Chương 36-41: Đủ ác, cũng đủ độc
Edited by Hạ An An
Convert by Thanh Phong
Chương 36: Đủ ác, cũng đủ độc (1)
Con dâu xấu luôn luôn muốn gặp cha mẹ chồng, tuy nói nàng không có xấu, nhưng lại có chút lo lắng, một hồi chẳng biết có tình tiết hắt nước không nhỉ? Hay là lễ chào hỏi bằng đòn roi? Trừ hai thứ này, có thể thay đổi biện pháp chào hỏi khác hay không? Nghe nói, bên trong hậu cung cổ đại có vô số cổ nhân trải qua các thí nghiệm mà nghĩ ra nhiều phương pháp biến thái để hành hạ người.
"Thành Nhi tới rồi à." Nội đình Ỷ Lan Điện, một người phụ nữ xinh đẹp đã sớm ngồi ở đó tựa như đang chờ bọn họ đến.
"Nhi thần thỉnh an mẫu phi." Mặc Liên Thành đi vào đình, mỉm cười nhìn Lan Phi.
"Nhi thần Đàn Nhi tham kiến mẫu phi, thỉnh an mẫu phi." Khúc Đàn Nhi hơi cúi xuống, học theo phương thức mà Kính Tâm đã dạy qua. Nàng ân cần hướng người về nữ nhân đang ngồi phía trước mà chào hỏi.
Quả nhiên, chỉ có bộ dáng xinh đẹp của Lan Phi, mới có thể sinh ra tên nam nhân yêu nghiệt Mặc Liên Thành này.
"Ừm, đến đây. Ngồi xuống cùng bổn cung tâm sự, Thành Nhi mấy ngày này chưa từng tới thăm bổn cung làm ta rất thương nhớ." Lan Phi cười nhạt một tiếng, thái độ hiền hoà, nửa điểm uy nghiêm cũng không còn.
"Dù cho nhi thần không đến, mẫu phi còn không phải mỗi ngày trôi qua đều rất tốt." Mặc Liên Thành cười nhẹ, không nhanh không chậm ngồi xuống. Chỉ là thái độ đối với Lan Phi tựa như rất hòa hợp, nhưng thực sự khiến người khác cảm giác xa cách như có như không.
"Đữa nhỏ này nhìn lời nói của ngươi xem, dường như mẫu phi có cũng được mà không có cũng không sao." Lan Phi bất mãn trừng mắt nhìn Mặc Liên Thành, ánh mắt chuyển hướng đến Khúc Đàn Nhi, lập tức lại hiện ra ý cười: "Đàn Nhi đúng không, làm sao lại đứng? Ngồi xuống đi, con đã gả vào Bát Vương Phủ, bổn cung còn chưa có nhìn qua con lần nào."
"Vâng." Khúc Đàn Nhi gật gật đầu, dịu dàng ngoan ngoãn ngồi bên trái Lan Phi bên trái. Thói quen quả nhiên sẽ hại chết người. Ngồi không động váy, cười không lộ răng, lại đem hai tay sắp đặt cho tốt, đầu hơi hơi thấp. Còn thiếu cái treo tấm bảng viết trên đầu là bản nhân đang chờ dạy dỗ chỉ bảo.
"Ngẩng đầu lên để bổn cung nhìn xem."
"Vâng."
"Ừm, đúng là mỹ nhân xinh đẹp lớn lên từ nhiều sự yêu thương. Tất nhiên đã gả vào Bát Vương Phủ thì phải biết Vương Phủ cũng không phải trong nhà, khắp nơi đều phải cẩn thận, biết không?"
"Vâng, Đàn Nhi ghi nhớ mẫu phi dạy bảo."
"Thị thiếp lớn nhỏ trong phủ Thành Nhi nhiều đến nỗi bản cung đều nhớ không rõ nhân số. Nam nhân tam thê tứ thiếp là điều bình thường, con phải chung sống hòa thuận với các nàng, không thể sinh sự."
"Vâng, Đàn Nhi nhớ kỹ." Khúc Đàn Nhi cười cười, vẻ mặt thành thật nghe Lan Phi nói, lại dịu dàng ngoan ngoãn mà đáp lời. Mặc kệ Lan Phi nói cái gì thì câu trả lời của nàng mãi mãi cũng chỉ có một chữ "Vâng".
"Cái này là lúc bổn cung xuất giá, mẫu thân đã đeo vòng ngọc cho ta, hiện tại bổn cung tặng nó cho con. Ngày sau, con là Bát Vương Phi của Thành Nhi, sống là người Bát Vương Phủ, chết cũng là ma Bát Vương Phủ, cái này là sự thật cả đời đều không thay đổi được." Lan Phi kéo tay Khúc Đàn Nhi qua, thuận đường đem vòng ngọc trong tay bản thân chuyển tới trên tay Khúc Đàn Nhi.
"Không được. . ." Khúc Đàn Nhi sững sờ, trực giác muốn cự tuyệt.
"Cái gì không thể, con là con dâu của bổn cung. Cái này đương nhiên là phải cho con, đeo vào đi." Lan Phi cũng không quan tâm nàng muốn nói cái gì, quả thực là đem vòng ngọc đeo lên tay nàng.
"Tạ ơn mẫu phi." Khúc Đàn Nhi mắt nhìnvòng ngọc trong tay, hiện lên một tia không vui. Kỳ thật, nàng muốn cự tuyệt. Loại vật này đeo trên tay, mặc dù không nặng, nhưng áp lực trong lòng thật sự là muốn chìm chết người.
Gì mà sống là người Bát Vương Phủ, chết là ma Bát Vương Phủ?
Nghe vừa đủ ác, cũng vừa đủ độc, muốn cảnh cáo nàng chuyện gì? Hay là muốn nói cho nàng cái gì?
Bản edit này bản quyền thuộc về Hạ An An.
Chương 37: Đủ ác, cũng đủ độc (2)
"Hôm nay là ngày thứ ba về nhà, làm sao lại không ở lại nhà mẹ đẻ lát nữa?" Lan Phi nhàn nhạt thu tay lại, trên mặt vẫn là ý cười, đối với Khúc Đàn Nhi, tựa như là rất hài lòng.
"Hồi mẫu phi, phụ thân thông cảm Đàn Nhi khó xử. Cho nên, sớm để Đàn Nhi về sớm, Vương Gia trong lòng cũng có mẫu phi, không dám để cho mẫu phi đợi lâu." Khúc Đàn Nhi hồi lấy.
Khóe miệng giật nhẹ, cái này nói dối có chút hơi quá. Nghĩ lại lúc ấy, Khúc Giang Lâm còn xém chút đem đại môn đóng chặt, giam giữ không để bọn họ đi.
Bất quá, nàng vì không muốn ảnh hưởng đến đại cục nên mới nói dối, có cần nhìn nàng chằm chằm đến như vậy không?
Đôi mắt đẹp của nàng quét về phía Mặc Liên Thành, quả nhiên bắt gặp bộ dáng khoan thai của hắn, mặt cũng không có dị sắc.
"Ồ, thật sao? Tin rằng Khúc đại nhân cũng không nỡ bỏ rơi người nữ nhi này."
"Vâng, mẫu phi đừng lo ngại." Ngồi lâu như vậy, Khúc Đàn Nhi thấy Lan Phi rất là ôn nhu, cuối cùng cũng yên tâm. Vừa rồi ở bên ngoài Ỷ Lan Điện không thấy mặt, xem như lo lắng không đâu.
"Ừm, bổn cung hơi mệt, Thành Nhi cùng Đàn Nhi cứ tự nhiên. Bổn cung đi nghỉ một chút, lớn tuổi thật đúng là không thể đùa được, nếu không đi lại nhiều thì có khả năng sẽ không đi lại được nữa." Lan Phi cười nhạt, đứng lên, ý cười hơi nồng mà nhìn xem Khúc Đàn Nhi. Bước chân vừa muốn nhấc, ánh mắt lại thấy cách đó không xa có một bóng hình xinh đẹp đang đi đến chỗ này, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng. Chỉ là ánh mắt thay đổi quá nhanh, người khác sẽ không phát giác ra.
"Vâng."
Khúc Đàn Nhi khẽ cúi đầu, theo sát sau lưng Lan Phi đi ra khỏi đình.
Mà sau lưng Mặc Liên Thành cũng lười lên tiếng, liền ở sau lưng đi theo tới.
"Liên Thành ca ca." Âm thanh mỹ miều vừa phát ra, kèm theo một thân ảnh kiều diễm liền vội vàng xông lại, thẳng đến tiến vào trong ngực Mặc Liên Thành.
". . ." Khúc Đàn Nhi nhất thời không có kịp phản ứng, chỉ có thể sững sờ mà nhìn cảnh tượng trước mắt phát sinh, miệng xém một chút liền quên cả thở.
Nữ nhân này với cái tốc độ như vậy, thật không phải thường, nàng nhìn rồi than thở.
"Liên Thành ca ca, Phượng Dương rất nhớ huynh đấy, huynh làm sao lại không tiến cung để đến xem Phượng Dương, có phải hay không đã quên Phượng Dương rồi?" Thập Cửu Công Chúa Mặc Phượng Dương ôm chặt lấy eo Mặc Liên Thành, trong giọng nói mang theo sự bất mãn.
"Bổn Vương không phải tới rồi sao?" Mặc Liên Thành đảo mắt một vòng nhìn người trong ngực. Không có đưa tay ôm lấy nàng, cũng không đẩy nàng ra, cứ vậy mà để mặc nàng.
"Không được, không được, Liên Thành ca ca hôm nay không phải đến xem Phượng Dương."
"Vậy muội nói xem ta làm sao mới tốt?"
"Phượng Dương rất lâu cũng không thấy Liên Thành ca ca, hôm nay Liên Thành ca ca không thể không bồi Phượng Dương, người nào cũng đều không thể cướp đi Liên Thành ca ca." Mặc Phượng Dương cái miệng nhỏ nhắn, càng là dán tại ngực Mặc Liên Thành không chịu đi ra.
"Phượng Dương, làm sao cứ mỗi lần thấy Thành Nhi liền bám không buông." Lan Phi hơi cau mày, không lạnh không nhạt nhìn bộ dáng trong ngực Mặc Liên Thành.
"Vâng, Nương Nương." Mặc Phượng Dương dù cho có nhiều bất mãn, nhưng đối với lời nói của Lan Phi cũng không dám chống lại.
Mặc Phượng Dương ngẩng đầu lên, vừa vặn liền để Khúc Đàn Nhi có thể đem người trước mặt nhìn rõ ràng, chỉ là lần xem xét này, trừ lắc đầu thở dài cũng chẳng có gì khác.
Nhi nữ của hoàng thất, không phải xinh đẹp, thì cũng là rất xinh đẹp. Nàng nhìn thấy cũng rất đố kị, ông trời có phải hay không bất công, tất cả mọi thứ tốt đẹp đều ở trong hoàng cung.
Một Mặc Liên Thành, lại thêm một Mặc Phượng Dương. . . Chỉ là, bọn họ thật sự là huynh muội?
Nhưng trong ánh mắt Mặc Phượng Dương cũng không phải đơn giản đang nhìn huynh trưởng như vậy.
Bản edit này bản quyền thuộc về Hạ An An.
Chương 38: Đủ ác, cũng đủ độc (3)
Lan Phi hòa nhã nói: "Phượng Dương, người này là Bát Vương Phi, con mau. . ."
"Ngươi mấy tuổi?" Lan Phi lời nói còn chưa kịp nói xong, Mặc Phượng Dương liền nhanh chóng tra hỏi, bao nhiêu tính tình ngang ngược đều thể hiện ra ngoài.
"Phượng Dương?" Lan Phi giận dữ, ánh mắt trừng lên, muốn ngăn nhất cử nhất động của Mặc Phượng Dương lại.
Mà Mặc Liên Thành đứng một bên, chỉ là lạnh nhạt nhìn tất cả trước mắt, cũng không có ý định mở miệng, ánh mắt vô ý liền chuyển hướng đến Khúc Đàn Nhi.
"Lan Phi Nương Nương, người cũng biết rõ tính tình của Phượng Dương. Phượng Dương chỉ muốn biết Bát Tẩu năm nay mấy tuổi?" Mặc Phượng Dương vốn không thuận theo, nhưng lo ngại ánh mắt của Lan Phi, dù rất bất mãn nhưng vẫn cố kiềm chế. Chỉ là vấn đề này, vẫn là nên hỏi lần nữa,tuyệt đối không buông tha, phải hỏi cho rõ ràng.
"Hồi Phượng Dương công chúa, Đàn Nhi năm nay mười sáu tuổi." Khúc Đàn Nhi cười nhạt, đối với cử động của Mặc Phượng Dương, cũng không có để ở trong lòng. Thái độ lộ ra không mấy tôn kính, mang một ít mơ hồ lạnh nhạt, mà kì thực hai người cũng không có thân thiết.
Theo lời "Bát tẩu" trong miệng Mặc Phượng Dương , nàng liền biết, Mặc Phượng Dương cũng không hoan nghênh nàng, chỉ là. . . Nàng là gả cho Liên Thành ca ca của cô ấy, cũng không phải tình thân thân thiết, nhưng có cần phải căm thù như thế không?
"Người khác gọi ta là Thập Cửu Công Chúa."
"Ồ, vậy Đàn Nhi đổi lại cách gọi Thập Cửu Công Chúa là được." Khúc Đàn Nhi cũng không giận, vẫn là khuôn mặt tươi cười, chỉ là không quan tâm sự tình, đối với nàng cũng không quan trọng.
Không quan tâm nàng ta muốn gọi là mèo hay là chó, đối với nàng mà nói chỉ là một câu xưng hô.
"Phượng Dương?" Lan Phi nhìn một chút Mặc Phượng Dương.
"Mẫu phi, nhi thần không chấp nhất." Khúc Đàn Nhi cười nhạt, cho tới bây giờ liền chưa từng để ý qua.
Khóe mắt đảo qua Mặc Phượng Dương, lại nhanh chóng chuyển qua Mặc Liên Thành, cười, vẫn là không thay đổi. Tiếp tục giả vờ, cho dù đối với Mặc Liên Thành cứ vô thanh vô tức, sắc mặt cũng chưa từng nửa phần biến đổi.
"Tất nhiên Bát tẩu không ngại xưng hô Phượng Dương như nào, vậy nhất định cũng sẽ không chú ý việc đem Liên Thành ca ca trả lại cho ta chứ, chúng ta đã rất lâu rồi chưa hảo hảo trò chuyện."
"Được." Mặc Phượng Dương hỏi rất trực tiếp, Khúc Đàn Nhi thực sự đáp đơn giản, chưa từng lãng phí thời gian để do dự.
Có thể, vẫn thuận theo ý nàng ta. Muốn dùng liền dùng, muốn mượn liền mượn, dù sao nam nhân kia đối với nàng mà nói, cũng không tính là gì.
"Liên Thành ca ca, huynh bồi Phượng Dương đến hoa viên bên kia một chút có được không?" Mặc Phượng Dương cũng không quản nhiều như vậy, đong đưa cánh tay Mặc Liên Thành. Liền muốn làm nũng, đúng lúc thấy Mặc Liên Thành vừa muốn mở miệng, tựa như sợ hãi bản thân nghe được đáp án, không đợi hắn đáp lời, liền lôi kéo hắn đi: "Liên Thành ca ca, chúng ta đi thôi."
Mặc Liên Thành chỉ là cười nhạt mà tùy Mặc Phượng Dương lôi kéo đi, chưa từng mở miệng nói một chữ không. Khó chịu tựa hồ cũng không có, đối với Mặc Phượng Dương tựa như sủng ái đến quá phận. Tại thời điểm này, khóe mắt không biết lại vô tình hay cố ý nhìn về phía Khúc Đàn Nhi.
Khúc Đàn Nhi cười nhạt nhìn xem hai người đi xa, ánh mắt quay lại Lan Phi, chờ lấy lời nói của bà.
"Nếu đã như thế, vậy con ở cùng bản cung một chút đi." Lan Phi nhìn Khúc Đàn Nhi, cũng không nói thêm gì nữa.
"Vâng." Khúc Đàn Nhi hồi lấy, dịu dàng ngoan ngoãn theo sát sau lưng Lan Phi.
"Ngươi cảm thấy đứa nhỏ Phượng Dương này thế nào?" Lan Phi bỗng nhiên hỏi một câu.
Bản edit này bản quyền thuộc về Hạ An An.
Chương 39: Đủ ác, cũng đủ độc (4)
"Bẩm mẫu phi, Thập Cửu Công Chúa rất tốt." Khúc Đàn Nhi mặc dù không rõ nguyên nhân gì Lan Phi lại hỏi như vậy, nhưng vẫn là bẩm lấy.
"Tốt? Tốt ở đâu?"
"Bẩm mẫu phi, Thập Cửu Công Chúa đối với Vương Gia rất tốt." Nha, cái này tính là gì?
Mặc Phượng Dương thế nào, nàng là một chút cũng không quan tâm, cũng lười để ý tới.
"Ồ, đúng như vậy không?"
"Vâng."
"Vậy ngươi cảm thấy Thành Nhi thế nào?"
"Bẩm mẫu phi, Vương Gia cũng rất tốt."
"Ồ, vậy hắn tốt ở đâu?" Lan Phi lại hỏi, chỉ là nàng đi trước Khúc Đàn Nhi, người phía sau sẽ không nhìn thấy thần sắc hiện ra trên mặt nàng.
"Nhi thần không dám nhận xét."
"Bổn cung không ngại, ngươi muốn nói cái gì liền nói cái đó."
"Vâng, bẩm mẫu phi, Vương Gia cái gì cũng tốt." Dù là cái gì đi nữa cũng tốt hết, tốt ngay cả trời cũng sắp đố kị.
"Ồ, tất nhiên hắn cái gì cũng tốt, vậy bản cung nói một câu, đã gả vào Bát Vương Phủ thì kiên nhẫn đợi hắn, không thể làm việc để cho mình ngày sau phải hối hận."
"Vâng, nhi thần ghi nhớ lấy." Xem ra, chủ đề chính cuối cùng cũng đến, nói quanh co lòng vòng một hồi rốt cuộc cũng đã nói vào chủ đề chính.
"Bổn cung mặc kệ ngươi trước đó đã quen biết, mật thiết như thế nào. Nhưng hiện tại ngươi là người của Bát Vương Phủ, sự tình ngày xưa ngươi nên quên hết đi, toàn tâm toàn ý làm Bát Vương Phi. Thành Nhi tính tình chính là như vậy, bình bình đạm đạm, không nói không hỏi, không muốn làm Thái Tử, cũng càng không có dã tâm làm Vương Thượng, càng sẽ không cùng mấy vị huynh trưởng khác tranh giành. Nếu như ngươi muốn ngày sau được làm Thái Tử Phi hoặc là Vương Hậu, chỉ sợ Bát Vương Phủ này không thể cho ngươi."
". . ." Khúc Đàn Nhi sững sờ, nghe Lan Phi giảng nhiều như vậy, cuối cùng cũng hiểu được ngọn nguồn.
Căn bản. . .
Chỉ là, nàng cũng không có nói muốn làm Thái Tử Phi, cũng càng không nói muốn làm Vương Hậu ah. Hơn nữa. . . Nàng muốn nói nhất chính là, nếu như có thể nàng sẽ chọn cho bản thân con đường tự do vui sướng.
"Vâng, nhi thần nhớ kỹ, xin mẫu phi yên tâm, nhi thần biết rõ nên làm như thế nào."
"Ừm, nhớ kỹ vậy là tốt rồi." Lan Phi không có gật đầu, cũng không có quay đầu, bước chân vẫn là càng không ngừng hướng phía trước bước đi, lời nói bất thình lình dừng lại, nhưng không bao lâu, lại lại tiếp tục mở miệng: "Đại Vương Gia bên kia, nếu không có việc gì cần thì đừng tiếp xúc. Tránh để người khác đàm tiếu, đối với ngươi hay đối với Bát Vương Phủ cũng không tốt."
"Vâng, nhi thần nhớ kỹ." Khúc Đàn Nhi khóe miệng cười một cái, không ngờ tới Lan Phi sẽ nói trực tiếp như vậy. Nàng càng không ngờ tới, chuyện này cũng không phải bí mật gì, ngay cả Lan Phi trong thâm cung cũng biết. Nhưng phiền cái là hết lần này tới lần khác, nàng là người trong cuộc lại mảy may chẳng có ấn tượng gì. . . Hai năm qua, Đại Vương Gia Mặc Dịch Hoài không phải chưa từng đến Khúc Phủ, chỉ là không có lần nào gặp nàng mà thôi.
"Phượng Dương tính tình là như thế, ngươi cũng đừng với nàng ấy tính toán quá."
"Vâng."
"Ngươi đã đi qua chỗ Nhị tỷ Ninh Phi Nương Nương của ngươi chưa?" Lan Phi hỏi.
"Bẩm mẫu phi, vẫn chưa."
"Ừm, tranh thủ thời gian đi qua một chuyến đi."
"Vâng."
"Đi đem Thành Nhi trở về, đừng để hắn cùng Phượng Dương quá lâu, trời cũng không còn sớm, các ngươi cũng nên trở về." Lan Phi đảo mắt một vòng hoa viên, trong mắt lóe lên như có điều suy nghĩ, lại làm cho người nhìn không hiểu ý tứ bên trong ánh mắt ấy.
"Vâng, nhi thần cung tiễn mẫu phi." Khúc Đàn Nhi cúi đầu, mỉm cười mà đưa tiễn Lan Phi.
Bản edit này bản quyền thuộc về Hạ An An.
Chương 40: Đủ ác, cũng đủ độc (5)
Chờ khi Lan Phi đi xa, lúc này mới không nhanh không chậm đứng thẳng lại. Chỉ là, ánh mắt chuyển hướng đến không phải là hoa viên, mà là chuyển hướng đến người đứng ở sau lưng nàng từ đầu đến cuối không có nói qua lời nào - Kính Tâm.
"Muội nhìn ra được gì không?"
"Lan Phi Nương Nương nói, tiểu thư nên cùng Vương Gia hồi phủ." Kính Tâm nhẹ giọng hồi lấy.
"Ồ, sau đó thì sao?" Khúc Đàn Nhi chớp chớp mi, chờ lấy nàng nói tiếp.
"Trong cung lời đồn đại thị phi nhiều."
"Ừm, đúng thế." Khúc Đàn Nhi gật gật đầu, rất là đồng ý lời Kính Tâm nói.
"Vương Gia cùng công chúa bên kia?" Kính Tâm ánh mắt chuyển hướng đến hoa viên nhìn hai người chàng chàng thiếp thiếp, ánh mắt lại chuyển trở về nhìn xem Khúc Đàn Nhi, chờ nàng phản ứng.
"Mấy người đến thì trở về cũng bấy nhiêu người, muội nói đúng không? Tuy nhiên ta cũng không muốn làm tiểu nhân, càng không muốn chia rẽ người khác. Nhưng cũng không có biện pháp nào khác, là việc nên làm, đành phải phí chút lực." Khúc Đàn Nhi nhún nhún vai, tựa như cũng là bất đắc dĩ cực kỳ. Chỉ là sắc mặt lại không nhìn thấy nửa phần bất đắc dĩ nào, ngược lại là rất cao hứng.
Sau đó, bước chân một bước, không nhanh không chậm hướng phía trước đi đến.
Mà phía sau Kính Tâm lúc này cũng càng yên tĩnh.
"Kính Tâm, muội cảm thấy bọn họ giống một đôi tình nhânhay không?" Khúc Đàn Nhi híp lại đôi mắt đẹp, nhìn xem hai người phía trước, càng hoài nghi quan hệ chân chính của họ. Bất quá, lúc đang nói đến tình nhân, nàng sẽ rất không cẩn thận mà đem Vu Hạo phía sau Mặc Liên Thành không để ý.
"Bọn họ là huynh muội." Kính Tâm hồi lấy, trên mặt không có nửa điểm nói đùa.
"Ừm, cái này ta cũng biết, không nói đến thân phận huynh muội, muội nhìn nghiêm túc một chút, bọn họ rât giống một đôi ân tình yêu lữ hay không? Nam thanh nữ tú, nhất định là ông trời tác hợp cho, xứng đôi hoàn mỹ vô cùng." Khúc Đàn Nhi khoát khoát tay, lại khẽ lắc đầu, rất không để ý đến lời Kính Tâm nói.
Huynh muội?
Nếu như Mặc Phượng Dương thật sự coi Mặc Liên Thành là huynh trưởng thì Khúc Đàn Nhi nàng dám đem đầu mình chặt xuống để cho nàng ta làm ghế ngồi.
Nàng không rõ tình chàng có hay không, nhưng ý thiếp lại kém chút nữa là nhỏ ra nước.
"Tiểu thư, người có thể hay không đang nhìn lầm phương hướng?" Kính Tâm không khỏi hoài nghi Khúc Đàn Nhi.
"Nam là tướng công của ta, nữ là Thập Cửu Muội của tướng công ta. Ta tin tưởng, ngươi không có nhìn lầm, mà ta cũng không có nói sai, có dám hay không cùng ta đánh cược?"
"Đánh cược gì?"
"Đánh cược gì ah, ta cũng muốn cẩn thận mà động não suy nghĩ một chút, đến cùng đánh cược gì là tốt, chỉ tiếc là có vẻ như không có cơ hội." Khúc Đàn Nhi vai rủ xuống, sau cùng nói một câu, nói đến hữu khí vô lực. Chỉ là bước chân có đi chậm đi nữa, cuối cùng rồi sẽ có lúc đến đích.
Khúc Đàn Nhi dừng lại, cười nhạt mà nhìn xem hai người phía trước, mà khoảng cách hai bên cũng chỉ thiếu mấy bước nữa.
"Liên Thành ca ca, chúng ta đến bên kia thôi." Mặc Phượng Dương thấy Khúc Đàn Nhi tới, liền muốn lôi kéo Mặc Liên Thành đi hướng khác.
"Vương Gia, nếu như các người còn chưa có xem xong hoa hay nói xong tâm sự. Đàn Nhi trước hết trở về trước, không quấy rầy các người." Khúc Đàn Nhi nhẹ nhàng cười một tiếng, đối với hành động của Mặc Phượng Dương, lại là hiểu rõ cực kỳ.
Mặc Phượng Dương rất căm thù nàng, nàng biết rõ, cho nên. . . Nàng sẽ tự mình nhìn xem mà xử lý.
"Vậy Phượng Dương liền không khách khí." Mặc Phượng Dương cười đắc ý, lôi kéo Mặc Liên Thành đi.
Nhưng là có chút ngoài ý muốn, nàng kéo mấy cái, Mặc Liên Thành ý cười vẫn như cũ, không nhúc nhích tí nào.
Bản edit này bản quyền thuộc về Hạ An An.
Chương 41: Đủ ác, cũng đủ độc (6)
"Phượng Dương, Bổn Vương phải hồi phủ." Mặc Liên Thành nhàn nhạt rút tay về, không để ý đến Mặc Phượng Dương đang bất mãn, ánh mắt chuyển hướng Khúc Đàn Nhi, trong mắt lóe lên một vòng hứng thú.
"Liên Thành ca ca?"
"Muội cũng biết, Bổn Vương không thích ở trong cung." Mặc Liên Thành cười nhạt, chỉ là lời nói tuy là nói với Mặc Phượng Dương, nhưng ánh mắt trên người Khúc Đàn Nhi chưa rời đi nửa phần.
Khúc Đàn Nhi khẽ cúi đầu, khóe miệng khẽ nhếch, giống như cười mà không phải cười. Đã có người muốn nhìn nàng chằm chằm, vậy hắn liền nhìn chằm chằm đi, dù sao bị người khác nhìn một chút cũng không rớt miếng thịt nào.
" Ý Liên Thành ca ca chính là nói, Phượng Dương có thể thường đi đến chỗ của huynh?"
"Ừm, vậy phải hỏi Vương Phi của Bổn Vương có hoan nghênh muội hay không."
"Ách?" Khúc Đàn Nhi sững sờ, không ngờ tới Mặc Liên Thành thế mà đem đầu mâu chỉ hướng vào nàng, đầu khẽ nâng, hoài nghi nhìn về phía Mặc Liên Thành, lại nhìn về phía Mặc Phượng Dương, nàng liền biết, người nào đó là cố ý.
"Tại sao. . ." Mặc Phượng Dương bất mãn, nhưng nghĩ lại, lập tức lại đổi sắc mặt: "Bát Vương Tẩu không thể không hoan nghênh Phượng Dương chứ?"
"Thập Cửu Công Chúa quá khách khí, tới Bát Vương Phủ hay không, Thập Cửu Công Chúa thích liền có thể đến, không cần quá chú ý Đàn Nhi." Nghe một chút, nàng vì bọn họ suy nghĩ rất nhiều, hơn nữa, nàng còn không có trực tiếp nói rõ là bọn họ muốn làm thế nào cũng được. Thậm chí là xem nàng như người trong suốt, Khúc Đàn Nhi nàng cũng sẽ không nói một chữ "Không".
"Ồ, vậy sao? Phượng Dương không biết phải cảm tạ Bát Vương Tẩu như thế nào nữa, hào phóng như vậy?"
"Thập Cửu Công Chúa khách khí." Khúc Đàn Nhi chịu đựng, vẫn là đem ý cười hơi lộ ra, thực sự không muốn lại cùng Mặc Phượng Dương dài dòng, không khỏi đem ánh mắt chuyển hướng Mặc Liên Thành: "Vương Gia, chúng ta nên trở về đi."
Một cái mỉm cười, một cái cúi đầu, nàng đợi lấy.
Sau đó. . .
Chờ đến lúc xe ngựa rời khỏi cửa chính hoàng cung, Khúc Đàn Nhi mới biết được, căn bản tiến cung rất dễ dàng, xuất cung lại rất khó. Cái khó bên trong của đạo lý này, cũng không toàn bộ bởi vì là vấn đề thủ vệ, mà là quan hệ của nữ nhân.
"Bổn Vương không thích nữ nhân si tình." Mặc Liên Thành bất thình lình mở miệng, cũng tạm thời đánh vỡ trầm mặc bên trong xe ngựa này.
"Ách?" Khúc Đàn Nhi sững sờ, không rõ ràng lắm, nhưng ngay lúc đó liền lấy lại tinh thần: "Vâng."
Si tình?
Là đang nói đến người nào?
"Trong phủ có quá nhiều người, Bổn Vương không muốn lại có thêm người vào."
"Vâng."
Thêm người vào? Người nào vậy?
Chỉ là dùng từ "thêm người" này, có thể hay không là quá khó hiểu?
"Nàng là Vương Phi của Bản Vương." Mặc Liên Thành nói tiếp, nhưng lại không nói rõ.
"Vâng." Khúc Đàn Nhi gật gật đầu, khẳng định mà trả lời hắn.
Chuyện này 800 năm trước nàng đã biết, còn cần đến hắn lặp lại một lần nữa?
"Nếu như nàng không muốn danh hiệu Vương Phi bị người khác cướp đi, xem ra nàng cần phải ra dáng một Vương Phi."
"Vâng." Khúc Đàn Nhi lại đáp. Chỉ là đối với danh hiệu Vương Phi này có thể bị người cướp đi hay không, nàng cung không có chút nào chú ý.
Nhưng mà. . . nam nhân này, hiện tại là đang diễn vở tuồng nào?
"Nhớ kỹ lời của Bổn Vương."
"Vâng."
"Nàng trừ câu nói này, chẳng lẽ không có lời nào khác sao?" Mặc Liên Thành mắt nhíu lại, chăm chú nhìn nàng, hoài nghi nàng là cố ý.
"Vâng." Khúc Đàn Nhi cũng không cấp bách, thật đúng là đáp cho hắn một chữ, đáp đến không nhanh không chậm, lại thêm ý cười dịu dàng ngoan ngoãn, lộ ra vẻ nàng được dạy dỗ rất tốt.
"Rất tốt."
". . ." Rất tốt? Nàng không hiểu cho lắm.
Mặc Liên Thành nói một câu xong liền không nói lời gì nữa.
Mà Khúc Đàn Nhi tự nhiên cũng sẽ không chủ động nói chuyện.
Bản edit này bản quyền thuộc về Hạ An An.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top