3. Mơ?

Song Ngư của hiện tại đã cao hơn một chút, có da có thịt hơn một chút, không còn là cậu bé gầy gò ốm yếu năm xưa. Bao nhiêu lần tự nhìn bản thân trong gương, là bấy nhiêu lần cậu cười, trong mắt ngập tràn hạnh phúc. Cậu đang tiến bộ từng ngày, lời hứa năm đó với chị chẳng mấy mà thành hiện thực.

Có mấy lúc gặp chị Thiên Bình và Song Tử, họ đều tấm tắc khen cậu lên cấp ba thay đổi khác quá. Bọn họ giờ đang là sinh viên năm nhất đại học, thỉnh thoảng mới về nhà và ghé thăm cậu.

Song Ngư đang theo học ở một ngôi trường cấp III khá có tiếng của thành phố. Vì là trường công lập và còn là học sinh xuất sắc nên Song Ngư không còn lo lắng về tiền học phí. Cậu hiện tại còn kiếm được cho mình nột việc làm thêm ở của hàng bánh ngọt nổi tiếng. Chuyện học hành, luyện tập và công việc dã ngốn hết phần lớn thời gian của cậu, Song Ngư giờ đây chỉ có thể ngủ bảy tiếng một ngày.

Đây cũng là lý do cậu không có thời gian để gửi thư cho Xử Nữ suốt hai tháng nay. Cậu đang cố dành dụm để mua một chiếc điện thoại để tiện cho việc liên lạc với cô. Thật sự thì cậu nhớ cô quá rồi...

Nghĩ đến Xử Nữ, Song Ngư bất giác cười nhẹ, đáy mắt ánh lên hàng ngàn tia hạnh phúc, bao nhiêu mệt mỏi của buổi tập luyện đều tan biến. Lên cấp III, cậu ít gặp thầy Thiên Yết, nên thành ra mỗi buổi đều là cậu tự tập, thi thoảng lắm hai thầy trò mới có dịp gặp lại nhau và uống ly nước. Cho nên mọi việc đối với Song Ngư càng thêm khó khăn.

Trời đã ngả về chiều, Song Ngư tranh thủ dọn dẹp sân bóng rồi ra về. Hôm nay cậu có ca làm lúc năm giờ. Mãi lo tập luyện mà cậu cũng quên bén thời gian.

...

Song Ngư về đến cô nhi viện đã là hơn mười giờ đêm. Một ngày dài như vắt kiệt sức lực của cậu.

Bạch Dương chạy ra, ôm lấy chân cậu. Cậu nhìn nó mà cười, cậu coi nó như em mình. Con bé mới có mấy tuổi đâu mà đã rất hiểu chuyện. Nó thấy cậu về, không đòi hỏi cái này cái kia, mà hỏi han cậu có mệt không? Hôm nay có ai bắt nạt cậu không? Thật sự rất ấm áp.

Dạo gần đây có mấy người đến Bảo Nam nhận nuôi mấy đứa nhỏ, thành ra chỗ này vốn đã ít người nay lại càng ít hơn, Bạch Dương và mấy đứa trẻ khác đều nhớ bạn mình, mặt của chúng buồn so. Nhưng khi thấy Song Ngư đi làm về với túi bánh trong tay, đứa nào đứa nấy đều không ngớt tiếng cười.

- Anh Ngư, khi nào anh mới mua được điện thoại? - Bạch Dương tay cầm một cái bánh, vừa nhai vừa nói.

- Sắp rồi.

- Em nhớ chị Xử Nữ lắm, em muốn nghe giọng chị ấy ghê.

- Ừ, anh sẽ cố gắng để em sớm gặp Xử Nữ nha.

- Anh lại hỗn rồi, sao anh không gọi chị ấy là "chị" nữa. - Con bé giẫy nẫy lên, mái tóc két nắng va quệt vào mặt cậu.

- Ừ, anh quên.

Song Ngư cười nhẹ, tiện tay xoa đầu đứa nhỏ hiểu chuyện này. Thật ra là cậu không hỗn, cậu chỉ không muốn đối diện với Xử Nữ với tư cách là chị em. Cậu muốn đường đường chính chính là một người đàn ông theo đuổi cô ấy.

- Em lại chơi với mấy bạn đi. Anh đi tắm.

- Dạ.

...

"Hãng hàng không United Airlines xin trân trọng thông báo. Chuyến bay 6A2 khởi hành từ New York đến Thành phố Hồ Chí Minh đã kết thúc. Kính chào quý khách và chào mừng quý khách đến với thành phố. Chúng ta vừa hạ cánh xuống sân bay Tân Sơn Nhất, giờ địa phương là 11 giờ 30 phút đêm. Nhiệt độ ngoài trời là 27 độ C. Vì sự an toàn của quý khách, xin quý khách vui lòng giữ nguyên vị trí, thắt chặt dây an toàn cho đến khi máy bay của chúng ta dừng hẳn và tín hiệu cài dây an toàn tắt. Xin quý khách vui lòng kiểm tra hành lý trước khi rời máy bay. Thay mặt cho hãng hàng không United Airlines và toàn thể phi hành đoàn, xin cảm ơn quý khách đã bay cùng chúng tôi và hẹn gặp lại quý khách trong thời gian tới. Chúc quý khách một ngày tốt đẹp."

Thanh âm trong trẻo rõ ràng của nữ tiếp viên vang khắp khoang máy bay. Aquarius rời mắt khỏi cuốn tạp chí doanh nhân, anh vươn tay kéo rèm che ô cửa sổ. Thoáng chốc, hiện ra trước mắt anh là một Sài Gòn hoa lệ, xinh đẹp, ấm áp và nồng nàn.

Aquarius bất giác mỉm cười. Tự nhiên anh thấy yêu cái thành phố này đến lạ, có phải chăng nơi đây có người con gái ấy...?

...

Aquarius về tới khách sạn đã hơn mười hai giờ đêm. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, anh tự thưởng cho mình một ly Monteverdi nhẹ nhàng. Anh ra ban công, nằm bắt chéo chân và để cho đầu óc buông lỏng. Tầm mắt phóng ra xa, nhìn những chùm đèn điện lấp lánh. Đêm về, nơi thành đô náo nhiệt đã phần nào bớt xe cộ qua lại. Hai mươi sáu độ, sương giăng, một chút gió lạnh, một chút tê tái, Aquarius cảm thấy rất khuây khoả, sảng khoái.

Aquarius lấy từ trong ví ra một tấm hình. Đó là ảnh một cô gái với mái tóc đen dài, mắt hạnh đầy sao, mũi cao thanh tú đang nở nụ cười ngọt ngào trong nắng chiều lung linh, bên cánh đồng hoa hướng dương rạng rỡ, bên cạnh nàng ấy còn dắt theo một đứa bé trai cũng xinh đẹp không kém, nhưng khá gầy gò.

Đây là tấm ảnh mà bạn của anh - Leo - khi du lịch qua Việt Nam đã chụp được và cho anh xem. Có Chúa mới biết, ngay từ giây phút đầu tiên nhìn vào, anh đã đắm say trong nụ cười ấy mất rồi...

Thật đáng tiếc cho anh, nàng thơ nào đó đã sang xứ sở cờ hoa mất rồi...

...

Aquarius biết nói tiếng Việt. Nói rất rành như người bản địa nữa là khác.

Lần mò theo địa chỉ mà Leo cung cấp, Aquarius cuối cùng cũng mò tới được nhà của ba mẹ Xử Nữ. Anh nhấn chuông, không thấy ai ra. Lại nột lần nữa nhấn chuông, vẫn không có ai cả. Trong khi anh đang tính đứng ngây ngốc chờ đợi thì một dì hàng xóm đi ngang qua, thấy anh lạ mặt, liền ghé vào hỏi: "Con là ai, sao đứng ở đây?"

- Dạ, con tìm người. Ở đây có ai tên là Xử Nữ không ạ? - Aquarius lễ phép đáp.

Bà dì bất ngờ kêu lên: "Xử Nữ hả? Xử Nữ nó đi du học bên Mỹ mà con, lâu rồi. Còn ba mẹ nó thì mới về quê hồi tuần trước rồi con."

- Sao ạ? Đi Mỹ? - Aquarius choáng váng. Sao anh không hề hay biết thế này??

Trấn áp lại cơn choáng váng trong lòng, Aquarius hỏi tiếp: "Đi bao lâu rồi cô?"

- Cũng lâu rồi con, tầm ba bốn tháng nay rồi. Mà con là gì của con bé?

À, đó là cái khoảng thời gian mà anh lo bận bịu với đối tác và xử lý khủng hoảng truyền thông.

- Dạ, đàn anh khoá trên thôi ạ. Vậy con chào cô.

Aquarius thất thểu bước đi. Giữa đường anh ghé vào một quán cà phê để xua đi cái bực dọc của ngày hôm nay. Anh cũng thật quá bất cẩn rồi, cái thông tin về cô mà anh kiếm được cũng là ba bốn tháng trước, sao anh lại có thể chủ quan như thế được chứ?

Nước Mỹ là nhà của anh, nhưng nó rộng lớn như vậy, lại không có thông tin cô theo học ở đâu, anh biết lấy gì mà tìm cô đây...?

- Thầy Thiên Yết, dạo này thầy ổn chứ ạ?

- Vẫn ổn, còn em thì sao?

- Dạ, em vẫn tốt thầy ơi. Em sắp có điện thoại nữa ý.

- Dữ ha. Vì tình yêu mà cày cuốc kinh thiệt. - Người đàn ông tên Thiên Yết reo lên vì bất ngờ.

- Chuyện thường thôi thầy ơi. - Dừng lại một chút, Song Ngư suy nghĩ gì đó, rồi nhẹ nhàng nói: "Tại em nhớ chị ấy lắm."

- Thiên Bình cũng kể thầy nghe, Xử Nữ dạo này cũng ít liên lạc hẳn với con bé.

"Xử Nữ?"

Đang đau đầu suy nghĩ thì cái tên thân thương của người đó vang đến từ câu chuyện của bàn sau lưng. Aquarius quay ngoắc lại quan sát cuộc đối thoại của hai người đàn ông nọ. Và rồi mắt anh mở to kinh ngạc khi mà thấy cậu trai với vóc dáng nhỏ nhắn đang cười nói sao mà giống em quá đỗi...

Aquarius lật đật mở ví, lấy tấm hình mà anh luôn ngắm hằng đêm ra đối chiếu với cậu trai kia. Gương mặt rạng rỡ đang cười nói với đứa bé mà cô nắm tay trong ảnh lại giống nhau như đúc. Có khác nhau cũng vì đường nét ngày càng rõ hơn mà thôi.

- Dạ, chắc chỉ bận làm quá. - Cậu trai cười buồn, rồi như chợt nhớ tới gì đó, cậu hỏi người đối diện: "Mà chuyện của thầy với chị Thiên Bình là sao ạ? Lúc đó chị ý sợ thầy lắm mà giờ hai người quen nhau rồi, hay ghê."

- Bình chỉ là thấy người giống người rồi hiểu lầm thôi, rồi tự nhiên cái dáng vẻ yếu đuối đó, thầy muốn bảo vệ em ấy cả đời. - Giọng của Thiên Yết rất mềm, tựa hồ gãi vào vị trí khoan khoái nhất của anh. Ừ, Thiên Bình bây giờ là cả cuộc đời của anh. Nếu anh là Song Ngư, anh không có can đảm để người con gái mình yêu đi xa như vậy. Có nhiều đôi dù cùng một thành phố nhưng cuối cùng đều đi đến tan rã, huống hồ gì là nửa vòng Trái Đất? Và có ai biết là Xử Nữ có tình cảm với Song Ngư hay không? Còn nếu là anh, anh chỉ muốn mãi mãi ràng buộc cô ấy bên mình mà thôi...

Một phần nào đó, Thiên Yết có chút khâm phục Song Ngư.

- Mà bao giờ em mua điện thoại? Có cần thầy giúp không? - Thiên Yết nhanh chóng chuyển chủ đề khi Song Ngư tính nói gì đó.

Song Ngư lắc đầu, tươi rói đáp: "Em dành sắp đủ rồi thầy. Cảm ơn thầy luôn giúp em trong thời gian qua."

Hai thầy trò nói thêm vài ba câu rồi Thiên Yết đứng lên về trước, Song Ngư tiễn anh rồi trở lại bàn ngồi. Gương mặt cậu đã có phần chín chắn so với nửa năm trước, đôi mày rậm đăm chiêu ra chiều nghĩ suy...

Thật sự thì cậu cũng rất muốn bảo vệ cô cả đời...

Ở bên này, có một người đàn ông cũng lắng nghe toàn bộ câu chuyện của hai người, cũng suy nghĩ không kém.

...

Cảm ơn mn đã unge hộ nhen ^^ xin 1 chiếc cmt nhận xét nah :333
À, ghé acc @Zawafa để đọc truyện 12CS nhaaaa, iuuu

9h40' - 20/08/21

#Wyy

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top