ cất giấu suốt nửa năm giờ phút này như được mở khóa, cậu vươn tay ôm cổ Châu Kha Vũ khiến nụ hôn lại càng nồng nhiệt, đến lúc buông tha cho nhau cũng là lúc khoan miệng của cậu thoang thoảng mùi máu của hắn.
Nhìn đôi môi bị cậu cắn kia, Doãn Hạo Vũ dùng tay vuốt qua vết cắn, lật người leo lên bụng Châu Kha Vũ ngồi, tặng cho hắn một ánh nhìn quyến rũ vươn tay cởi từng nút áo, bắt đầu đêm điên cuồng.
Tình yêu của hai người là vậy, nồng nhiệt nóng bỏng như lửa cháy nhưng cũng có lúc êm đềm dịu dàng như bông gòn.
============================================
Quà mừng 1K người đọc nèeeeeee, cảm ơn mọi người đã ủng hộ trong thời gian qua nhé, mong người vẫn tiếp tục đi cùng tui nha. Yêu gất nà nhiều =))) 😘😘😘😘
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top