Chap 6
[Chap 6 ]
Trong cuộc sống, có những vấn đề người khác không thể trả lời hộ ngươi mà tự thân ngươi phải đi tìm đáp án. Cũng có những vấn đề, dù cho chính ngươi đi tìm cũng sẽ không thấy được câu trả lời, nhưng ngươi lại không thể không đi. Nếu cứ chần chừ thì cả đời sẽ sống trong hối hận cùng mơ hồ, không biết chính mình rốt cuộc là ai, không biết chính mình rốt cuộc muốn cái gì, chỉ duy nhất biết được một điều là mình đã từng đến rất gần với thứ mình hằng mong ước.
Đã từng xem qua ở đâu đó, có người nói, nhân sinh hạnh phúc chính là cùng với người mình yêu đi lướt qua nhau. Cũng có một nhà văn từng nói, hai người yêu nhau, chỉ vì nghèo khó hoặc vì nguyên nhân nào khác mà phải chia tay thì cũng là một loại hạnh phúc. Bởi nhờ thế mà cô gái tao nhã kia sẽ tiếp tục giữ được vẻ tao nhã của nàng, để một ngày nào đó, khi ánh mặt trời sáng lạng chiếu khắp sân vườn, dưới tàng cây xanh yên tĩnh, nàng sẽ thong thả uống một ly trà, tao nhã hòa niệm về mối tình quá khứ.
Ta cảm thấy được những điều này đều cực kỳ rác rưởi, và những kẻ nói ra chúng chính là điển hình cho loại người vớ vẩn.
Lúc này ta lại nghĩ tới Tô Thanh Lai, cô ấy có một câu ta rất thích: ta phải xé toạc da mặt những người đó để xem rõ thực hư thanh thối thế nào, ta quả thật là một người tự tư, nội tâm của ta khát vọng phải được đến hạnh phúc. Ta không ngần ngại, ta tùy tâm sở dục, ta lỗ mãng như một cô bé mười sáu, nhưng cũng có thể ta như đã tròn trăm.
Ta ở trong lòng mắng to chính mình, lại vấn lương tâm cả nửa ngày trời. Sau đó ta tự hỏi bản thân, có còn muốn đi nữa không? Và ta nghe thấy trái tim ta trả lời, muốn đi.
Bởi vậy ta mua vé đi tới Nghiễm Châu.
Ở sân bay ta đã gửi hai tin nhắn.
Một cái cho bạn trai của ta, ta nói, ta đi ra ngoài ba ngày, ngươi có thể mắng ta nhưng không cần phải lo lắng.
Một cái khác cho Thu Cúc, ta nói, hai tiếng bốn mươi phút nữa, đến sân bay Bạch Vân đón ta.
Ở trên máy bay ta không muốn nghĩ thêm điều gì, ta cố gắng ngủ nhưng không tài nào chợp mắt được. Ta liền ngồi xem tất cả cái loại tạp chí, kể cả những thứ lá cải nhất mà đọc xong như muốn thúc giục người ta đi tự sát. Ta lại chuyển sang miệt mài giũa móng tay, tận khi phi cơ hạ cánh thì mới phát hiện cả mười đầu ngón tay đều đã trụi lủi.
Ta đứng lên lấy hành lý, tay run một chút liền đụng tới một bác trung niên ở bên cạnh. Bác nhìn ta tội nghiệp hỏi, cô nương, có cần giúp không vậy?.
Ta bật điện thoại, tiếng chuông lập tức vang lên. Là bạn trai ta gọi tới.
Hắn nói, bảo bối đi đâu thế?
Ta nói, ta ở Nghiễm Châu.
Hắn nói, ngươi làm sao vậy?. Ngươi tới đó làm gì?.
Ta nói, ta không sao cả. Ta chỉ muốn đi đâu đó.
Hắn nói, ngươi đừng gạt ta
Ta nói, ta lừa ngươi làm gì? Ta có cần phải lừa ngươi không?
Hắn nói, ngươi đi gặp ai?.
Ta nói, ngươi không thấy phiền à?.
Ta cúp điện thoại, hắn cũng không gọi lại nữa.
Ta trấn định đi tới, liếc mắt một cái liền thấy được Thu Cúc. Nàng mặc áo khoác trăng, quần bò xanh, còn đang mải ngó nghiêng chung quanh. Ta lập tức đi tới vỗ nàng một chút, Thu Cúc xoay mặt lại, cười. Nàng so với ảnh chụp có chút khác nhau, tóc vẫn ngắn nhưng có vẻ thành thục, hơn nữa, thật sự có điểm "xấu tính". Lúc này ta chợt nghĩ cái kiểu lưu manh của nàng ở trên mạng thật không phải là giả vờ, bản tính nàng đang biểu lộ đây chính là một người không cho phép kẻ khác áp đặt mình.
Ta chuẩn bị thực tự nhiên cùng nàng nói, hắc ~ ta đến đây!, nhưng bất hạnh chính là giọng của ta hơi ngắc ngứ một chút nên hiệu quả hoàn toàn trái ngược. Ta chỉ còn "ừm, ừm" được hai tiếng rồi quay đầu sang bên cạnh, chợt nghe thấy Thu Cúc lớn tiếng cười rộ lên, tiếng cười thật hoan hỉ, giống y như một con chuột vừa ăn vụng được dầu đèn.
Ta nói, “Ngươi mang ta đi chỗ nào thế?”.
Nàng nói, “Nhà của ta a”.
Ta nói, “Nhà của ngươi?. Nhà của ngươi thì không an toàn”.
Nàng nói, “Ngươi yên tâm, rất nhiều nữ sinh đều từng đến ở, cho nên phi thường an toàn”.
Ta nói, “Trời, ngươi thật đúng là lưu manh số một nha ?!”.
Nàng vừa cười, “Ngươi nghĩ sao? Ta vốn chính là kẻ xấu, phá hư lạm sắc”.
Ta nói, “Sao ngươi không hỏi ta đến đây làm gì?”.
Nàng nói, “Ừ, vậy thì ngươi đến đây làm gì?”.
Ta nói, “Ta cũng không rõ lắm, chỉ nghĩ muốn gặp ngươi”.
Nàng liền nói, “À, chỉ gặp thôi hả? Ta còn tưởng ngươi muốn vui một đêm?”.
Ta nói, “Vớ vẩn, ta đã nói cho ngươi, ta không phải Les”.
Nàng gật gật đầu, tiếp tục lái xe, nói, “Ừ, ta biết, ta biết”.
Nhà của Thu Cúc rất lớn, có thể nói là xa hoa nhưng chỉ có một người ở nên thật trống trải. Thu Cúc là một võng hữu [1] quá ổn. Tất cả những gì võng hữu có thể làm nàng đều làm, tất cả những gì võng hữu không thể làm nàng cũng chưa có làm. Ta cảm thấy được mọi thứ đều tốt đẹp, nhưng lại có điểm mất mát.
Ăn xong cơm tối, điện thoại của Thu Cúc liền vang không ngừng.
Ta nói, “Ngươi thực sự rất popular!”.
Nàng liền cười, “Đương nhiên”.
Ta nói, “Bạn gái tìm ngươi à?”
Nàng vô cùng đắc ý nói, “Ừ, nhưng hôm nay ngươi ở đây nên nàng sẽ không tới”.
Ta nói, “Có vẻ như ta làm phiền ngươi rồi”.
Nàng nói, “A, a, đừng nói như vậy, đừng nói như vậy. Chúng ta cũng coi như có chút giao tình”.
Trong lòng ảm đạm, ta nói, “Ta có thể sẽ kết hôn”.
Nàng sửng sốt, nhưng rất nhanh bình thường lại, “Kết hôn là chuyện tốt, chúc mừng ngươi”.
Ta thấp giọng hỏi, “Kỳ thật ta đến là muốn tìm câu trả lời cho một việc”.
Nàng ngốc a a nói, “Cái gì? Đừng nói là có quan hệ tới ta nhé ?”.
Ta nói, “Thực sự, thật sự ngươi không biết tâm sự của ta sao?”
Nàng liền vui vẻ xen lẫn ngạc nhiên hỏi lại, “Làm sao mà ta biết ngươi nghĩ gì? Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt mà!”.
Ta nói, “Được rồi, được rồi, cũng không có việc gì. Ta chính là nhàn quá hóa cuồng thôi”.
Đêm hôm đó Thu Cúc đi ra ngoài không có quay về. Một mình ta ở trong căn phòng thênh thang của nàng, gọi điện thoại về Bắc Kinh.
Ta nói, “Ta sắp trở về. Chúng ta kết hôn đi”.
Hắn nói, “Ta đi đón ngươi. Chuyến bay lúc mấy giờ?”.
-----------
Ta trở lại Bắc Kinh, bạn trai ta không hỏi bất cứ điều gì, cũng chưa hề nói tới chuyện nào khác. Ta thật đáng chém ngàn đao.
Ta cảm thấy hơi có điểm thất vọng, ta bắt đầu ngày đêm khát vọng hắn phản bội. Một khi hắn phản bội, ta sẽ không còn cảm thấy áy náy. Ta thực sợ, ta rất sợ nợ người khác, nhất là những người đối tốt với ta, ta càng thêm sợ. Không phải ta sợ bị đòi trả, mà bởi vì ta không có cách nào hồi báo được.
Ta nói, “Sao ngươi không hỏi ta cái gì?”
Hắn nói, “Ta hỏi ngươi làm gì? Trở về là tốt rồi”.
Ta nói, “Ngươi không sợ ta chạy theo người khác?”.
Hắn nói, “Mặc kệ thế nào, ngươi đã trở lại. Ta vẫn có ngươi”.
Ta nói, “Ngươi cảm thấy ta có ngu xuẩn không?”
Hắn nói, “Không ai được nói ngươi như vậy. Ngươi chỉ là khờ dại thôi”.
Ta rất muốn nói cho hắn chuyện về Thu Cúc, chính là sau rất nhiều lần suy nghĩ, ta vẫn không thể nói. Thu Cúc, nàng là người của ta, chẳng sợ nàng chỉ coi ta là một nha đầu điên rồ thích đánh tình mắng tiếu ở trên mạng.
Ta đã từng xem qua một câu chuyện, trong đó nói, dạng nữ nhân ngu ngốc nhất là vừa mất tiền tài lại mất cả thân xác. Ta cảm thấy không hẳn đúng. Đơn phương dâng hiến cảm tình mà vẫn không hề oán hận mới là ngu ngốc nhất.
Mất tiền tài còn có thể kiếm lại. Thân thể nhơ bẩn còn có thể thanh tẩy sạch sẽ. Duy chỉ có trả giá cảm tình, vô luận như thế nào cũng không thể thu hồi.
Ta thế nhưng còn không oán hận, việc này đối với một kẻ thù lâu nhớ dai như ta mà nói, thật là phi thường ít thấy.
Nhưng nói cho cùng, Thu Cúc không có trêu chọc ta, ngay từ đầu nàng đã nói nàng là Les, nàng thích nữ nhân, hơn nữa còn có một mm xinh đẹp. Sai chính là ta, tự dưng phát thần kinh, nghịch lửa bỏng tay mình. Vốn không phải là Les lại đi động tâm với một nữ nhân chỉ thích nữ nhân, không thể trách được người khác được.
Ta quyết định từ nay về sau không lên mạng nữa. Tuy trái tim đã bị tổn thương nhưng cuộc sống cứ không ngừng xoay vần, những mối quan hệ vẫn còn phải tiếp tục, vậy nên những gì còn áy náy, lăn tăn thì tốt nhất cứ đặt ở trong lòng.
Mỗi ngày đều nghĩ, hàng đêm cũng nghĩ, thương cảm lại chồng lên thương cảm. Cho nên khi hắn nhắc tới kết hôn một lần nữa, ta đáp ứng.
Hắn nói, “Bảo bối, chúng ta khi nào thì kết hôn?”
Ta nói, “Ta không thể cam đoan sẽ vĩnh viễn ở bên ngươi”.
Hắn nói, “Ngươi nguyện ý ở bao lâu thì ở, ta sẽ không cưỡng cầu”.
Ta nói, “Kỳ thật, ta không phải là một cô gái tốt cho lắm”.
Hắn nói, “Riêng ta cảm thấy tốt thì chính là tốt”
Ta nói, “Ta vẫn không thích làm việc nhà”
Hắn nói, “Ngươi nấu cơm ngon lắm”.
Ta liền cười, hắn cũng cười. Ta cảm thấy thực an tâm.
Bạn thân biết ta sẽ kết hôn liền thật cao hứng, gọi điện mời ta đi ăn cơm.
Gia đình bọn họ có ba người, nhìn vào thật hoan hỉ. Đứa bé còn đang tập tễnh học đi, tròn tròn phúng phính rất đáng yêu. Ba mẹ xoay quanh hắn, hết chạy bên này lại dỗ bên kia, làm sao còn kịp vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm được. Trẻ con là thiên sứ, trẻ con cũng là quỷ nhỏ, phải đến khi nhóc con ngủ im thin thít trong lòng mẹ thì đôi vợ chồng trẻ mới lau mồ hôi thở phào, bắt đầu ôn chuyện với ta.
Bọn hắn nói, “Ngươi xem lại mình đi, ngươi cũng không còn nhỏ, chúng ta đều lo lắng cho ngươi muốn rớt cả tim”.
Ta ngất, “Các ngươi rõ ràng là lo cho con mình kìa”.
Bọn hắn nói, “Nói đến con cái, ngươi định khi nào thì sinh?”
Ta ngất tiếp, “ Xin các ngài, ta vừa mới quyết định kết hôn thôi”.
Bọn hắn nói, “Dù sao cũng là chuyện chẳng sớm thì muộn”.
Ta nói, “Cứ đến đâu thì đến”.
Ăn xong bữa cơm ồn ào này, ta nghĩ, đây là thứ hạnh phúc như người ta vẫn nói phải không? Vì sao ta vẫn thấy đó không phải là điều ta thực sự mong muốn?. Bất quá sau này có thể ta sẽ thích, cuộc sống náo nhiệt vội vã như vậy mới là cuộc sống thật, một kẻ bình thường như ta có thể nào không thích, lại có thể nào thoát khỏi được đâu?. Hơn nữa bạn trai ta là người tốt như vậy, thật đáng để ta dựa vào.
Nhưng mọi thứ không có như ta nghĩ. Bởi vì có một ngày, khi đồng hồ gần chỉ đến ba giờ sáng, ta nhận được một cuộc điện thoại. Thu Cúc uống rượu. Nàng gọi cho ta, nói năng vô cùng lộn xộn.
Nàng nói, “Hiện tại ngươi tốt không? Đã trở thành phu nhân của người ta sao?”
Nàng nói, “Ta đang đi một mình ngoài đường, ta muốn uống rượu”.
Nàng nói, “Tĩnh Tĩnh, mỗi ngày ta đều nhớ tới ngươi”.
Nàng nói, “Tĩnh Tĩnh, ta hối hận”.
Nàng nói, “Tĩnh Tĩnh, ta không muốn nghĩ nữa”.
Nàng nói, “Tĩnh Tĩnh, ta vốn không có mm”.
Nàng nói, “Ta luôn ở một mình”.
Nàng nói, ‘Ta là Les. Ta yêu ngươi”.
Nàng còn nói. Nàng còn nói. Nàng còn nói.
Ta nói, “Shut up! Ngươi đi chết đi”.
Ta tắt điện thoại, phát hiện khuôn mặt mình đã nhòe nhoẹt nước mắt. Đúng vậy, ta chưa từng quên nàng, không có ngày nào mà ta không nhớ nàng. Một kẻ vô tâm như ta, thế nhưng đang khóc.
Hắn ôm quần áo đứng ở phía sau ta, nhìn ta không nói một câu.
Ta nói, “Thực xin lỗi”.
Hắn nói, “Ta không nghĩ tới, ta thực sự không nghĩ tới”.
Ta nói, “Ngươi mắng ta đi. Ngươi cũng có thể đánh ta”.
Hắn nói, “Ta không nghĩ tới, giữa hai người phụ nữ với nhau lại trở thành như vậy”.
Hắn nói, “Đúng vậy, ta xem qua tất cả tin nhắn của ngươi, lúc ngươi vẫn còn đang ở
Nghiễm Châu”.
Hắn nói, “Ta nghĩ rằng ngươi vẫn chỉ là đứa trẻ, không biết chính mình muốn cái gì”.
Hắn nói, “Cho nên khi ngươi trở lại, ta không hỏi ngươi, ta nghĩ ngươi đã thanh tỉnh”.
Hắn nói, “Nếu ta biết chuyện sẽ phát sinh như ngày hôm nay, thì lúc trước ta không bao giờ cho ngươi rời đi một mình”.
Ta nói, “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi”.
----
Lần thứ hai trong vòng ba tháng, ta đi Nghiễm Châu, lần này ta mang theo toàn bộ quần áo cùng vật phẩm của mình. Thu Cúc chờ ta ở đại sảnh sân bay, trông nàng bồn chồn thực mất tự nhiên. Một tên đại lưu manh trên Internet mà giờ đây lại có vẻ thẹn thùng kỳ lạ.
Ta đi đến trước mặt nàng, nói, “Giúp ta lấy hành lý”.
Nàng nói, “Hắn thế nào?”
Ta nói, “Hắn là một nam nhân rất tốt, lại dễ nhìn, hắn nói hắn sẽ không vì một cô gái mà thống khổ cả đời”.
Nàng nói, “Ta không thể. Nếu không phải người ta muốn, ta thà sống một mình cả cuộc đời. Hắn so với ta mạnh hơn nhiều”.
Ta nói, “Hắn quả thật so với ngươi mạnh hơn nhiều”.
Nàng cúi đầu cười, “Ta là kẻ xấu, nhưng ngươi lại chỉ thích ta”.
Ta đá nàng một cước, “Cái xe sắt vụn của ngươi đâu?”
Nàng cầm tay ta, nói, “Ta mang ngươi đi hóng gió”.
Ta nói, “Sau đó sao? Vui vẻ một đêm a?”
Nàng quay mặt lại, nhẹ giọng nói, “No, là forever”.
------------ End --------------
[1] Võng hữu: bạn quen trên mạng internet
[Qui luật: nam nhân tốt chỉ có: 1 là trong tiểu thuyết, 2 là có vợ, 3 là có bạn gái, 4 là gay – không đến lượt mình]
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top