C50
Vì cái gì phải dọn đi ra ngoài
"Ba ba tôi đặt cho tôi tên này cũng là rất có ý nghĩa, là một người tài giỏi..." Nữ sinh gọi là Dư Kiều Sở nhấn rõ từng chữ, mặt mang mỉm cười, hoàn toàn không thấy bộ dáng khẩn trương cùng sợ hãi, cơ hồ là một bài nói hoàn mỹ, làm cho hai người tranh cử sau vẻ mặt nhạt màu hẳn đi, khi Dư Kiều Sở đi xuống, còn có không ít người bàn luận, trừ bỏ diễn thuyết, bên ngoài cũng rất là tự nhiên.
"Làm da thật tốt."
"Đúng vậy, đôi mắt cô ta thật to..." Thanh âm nữ sinh bàn trên truyền đến.
"Thiết, không biết dán bao nhiêu cái lông mi giả lên đó." Từ Cường ngồi bên cạnh Lục Tử Ninh đột nhiên nói một tiếng như vậy, còn chêm thêm một câu, "Ninh Ninh của chúng ta so với cô ấy đẹp hơn nhiều."
Những lời này làm cho Lục Tử Ninh nháy mắt đỏ mặt, may mắn thanh âm hắn không lớn, không có người nghe được, nếu không mắc cỡ chết được.
"Cậu không cần nói bậy..."
"Hì hì, tôi chỉ nói lời thật."
Lục Tử Ninh trừng hắn, lại không biết nếu để cho hai ác lang kia thấy được ánh mắt như vậy của cậu, phỏng chừng còn bày đủ lý do mà đè ra ăn, ngay cả Từ Cường cao to như vậy nhìn thấy cũng cười đến đỏ mặt. (Chi: ChémO~O)
"Tên Ngô Tĩnh Vũ kia như thế nào không đến?" Từ Cường nói sang chuyện khác.
"Không biết..." Mấy ngày nay hắn cũng không có ở ký túc xá, còn uống rượu đến say mới trở về, Lục Tử Ninh tốt bụng dìu hắn lại bị hắn chán ghét đẩy ra, lúc đó ngay cả thần kinh thô như Từ Cường đều chú ý đến bọn họ có chút không thích hợp, nhưng cũng không nói gì thêm. Bình Thường nam sinh cũng không tồn tại nhiều lục đục với nhau lắm, cảm thấy không thoải mái thì sẽ nói thẳng ra, cùng lắm thì đánh một trận, cho nên ở sau lưng cũng có hỏi qua Lục Tử Ninh là có chuyện gì, nhưng mà đối phương cũng không trả lời, cho nên cũng không có tiếp tục truy hỏi. Chỉ là có chút không quen nhìn bộ dáng không được tự nhiên Ngô Tĩnh Vũ, cả ngày cũng không làm bộ mặt hòa nhã với Lục Tử Ninh, giống như thấy được bệnh dịch, làm cho những người khác đều có chút xấu hổ.
"Quên đi, không để ý tới hắn, lần sau còn như vậy cũng lười tìm hắn."
Lục Tử Ninh gật gật đầu, trong lòng có chút tư vị không biết là gì, đúng lúc này, Lục Tử Ninh ngẩng đầu xem diễn thuyết thì đúng lúc chạm phải tầm mắt Dư Sở Kiều đang đi xuống, đối phương cười cười với mình, Lục Tử Ninh có chút khó hiểu, nhưng có thể chỉ là xuất phát từ cùng học nên cũng cười trở lại.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Dư Sở Kiều được bầu làm lớp trưởng, số phiếu hơn hai người kia cũng không nhiều có lẽ đều là như vậy, người xuất chúng dễ khiến cho người khác ghen tị, ngược lại người an phận càng dễ đạt được cơ hội.
Lần tranh cử này cũng chỉ là một cái nhạc đệm, Lục Tử Ninh cũng không để ý đến nữa, vài ngày sau đó, Lục Tử Ninh trải qua vô cùng nhàn rỗi, bởi vì Lục Thiếu Hoàng cùng Lục Thiếu Linh đều không có đến tìm cậu.
Nguyên nhân là do trường học khi bắt đầu khai giảng nhất định sẽ có 'Bách đoàn đại chiến', xã đoàn cùng hội học sinh đều chiêu mộ người mới. Cho nên hai người bọn họ đều bận, có đôi khi ngay cả tìm cậu ăn cơm cũng không có rãnh, cho nên cậu mới trở nên rãnh rỗi như thế.
.
Hôm nay Lục Tử Ninh đi ra vào giữa trưa, một đường đều bị các khẩu hiệu cùng quảng cáo đi theo, các học trưởng học tỉ này quả thật có nghị lực, mặt trời chói chang như thế còn thực mãnh liệt chào mời, truyền đơn đều bắt mình cầm lấy, khi đi qua bên hồ đến nhà ăn, Lục Tử Ninh vô tình hướng bên trong nhìn qua, kết quả sửng sờ đứng một chỗ.
Cái hồ gần nhà ăn gọi là Tâm Nguyệt Hồ, bởi vì ở góc khuất nên rất có ít người đi qua, Lục Thiếu Hoàng cùng Lục Thiếu Linh cũng lôi kéo mình đến đây không ít, bởi vì ở đây có phần yên tĩnh cùng bí mật, trừ bỏ vị trí bên ngoại có nhiều người thấy được, thì một gian nhỏ bên trong rất tiện cho hai sắc lang kia động tay động chân.
Hiện tại Lục Tử Ninh nhìn đến không phải người khác, đúng là Lục Thiếu Linh, bất quá người đối diện làm cho cậu như thế nào cũng không nghĩ đến, là Dư Kiều Sở, lời hai cô gái ngày nào đó đột nhiên quanh quẩn trong đầu, chẳng lẽ người theo đuổi Lục Thiếu Linh là cô ta? Lục Tử Ninh vừa kinh ngạc vừa thấy chung trong lòng, cậu không phủ nhận nữ sinh này quả thật tài giỏi, mới đầu chính mình quả thật rất tin tưởng, cảm thấy bọn họ không có khả năng bị người khác đoạt đi, bất quá hiện tại nhìn thấy bọn họ cùng một chỗ ăn cơm, đột nhiên có chút dao động, cứ cho là Lục Thiếu Linh đối ai cũng thực ôn nhu, nhưng mà tươi cười không tràn đầy trong mắt, chỉ có Lục Tử Ninh rõ ràng nhất, rất nhiều nữ sinh nghĩ rằng Lục Thiếu Linh so với Lục Thiếu Hoàng dễ tiếp cận hơn, nhưng sự thật không phải như thế, muốn chân chính đi vào lòng Lục Thiếu Linh rất khó, Thiếu Hoàng dù luôn trưng ra khuôn mặt lạnh lùng, kỳ thật trong lòng không ngang ngược thẳng thắng như Lục Thiếu Linh, bằng không lúc trước Từ Mĩ Lăng cũng sẽ không dám lại gần y, đối với hai người hai tính cách, Lục Tử Ninh là rõ ràng nhất.
Nếu nói nhìn thấy Lục Thiếu Hoàng cùng nữ sinh khác ăn cơm Lục Tử Ninh còn có thể tự an ủi chính mình, nhưng lần này lại thấy Lục Thiếu Linh, Lục Tử Ninh không biết nên làm sao bây giờ, khi cố tình đi lại, Lục Thiếu Linh không biết đang nói cái gì, nữ sinh xinh đẹp đối diện cười đến thập phần vui vẻ, Lục Tử Ninh cảm thấy có chút chói mắt, liền không có nhìn nữa, trực tiếp xoay người rời đi.
.
"Cái gì? Cậu muốn dọn đi ra ngoài?"
"Đúng vậy, mẹ tôi cũng đã đồng ý, cho nên tôi quyết định dọn ra ngoài ở..." Lục Tử Ninh đối với sự hoảng sợ của họ, tự nhiên không dám nói dọn ra ngoài ở cùng ai anh em kia, chỉ có thể nói là dọn ra ngoài vì mình muốn thôi, trong nhà cũng đồng ý.
Ngay khi Từ Cường còn muốn nói cái gì, cửa mở ra, Ngô Tĩnh Vũ vừa vặn trở về. Lục Tử Ninh nghĩ hắn hôm nay không về, nên quyết định nói cho bọn Từ Cường biết trước, chờ cho khi mình dọn đi hoặc là sau đó, hắn cũng tự nhiên sẽ biết, như vậy tránh cho phải xấu hổ.
"Nhưng mà hiện tại phòng khó mà tìm a. Còn phải tốn rất nhiều tiền."
"Không có việc gì, tôi đã chuẩn bị tốt."
"Không phải chứ, chuyện khi nào, cậu thế nhưng không nói cho chúng tôi biết."
"Đúng vậy, vì các gì phải dọn ra ngoài a?" Hoàng Uy cũng bước đến, Lục Tử Ninh nhìn thấy Ngô Tĩnh Vũ đi đến bên cạnh bàn liền dừng lại một chút.
"Không có a, chính là bên ngoài tự do hơn thôi, trong ký túc xá nhiều hạn chế quá."
"Cậu nói cái gì tôi cũng mặc kệ, nga~" Từ Cường nói xong, ánh mắt đột nhiên trở nên tối đi, "Nhìn không ra nga~, có phải hay không đã có bạn gái?" Kỳ thật gần đây cảm thấy Lục Tử Ninh là lạ, lúc đi học thường xuyên thất thần, một hồi cười trộm một hồi đỏ mặt, bản thân cũng từng đoán cậu đã yêu, nhưng mà nghĩ lại hình như không thấy cậu cùng nữ sinh tiếp xúc liền không nghĩ nữa, tình huống hiện tại muốn không tin cũng khó. Quả nhiên Lục Tử Ninh đỏ mặt.
"Không...không có..."
"Chậc chậc, tôi đã biết đáp án rồi. Tên này, ca ca cũng dám gạt." Từ Cường vừa tự kêu ca ca vừa bóp bóp cổ Lục Tử Ninh.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top