Làm lành 2
Mặt Song Tử lệch sang một bên. Mái tóc vàng rũ xuống chỉ để lộ một vệt đo đỏ trên má trái.
Vốn định tát anh một cái long trời lở đất nhưng Thiên Bình biết, cô là không nỡ xuống tay. Thực lòng không nỡ !
Song Tử lại quay qua, trong ánh mắt xuất hiện vài tia căm phẫn " Cô dám tát tôi ? "
Song Ngư và Kim Ngưu đã từ lúc nào tự giác rời đi. Cũng may là hôm nay cô đi rất sớm nên hiện tại không có ai chứng kiến cảnh xô xát giữa hai người họ.
Thiên Bình như vừa nghe được truyện hài, ngoác miệng cười lớn " Hahaha. " Cảm xúc của cô hỗn loạn vô cùng.
Tại sao cô không dám tát anh chứ ? Những chuyện mà anh gây ra cho cô. Đừng nói là ngủ một giấc liền quên hết sạch !
Lẫn trong cái cảm giác vô cùng buồn cười kia, Thiên Bình còn có một loại cảm xúc khác nữa. Thi thoảng lại dấy lên, làm tim cô đau buốt. Cái cảm xúc không tên ấy đang càng ngày càng ăn sâu vào Thiên Bình. Muốn dứt ra, nhưng không biết mình phải làm gì....
" Không dám ?! Con mẹ nó, anh nghĩ mình là ai ? " Thiên Bình nhìn anh nhoẻn miệng, tạo thành một nụ cười khinh thường. " À, tôi quên mất. Bởi vì anh - Song Tử. Anh là hotboy của cái trường này mà nhỉ. Điểm cao nhất trường. Con ngoan trò giỏi của các thầy, cô giáo. Nên anh muốn thế nào, mọi thứ đều thế đấy. Ha ? "
" Cô nói gì, tôi không hiểu. "
Ánh mắt cô hằn lên tia máu. Đã không còn nhịn được sự căm phẫn trong mình, Thiên Bình hướng anh rống to, giọng nói có chút khản đặc, dường như đã nói lớn hết cỡ " Anh còn muốn giả bộ nhân nghĩa đến bao giờ. Con mẹ nó ! Trước mặt tôi thì lúc nào làm như là mình chả làm cái gì sai. Thế mà sau lưng tôi thì sao hả ? Còn gọi người đến đánh tôi ? Này, để tôi nói cho anh biết. Nhà tôi chưa có ăn ở nhà anh một hạt cơm nào. Tôi cũng không biết là mình đã mắc nợ cái gì anh. Nhưng.... " Cô hằn giọng, nhấn mạnh hết mức có thể " Nếu anh trông tôi ngứa mắt thì lập tức tránh xa ra. Con mẹ nó, không cần giả bộ nhân nghĩa ! "
Thiên Bình quay người, định rời đi. Nhẫn nhịn sự tức giận trong mình của cô chỉ đến đây. Bởi trong tiềm thức không muốn ra tay với Song Tử. Cô chỉ có thể chửi cho anh một trận mà thôi. Bản thân cũng thấy mình thật nực cười. Ngoài mồm thì bảo ghét anh, thế nhưng bây giờ thì sao ? Đến cả việc tát nhẹ anh một cái, lòng cô cũng thấy chua xót vô cùng....
Song Tử lần nữa kéo Thiên Bình trở lại.
" Từ từ. Nghe tôi nói đã.... "
* Chát * Cô tát anh....
Lời muốn nói nhanh chóng bị chặn đứng, má trái Song Tử lại một trận nhức nhối, còn tâm anh thì vô cùng xót xa....
" Anh còn muốn nói gì nữa ? Chính tai tôi nghe thấy, họ nói những gì, hiện tại tôi còn nhớ rõ từng câu từng chữ. Cái hạng người như anh.... Chính là loại người mà tôi ghét nhất ! Kinh tởm ! Tôi không muốn nghe anh giải thích. "
Tay từ từ buông lỏng, " Được. " Song Tử đưa mắt nhìn người con gái nhỏ bé, thấp hơn mình cả cái đầu. " Hoá ra, trong mắt cô, tôi con mẹ nó không bằng cặn bã ? " Anh lần đầu tiên nhìn cô với ánh mắt đó - cái ánh mắt khinh bỉ giống như đang nhìn một con dòi bò trong bãi phân vậy. " Tôi đã nhìn lầm người rồi. Cô.... " Song Tử cười ' hừ ' một tiếng " .... căn bản không có xứng ! Tự xem mình thành món đồ gì ? "
Trong khi Thiên Bình vẫn còn đơ như phỗng, Song Tử đã quay gót rời đi.
Con người này, Thiên Bình căn bản không biết. Cô không hề biết một Song Tử nào như vậy. Không biết !....
( Không còn là anh của ngày hôm qua. Ú u ú ù.... )
~ Sáng hôm sau ~
Như mọi buổi sáng bình thường. À, không. Tâm trạng của Thiên Bình vốn là không tốt. Mặt mày ủ rột, đúng y như cái đứa vì làm việc quá sức mà mệt lả. Cả tối hôm qua vẫn không tài nào chợp mắt nổi. Nơi đáy mắt lộ ra một vết thâm nhàn nhạt. May mà trong phòng cô có một ít kem với phấn. Vừa đánh nhè nhẹ lên viền mắt một chút liền như không có chuyện gì xảy ra cả. Hoàn toàn ăn khớp với màu da bình thường.
Bước tới chỗ tủ học sinh, chẳng biết là vô tình hay cố ý mà cô đã bắt đầu nhìn vào chiếc tủ phía trong cùng. Ở góc nhỏ phía trên chiếc tủ có một mảnh giấc nho nhỏ ghi chữ " Song Tử "
Quả nhiên là hotboy của trường, thư tình chưa gì đã được mấy fan hâm mộ men theo khe hở của tủ mà nhét vào rồi. Thế nhưng cũng rất thông minh để gây sự chú ý của Song Tử bằng cách để hở ra bên ngoài một đoạn.
Đi qua tủ của mình, Thiên Bình cũng chả mấy bận tâm gì. Bởi vốn dĩ làm gì có ai lại đi quan tâm tới cái tủ của một đứa quá đỗi bình thường như cô chứ ?
Nhanh chóng lướt qua những chiếc tủ, Thiên Bình cũng không vội đến lớp ngay mà hướng căn - tin đi tới.
Vừa tới nơi, Thiên Bình liền lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Vụ gì vậy trời ? Tuy thấy kì quái nhưng cô vẫn giả bộ không biết gì, tới cái bàn mà Song Ngư đang ngồi.
Có người vừa thấy cô ngồi xuống đã rất nhanh chóng xúm tới à nha. " Nè, Thiên Bình. Mày với Song Tử là thế nào đấy ? " Song Ngư không nhanh, không chậm nói một lèo làm Thiên Bình chưa kịp phản ứng. Nghe xong câu hỏi cùng cái bộ mặt guan tà của nó, lòng cô cũng ngầm hiểu được ý tứ trong lời nói của nó. Lảng tránh ánh mắt của nó, " Chả gì cả. Đừng có nghĩ bậy bạ ! " Thiên Bình cầm cái bánh mì lên ngoặm một miếng thiệt lớn, nhai tới phồng mồm.
" Hừ, mày lại chối đi ! Song Tử vì mày làm nhiều chuyện như vậy. Sáng hôm qua còn đứng trước cổng trường đợi mày. Cũng phải nói là quá đỗi dịu dàng đi ! "
" ........... " Mồm còn đang nhai nhồng nhoàm như vậy, ai có hơi sức mà trả lời nó chứ ? Cứ từ từ, lát nữa cãi cả thể.
Song Ngư thế nào lại hiểu thành cô vì không biết chối kiểu gì nên mới im lặng. Phiền muộn nói " Vụ vừa rồi còn nói là không phải đi. Cả trường ai chả biết, mày không cần đến cả tao cũng dấu dấu diếm diếm như vậy. Đơn giản vì tát mày một cái, cả bọn nó từ gián tiếp đến trực tiếp đều bị xử lí hết cả, phạm vi lan rộng ra cả trường. Nói Song Tử không thiên vị mày, thì có ai tin. "
Thiên Bình cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Kì quái ! Vụ gì ? Tại sao cô không biết ?
" Vụ gì cơ chứ ? " Cố gắng điều hoà cảm xúc, cô đơn giản nói một câu.
" Hứ ! Lại còn giả bộ. Từ đầu chính vì mày bị fan nữ nhắm vào nên Song Tử mới cố gắng không bắt chuyện với mày. Sau đó, công khai chuyện mình và Lan Anh đang hẹn hò để dời tầm chú ý. Chỉ cần nhìn bao quát một cái liền có thể ra toàn bộ sự việc. Mày đừng xem thường tao chứ ! "
" Vì lí do gì mày nghĩ như vậy ? " Thiên Bình thấy Song Ngư cũng là quá tự tin đi ! Vì cái gì cho anh làm vậy là do cô ?
" Rồi, tao lạy mày. Mày muốn không có đường chối nữa thì mới im lặng nhận thua, phải không ? Được thôi ! Nếu Song Tử thật lòng yêu Lan Anh thì cần gì phải công khai. Hơn nữa, chuyện fan nữ gato dẫn đến đánh nhau. Anh căn bản là biết rõ trong lòng bàn tay. Nếu thực lòng yêu Lan Anh như vậy. Tại sao anh lại cố tình công bố nhỏ là bạn gái ? Đấy nhá ! Mày thấy tao nói đúng không hả ? Quá đúng ấy chứ ! Lịch sử tình trường dài vô bờ bến nên mấy chuyện tình cảm này tao nắm rõ à nha ! "
Chuyện này..... quả thực...... nó nói rất có lí.....
" Mọi chuyện lắng xuống liền lập tức chia tay con nhỏ Lan Anh rồi chạy đến nhà mày. Tấm hình hôm chiều tao thấy rõ, Song Tử đến an ủi mày chứ gì ! Còn tấm ảnh đấy đương nhiên là Lan Anh chụp rồi. "
" Lại nói truyện phi lí. Sao mày biết đấy là Lan Anh chụp ? "
" Thì bức ảnh đấy chính là do nhỏ đó gửi tới cho bọn fan nữ mà. Hôm nhà trường tra hỏi, Song Tử lấy điện thoại nhỏ ra kiểm tra liền thấy tấm hình đó. "
Cái gì ?! Vậy nghĩa là......
" Còn nữa nha. Buổi trưa hôm mày bị ngất, Song Tử chẳng phải đã bế mày theo kiểu công chúa mà lao tới bệnh viện đó à. Người ta là con nhà gia giáo, vì nghỉ học vô cớ mà bị cấm túc một tuần lận. Vừa được thả đã đi tìm mày, thế mà mày lại giận dỗi không gặp.... "
" Mày nói gì ? " Thiên Bình đã thực sự sốc nặng, nắm chặt lấy bả vai của Song Ngư, giọng nói có phần thống khổ.
Song Ngư thấy Thiên Bình nói chuyện có chút kì quái nhưng vẫn trả lời cô " Thì cái hôm tụi tao qua nhà mày ấy. Song Tử đã đến đấy từ sớm rồi, nghĩ cũng tội. Trời đông lạnh giá như vậy mà lại phải ngồi bên ngoài đến sáng. Kim Ngưu bảo nhắc mày rồi nhưng mày không nói gì. Bọn tao cũng không nhắc đến nữa. Nghĩ mày với Song Tử cãi nhau không nhỏ nên không dám làm mày buồn. Sáng hôm sau, Kim Ngưu khuyên mãi anh mới đi đó chứ ! Aizzz....! Tình yêu vừa đắng vừa ngọt mà. "
Từng câu nói của Song Ngư như những sợi dây, thắt lấy tim cô. Nhức nhói, khó chịu. Thiên Bình không biết nên biểu hiện như thế nào. Đơ như phỗng mà đi về lớp.
Cô sai rồi..... Sai thật rồi.....
Song Tử..... Xin lỗi..... Xin lỗi anh.......
Và...... Cảm ơn..... Cảm ơn anh nhiều lắm......
( Ớ mùa hà hà ! Viết truyện trong đau khổ nên con cũng đau theo đó ợ :v Thoải mái xem tụi nó ngược nhau nhé :)))) )
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top