C44

Dọn ra cùng chúng ta ở

"Cậu như thế nào ở trong này?" Lục Thiếu Linh người luôn luôn ôn nhu ngữ khí cũng trở nên cực kỳ lãnh đạm.

"Tôi thấy Tử Ninh một mình đi đến đây, sợ cậu ấy xảy ra chuyện." Vẻ mặt Ngô Tĩnh Vũ có điểm bối rối, nhưng mà nhìn thấy ánh mắt Lục Thiếu Hoàng cùng Lục Thiếu Linh có chút quái dị, giống như nhìn thấy cái gì ghê tởm.

Vừa rồi Lục Tử Ninh vội vã tạm biệt bọn họ rời đi, không biết cậu muốn làm gì, liền đi theo, kết quả không bao lâu liền thấy cậu rời đi, khu gần ký túc xá này, vừa định đi lên cùng cậu nói chuyện, liền thấy Lục Thiếu Hoàng cùng Lục Thiếu Linh từ một hướng khác đi đến, cùng Lục Tử Ninh động tác vô cùng thân mật, không khỏi thấy lạ, vì thế mai xui quỷ khiến một đường đi theo bọn họ

Mấy ngày nay suy nghĩ cẩn thận rốt cuộc hiểu rõ, cũng biết ca khúc trên sấn khấu kia bọn họ đàn cho Lục Tử Ninh nghe. Nếu không phải chính mình vừa mới nhìn thấy bọn họ hôn, thế nhưng còn càng lúc càng làm đến, cậu cũng sẽ không bị hoảng loạn mà đạp phải cành cây, mà bị họ phát hiện.

Loại việc này bị người nhìn thấy, Lục Tử Ninh thật rất bối rối, nói như thế nào người kia cũng là xá hữu, sợ hắn sẽ cảm thấy mình ghê tởm, sợ hắn đem chuyện mình nói ra, hơn nữa hiện tại hắn đã biết, về sau mình sao còn có thể đối diện với hắn ở ký túc xá, Lục Tử Ninh rất sốt ruột, lại cái gì cũng không thể nói.

"Cậu vừa rồi tất cả đều có thể nhìn thấy?" Lục Thiếu Hoàng lạnh lùng mở miệng.

Ngô Tĩnh Vũ gật gật đầu. Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Lục Thiếu Hoàng cùng Lục Thiếu Linh, rõ ràng so với mình lớn hơn một tuổi thôi mà, khí thế cũng không hề giống thiếu niên, Ngô Tĩnh Vũ cũng không phải người ngu, biết hiện tại mình nên nói cái gì không nên nói cái gì.

"Yên tâm, tôi sẽ không nói ra ngoài, nếu không có việc gì, tôi đi trước." Ánh mắt nói xong có chút phức tạp nhìn qua Lục Tử Ninh được hai anh em bảo vệ phía sau, sau đó xoay người biến mất trong rừng cây, tuy rằng nhìn qua Ngô Tĩnh Vũ phản ứng không có gì quá kích, nhưng trong lòng bàn tay đã sớm chảy mồ hôi lạnh.

Lục Tử Ninh muốn gọi hắn lại, rất muốn gọi hắn đừng nói cho ai biết, chính là vẫn không thể mở miệng được, hiện tại cậu ngay cả nói cũng không biết phải nói như thế nào, hơn nữa Lục Thiếu Hoàng cùng Lục Thiếu Linh cũng không có đuổi theo.

"Như thế nào để cho hắn đi rồi..............."

"Như thế nào, Ninh Ninh, em còn muốn để cho hắn ở lại xem? Chúng ta cũng không ngại." Lục Thiếu Hoàng lại đùa.

"Đương nhiên không phải, em là sợ, hắn nếu nói ra thì làm sao bây giờ..............." Cậu không muốn về sau bị người trong ký túc xá hay là trong ngành xem là quái vật...............Hơn nữa trừ bỏ mình, còn có hai người kia, chẳng lẽ bọn họ thật sự cái gì cũng không để ý sao? Ngay cả bị người nhìn thấy biểu tình cũng lạnh lùng, cũng tĩnh như vậy.

"Hắn sẽ không nói."

"Anh làm sao biết?"

"Chúng ta chính là biết." Hai anh em ăn ý cười cười, bất quá mang theo một chút nguy hiểm mà Lục Tử Ninh không có phát hiện.

Bọn họ biết Ngô Tĩnh Vũ sẽ không nói ra ngoài, trừ bỏ bọn họ có loại tin tưởng này, cũng chắc chắn Ngô Tĩnh Vũ không dám, còn có chính là, bởi vì trực giác lúc trước của bọn họ được xác định, cho nên hiện tại, bọn họ phải nhanh hành động, bọn họ mới không cần tiểu thúc thúc đáng yêu của mình đặt ở trong mơ ước của người khác.

.

Gặp hoàn cảnh như vậy, ba người cũng không còn tâm tư làm, trực tiếp nằm trên mặt cỏ, nhìn ánh trăng xuyên qua những ngọn cây rậm rạp, trên đó cũng có rất nhiều ngôi sao cùng phát sáng.

Sắc trời tối dần, bởi vì cảy ra chuyện vừa rồi Lục Tử Ninh hiện tại cũng không thể không biết xấu hổ mà trở về ký túc xá, trong rừng cây chỉ có tiếng gió thổi qua, dù sao rừng cây ban đêm vẫn là có chút làm cho người ta sợ, cho nên hiện tại cũng không có người ở đây, nhưng là Lục Tử Ninh cảm thấy được hai người ở bên cạnh mình, một trái một phải mang đến cảm giác ấm áp, xảy ra chuyện gì cũng che chở cho mình, giống như ở nơi nào cũng sẽ không thấy sợ hãi, chỉ cần cùng bọn họ ở một chỗ.

"Ninh Ninh, dọn ra ngoài đi." Một tay Lục Thiếu Linh để cho Lục Tử Ninh nằm lên cho cậu thoải mái một chút, nằm một bên nghiêng đầu nhìn về sườn mặt xinh đẹp của cậu.

"A?"

"Kỳ thật anh cùng anh hai lúc khai giảng đã đi đến gần trường học mua phòng ở, nhưng chưa có xin phép trường cho dọn ra ngoài, bởi vì muốn cùng Ninh Ninh ra ngoài ở."

"Đúng vậy, dọn đi ra ngoài ở cùng chúng ta đi."

Kỳ thật nghe được có thể đi ra ngoài ở, Lục Tử Ninh rất vui vẻ, nhưng mà nghĩ đến mình vừa mới đến trường, ở ký túc xá chưa đến vài ngày, trước kia cậu chưa từng ở giống vậy, cái loại cuộc sống tập thể này cậu cũng là lần đầu tiên, tuy rằng chỉ có bốn người, nhưng mà đối với Lục Tử Ninh nhiêu đó cũng đủ rồi, mấy ngày nay mọi người đối với mình rất tốt, cho dù bọn họ nói chuyện tùy tiện, Lục Tử Ninh trước kia cũng ít cùng người khác nói chuyện, hiện tại ít nhất cũng lâu lâu cùng bọn họ tâm sự vài câu.

Cho dù vừa rồi Ngô Tĩnh Vũ gặp loại sự tình này, Lục Tử Ninh cũng có chút khổ sở, kỳ thật ở ký túc xá Ngô Tĩnh Vũ là một văn nhân nhã nhặn, mang theo ánh mắt không quá chú ý mọi việc, rất ít cùng mọi người nháo, thật ra cũng rất quan tâm mình, vừa thấy loại chuyện này, hắn cũng không có nói cái gì quá khó nghe.

Lục Tử Ninh vốn nghĩ, mọi người trải qua bốn năm, cảm tình có thể rốt tốt, hiện tại chính mình đột nhiên dọn ra ngoài cùng bọn họ ở, nếu trước kia chính mình nhất định sẽ cao hứng đáp ứng, nhưng mà hiện tại lại có chút do dự. Hơn nữa mình còn chưa đủ tự lập, tới nơi này chính mà muốn tự lập một chút, nói như thế nào mình cũng là một nam sinh, nếu dọn đi ra ngài, hai người bọn họ nhất định đối với mình rất tốt, như vậy cùng ở nhà không có gì khác nhau.

Vốn tưởng rằng Lục Tử Ninh chắc chắn sẽ đáp ưng, nhưng mà hai anh em cũng không nghĩ đến cậu sẽ do dự, tâm tình vừa rồi còn chờ mong giảm xuống không ít.

"Ninh Ninh, em là không muốn cùng chúng ta dọn ra ngoài ở sao?"

"Không phải." Thấy bọn họ tựa hồ không mấy vui vẻ, Lục Tử Ninh vội vàng giải thích, "Chỉ là, em vừa mới đến, vốn đang nghĩ muốn thể nghiệm cuộc sống ký túc xá một chút, hơn nữa nhưng người đó đối với em rất tốt............."

"Nhưng mà chúng ta không muốn để tiểu thúc thúc cùng đàn ông khác ở cùng một chỗ."

Lục Tử Ninh thiếu chút nữa bật cười, "Làm sao mà kêu là đàn ông khác?"

"Làm sao không phải? Em mỗi ngày đều cùng bọn họ, cái gì cũng bị bọn họ xem hết, như vậy không công bằng.................." Hơn nữa, khi cùng với tiểu thúc thúc làm..............cũng phi thường không tiện.................không giống như ở bên ngoài, muốn như thế nào liền làm như thế. Hai anh em ở trong lòng bổ sung một câu.

"Bọn họ nhìn em cái gì?" Bởi vì thân thể đặc thù, mỗi lần tắm rửa xong cũng phải mặc quần áo đầy đủ mới đi ra, cũng không giống nam sinh khác phơi tay.

"Chúng ta đây cũng không muốn em đi nhìn người khác, anh đi hỏi, Từ Cường ờ ký túc xá các em có phải hay không thường xuyên mặc quần lót chạy lung tung? Còn có Hoàng Uy kia cũng vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top