chương 3.
Sống ở mạt thế liền phải nghịch thiên
Chương 3
Tác giả: Vũ Lạc Manh
Không gian biến hóa so với trong tưởng tượng tới rất nhanh, rõ ràng chỉ trong khoảng thời gian ăn cơm trưa , bất quá một giờ, lại lần nữa tiến vào không gian, chung quanh hoàn cảnh không hề duỗi tay không thấy năm ngón tay.
Không khí xám trắng có điểm giống sương mù trong hiện thực , có điểm nặng nề không làm cho người thích, bất quá chỗ tốt chính là trước kia thấy không rõ hoàn cảnh không gian hiện tại có thể xem rõ ràng. Lớn nhỏ thật đúng là phạm vi 30 mét vuông , chỉ riêng điểm này không gian xác thật không đủ sử dụng để tồn trử sử dụng trong mạt thế.
Không biết có phải hay không bởi vì chính mình gieo trồng thực vật có quan hệ, lúc trước dẫm lên bùn đất còn tương đối cứng , hiện tại dính chân không nói còn ướt lộc cộc. Bất quá khiến người kinh ngạc cảm thán chính là tốc độ sinh trưởng trong không gian , bất quá thời gian một giờ , gieo đi khoai tây, đậu phộng, hạt táo cùng hạt lê toàn bộ đều nẩy mầm.
Nhìn thấy một màn này, Tô Hàn Thụy cũng nhịn không được phụt cười ra tiếng, rốt cuộc đánh chết Tô Hàn Thụy cũng không tin loại bàn tay vàng trong tiểu thuyết sẽ phát sinh trên người hắn .
Cười thì cười, Tô Hàn Thụy vẫn rất rõ ràng là chính mình nên làm cái gì, có thể làm sương đen biến mất không thấy, có thể thấy được không gian này thực sự có năng lượng tự nhiên. Đây là một phát hiện thực tốt, Tô Hàn Thụy chạy nhanh ra không gian, nhanh chóng đi hướng thư phòng, tìm được notebook đem vấn đề này đồng thời ghi nhớ viết vào cũng lên kế hoạch kỹ càng tỉ mỉ lên trang giấy.
Từ những hạt giống nhỏ nhất đến những máy móc cỡ lớn, Tô Hàn Thụy càng kỹ mỉ ghi lại những thứ chính mình muốn mua, khi viết xuống ba chữ năng lượng mặt trời Tô Hàn Thụy khoanh vùng trọng điểm trên giấy.
Hiện tại khoa học kỹ thuật chú ý rất nhiều về năng lượng mà năng lượng mặt trời là vấn đề đứng đầu trong các năng lượng, nếu thế giới này thật sự tận thế, thì năng lượng mặt trời lại là vấn đề tuyệt đối thực dụng , huống hồ còn bảo vệ môi trường, , kẻ ngốc mới không mua, đương nhiên mấy thứ này còn cần phải không gian thăng cấp mới được.
Trừ bỏ năng lượng mặt trời được đánh dấu trọng điểm , Tô Hàn Thụy còn đem những quyển sách coi như trọng điểm đánh dấu. Không cần cảm thấy những quyển sách này là thứ không cần, con người muốn tiến bộ, thậm chí mở miệng nói chuyện đều cần thiết hấp thu tri thức, mà tri thức được phát ra chính là từ trong những quyển sách này.
Tô Hàn Thụy xem xét, sách là thứ đặc biệt quan trọng, mặc kệ là giáo dục đời sau hay sau khi mạt thế muốn phát triển, đều yêu cầu dùng đến tri thức trong sách, đặc biệt là khi chính mình ở trong các quốc gia có nhiều sáng tạo , tuyệt đối đều cần dùng đến sách.
Sách vở , quần áo, vải dệt, hạt giống, động vật, ăn, dược liệu, khí cụ…… A…… Tô Hàn Thụy phát điên oán giận, “Vì cái gì muốn mua nhiều đồ vật như vậy, quả thực so với việc mở siêu thị còn muốn phiền toái.” Siêu thị, đúng rồi, không phải còn có siêu thị phụ giúp một ray hay sao ? Tô Hàn Thụy cảm thấy chính mình ngu xuẩn, liền đơn giản như vậy sự cũng không biết.
Muốn mở siêu thị, không bằng nói muốn mua nhiều đồ vật như vậy, nhất định phải tìm địa phương trống trãi. Tô Hàn Thụy ở máy tính tìm tòi địa điểm cho thuê mặt bằng , lick vào mấy trang web, cuối cùng là trời xanh không phụ người có lòng, cách chung cư gần nhất của chính mình có một tầng cho thuê. Tô Hàn Thụy lập tức gọi điện thoại qua , cũng ước định gặp mặt nói chuyện với nhau.
Vì sao không lập tức chuẩn bị, Tô Hàn Thụy là lo lắng cho mình rằng không gian không thể mở rộng được , kia thuê mặt bằng như vậy có tác dụng gì, còn không bằng quan tâm trọng điểm thật sự.
Vội vội vàng vàng mọi chuyện , Tô Hàn Thụy phát hiện rất nhiều đồ vật đều cần không gian thăng cấp mới có thể chuẩn bị, cho nên Tô Hàn Thụy cũng không chuẩn bị mua quá nhiều đồ vật. Ở trên mạng mua một đống lương khô , quần áo xuân hạ thu đông các loại đều không giống nhau, chính mình liền đứng dậy trở lại phòng ngủ tìm kiếm tủ quần áo, tìm được một khối ngọc trụy, nắm vào trong tay lại lần nữa tiến vào không gian.
Sau khi tiến vào không gian , trong không gian cảnh sắc có điểm làm Tô Hàn Thụy há hốc mồm, không, quả thực có thể nói là ảo thuật. Lúc trước gieo trồng khoai tây cùng đậu phộng chính là mới nảy mầm hiện tại bất quá chỉ vài giờ, cành lá đã tốt tươi , xanh mượt thậm chí còn có thể thấy những nụ hoa nhỏ mới chớm, đến nỗi cây táo cùng cây lê lại càng khoa trương, vốn chỉ là trạng thái nẩy mầm hiện tại không chỉ trường ra cành khô, còn mọc ra những phiến lá xanh biếc .
Không khí cũng không hề như trước kia có cảm giác như thiếu oxy mà nguyên bản không khí sương mù lởn vởn cũng không còn thấy đâu, hiện tại toàn bộ đều biến mất, cũng bởi vậy, có thể thấy rất rõ ràng việc phân chia trời và đất.
Trừ bỏ việc đó, không gian như đang biến hóa từ nhỏ đang dần dần lớn hơn, vốn không gian chỉ có khoảng 30 mét vuông , hiện tại mở rộng một vòng, không, hẳn là hai vòng . Đây là thăng cấp? Tô Hàn Thụy không biết này có phải hay không thăng cấp, nhưng là không gian biến lớn đối với hắn là chuyện vô cùng tốt, ôm niềm cao hứng cùng tâm tình kinh ngạc, Tô Hàn Thụy đi hướng khác trong không gian có một biến hóa , nhiều ra thêm một hồ nước nhỏ duy nhất ở đây.
Mặt nước thanh triệt màu lam sắc nhìn thấy đáy , tâm tình nhộn nhạo, nhẹ nhàng dùng tay nâng lên, uống một ngụm, một vị ngọt nhàn nhạt mát lạnh nhẹ nhàng ngon ngọt hơn so với bất cứ thứ nước nào mình từng uống qua, thậm chí khi uống nước hồ làm cảm giác mệt mỏi trên người Tô Hàn Thụy liền biến mất như chưa từng có cảm giác mệt mỏi “Thật là con mẹ nó không thể tưởng tượng.”
Quay đầu lại nhìn về phía cây táo và cây lê , trước kia vẫn luôn do dự không xác định thì hiện tại đã thật sự biến thành khẳng định. Không gian sẽ mở rộng, khẳng định chuyện này có quan hệ đến việc hắn gieo trồng thực vật , Tô Hàn Thụy nhìn nhìn ngọc trụy trong tay không suy nghĩ nhiều liền đem ngọc trụy chôn xuống đất, “Không biết ngọc trụy này có thể hay không trở thành thần khí……”
Sau khi chôn ngọc trụy xong xuôi, Tô Hàn Thụy không ở trong không gian thêm nữa , trở lại phòng ngủ quen thuộc , tìm được di động, trực tiếp gọi điện thoại qua cho Lạc Đình.
“ cậu gọi cho tui có chuyện gì?”
“Khụ khụ, Lạc đình, tui có chút việc tìm cậu .”
Ở bên kia điện thoại Bạch Lạc Đình nghe ra khẩu khí dị thường của cậu, liền thu hồi biểu tình vui cười nghiêm túc nói: “Phát sinh chuyện gì?”
“Không, xem cậu khẩn trương kìa , có thể có chuyện gì, chủ yếu là muốn tìm cậu..... tìm cậu mượn một số tiền.” Tô Hàn Thụy nói lời này có điểm chột dạ, tuy biết rằng chính mình giấu giếm anh em là chuyện không phúc hậu , chính là phải xem tình huống trước mắt . Tô Hàn Thụy cũng không dám đem tình huống kỳ ba này nói cho Bạch Lạc Đình.
Vì cái gì không thể? Chẳng lẽ nói với người ta mình có được một bàn tay vàng, mà bàn tay vàng này sẽ đưa tới tận thế, người ta không xem ngươi là kẻ ngốc là không tồi rồi.
" Nguyên lai là việc nhỏ này a ! Còn tưởng rằng chuyện gì đại sự, vay tiền, không thành vấn đề, nói đi! Cậu muốn mượn nhiều hay ít tui có thể cho cậu mượn không lại suất "
Tô Hàn Thụy kéo kéo khóe miệng, vô ngữ nói: “Kia vừa lúc, cậu hiện tại tiền tiết kiệm có bao nhiêu liền toàn bộ cho tui mượn.”
Bạch Lạc Đình nghe Tô Hàn Thụy nói lời này rất là kinh ngạc, nghe ngữ điệu hoàn toàn không giống như là nói giỡn, “Uy, Tiểu Thụy, cậu có phải hay không xảy ra chuyện gì? Như thế nào đột nhiên yêu cầu nhiều tiền như vậy .”
“A, không có việc gì, chính là muốn có ít tiền đầu tư gì đó , hiện tại cậu có thể sử dụng tiền mặt được bao nhiêu ?"
“Ân, đại khái khoảng 4000 vạn đi!”
Nghe thấy cái con số này , Tô Hàn Thụy khóe miệng nhịn không được run rẩy, đây là khác biệt a! Hắn kiếm một năm đều không thể bằng số lẻ của gia hỏa này, Tô Hàn Thụy tính ra giá cả mua đồ vật của chính mình , một hơi trả lời: “Kia câu cho tui mượn 3000 vạn được không , chờ tui kiếm lời trả lại cho cậu .”
“Nguyên lai là làm đầu tư, được thôi , tui đem số tiền 4000 vạn toàn bộ đưa cho cậu , nếu như có lời thì chúng ta cùng nhau chia hoa hồng.
Chỉ là ngắn ngủn một câu, Tô Hàn Thụy cảm thấy đời này quá may mắn, có thể quen biết một người bạn hữu như vậy , cảm động cười cười, nói : “cậu yên tâm, bảo đảm có lời sẽ không lỗ .” Tô Hàn Thụy nghe được điện thoại truyền đến tiếng cười, vui sướng hàn huyên vài câu liền ngắt điện thoại , có số tiền này rồi hắn cũng không cần lại lo lắng có chút đồ vật mua không được.
Tác giả có lời muốn nói: Có cơ hữu chính là hảo a! Ấm áp……(*^◎^*)
Edit : betruc
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top