chương 7->chương 15

CHƯƠNG 7

Nhà vệ sinh nam ở khu ký túc xá chỉ có một cái dùng chung, trong đó chia ra làm ba khu, gồm có phòng tắm, toilet và chỗ rửa tay. Trong phòng tắm có nhiều vòi sen không có vách ngăn. Tôi và Lục Phong vẫn thường chọn hai vòi cạnh nhau để vừa tắm vừa nói chuyện, nhưng vì gần đây hắn cứ thích giở trò vô vị, nên không khí giữa hai đứa có phần gượng gạo, trong lúc tắm so với hồi trước im lặng hơn nhiều lắm.
Trong phòng tắm lúc này không có ai, tôi chỉ lo gội đầu, Lục Phong đứng kế bên xả nước ào ào, đột nhiên xổ ra một câu, "Tiểu Thần, mông của cậu rất đầy đặn."
Tôi giật mình, xấu hổ quay lại, dùng khăn tắm lau hết bọt xà phòng trên mặt đi, né tránh tầm mắt của hắn, "Bớt đùa vô duyên đi."
Hắn vẫn chai lì nói tiếp, "Có ai nói là chân cậu rất đẹp không? Không chỉ dài còn rất thẳng."
"Tôi nói là dẹp kiểu bậy bạ đó đi mà."
"Cùng lắm thì cho cậu nói lại đấy." Hắn cười.
Tôi trộm liếc qua thân thể trần trụi của hắn, vội rũ mắt xuống, "Quên đi, tôi không hạ lưu bằng cậu."
Trong lòng có chút hoảng hốt, tôi vội vàng lau khô người qua quýt. Lục Phong đã mặc đồ tử tế xong đứng chờ, giả bộ thần không hay quỷ không biết, dùng ánh mắt gian tà quét qua quét lại trên người tôi.
Tôi mặc quần xong, ngẩng đầu lên trừng hắn, "Nhìn cái gì, lưu manh thủ đoạn vừa thôi!"
Hắn cười xấu xa, "Tôi chính là thích lưu manh thủ đoạn ấy, vậy thì sao?"
Chưa kịp trốn thì hắn đã xáp lại gần, dùng lực không nhẹ ác ôn nhéo ngực tôi một cái, tôi đau đến 'Á' lên một tiếng, "Làm gì vậy!"
"Sao vậy, giận à?" Hắn cười như không có gì, "Chỉ là đùa thôi mà, đừng có nhỏ mọn như vậy chứ."
"Đau quá, cậu giỡn nặng tay vừa thôi."
"Thật à?" Hắn vẫn tỏ vẻ như chuyện chẳng có gì, tiếp tục cười.
Buổi tối nằm trên giường, ngực đau đến không ngủ được, cởi áo ra thấy đầu ngực đã sưng lên, mơ hồ có chút máu. Sức mạnh của Lục Phong thật đáng sợ. Tôi không hiểu được sự thô bạo của hắn, càng khó tha thứ cho việc hắn đối với tôi hiện tại, giống như một tên playboy mà đùa giỡn cợt nhả.
Nhưng hắn là bạn tốt nhất của tôi, vì chuyện này mà sứt mẻ tình cảm, không khỏi có chút... chuyện bé xé ra to.
Lục Phong mỗi lúc mỗi càn quấy, trước mặt mọi người vẫn luôn động tay động chân, dường như lấy vẻ mặt hoảng hốt của tôi làm niềm vui.
Một buổi tối giờ tự học, tụi con trai tụm lại buôn chuyện với nhau, mà con trai với nhau dĩ nhiên đề tài chỉ có con gái, tám một hồi thì hết chuyện, bỗng một người nhìn Lục Phong nói, "Lục Phong, cậu có muốn 'làm thử' với bà xã mình cho bọn này rửa mắt không?"
'Bà xã' Lục Phong, ngoài tôi ra còn có ai.
Những người khác cười vang, tôi sa sầm nét mặt, nhìn Lục Phong ngồi ở mép giường bèn quay mặt đi soạn tập vở, vờ như không nghe thấy.
Nào ngờ hắn lại đáp ứng "Được", thật sự dùng chút lực ép tôi xuống, xoay người đè trên lưng tôi.
Âm thanh huýt sáo tán thưởng òa ra dội lên nóc nhà, Lục Phong dùng một tay khóa cứng hai tay tôi, tay còn lại không do dự gỡ bỏ nút áo.
"Lục Phong! Đừng quá trớn!" Tôi vừa quýnh quáng vừa tức giận.
Áo bị lột đi, sáu người kia vẫn phấn khởi reo hò liên tục, vẻ mặt Lục Phong cười như không cười, tay trên người tôi sờ soạng. Tôi không biết hắn định đùa đến bao giờ mới chịu dừng lại, dù không có khả năng thật sự đến mức kia, nhưng trước mặt mọi người bị đùa bỡn vô lực như vậy, tôi cắn chặt môi liều mạng vùng vẫy.
Bỗng dưng tay hắn tiến đến tháo dây nịt ra, mặt tôi trắng bệch, "Lục Phong! Quá đáng rồi!"
"Lục Phong, nhanh lên!"
"Đè nha, ha ha.."
Đám bạn ngây ngô kia hoàn toàn không biết đâu là giới hạn phải dừng.
"Lục Phong, tôi giận thật đấy." Tôi vô lực xuất đòn quyết định.
Hắn dường như bị mất trí, tay tiến vào trong quần, một phen nắm lấy.
Tôi như bị điện giật hét ầm lên, sức mạnh không biết từ đâu có giãy ra khỏi sự kìm chế của hắn, cho hắn một cái tát trời giáng.
"Khốn kiếp." Tôi run rẩy, nghiến răng nghiến lợi nói.
Đến lúc này mọi người mới nhận ra là đã đi quá xa.
Im lặng bao trùm, lát sau Tiểu Thượng mới lên tiếng hòa giải, "Tiểu Thần đừng khóc mà, Lục Phong chỉ hay đùa thôi."
Lục Phong ngơ ngác nhìn tôi, cuối cùng mới lộ ra một chút vẻ bất an.
"Đi đi." Tôi tức giận đẩy hắn ra, "Cút ngay đi."
"Tiểu Thần, tôi chỉ..."
"Chỉ là đùa thôi phải không? Vậy thì cút đi, đi tìm người khác mà đùa." Tôi quẹt nước mắt, nhặt lấy kính rơi xuống đất, rời khỏi giường hắn, "Phiền đại thiếu gia đây tùy tiện kiếm ai đó đùa giỡn cũng được, đừng mang tôi ra làm trò đùa."

CHƯƠNG 8

Sau đó tôi và Lục Phong không nói chuyện với nhau nữa.
Lục Phong, thứ đầu to mà óc trái nho, hai chữ xin lỗi còn không biết viết, sao có thể chịu xuống nước với tôi. Lúc vô tình chạm mặt nhau, vẻ mặt của hắn so với tôi còn có phần ương ngạnh hơn.
Liên tục vài ngày tôi nằm mơ thấy Lục Phong, tên ngốc tự cao tự đại ấy bỗng biến đổi 180 độ, trở nên dịu dàng đến độ chảy nước, kéo tay tôi mà nói, "Tiểu Thần, xin lỗi mà, tôi sai rồi, cậu đừng làm mặt lạnh với tôi nữa." Rồi tôi ôm lấy cổ hắn òa khóc lớn. Khóc đã đời, phát hiện ra chỉ có mình mình nằm trên chiếc giường đơn 80 cm, ló đầu xuống nhìn Lục Phong, thấy hắn vẫn đang thản nhiên ngủ.
Trình Diệc Thần, thật đúng là tự mơ mộng hão huyền.
Nhưng giấc mơ ấy cứ lặp đi lặp lại liên tục, hại tôi mỗi lần nhìn thấy cái mặt chuyên dẫm đạp lên dư luận mà sống, làm như chưa hề có gì xảy ra của Lục Phong, liền tự mắng mình yếu đuối.
"Tiểu Thần, đừng giận, tôi sai rồi."
Đã có kinh nghiệm, tôi đáp, "Đừng ồn, biết là mơ rồi."
Quả nhiên mở mắt ra liền tỉnh lại, trong lòng đương buồn bực, lại thấy Lục Phong đang ở mép giường cúi đầu nhìn tôi, khẽ cười, "Tỉnh rồi? Tiểu Thần, chúng mình huề nhau đi."
Tôi sụt sịt một tiếng, khóc rống, "Lục Phong, vừa rồi tôi mơ thấy cậu nói chuyện, tỉnh rồi sợ cậu không thèm để ý đến tôi nữa."
Lục Phong cười dịu dàng, vuốt tóc tôi, "Giờ đâu phải là mơ. Đừng khóc."
"Reng..."
Tôi mở bừng mắt, tim đập dồn dập.
Là tiếng chuông báo hiệu giờ thức. Tôi ngồi dậy, lau trán đã toát mồ hôi lạnh, mặt ngây ngốc, rồi mới yên lặng mặc quần áo tử tế, bò xuống giường.
Vô tình mà cố ý nhìn qua giường Lục Phong, bất ngờ thấy giường hắn trống không.
Tôi nghi hoặc một chốc, không kìm được hỏi, "Tối qua Lục Phong không về phòng à?"
Những người khác cũng vừa rời giường, lục tục cầm khăn với bàn chải đi rửa mặt. Tiểu Thượng đang đứng trước gương nặn mụn, trả lời bằng giọng vừa hâm mộ vừa đố kị, "Lục Phong ấy hả, cậu không biết gì sao? Gần đây bận quấn một em hoa khôi lớp trên, suốt ngày thấy tiếng chứ chả thấy hình, tối qua không biết đã đánh xe chở nàng đến chỗ nào vui vẻ rồi. Tên tiểu tử ấy, ra tay thật chớp nhoáng..."
Tôi ngơ ngác đứng đấy. Mới vài ngày thôi đã có bạn gái mới, tấn công chớp nhoáng, thật đúng là phong cách của hắn. Cũng chỉ có tôi đây, suốt ngày làm mọt sách thộn ngốc, mới bày đặt làm bạn tốt nóng ruột nóng gan vì hắn. Lục Phong như vậy mới là Lục Phong, căn bản đã mang tôi thành chuyện 'dĩ vãng rồi'. Dù sao hắn quen nhiều biết rộng, không như tôi chỉ có một, hai người bạn, nên mới coi như là bảo vật quý giá. Đã vậy còn mơ mộng thấy những chuyện như vậy, thật chết cười.
Tôi nghĩ tới lui, cười nhẹ bỏ đi.
"Cười gì thế?"
"Không có gì." Tôi khoát tay tươi cười.
Thật ra, chỉ mới thân nhau chưa đến nửa năm, cũng không phải điều gì quá to tát. Tôi cúi đầu tìm bàn chải kem đánh răng, trong lòng khẽ nhói lên vì đau khổ.
Buổi sáng, đến tận tiết bốn Lục Phong cũng chưa xuất hiện. Tôi cũng không buồn nghĩ xem người đó đang ở đâu hay làm gì nữa, toàn tâm toàn ý làm bài tập, chỉ trong giờ giải lao đã muốn xong hai bộ đề đại số, hiệu suất ưu việt đến độ tên ngồi cùng bàn há hốc mồm ra, "Tiểu Thần thật là pờ rồ. Tốc độ còn hơn cả super man..."
"Làm bài tốc độ rất quan trọng." Tôi dùng mặt nghiêm trang nói, "Đề bây giờ dài như vậy, không nhanh là không kịp đâu." "Hèn gì lần nào thi ngữ văn cậu cũng hơn tớ hai mươi điểm." Tên đó thì thào nói. Bình thường đề ngữ văn dài dòng và rắc rối, phải hai đứa chụm đầu lại giải thì mới nhanh, đại để chỉ có tôi là ngoại lệ.
Giờ nghỉ trưa vẫn còn trống, tôi cũng giải quyết xong một mớ đề, bắt đầu chuyển qua đếm cừu.
"403 Trình Diệc Thần, có điện thoại!" Chú ba trực ban dưới lầu rống lên.
"Xuống đây xuống đây." Nào giờ gọi điện đến trường chỉ có ông bố vừa khó tính vừa hung dữ của tôi, gọi gấp gáp thế này hơn phân nửa chẳng phải chuyện tốt lành gì.
"Bố!"
"Trình Diệc Thần?"
"..." Giọng nữ, đoán nhầm rồi.
"Em là bạn thân của Lục Phong?"
Tôi không biết trả lời sao, đành ậm ờ đại một tiếng.
"Thằng ngốc nhà chị tranh gái với người ta bị chém cho một nhát, chẳng biết còn sống không, em đi coi giùm chị nha."

CHƯƠNG 9

"Thằng ngốc nhà chị tranh gái với người ta bị chém cho một nhát, chẳng biết còn sống không, em đi coi giùm chị nha."
Phản ứng đầu tiên của tôi là chị này nói giỡn, "Chị, chị nói sao?"
"Lục Phong ấy mà, đánh nhau với người ta bị lãnh dao, giờ đang nằm đỡ trong tiệm cơm gần trường em, nó sợ bị ghi phạt nên không dám vô bệnh viện, cũng không dám về trường, chị bận không rảnh lo cho nó, thôi phiền em đến chăm sóc giùm nha. Mà nhớ là đừng cho cha chị biết đấy, không là ổng đánh nó què giò luôn, còn nữa..."
Tôi nhờ Tiểu Thượng buổi chiều điểm danh giùm, không kịp giải thích, cầm ví tiền vội vã chạy đi.
Tiệm cơm đó trước đây tôi và Lục Phong vẫn thường hay ghé mỗi khi có dịp vui gì, như tôi được điểm cao nhất, hay Lục Phong được cha cho tiền, liền tới đây gọi vài món ăn, một đứa uống bia, một đứa uống nước ngọt, ngồi suốt một buổi.
Cho nên ông chủ biết mặt tôi, vừa thấy liền gật đầu chào hỏi, "Lục Phong ở trên tầng hai, phòng số ba."
Tôi trấn tĩnh một chút, chắc mẩm Lục Phong cũng không bị nặng cho lắm, chưa đến mức máu me bê bết hấp hối sắp đi bán muối, không thì sao ông chủ này mặt còn tỉnh ruồi để cho xác chết nằm trương lên trong nhà mình.
Cửa không khóa, chỉ khép hờ. Tim tôi đập bình bịch, sợ hãi nghĩ đến dáng vẻ đẫm máu vô hồn của Lục Phong.
"...Lục Phong..." Đẩy cửa ra, tôi khẽ khàng kêu.
"Ừ?"
"..." Cái tên bị ăn một dao đáng lẽ mình phải đầy máu giống như sắp chầu ông bà ông vãi đến nơi, thế mà lại đang ngồi xếp bằng trên giường coi tivi.
"..." Tôi đang nghĩ, có nên bay lại lụi hắn một phát cho thành thật rồi cong mông chuồn khỏi đây không.
"Tiểu Thần?" Hắn nhìn thấy tôi, có chút ngạc nhiên.
Tôi tức đến nổi gân xanh, "Chị cậu nói cậu bị thương nên muốn tôi đến thăm, nhưng mà, nhìn cậu phơi phới thế này, hình như dao hơi bị cùn nhỉ?" Không chừng là mang cây bút máy nói thành con dao đi, mụ nội nó...
"Ừ thì, dao mà." Lục Phong cười cười, khoa tay múa chân nói, "Dài thế này này, mã tấu đó."
"Đừng có mà xạo quần!" Tôi lại nổi gân xanh.
Lục Phong rũ mắt xuống nói. "Không có xạo mà." Hắn xoay người cho tôi xem tay phải, thật sự là có quấn một lớp băng dày, bên trong tựa hồ còn chảy máu, "Chỉ là chưa ăn vào bụng thôi. Thằng lợn đó đánh lén phía sau, không kịp tránh, chỉ biết đưa tay ra đỡ."
Tôi hít vào chút khí lạnh, môi run run hỏi, "Thế, có sâu lắm không?"
"Không có gì, chưa phạm phải gân cốt." Hắn nhìn tay rồi lại nhìn gương mặt xanh lè của tôi, cười nói, "Đừng sợ, không nghiêm trọng lắm đâu, vài ngày nữa là lành rồi. Chỉ là giờ không về trường được. Cùng lắm là bị phạt, chứ làm lỗi nặng, ông già sẽ cho ra bã."
"Không việc gì là tốt rồi." Tôi bị hắn nhìn chăm chú có phần không tự nhiên, "Chỉ là... chị cậu đang lo cho cậu, nên bảo tôi đến xem giúp, cậu... không sao là được rồi."
"Chị của tôi ấy hả." Hắn hừ một tiếng, "Đúng là bà hai nhiều chuyện, chỉ nói là bị xước một đường trên tay thôi, chẳng biết dựng thành chuyện gì rồi... Tôi gọi điện bảo lẹ lẹ mang tiền đến đây thôi, đánh nhau làm hỏng hai cái máy của người ta, bồi thường không ít tiền, mẹ nó thật đúng bắt chẹt mà..."
"..." Trước kia khi cùng nhau một chỗ, đối với loại chuyện này tôi luôn lên giọng giáo huấn không dứt, nhưng hiện tại hai chữ cũng không moi ra nổi, "Vậy giờ cậu nghỉ ngơi cho khỏe đi... tôi sẽ thay cậu xin phép... chuyện kia..."
"Ừ?" Hắn nhướn một bên mày nhìn tôi.
"Tôi về đây." Nhớ đến buổi sáng đã hạ quyết tâm, tôi kiên quyết xoay người ra cửa.
"Tiểu Thần."
"..."
"Đã đến đây thì ngồi lại một chút đi. Sáu ngày rồi chúng ta không có nói chuyện với nhau."

CHƯƠNG 10


"Đã đến đây thì ngồi lại một chút đi. Sáu ngày rồi chúng ta không có nói chuyện với nhau."
...Hừ, coi như còn có chút lương tâm, còn nhớ được là sáu ngày.
Tôi chậm chạp lết tới, tìm một chỗ ngồi xuống.
Hắn vươn tay trái ôm lấy bả vai tôi kéo qua, "Ngồi xa vậy làm gì."
"Tay chắc đau lắm hả?" Không biết nói gì hơn.
"Không đến nỗi... giờ hết đau rồi."
"Dĩ nhiên rồi." Tôi lạnh lùng nói, "Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu mà. Người ta là hoa khôi lớp trên, vì nàng chịu một nhát cũng xứng chứ ha."
"Ừ, tôi cũng ngộ ra là chịu một dao này rất có lợi." Hắn thẳng te thừa nhận.
Tôi bực mình, quay đầu đi chỗ khác không nhìn hắn, "Sau này cẩn thận giùm chút đi. Bày đặt làm anh hùng cứu mỹ nhân, có ngày ngủm củ tỏi không hay."
Hắn cười lớn.
Tôi càng thêm cáu kỉnh, dứt khoát đứng lên, "Vậy thì để người đẹp đến chiếu cố cậu, tôi đi về."
"Tiểu Thần!" Hắn đột nhiên không nặng không nhẹ nói, "Cậu đang ghen phải không?"
"Ghen cái búa!" Tôi như bị giẫm phải đuôi, nhảy dựng lên xỉa mũi hắn, "Cậu quen ai thì can hệ gì đến ông nội tui! Mà tui cũng chẳng phải là gì của cậu hết!"
Hắn mỉm cười nhìn tôi, tay bất ngờ kéo tới, tôi không kịp đề phòng ngã trên đùi hắn.
"Lại lên cơn gì nữa?" Tôi rất xấu hổ, hắn thì lại khoác tay lên lưng tôi, "Tôi không phải con gái, đừng có động tay động chân."
"Tiểu Thần, tôi thực sự cảm thấy lần này bị thương rất đáng giá."
"Biết rồi, bớt si tình chút đi." Tôi thiếu nhẫn nại, "Xê ra, đừng có sát rạt lại đây."
"Nếu tôi không bị vậy, cậu sẽ không đến gặp tôi, đúng không?"
Tôi thừ người một chút mới hiểu được ý của hắn, trên mặt có điểm nóng, "Tốt xấu gì cũng là bạn bè với nhau, cậu mà đi bán muối tôi nhất định sẽ phúng điếu cho."
"Nè... đừng có làm vẻ mặt đó, tôi sẽ muốn hôn đấy."
"Đúng là đồ dê xồm, thiếu gái là không được." Tôi đập lên bàn tay mò mẫm của hắn, "Buông ra, để con trai ngồi trên đùi không thấy cấn à."
Tên vô liêm sỉ mặt dày này vẫn liều chết không buông, hơi thở ấm áp của hắn vờn trên đỉnh đầu. Chẳng hiểu vì sao cả người tôi cứng đơ lại, cũng không dám ngẩng mặt lên.
"Tiểu Thần, nhìn lên này, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
"Hở?" Tôi vô thức ngẩng đầu lên.
Trước mắt nhoáng một cái, hai mảnh mềm mại không rõ nghĩa đã mạnh mẽ dán vào.
Trong đầu bất giác trống rỗng.
Hắn đỡ lấy phía sau đầu tôi, hôn môi nghiền ngẫm trong thoáng chốc, đầu lưỡi đã tách hàm răng của tôi mà đi vào. Tôi từ kinh ngạc chuyển sang tỉnh táo đôi chút, theo bản năng kháng cự lại, nhưng không đủ sức khép chặt được, cuối cùng bị hắn hoàn toàn mở ra. Đầu lưỡi quấn lấy nhau khiến bao nhiêu khí lực đều bốc hơi, chỉ có thể vô lực tựa vào ngực hắn khẽ run lên. Lưỡi Lục Phong ấm áp nhưng lại mạnh mẽ trấn áp, tiếp tục nặng nhẹ cuốn mút đến độ lưỡi tôi cũng ê ẩm theo. Càng hôn nồng nhiệt thì càng không thở được, ngực thắt lại vì thiếu dưỡng khí. Lục Phong đột nhiên buông ra, vỗ lên gương mặt đã tím ngắt của tôi, "Tên ngốc này, mau thở coi!" Tôi mới hít từng hơi một, run run.
"Đồ ngốc xít này, khi hôn có ai cấm thở không hả!!!"
Tôi thở hổn hển, tim từ từ bình ổn lại, "Lục Phong, không... không được..."
"Ừ?" Hắn nâng mặt tôi lên, nhìn chăm chú.
"Không được..." Tôi lắp bắp, "Như vậy không đúng... tôi là con trai... thế là không được..."
"Suỵt..." Lục Phong điểm ngón tay ngay miệng tôi, tỏ ý im lặng.
Tôi ngậm miệng, nơm nớp lo lắng nhìn hắn.
"Tôi thích cậu." Từ ánh mắt đến ngữ điệu, đều chân thật đến mê hoặc lòng người.
"Nhưng mà..."
Tôi vừa mở miệng, đã bị hắn đoạt lấy ngôn từ.
Lần này cả một động tác chống cự nho nhỏ cũng không kịp làm, bị hắn xuống tay chặn trước mất rồi.
Lục Phong nói, bao giờ nghĩ thông suốt hãy đến gặp tôi.
Tôi chính là chưa nghĩ thông suốt, nên vẫn không đi tìm hắn. Tuyệt đối không phải là trốn tránh, về điểm này các bạn độc giả phải nhất quyết tin tưởng tôi.
Hiệu suất làm bài cùng trình độ đều tuột dốc không phanh, hôm qua còn cư nhiên đọc sai đề Anh văn làm sai năm chỗ, trong khi trước giờ môn này luôn đạt điểm cao. Tôi bị đả kích nặng nề, ngơ ngơ ngáo ngáo ngồi xuống tự vấn xem rốt cuộc căn nguyên nằm ở chỗ nào? Ngủ không đủ giấc ảnh hưởng trí nhớ? Cảm xúc thất thường làm giảm sức phán đoán? Hay là môi trường ô nhiễm dẫn đến đại não thiếu dưỡng khí?
Chỉ là, cùng người kia tuyệt đối không liên quan, không liên quan.
"Lục Phong, cậu về rồi à." Hành lang ngoài cửa có tiếng người rôm rả chào hỏi.
Tôi quả thực hồn xiêu phách lạc, lý trí trôi vèo lên mây, chỉ muốn tìm một chỗ mà chui vào. Tủ quần áo? Thùng đồ? Ngăn kéo?
Đang suy nghĩ miên man tán loạn, cánh cửa 'cạch' bị đẩy ra. Tôi lập tức hiện nguyên hình giả bộ an vị làm bài tập.
"Tiểu Thần, tôi về rồi." Giọng hắn pha lẫn vui mừng.
"À, ừ." Tôi làm bộ dí mặt vào giấy, viết bậy viết bạ mấy nét gì đó, ra chiều bận tối mặt tối mũi không rảnh ngẩng đầu lên nhìn hắn.
"Hình như cậu đang bận làm bài?"
"Ừ, đúng rồi."
"Vậy tôi không làm phiền nữa."
"Ừ, tốt." Tôi lén thở phào.
"Tiểu Thần, cậu cầm sách ngược rồi kìa."
"Hả?" Tôi theo phản xạ lập tức xoay cuốn sách lại. Rồi lại nhìn, ngược... đâu có ngược.
Nét cười trên mặt Lục Phong biến mất, hắn buông cặp sách, ngồi xuống mép giường, "Qua đây."
Tôi cắn môi bước qua.
"Ngồi xuống."
Tôi ngoan ngoãn nghe theo khẩu lệnh của hắn.
Tay chân theo quán tính gác lên vai tôi, tôi sợ hãi co đầu rụt cổ.
"Sợ à?"
Tôi hãi đến mức lắc đầu nguầy nguậy.
Lục Phong nhíu mày, chỉnh cho mặt hai đứa đối diện nhau. "Đây này, nhìn tôi này. Tôi hỏi, cậu chỉ việc trả lời có hoặc không là được rồi."
Tôi mở to mắt ra thành thật nhìn hắn, động một chút cũng không dám.
"Chuyện hôm ấy, cậu có cảm thấy kinh tởm?"
Tôi lắc đầu.
"Chúng ta không ở gần nhau cảm thấy không vui?" Gật đầu.
"Tôi có bạn gái cậu vui lắm không?" Lắc đầu.
"Tôi bị thương cậu rất lo lắng?" Gật đầu.
"Cậu thích chúng ta thân thiết với nhau, đúng không?" Gật đầu.
"Chẳng những thế mà còn là thích nhất thích nhất, đúng không?" Gật đầu.
Hắn lộ ra vẻ hài lòng, vẻ mặt trở nên mềm mỏng. "Mà, lúc hôn nhau, có phải rất dễ chịu?"
Tôi đỏ mặt cứng đờ.
"Thành thật nào."
Thật lâu mới chịu cúi thấp đầu coi như gật.
"Như vậy... cậu cũng thích tôi rồi phải không?"
Vô cùng bối rối, cuối cùng quyết tâm gật gật.
"Vậy là tốt rồi."
"Lục Phong." Tôi khó khăn mở miệng, "Tôi là con trai."
"Vớ vẩn, ai mà không biết."
"Con trai thích con trai... chính là... biến thái."
"Ý cậu là tôi biến thái?"
"Không, không..." Tôi líu lưỡi ngốc nghếch nói, "Cậu tốt lắm, nhưng nếu cùng là con trai thì..."
"Không cần nói nhiều nói dai nói dở." Hắn mất kiên nhẫn bóp cằm tôi, "Chúng ta tình ý mặn nồng, ở cạnh nhau là tốt rồi, lo chi nhiều chuyện bao đồng vậy."
"Này, ai với cậu tình ý mặn nồng!?" Làm ơn đừng có tùy tiện chém gió được không.
Hắn không khách khí cúi xuống tìm môi tôi.
"Ê, đừng..."
"Tôi chỉ thích mỗi cậu thôi, có gì sai chứ?" Môi thốt chốc chuyển sang tai, hắn khẽ thì thầm.
Vốn dĩ không có chỗ nào sai cả, nên rốt cuộc cũng không đẩy hắn ra.

CHƯƠNG 11

Vứt phăng cái gọi là luân lý đạo đức đi, tôi và Lục Phong kề cận nhau quả thực hạnh phúc.
Sự bài xích tình yêu đồng tính không thể mãnh liệt bằng lực hấp dẫn của hắn đối với tôi. Trong màn đêm đen đặc như đồng lõa, cùng nhau lén lút ôm hôn kịch liệt, đèn tắt đi liền ẩn sâu bên trong giường hắn đè nén những âm thanh âu yếm. Yêu đương vụng trộm là thứ tình thú không thể ngăn chặn, dù là trước mắt mọi người, giữa ánh mắt giao nhau luôn có tia lửa bập bùng.
Nghỉ hè hai tháng dài ròng rã, cảm giác nhớ nhung mãnh liệt của tôi đối với Lục Phong trở nên khác thường, cơ hồ mỗi tối đều nằm mộng thấy hắn, mộng thấy... Không nói ra thì hơn, nói ra thì thật đúng tự bôi tro vào mặt mình.
Kết quả của sự hưng phấn quá độ, là có hôm nửa đêm tỉnh dậy, thấy ra giường đã ướt một mảnh.
Tôi dậy thì muộn, loại chuyện này chưa từng phát sinh qua. Tuy rất rõ đây là cái gì, nhưng trong mộng luôn dây dưa với cái tên Lục Phong kia, vẫn cảm thấy khổ não không chịu được.
Buổi tối hôm sau, như thường lệ Lục Phong gọi điện đến nhà tôi, tôi mới thành thật thố lộ cho hắn biết. Cái tên sớm đã trưởng thành động dục kia nghe xong chỉ phì cười, cười đến mức thẹn quá hóa quê, "Cười cái con khỉ, còn không phải do cậu không chịu ngủ cho đàng hoàng mà chạy vào mộng tôi phá rối, còn đối với tôi..."
"Đối với cậu làm sao?"
"... Còn làm sao nữa, cậu, cậu ngoài mấy trò thủ đoạn ra thì còn có thể làm gì!?" Tôi thở phừng phừng nói.
"Vâng, tôi thì lúc nào không thủ đoạn." Hắn cười gian một tiếng, bỗng chốc âm thanh có hơi khàn khàn, "Tiểu Thần, tôi hiện tại rất muốn cậu."
Da mặt dày đến đâu cũng không tránh đỏ lên, "...Đàng hoàng lại coi, không tôi gọi cảnh sát."
"Bé ngoan, cho ôm một chút thôi."
"Được rồi, cho cậu ôm đấy." Nói miệng nên bày đặt tỏ vẻ hào phóng một chút.
"Tôi đang chạm vào thắt lưng của cậu nè... ừm, chỗ đó hình như hơi gầy một chút..."
Biết hắn ăn nói bậy bạ tùy tiện, nhưng nào ngờ lưng lại thật sự có cảm giác. "...Hè rồi, mà vẫn còn gầy quá thôi."
"Giờ muốn vuốt mặt ha, mặt cũng thật gầy... môi nữa... này, đừng cắn môi lại, nhả răng ra, để ngón tay vào..."
Tôi câm như hến lắng nghe, tim bắt đầu không ổn rồi.
"Tôi muốn... hôn cậu."
Tôi khẽ run lên.
Bất tri bất giác đem tay phải đặt lên người, tưởng tượng đó là bàn tay to lớn ấm áp của Lục Phong, vỗ về phần thân thể của mình như lời thì thầm của hắn, miết cho đến phần ở giữa hai chân.
.........
"Thoải mái không?"
Tôi thở gấp nhìn chất lỏng màu trắng trong tay mình, trong lòng ngọt ngào pha lẫn xấu hổ.
"Ngượng như vậy... là lần đầu tiên sao?"
"Ừm." Mặt lại đỏ.
Lục Phong yên lặng trong chốc lát, hơi thở cũng trở nên nặng nề, tôi cắn chặt môi bấu lấy điện thoại, đoán rằng hắn cũng đang làm loại chuyện như mình vừa rồi, trong lòng một trận kích động không thôi.
Đợi cho hắn thở dốc rồi bình tĩnh trở lại, tôi bèn phản kích, "Thoải mái không?"
Hắn cười phào, "Thoải mái, cùng Tiểu Thần làm, dĩ nhiên thoải mái."
"Đồ không biết xấu hổ." Được voi lại đòi hai Bà Trưng.
Cười nhẹ một chốc, Lục Phong đột nhiên thốt ra, "Trình Diệc Thần, tôi yêu cậu."
Chỉ nhiều năm sau đấy tôi mới hiểu sâu sắc rằng, lần mà Lục Phong gọi cả tên họ tôi ra, chẳng chút dịu dàng mà thổ lộ ấy, so với nghìn vạn lời ngon tiếng ngọt, có bao nhiêu là quý giá.
Mùa hè năm ấy tôi đi qua tuổi mười bốn, nhìn lại quãng đường trước đó không khác gì tờ giấy trắng, từng dấu vết in lại, đều là do một tay Lục Phong khắc ghi.

CHƯƠNG 12


Trước khai giảng hai ngày tôi lại quay về trường (Diệc Thần đối với người anh trọng sắc, à nhầm, trọng bạn khinh em đã ra chiều tuyệt vọng). Lục Phong chẳng biết đã đi đến nơi nào phơi nắng mà nước da cháy đen như than củi, so với tôi không ló một bước ra khỏi nhà, lại trắng nhách chẳng khác gì con gà luộc. Lục Phong đối với nước da mới của mình tỏ ra rất tự hào, "Tốn bộn tiền ra Ha Oai phơi nắng mới được vậy, cậu dám không thích?"
Tôi cười mát. Có điều Lục Phong như thế đúng chỉ càng thêm đẹp trai chói lóa phong độ ngời ngời, đẹp đến mức người ta không kìm được mà nhân lúc hắn không chú ý, nuốt nước bọt ừng ực.
"Đầu tiên cho cậu kiểm nghiệm thử độ chắc khỏe của cánh tay." Lục Phong khoe bắp tay tráng kiện ra, "Cái này là hàng only cho cậu nhé."
Tôi xì một tiếng khi dễ, "Y như cây tăm, đừng có tỏ ra nguy hiểm."
Nhưng rất nhanh sau đó tôi đã khốn khổ nếm thử mùi vị bị 'cây tăm' dễ dàng nhấc lên ném xuống giường. Nhác thấy hắn sắp biến thành sắc lang vồ lấy mình hôn, tôi bèn la to cứu mạng.
Lục Phong vui vẻ, "Kêu cứu mạng thì trước tiên phải thả cổ người ta ra chứ, ôm chặt thế làm gì."
"Phắng đi!" Bị lộ tẩy, quê độ gấp n lần.
Hai ngày ở chung với nhau, đóng cửa ký túc xá lại, cả hai không e dè gì mà thân mật với nhau. Nghiêm túc mà nói thì trong giai đoạn đó chúng tôi vẫn còn tương đối ngây thơ, chỉ dừng ở mức hôn môi quấn quýt nhau, kể cả dùng tay làm cũng chưa tiến tới. Suy nghĩ của Lục Phong tôi vẫn chưa thực sự nắm được, bản thân mình, chỉ nghĩ rằng loại chuyện sâu xa kia ở độ tuổi này hãy còn sớm lắm. Mấy bước cuối cùng ấy... nghĩ thôi đã thấy rét.
Cả hai ở trần ôm nhau trên giường tán gẫu, thỉnh thoảng hôn nhau. Trong mắt tôi lúc này chẳng ai có thể sánh bằng Lục Phong. Tôi cảm nhận được một người manly như vậy, nữ không thích, lại đi thích một thằng con trai gầy tong teo lại khô khan, trước sau đều bình thường đến không thể bình thường hơn như tôi, so với chuyện mẹ tôi nấu đồ dễ ăn còn khó tin hơn. Rồi lại hào hứng đối với hắn giở trò dê, rờ rẫm phần ngực rắn chắc mà tôi hâm mộ chết đi được.
"Sờ xong chưa? Tổng cộng 300 đồng, cám ơn."
"Đồ lợi dụng a."
"Vì cậu là khách VIP nên mới bớt cho, đừng có mà lăn tăn."
"Khách hàng thân thiết thì phải có ưu đãi chớ, mua một tặng một nha." Tôi cười hê hê, càng hăng hái rờ.
Lục Phong bắt lấy tay tôi, tỏ vẻ thiệt tình, "Còn sờ xuống nữa, đừng trách tôi giở trò thủ đoạn à."
"Này, chẳng lẽ nãy giờ không phải sao?"
Lục Phong cắn răng cười, "Tốt, vậy tôi sẽ cho cậu biết một chút cái gọi là thủ đoạn."
Hắn vươn tay ôm lấy eo tôi một chút, liền thành ra... tôi trên hắn dưới.
Tôi cười ha ha, "Thì ra thủ đoạn chính là bị đè ở bên dưới ha."
Lục Phong vít đầu tôi xuống áp chặt lấy, ngăn chặn thành công tiếng cười ngạo nghễ của tôi. Nằm sấp trên người hắn, cảm nhận được trái tim đầy sức sống của hắn đang kề cận, mạnh mẽ đập khiến chính tim mình cũng nhanh chóng đập dồn theo. Nghĩ đến hắn vì tôi mà kích động như thế, bản thân bất giác trở nên căng thẳng đến run rẩy.Môi lưỡi vấn vít lấy nhau, tay hắn cũng cùng lúc mà chậm rãi trượt từ thắt lưng xuống, cách một lớp vải mà vuốt ve phần mông.
Tôi run nhẹ, cảm nhận được khối lửa nóng của hắn bên dưới bụng mình đang ngạnh lên, cơ thể theo bản năng mà căng ra.
Tay hắn tiến vào trong khiến tôi thở mạnh. Lớp quần bên ngoài bị kéo xuống, kế đó là quần lót. Tôi ôm chặt lấy hắn, không dám lộn xộn. Căn bản đây là lần đầu tiên lõa thể trước đối phương, da thịt trần trụi kề sát, tựa như trong người sản sinh một luồng nhiệt điện chạy loạn. Lục Phong ôm riết lấy tôi, phần hạ thể căng cứng của cả hai kịch liệt ma sát, hai tay đặt trên eo thô lỗ phóng túng mà xoa nắn vỗ về. Vốn đang ở trạng thái căng thẳng đến thế, vậy mà chỉ cần tay chân đơn thuần dây dưa với nhau đã đủ đưa hắn thoải mái lên đến cao trào.
Trên bụng hắn là vệt ẩm ướt dính dấp, cả hai vẫn ôm lấy nhau, có phần ngượng ngùng. Một lúc lâu sau, Lục Phong xoay tôi lại, để tôi dựa lưng vào ngực hắn, tay tiến đến phía trước của tôi dỗ dành.
Lục Phong là người yêu đầu tiên trong đời tôi, kỹ thuật ra sao thì không cần bàn cãi. Nhưng hắn thật sự có thể dễ dàng kích tôi ngẩng cao đầu, chẳng mấy chốc đã hạ súng đầu hàng.
"Chịu đựng đúng kém quá đi." Hắn cười xấu xa, "May mà tôi làm công, không thì cậu sao đủ thỏa mãn tôi hả."
"Tôi sợ cậu mỏi tay nên mới nhanh ra thôi, đừng có mà tưởng bở." Tôi cứng miệng.
"Thấy thế nào?"
"Thế nào là thế nào?"
"So với tự xử có hơn không?"
"..." Tôi đỏ mặt, "Hơn xíu xiu."
"Ha ha." Hắn cười đắc ý, ôm lấy lưng tôi.
"Này..."
"Gì?"
"Sao cậu lại...!?"
Hắn cũng hơi xấu hổ, "Ôm bà xã của mình, dĩ nhiên phải có phản ứng rồi."
"... Tôi giúp cậu nhé."
"Không cần." Hắn giả bộ ung dung, "Nhỡ đâu lỡ tay lỡ chân mà bẻ gãy giáo của tôi thì toi."
"Tôi bẻ ngay bây giờ đấy!" Tôi hung hăng nắm lấy, dù đã chuẩn bị tâm lý, thứ nóng rực thô ráp kia vẫn khiến tôi nổi da gà toàn thân.
"Đau thì nói nha." Tôi không đủ tự tin nhắc chừng, rồi mới bắt đầu động thủ.
Đang ra sức, thì Lục Phong cười nói, "Lạy cậu, làm ơn đừng mang cái mặt lúc ăn khoai tây chiên ở KFC mà làm việc này được không."
"Im ngay!" Tôi hung hăng, "Tôi đang giúp cậu hưởng thụ! Ở đó mà lắm chuyện!"
Tôi biết, dùng cái sự nghiêm túc như đang giải đề hóa này thật không ăn với bầu không khí hiện tại chút nào. Nhưng mà, yêu một người... chính là mong muốn người đó được hạnh phúc, là một sự nghiêm túc chân thành.
Lục Phong ngưng cười, cúi đầu nhìn tôi ngốc nghếch lấy lòng hắn. Thời điểm vật kia trướng đại, hắn nâng cằm tôi lên áp môi hôn, đầu lưỡi bị đoạt lấy khiến đại não phút chốc rã thành bùn nhão.
"Đừng ngừng tay." Hắn miết môi tôi nhỏ giọng. Tôi "ừm" một tiếng, tiếp tục động tác vụng về. Công phu của tôi thật đúng dở ẹc không chịu được, hơn nữa cứ ra sức mà cắn mà hôn như thế, độ mạnh yếu căn bản không khống chế được. Nhưng mà hắn vẫn hưng phấn đến cực điểm, biến toàn thân cả hai chỉ toàn ấy và ấy.
Lục Phong dùng khăn mềm lau sạch cho tôi, rồi mới ôm siết lấy.
"Tiểu Thần, cậu có yêu tôi không?"
Tôi cật lực gật đầu.
"Chúng ta thật hạnh phúc, đúng không?"
Tôi lại gật gật.
"Vĩnh viễn ở bên nhau, được không?"
Tôi sống chết gật đầu.
Rõ ràng là thời khắc hạnh phúc nhường ấy, vậy mà khi tôi áp mặt lên ngực hắn, lại khóc hụ hụ đến thê thảm.
Không thể nào nói cho rõ ràng được.
Có đôi khi, bất hạnh giống như cánh chim sải rộng trên trời cao, dù rằng xa xôi, nhưng vẫn để lại cái bóng vô cùng rõ ràng và chân thật.

CHƯƠNG 13

Cùng với Lục Phong cho đến hiện tại, 'đẳng cấp và phong độ' giữa hai đứa ngày càng có chênh lệch lớn. Mỗi lần thứ hạng đưa ra, nhìn cái khoảng cách tôi 'đỉnh' hắn 'đáy' như vậy, tôi có phần hả hê cười vui sướng khi có kẻ bị tuột hạng. Lục Phong chỉ ngượng ngùng, "Còn không phải do cậu hút hết tinh khí của tôi à!"
...Thật đúng mặt dày vô sỉ.
Chủ nhiệm thấy chúng tôi chơi thân với nhau, cố ý lui tới nói chuyện hai lần, đại ý tổng kết được hai điểm. Một, tôi phải cố gắng duy trì thành tích không được lơ là, không được để Lục Phong lôi kéo thành đôi bạn cùng lùi. Hai, bạn bè thì phải giúp đỡ lẫn nhau, học tốt thì phải giúp cho bạn còn yếu kém cùng nhau tiến lên.
Thế là trên danh nghĩa kèm cặp cho nhau, chúng tôi có thể ngang nhiên ở gần nhau, giấy bên giấy bàn sát bên bàn, còn thiếu mỗi tay chép chung phao thành đôi tri kỷ (đồng chí!!)[1] mà thôi.
"Cái gì mà có dòng máu của Mẽo hả, tiếng Anh như sh*t thế này!??"
"Biết nói đâu có nghĩa là biết viết." Hắn bực tức chật vật đánh dấu chéo vô cuốn sách trắc nghiệm, "Đề bài kiểu này đến mẹ tôi cũng chưa chắc làm ra nữa là, cậu nhìn cái đề này nè, căn bản là đang đánh đố. Thử tìm đại một người Trung Quốc nào mà hỏi giữa "giao đại" với 'giao đãi'[2] khác nhau chỗ nào xem, thử coi hắn biết không??"
Cái loại chuyên chém gió với đánh trống lảng này bản lĩnh thật cao cường. Hai ba câu đã khiến tôi quên hết trời đất, tám với nhau nửa ngày trời mới nhớ ra chức trách của mình.
Thật sự hết cách, "Lục Phong, thầy đến là để giúp con cải tà quy chánh."
Không biết hắn lại nghĩ chuyện đen tối gì mà cười gian đáp, "Vậy giúp đi."
Thực tế đã lâu rồi chúng tôi không có đụng chạm gì. Trong phòng nhiều tai mắt nên chẳng dám làm liều, cùng lắm là thừa lúc đang 'bổ túc văn hóa' cho hắn, mới đem tay giấu dưới gầm bàn đan chặt lấy nhau. Bàn tay của đối phương vốn rất thân thuộc, hắn cầm lấy tay tôi cẩn thận mà dịu dàng vuốt ve từ lòng bàn tay đến các ngón tay, cách thức âu yếm thân mật bí ẩn đó, sau khi thành thói quen, không cách nào từ bỏ được.
Nhịn đói đã lâu, trong ánh mắt tên kia bắt đầu thấy dấu hiệu sắp chịu hết nổi việc ăn kiêng. Có lần tôi đi theo tổ nhận bộ đề bài tập, hắn từ phòng giáo vụ đi ra, tuy vừa chịu phạt nhưng vẫn tỏ vẻ bình chân như vại, đâm đầu về hướng tôi. Lúc đó vừa tới giờ tự học, hành lang bên ngoài vắng vẻ, tên không biết sống chết kia ngang nhiên chụp lấy tôi mà cưỡng hôn.
Kết quả sau đó, hai đứa chả ra thể thống gì, bò xổm trên đất nửa ngày kiếm cho đủ bộ đề, vậy mà vẫn thiếu mất ba tờ.
Sáng sớm thứ bảy, tôi theo thường lệ thức dậy, làm việc đúng đồng hồ sinh học, đang ngồi trước giường Lục Phong mang giầy vào thì hắn bất ngờ ôm lấy thắt lưng từ phía sau. Tôi giật mình một chút, không dám manh động, chỉ chụp tay hắn ngầm bảo không được lộn xộn, đã có người dậy rồi.
Lục Phong càng siết chặt tay, "Đừng ra ngoài đọc sách, chúng ta ở lại ký túc xá đi."
"Không phải Tiểu Bàn cả ngày làm ổ ở đây sao?" Tôi bất đắc dĩ nói, "Trước mặt cậu ta có thể làm nên cơm cháo gì?""Tiểu Thần, đến nhà tôi được không?"
"A? Muốn dắt tôi ra mắt nhạc phụ nhạc mẫu à?"
Ngữ văn của hắn dốt đặc cán mai đến mức không phân biệt được nhạc phụ nhạc mẫu[3] với bố chồng mẹ chồng.
"Không phải... Bố tôi đi Mỹ rồi, nhà không có ai hết."
Ngụ ý trong câu nói kia khiến tôi đỏ mặt, nhưng sức hấp dẫn từ việc chỉ có hai đứa ở riêng với nhau đủ áp đảo hết thảy. Tôi lấy giáo trình cùng sách ra khỏi túi, chỉ mang theo cái túi rỗng đi để che mắt mọi người, còn hắn chỉ việc nhét tiền cùng chìa khóa vào quần, hai tay trống không nghênh ngang đi ra cửa.
Nhà Lục Phong cách trường học chỉ khoảng một giờ rưỡi đi tàu ngầm. Vậy tính ra, từ đây cho đến 11h giới nghiêm ngày mai, chúng tôi vẫn còn hơn ba mươi mấy tiếng tự do.
Ba mươi mấy tiếng căn bản là không đủ, từng giây từng phút đều không thể lãng phí. Cửa còn chưa kịp đóng sát đã bổ nhào dính chặt lấy, kết quả của việc hấp tấp là răng đập cộp vào nhau đến đau. "Á", tôi lấy tay bụm miệng đang tê tái, cảm thấy có chút ngượng ngùng.
"Không được, lại lần nữa."
Tôi còn chưa kịp cười đã bị dùng sức hôn. Ấy, cắn như vậy... quá mạnh rồi, rách môi mất... nè nè, không cần phải mút... không xong, bắt đầu thấy choáng váng rồi...
"Vào phòng tôi nhé." Lục Phong thở hổn hển khàn giọng nói, có điểm khẩn cấp.
"Chi?"
"Không có gì... là tham quan, tham quan ấy mà."
Ban đầu đích thực là tham quan, nhưng tham quan quái gì mà phút chốc đã lôi nhau lên giường.
"Đồ con heo, đừng có đè cả người lên người ta như thế... Á, cậu không được chặn hết không khí như thế, không thở được..."
"Không sao, hô hấp nhân tạo là xong ngay ấy mà."
...
"Không được, buông tay ra, a-"
"Làm tiếp nha, nha?"
"Này, là người thì phải nghỉ ngơi chứ. Sao có thể huỳnh huỵch mãi được?"
"Tôi có thể mà..."
"...Nhưng mà tôi đói bụng rồi."
"Vậy thì kêu đồ ăn. Ăn xong làm tiếp."
"..."
Vứt bà cái sĩ diện con trai đi, tôi phải thừa nhận là về thể lực tinh lực hay dục vọng đều không thể bì được với cái tên long tinh hổ mãnh đang ở thời kì dậy thì, đòi hỏi hơn người này.
"Nghỉ chơi." Tôi mềm nhũn nửa người nằm bẹp dúm trên tấm nệm lông ngỗng.
"Cậu cũng thật vô dụng quá đi." Hắn chăm chú nhìn gương mặt xám xịt của tôi, "Cơm chiều được ăn miễn phí đó nha."
"Tôi là thành phần trí thức cao cấp, lao động trí óc là chính, không phù hợp với lao động chân tay nặng nề."
"Lao động nặng nề? Cái đó của tôi... nặng lắm à?"
"Hạ lưu bại hoại cũng vừa vừa thôi... này, đừng có rộn nữa... mệt chết được."
"Một lần này nữa thôi."
Tôi bác ngay, "Tự xử đi! Tay muốn xụi rồi! Còn làm nữa là mai mốt chỉ có thể dùng chân viết chữ thôi!"
"Đau tay hở? Tội nghiệp quá đi ~" Còn bày đặt giả bộ xạo sự, do ai làm hại chứ.
Hắn luồn tay dưới chăn thành thạo cầm lấy tay tôi xoa bóp, vì thoải mái nên nhất thời quên chỉnh hắn một trận thôi rồi.
"Tiểu Thần."
"Ừm?" Bàn tay, cổ tay, cánh tay... ậy, đúng rồi, mạnh hơn tý nữa... tôi cứ thế thả lỏng toàn thân chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
"Tôi muốn cậu."
"Đâu phải chưa từng làm qua?" Tôi mơ hồ nói, "Sao tự nhiên rào đón dữ vậy?"
"Không phải như trước đó." Hắn nở nụ cười, "Tôi muốn vào trong cậu."
"..." Tôi mở một mắt mờ mịt ngẩn người ra, "Vào trong... là thế nào?"
Tôi đã nghĩ, tối đa chỉ đến mức dùng miệng thôi.


[1] Nhại theo bài Đồng Chí của bác Chính Hữu =)) (amen~)
[2] Cả hai đều có nghĩa là kết bạn.
[3] Nhạc phụ nhạc mẫu là bố vợ mẹ vợ :")~

CHƯƠNG 14

"Không phải như trước đó." Hắn nở nụ cười. "Tôi muốn vào trong cậu."
"..." Tôi mở một mắt mờ mịt ngẩn người ra, "Vào trong... là thế nào?"
Tôi đã nghĩ, tối đa chỉ đến mức dùng miệng thôi.
"Tôi dạy cậu là được rồi." Khi mà Lục Phong muốn mê hoặc một ai đó sẽ vô cùng tận tình dốc sức, kỹ thuật hôn không thể tốt hơn.
Tôi đại khái bị ép đến mức không có thời gian suy xét, từ nơi chốn chưa từng có người chạm tới thình lình truyền đến cơn đau đớn.
"Đau!" Tôi không được chuẩn bị, hoảng sợ giẫy mạnh, "Cái gì vậy? Đau quá... mau lấy ra!"
"Đừng sợ." Hắn cười mê hoặc, "Chỉ là ngón tay thôi."
Tôi suy nghĩ, cuối cùng hiểu ra, "Không được, không được... tôi không muốn, cậu lấy ra đi..."
"Đừng lo mà, dùng thuốc bôi trơn sẽ không đau, tôi sẽ vào chậm thôi."
"Không cần!" Tôi kiên quyết như đinh đóng cột, "Tuyệt đối không cần.. tôi không làm, cậu dừng tay lại đi."
Tốt xấu gì tôi cũng là con trai, bộ phận nào cũng đầy đủ, ai mà muốn... bị ấn vào chứ.
Nghĩ đi nghĩ lại, chỗ đó vốn sinh ra không thích hợp để làm chuyện như vậy, nếu phải tiếp nhận thứ to lớn ấy vào thì...
"Tiểu Thần." Lục Phong bắt đầu nhíu mày.
Hiểu được hắn mất hứng, tôi bèn tìm cách lấy lòng bù lại, "Để sau này tính được không... Giờ tôi dùng miệng giúp cậu nhé?" Tôi thực sự sợ hãi, loại việc này đối với tôi mà nói hiện tại cũng không khác gì bị giết không cần dao.
"Cậu sợ cái gì?"
"Tôi..." Sao lại không sợ, thử đổi ngược người bị OOXX là cậu xem!!
Lục Phong có phần cưỡng ép đè lên trên, dùng môi đoạt lấy lời phản đối của tôi, bàn tay to lớn tìm về phía sau, cứng rắn đẩy ngón tay vào trong.
"Đừng mà." Tôi quýnh quáng ngăn lại, "Để sau này làm được không? Cho tôi chút thời gian chuẩn bị..."
"Đừng nói nhiều nữa." Hắn hết kiên nhẫn, lực đạo không hề giảm nhẹ. Dị vật trong cơ thể khiến cả người cứng lại, tôi phải cố hết sức nhẫn xuống mới không đẩy hắn ra.
Lại thêm một ngón tay nữa, tôi ứa nước mắt, "Đừng mà Lục Phong, không được đâu... đau lắm!"
"Không sao... chịu khó một chút là được."
Tôi cắn môi không nói lời nào nữa.
Sao có thể... không sao được?
Bên dưới lạnh lẽo, là hắn đang dùng thuốc bôi trơn, mà cái gọi là thuốc bôi trơn ấy, ngoài cảm giác giá lạnh ra chẳng có chút trợ giúp gì cả.
Chân bị kéo lên tới ngực, tạo thành tư thế bất kham.
Tôi như con rối gỗ cứng đơ bị người ta điều khiển.
Thế này và cường bạo có gì khác nhau?
Tôi bất giác quay đầu đi để né tránh cùng hắn đối diện, nỗi sợ hãi này rất giống thuở còn nhỏ rất sợ chích, ngồi trong bệnh viện thoa thuốc tê chờ mũi kim chuẩn bị đâm xọc vào da.Chỉ mới dùng chút sức tiến vào đã cảm thấy đau đến run rẩy, không được... hoàn toàn không được, đây không phải là sự giao hòa giữa thân thể chứa đựng tình yêu như tôi mong muốn...
Lại thêm một chút nữa, tôi nhịn không được kháng cự, "Bỏ đi! Dừng lại, dừng! Lục Phong..."
"Cậu lại sao vậy?" Hắn không nhịn được nữa, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, càng ỷ mạnh mà ép sát hai chân tôi.
"Không được!" Đau đến mất trí, tôi đánh hắn loạn xạ.
"Ngoan nào, đừng quấy nữa!"
Hắn hiện tại đã nổi nóng.
Tôi hít thật sâu, ngậm miệng lại không 'quấy' nữa.
Cái gì gọi là tuyệt vời, gọi là khoái cảm, gọi là say mê, đều là trò lường gạt. Và cả việc thích tôi, yêu thương tôi... cũng đều là lường gạt.
Ra, vào, ra, vào... thế này cũng đau, mà thế kia, cũng chỉ là đau.
Tôi ngơ ngác nhìn trần nhà.
Sau khi nếm đủ mọi cung bậc đau đớn xong, Lục Phong vô cùng thỏa mãn rút ra, nằm bên cạnh tôi thở dốc, nhấc tay khoác lên lưng tôi.
Tôi thất thần trong chốc lát, mới nhận ra lần đầu tiên cùng một người con trai kết hợp với nhau đã xong. Tôi nghiêng đầu qua nhìn Lục Phong, sau khi phát tiết xong, hắn nhắm hờ mắt lại, vẻ mặt uể oải. Hắn không hề để ý rằng, tôi thậm chí... chưa hề cương lên.
Tôi xoay lưng lại, vùi mặt vào gối, nghĩ muốn ngủ một giấc thật tốt.
"Sao vậy?"
Tôi im lặng lắc đầu.
"Sao không nói tiếng nào?"
"..." Muốn tôi nói? Tôi làm sao còn đủ sức lực để cùng hắn chuyện trò trời đất nữa.
"Cậu không vui?" Trong lời nói len lỏi sự bực mình.
"Không có." Tôi chậm chạp đáp.
"Tại sao?"
"..."
"Bởi vì chuyện vừa rồi nên không vui?" Hắn kéo mặt tôi quay lại, giọng ẩn chứa sự tức giận, "Cậu không muốn làm chuyện đó với tôi sao?"
"Không, không phải vậy." Phải hết sức bình tĩnh. Tôi thích hắn, không nên cãi nhau với hắn, không nên khiến hắn tức giận.
Lục Phong lạnh lùng nhìn tôi chăm chú, "Nếu cảm thấy bị cưỡng bức, cậu có thể lập tức đi báo cảnh sát."
Tôi tức thì cứng họng.
"Lấy gương ra soi vẻ mặt cậu bây giờ đi." Lục Phong xốc chăn ngồi dậy, "Không cam tâm làm tình với tôi, miễn cưỡng như vậy thì không cần thiết phải ở đây nữa."
Không khí ngưng trệ.
Hơn ba mươi giờ khó khăn lắm chúng tôi mới giành được để ở bên nhau, chỉ vừa trôi qua mười hai tiếng.
Nhưng trong tình thế này, khoảng thời gian còn lại thật sự quá dài.
Tôi bối rối nói với hắn, "Vậy thì... tôi nghĩ, tôi nên quay trở về trường trước."
"Tùy cậu." Hắn chẳng buồn quay đầu lại.
Tôi chỉ còn biết đứng dậy mặc quần áo, ra phòng khách tìm cái túi, rồi đẩy cửa đi ra.
Trên đường đi, vết thương khẽ động, cảm thấy không ổn chút nào. Từ biệt thự sang trọng của Lục gia đến bến xe, một bước đi là một trải nghiệm đau đớn. Đứng trước phòng bán vé, lục tung túi xách hồi lâu, mới phát hiện ra là quên mang theo tiền.
Chật vật khép túi lại, đến chỗ đợi xe ngồi xuống. Trời có chút lạnh, tôi co tay ôm lấy người thật chặt.
Muốn tôi quay về tìm Lục Phong mượn tiền, chết cũng không làm.
Mà không có tiền thì không thể trở về, trước mắt bỗng cảm thấy mờ mịt vô cùng.
Tại sao hắn không thể quan tâm đến cảm giác của tôi một chút? Dù sao tôi cũng là con trai. Dù cho thích hắn, nhưng vẫn phải giữ lại chút tự tôn căn bản của một thằng con trai. Sao không thể chấp nhận rằng tôi khó thích ứng được việc vì hắn mà quăng đi chút tự tôn cuối cùng của mình, dù chỉ là trong chốc lát?
Chỉ một thoáng do dự, đã khiến hắn khó chịu.
Có ai... giữa đêm mùa đông, vừa mới làm xong chuyện đó đã đuổi người yêu mình đi không?
Tôi xoa xoa mắt, khẽ dậm dậm chân để làm ấm. Đêm khuya heo hút lữ khách, cô bán vé nương theo cửa sổ nhìn tôi với vẻ tò mò.
Có gì kỳ lạ đâu, chẳng lẽ... chưa từng thấy con trai khóc à?
Cúi đầu hít hít mũi. Thật sự rất lạnh.

CHƯƠNG 15

Có người vội vã xông tới.
"Một vé đi đến trạm XX, chuyến gần nhất." Hơi thở người đó hổn hển, giọng nói khẩn cấp.
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn người đang đứng trước phòng bán vé.
"Chuyến 10h40 được không?"
"40..." Hắn quay đầu nhìn tấm bảng lịch trình treo trên tường, ánh mắt giao lấy tôi.
"Thôi bỏ đi."
Nhìn hắn chậm rãi đi đến, tôi theo bản năng ấn người vào sâu trong ghế.
"Sao không về, ở lại đây làm gì?" Nét mặt lạnh lùng.
"Không có... tiền." Càng cảm thấy khổ sở hơn.
Sắc mặt Lục Phong trầm xuống, "Có phải cậu thà ngồi đây đến sáng cũng không chịu quay về tìm tôi? Có phải đã thật sự khép tôi vào tội cưỡng gian?"
Tôi nhìn hắn một chút, rồi cầm lấy túi xách dợm bước đi, bị hắn nắm tay lại, "Đi đâu?"
"Không cần cậu quan tâm!" Tôi nghẹn giọng, "Dù sao căn bản cái gì cậu cũng không cần quan tâm..."
Cô bán vé càng thêm hiếu kỳ ngóng sang. Lục Phong nắm chặt lấy tay tôi, kéo ra khỏi bến xe.
"Theo tôi về!"
"Không cần!"
Hắn hung dữ trừng tôi, "Có về hay không?"
"Không về!" Bao nhiêu cục tức dồn lại cả buổi tối, giờ mới được bùng nổ, tôi quờ quạng đánh hắn, "Đồ khốn kiếp! Mồm năm miệng mười bảo yêu gì đó đều là láo toét, chỉ biết nghĩ đến bản thân mình... Có bao giờ cậu chịu nghĩ cho tôi không? Có bao giờ hỏi đến cảm giác của tôi không? Đúng vậy, tôi chính là miễn cưỡng, chính là không muốn, tại sao tôi phải biến mình thành đồng tính luyến ái? Tại sao tôi là con trai bình thường lại phải để cho người khác thượng? Nếu không phải vì thích cậu, tại sao tôi phải cố ép bản thân mình đến thế... Tại sao phải... trở thành... biến thái..."
Trên đường không một bóng người. Quang cảnh trống trải khiến tôi không kiêng dè mà khóc rống lên.
Hắn... căn bản chưa bao giờ nghĩ tôi ở cái đoạn trường này phải chịu đựng bao nhiêu là áp lực. Đồng tính luyến ái, bốn chữ này đối với một đứa trẻ mười bốn tuổi mang đến cảm xúc gì, hắn làm sao có thể hiểu được... Tôi có bao nhiêu nỗi sợ hãi cảnh bị người khác chỉ trỏ là biến thái, khinh thường, hay dè bỉu... Làm sao có thể đối mặt với cha mẹ tư tưởng bảo thủ cùng em trai... Sợ rằng, có thể bị nhiễm AIDS... Sợ rằng, không cách nào đường hoàng sinh sống như một người bình thường trên cõi đời này, hắn có bao giờ thay tôi nghĩ đến?
Tôi và hắn vốn không giống nhau. Hắn là Lục Phong, còn tôi là Trình Diệc Thần. Tôi là người sinh ra trong một gia đình thủ cựu và được nghiêm khắc giáo dục cho đến tận bây giờ.
Tôi làm sao lấy đâu ra được nhiều dũng khí như vậy, nếu không phải vì thích hắn... Nếu không phải... vì muốn được ở bên cạnh hắn...
Tôi vừa khóc vừa nói năng lộn xộn, cho đến khi Lục Phong kéo vào trong một góc khuất, ngăn chặn hết thảy mọi âm thanh giãy dụa của tôi.
"Ngoan, đừng sợ." Đầu tôi bị áp chặt vào lồng ngực hắn, nghe được tiếng đập nặng nề vang lên. Giọng hắn có phần lớ ngớ, là do trong lúc phản kháng kịch liệt tôi cắn lưỡi hắn bị thương, "Có tôi ở đây, không cần phải sợ."
Hắn nói dối.
Chỉ là... tôi vẫn cam tâm tình nguyện tin tưởng.
Tôi cúi đầu giấu đi đôi mắt sưng húp.
"Đau lắm phải không? Để tôi cõng cậu." Lục Phong từ trước đến nay đều xem tôi như bao cát mà đối đãi, lần này lại bước đi thật chậm rãi. Tôi ghé lên tấm lưng rắn chắc của hắn, khẽ nghiêng đầu là có thể mơ hồ nhìn thấy gương mặt anh tuấn từ bên trái.
Trong lòng tràn ngập mỏi mệt cùng bình tĩnh.
"Tiểu Thần."
Tôi im lặng nghe.
"Ai cũng muốn cùng người mình thích làm chuyện ấy, tôi cũng vậy... Tôi... nhịn không được. Cùng với cậu thực sự rất vui sướng, cũng hy vọng cậu sẽ giống tôi cùng cảm thấy hạnh phúc... Kết quả cậu lại phản ứng như thế..."
"Nhưng mà... thật xin lỗi." Hắn có hơi cà lăm, "Tôi yêu cậu."
Hắn hơi xoay đầu về phía bên phải, như đang ngượng ngùng.
"Tôi không phải muốn ỷ mạnh mà ép buộc cậu, cũng không phải muốn làm tổn thương cậu. Chỉ là, tôi rất thích cậu, cho nên mới như vậy..." Lặng yên nửa ngày, hắn mới cáu kỉnh lắc lắc đầu, "Mẹ nó... tôi không nói nữa, cậu cứ xem như chưa nghe thấy gì đi..."
Tôi ghé cằm lên bả vai, ôm siết lấy cổ hắn.
Đoạn đường còn lại chìm trong bóng đêm yên tĩnh dịu dàng, Lục Phong nhẹ nhàng cõng tôi đi. Lưng hắn thật ấm áp, dường như có cơn gió thổi qua, trong hư không truyền đến âm thanh tinh tế của một loài côn trùng bí ẩn, "Tức tức -- thu thu, tức tức -- thu thu--"
Về sau, mỗi khi cảm thấy cô đơn, hình ảnh này lại tràn về đầy mộng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: