8. Anh còn ương nữa là tôi chịch chết anh đấy.
Chúng ta chốt plot 2 chương trước nhá =)) Dạ khổ đủ rồi giờ đến khứa Dương khổ vì vợ nó nè mấy ní.
=======================================
"A...ưm...aaa..."
Mới sáng sớm bảnh mắt, Dạ đã bị Dương đè ra bú lồn tới tấp. Anh ngày hôm qua đã bị gã cho lăn giường mấy hiệp, bắn tinh cứng cả bụng. Sáng ra Dương vừa đi tập thể hình về nhìn thấy Dạ với tướng nằm xấu không thể tả khoe trọn cái lồn xinh mướt mát ướt tinh đặc, gã thèm thuồng lao vào bú ngay, mút chùn chụt từ hột le xuống cửa lồn, mút đến mức Dạ buồn đái căng cả bụng.
"á...đừng...ư...a...e...em buồn đái...ch...chồng ơi...em đáiiii...."
Dạ mất khống chế ngay khi Dương đá cong lưỡi vào lỗ tiểu, dòng nước vàng khè buổi sáng sớm bắn hết vào mồm Dương, gã không ngại ngần gì mà nuốt hết vào bụng. No say một bụng nước, Dương thỏa mãn nhấc đầu dậy, hôn chụt chụt lên cái bụng phẳng lì của anh rồi dụi đầu vào đó.
Đụ má, bụng lép mà cũng xinh không chịu được, vừa trắng vừa thơm, đúng vợ tương lai mình có khác.
Mặt Dương hiện rõ cái bản tính simp của mình, kệ việc mồ hôi mồ kê thúi rình bốc mùi gã vẫn cứ sáp vào người Dạ ôm ôm. Riêng anh thì không đẩy gã ra, nhưng lòng anh thì ghét bỏ vl.
Tắm rửa sạch sẽ xong giờ bị nó mang nguyên cái đầu bết dụi vào người coi có ghét không?
"Dạ à~"
"ư...gì vậy?"
Dương quay ngoắt dậy khiến bụng anh nhột nhẹ, gã gọi với giọng nói nhão nhoẹt này khiến anh nổi cả da gà. Dạ ỡm ờ trả lời, liếc sang chỗ khác né tránh ánh mắt của Dương nhìn anh thủng cả mặt. Gã thấy thế thì không hài lòng lắm, môi dẩu ra, mày cau vào, giận dỗi ôm má anh bắt anh quay đầu lại nhìn mình.
"Sao vợ ngó lơ anh?"
"Tôi...tôi không phải vợ cậu, xin cậu bỏ tay ra khỏi mặt tôi."
Dạ đẩy nhẹ tay Dương ra khỏi má mình, dạo này bị con đĩ tình yêu quật nên gã nhẹ nhàng hẳn, giống như con chó lớn suốt ngày vẫy đuôi bám váy chủ, cũng không còn đánh anh nên Dạ to gan hẳn ra. Đã vậy, Dương không tiếc liêm sỉ mà liên mồm gọi anh là vợ, dù anh giải thích rất nhiều lần rằng anh không phải vợ gã và anh đã có chồng rồi. Dương nét mặt càng khó coi, nhưng gã cũng đành chịu thua mà buông anh ra, thở dài não nề.
"Cái đồ chung thủy mù quáng."
Mấy ngày sau đó, Dương cứ ở nhà bám rịt lấy Dạ, không rời nửa bước. Gã cũng không đè anh ra làm tình nữa mà chuyển sang chế độ thèm yêu. Cụ thể là việc đứng bếp nấu ăn dù hoàn toàn có thể yêu cầu khách sạn mang đồ ăn lên cho, hoặc là tự tay giặt quần lót cho Dạ dù anh đã từ chối và có thể tự làm. Xong xuôi đâu đấy, Dương bắt đầu ôm Dạ làm nũng, mềm mỏng yếu ớt có đủ mà bắt anh phải khen mình, không khen gã sẽ thò tay vào ngắt vú anh.
Đm thâm đéo chịu được.
"Vợ à, anh đảm đang lắm, anh biết làm tất cả mọi thứ đó. Ngoan nghe lời anh, bỏ quách thằng chồng em đi, cưới anh đi. Vợ ơi nghe anh nói gì không nè~."
Dương hôn chụt chụt lên gò má mới phúng phính thịt gần đây của anh, nhưng thay vì thấy mủi lòng anh lại thấy đau đầu. Dạ cố nhích người ra khỏi vòng tay của gã, đưa ánh mắt ái ngại hướng về gã rồi ngồi sang bên cạnh.
"Xin lỗi cậu, tôi chỉ có một mình chồng tôi thôi."
Nhìn Dương với bộ dáng như vậy làm anh nghĩ đến Hiếu lúc hai đứa mới quen nhau. So với Dương, Hiếu nhẹ nhàng mà ấm áp hơn hẳn. Hắn hồi yêu nhau cũng nấu ăn cho anh, chăm sóc cho anh từng li từng tí, thậm chí hắn còn nói rằng bố mẹ hắn rất thoáng, sẽ không để ý đến chuyện anh là người lưỡng tính, hắn còn nói với anh bằng một cách rất quyết liệt, phản đối sự bất công đối với người lưỡng tính hiện giờ.
Hiếu ngọt nhạt bảo anh cưới hắn đi. Ban đầu anh còn chần chừ, nhưng thấy Hiếu hết lòng hết dạ, anh cũng mủi lòng. Tới khi Hiếu cầu hôn anh công khai, anh mới cảm động tới rơi nước mắt, tự nhủ mình đã tìm được đúng người rồi, anh sẽ theo Hiếu như một định mệnh đến suốt cuộc đời.
Thậm chí khi Hiếu cầu hôn anh, anh còn đồng ý đưa sổ tiết kiệm cho hắn làm đám cưới, một phần cũng là để anh lấy đó làm cớ để giữ cuộc hôn nhân, và để Hiếu làm ăn thuận lợi.
Thế nhưng khi về nhà chồng, mọi chuyện dần bị vỡ lở ra. Mẹ Hiếu rõ là một bà già cổ hủ, chửi anh là cái loại quái vật lăng loàn không nên nết, cho con trai bà ăn bùa mê thuốc lú gì mới ra nông nỗi này. Đám cưới không tổ chức, tân hôn cũng không, Hiếu mang bộ mặt ảm đạm tìm anh, nói rằng hắn xin lỗi, mẹ hắn không cho tổ chức đám cưới, cũng không cho động phòng, nhưng xin anh hãy tin hắn, hãy ở lại đây với hắn, sống như vợ chồng vì tình yêu có thể chiến thắng tất cả.
Dạ nghe tin thật, bởi vì Hiếu đã chấp nhận sự thiếu sót trên cơ thể anh, nên anh coi hắn thật sự yêu anh và cũng đồng ý ở lại. Không rõ Hiếu đã nói gì với mẹ, bà ta đồng ý cho anh ở lại, nhưng thay vào đó là chuỗi ngày nhiếc móc chì chiết đủ đường, và Hiếu, hắn ta bắt đầu lộ rõ bộ mặt thật, một thằng nghiện rượu cờ bạc, và thậm chí còn vũ phu đánh đập anh mỗi khi thua bạc.
Cho tới khi bán anh đi trả nợ, Hiếu mới lại nhẹ nhàng lại với anh, nhưng thay vì tự nguyện, anh lại bị ép buộc trả nợ. Cái tư tưởng mù quáng của anh đã bị lung lay từ lúc đó, nhưng anh vẫn một mực nghĩ rằng mình chỉ cần trả xong hết nợ, là mọi người trong nhà thái độ sẽ khác.
Tối hôm đó, Dạ lần dò ra chỗ Dương đang ngồi trên giường làm việc. Thấy anh đến gần, gã cười toe toét, đưa tay ra ôm anh, không quên áp mặt vào bụng hít mùi thơm. Dạ khúm núm, hai tay xoắn gấu áo, quyết tâm một lúc mới mở miệng, dè dặt hỏi gã.
"số nợ của chồng tôi...còn bao nhiêu vậy ạ?"
Anh nghĩ với chuỗi ngày bị gian dâm thì nợ chắc hẳn chỉ còn vài con số. Nếu nó vẫn còn nhiều thì anh sẽ tuyệt vọng hẳn, vì ai mà dâng lồn cho đụ mãi được, đã vậy còn bị một thằng điên nói yêu mình đụ, khác gì vẽ đường cho hươu chạy. Dương nghe vậy thì tối sầm mặt, nhưng gã vẫn cười, bàn tay bắt đầu xoa lưng anh.
"Chỉ còn vài số thôi, đụ một lần nữa là hết."
Dạ vui mừng hỏi thật à? Gã gật đầu. Nhưng trong ánh mắt gã hiện rõ vẻ đau lòng. Dương như mọi lần chủ động, ôm anh đặt lên đùi mình hôn tới tấp, mạnh bạo chiếm lấy khoang miệng, bành trướng thuộc địa. Dạ bị hôn đến mất dưỡng khí, ngất ngưởng đập tay vào vai gã mới dừng lại.
Ánh mắt anh dại hẳn đi, mơ màng nhìn gã. Dương thấy thế thì đã cửng, gã vật anh xuống giường, không nhẹ nhàng gì lột quần đùi mỏng, banh chân anh ra rồi đâm thẳng dương vật vào.
Bé bướm bị xâm phạm co thắt khít rịt khiến Dương thở hắt ra một hơi. Gã bếch chân Dạ lên vai mình, hông như gắn động cơ mà giã liên hồi. Dạ đã quen với sự tàn bạo của gã, không bài xích thậm chí còn nâng hông lên tiếp nhận. Vách tường kích thích phun nước, đầu khấc chèn ép điểm G lẫn tử cung khiến Dạ dại cả người, rên rỉ lung tung. Lần này không cần phải dạy, như mọi lần anh đều nỉ non gọi Ngọc Dương là chồng, cầu xin gã mạnh hơn, nhưng hôm nay Dương chẳng thấy vui vẻ gì, ngược lại còn thấy bực lạ.
"Bà xã, gọi anh là chồng rồi thì có li hôn chồng cũ để cưới anh không?"
Đang trong cơn mê man, nghe đến vậy Dạ liền tỉnh táo hẳn, bật dậy lùi về sau rút cặc ra khỏi bé sò non. Ánh mắt anh sợ hãi nhìn gã, không cần nói câu trả lời cũng đủ biết là anh từ chối. Dương cười khổ bất lực, nhìn xuống người anh em cương dựng đứng, trên thân cặc còn một dòng nước dâm trong suốt chảy xuống. Đúng thật, làm gì có chuyện Dạ tự nguyện li hôn chồng để đến với gã qua mấy lần đụ nhau được, anh ta bảo thủ mà cổ hủ chết mẹ. Dương biết rõ hoàn cảnh của Dạ lẫn bộ mặt thật của Hiếu, Dạ cũng hiểu điều đó, nhưng mà lí trí của anh ta không cho phép.
Dạ ngu vl.
Dương nghĩ đến việc nếu mà mình có được Dạ trước cái thằng chồng khốn nạn kia của anh, có khi gã sẽ sống hạnh phúc suốt đời vì có người vợ chung thủy như Dạ. Ngoại hình không phải là cái vấn đề, quan trọng là tính cách. Và Dương biết rõ, có người vợ trước sau như một như Dạ là phúc tổ bảy mươi đời. Vậy nên bảo Dương đơn phương á? Có cl.
Nghĩ mà vừa vui vừa bực, cu lại cửng phát đau. Dương nghiến răng túm cổ chân Dạ kéo vào, tiếp tục dập cặc, không để ý đến cảm xúc của Dạ nữa, thỏa mãn mình trước rồi dỗ người sau.
"hừ...bên trong vợ sướng quá, cái lồn này bị đụ nhiều thế rồi mà vẫn chặt, đúng là lồn yêu của chồng."
"ư...xin cậu...tôi có chồng rồi...aaa...chỗ đó...chết mất...huhu...dừng lại đi..."
Dương quấn lấy môi anh, nuốt hết những tiếng rên rỉ vào bụng. Dạ khóc lóc không dứt, nước mắt đầy mặt cũng bị Dương liếm khô. Nghĩ đến thái độ ban nãy của anh, Dương cay đỏ dái, vừa thúc vừa gầm gừ. 
"Con mẹ nó, thằng đấy có cái đéo gì mà anh lại sống chết theo nó thế hả? Nó có yêu anh đéo đâu, địt mẹ tôi lại còn không biết nó với gia đình khốn nạn của nó làm gì anh à?"
"Vợ đẹp thế này còn chê, đéo đụ được để thằng khác đụ. Vợ ngoan của anh, ngoan ngoãn làm vợ anh đi. Nhà anh không giàu sao? Anh không tốt sao? Cu anh lại chả địt em sướng gấp mấy lần à? Sao em cứ đi theo nó thế, nó không yêu em nó bán em cho anh để anh yêu, vợ đéo hiểu là vợ ngu vl chồng thề."
Dương vừa buông lời tục tĩu vừa đụ Dạ dục tiên dục tử. Anh lên đỉnh đến cạn cả nước rồi mà Dương vẫn không bắn. Quyết làm liều anh thít chặt bướm, vách thịt chèn ép khiến Dương không chịu được mà bắn, lần này gã không bắn vào tử cung như trước, bắn bên ngoài để trải nghiệm cảm giác được nhìn thấy bé bướm nhả tinh.
Xong xuôi đâu đấy Dương lại sà vào ôm Dạ, nhưng lần này khác, anh chủ động nhích người ra. Dạ đỏ mắt đỏ mũi dùng tay lau nước mắt, giọng yếu hẳn đi.
"T...tôi trả hết nợ rồi...cho tôi về...cho tôi về với chồng tôi..."
=======================================
=)) Các bạn đừng chửi Dạ, cháu nó tư tưởng có vấn đề ngay từ đầu rồi. Ai mà bình luận chửi Dạ là tôi lóc nha =))) bé yêu của tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top