49.50.51

Báo phi [49]

****

Vết thương của Gama khôi phục thật sự rất nhanh, không tới một tháng, miệng vết thương đã muốn khỏi hẳn.

La Sâm cùng La Thụy cũng đã được bảy tháng, từ sau tháng thứ sáu, tốc độ bọn nó trưởng thành nhanh kinh người cơ hồ mỗi ngày đều có thể nhìn thấy bọn nó lớn thêm một chút, cũng vì thế mà sức ăn cũng ngày càng lớn. La Kiều luôn phải dành một khoảng thời gian lớn đề tìm kiếm con mồi uy bọn nhỏ no bụng, tuy thực mệt mỏi nhưng cậu vui vẻ chịu đựng.

Tata hiện giờ ở cùng một nhà La Kiều rất khá, nó thích ở cùng La Sâm, La Thụy, cùng nhau chơi đùa, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau nghỉ ngơi. Là con trai độc nhất, nếu không gặp cha con La Kiều, Tata cơ bản không có cơ hội chơi đùa cùng báo săn con khác. La Kiều rất chú ý tới ba báo săn con, mỗi lần bắt được con mồi, cũng không vì Tata không phải con mình mà nặng bên này nhẹ bên kia.

Vết thương của Gama tốt hơn, lập tức tự đi săn, nó tuân thủ hứa hẹn của mình, mỗi lần bắt được con mồi liền chia một phần cho La Kiều. Con mồi trong lãnh địa La Kiều thật sự có hạn, ổ lợn warthog bị La Kiều nhắm trúng kia cơ hồ bị diệt sạch. Lợn warthog con đều vào bụng nhóm báo săn, chỉ còn con lợn warthog cái lớn tuổi nhất ương ngạnh sống sót. Nhưng hiện giờ nó đối với nhóm báo săn quả thực đã căm thù tới tận xương thủy, có một lần nó còn chủ động khởi xướng công kích với La Kiều, nếu không phải La Kiều chạy nhanh, suýt chút nữa đã bị răng nanh của nó đâm bị thương.

La Kiều biết tát ao bắt cá cũng không phải chuyện tốt, cậu vốn giữ lại một hai con lợn warthog con lại, nhưng Gama đã bóp chết ý niệm trong đầu cập, chộp lợn warthog con tới giao cho báo săn con, thuận tiện nói với La Kiều, năng lực sinh sản của lợn warthog rất mạnh, chỉ cần con lợn warthog cái trưởng thành kia còn sống, lãnh địa La Kiều vĩnh viễn không lo không có lợn warthog để bắt.

Nghe Gama nói xong, La Kiều đột nhiên sinh ra ý niệm thực 囧, lợn warthog mụ mụ bị bắt hết đám con, một phút trước còn nổi giận đùng đùng muốn đâm thủng bụng con báo săn trước mắt, nhưng ngay sau đó đã muốn đi tìm một con đực cường tráng, cố gắng sinh một ổ lợn warthog con. Biết mình ăn đứa nhỏ của người ta thì không nên nói như vậy, nhưng cậu thật sự khống chế không được.

Có lẽ nguyên nhân chính là lợn warthog cơ hồ là thức ăn chủ yếu của hầu hết kẻ săn mồi trên thảo nguyên vào mùa khô, vì thế nó đã tiến hóa năng lực sinh sản kinh người như vậy, mặc khác, nếu không có kẻ săn mồi khống chế số lượng, lợn warthog trên thảo nguyên nhất định sẽ nhiều như cỏ dại.

"A!"

Một con lợn warthog con rất nhanh bị ăn hết, Gama đi tới bên người La Kiều, nói với cậu, nó muốn dẫn Tata rời đi.

"Vì cái gì?"

Gama kì quái liếc nhìn La Kiều một cái, này không phải chuyện đương nhiên sao? Nó có lãnh địa của mình, tuy tiếp nhận sự giúp đỡ của La Kiều, nhưng nó cũng cần quay về lãnh địa của mình để tránh những con báo săn khác chiếm cứ. Huống chi báo săn đực cùng báo săn cái không thích hợp sinh hoạt lâu dài cùng nhau, cho dù La Kiều còn trẻ nhưng cũng phải biết thường thức này.

Gama muốn đi, Tata tự nhiên đi theo, so với La Kiều cùng Gama nói dăm ba câu tạm biệt, nhóm báo săn con lại lưu luyến bịn rịn.

"Nếu không, ngươi tới sống cùng chúng ta đi?" La Thụy có ý dụ dỗ Tata: "Dù sao mụ mụ luôn đánh mông ngươi, ba ba tuyệt đối không làm vậy."

Tata lắc đầu, tuy bé rất thích hai người bạn này, nhưng nó càng thích mụ mụ hơn, cũng sẽ không để báo săn khác dưỡng mình.

La Kiều cùng Gama đều nghe thấy lời La thụy, La Kiều căn bản không dám quay đầu lại nhìn sắc mặt Gama, ngay trước mặt lại dám dụ dỗ con trai người ta bỏ nhà đi, chị gái này sẽ không làm gì La Thụy, nhưng cậu bị đánh tuyệt đối là ván đã đóng thuyền.

Con trai, các con đang gia tăng cừu hận cho ba ba...

Cùng đêm đó, Gama hỏi La Kiều rất nhiều chuyện, chủ yếu là loại cỏ khô che lấp mùi, loại cỏ này sẽ giúp nó rất nhiều trong việc bảo vệ Tata, không bị kẻ săn mồi khác phát hiện. Lực chú ý của Gama luôn tập trung vào những thứ thực dụng, về phần sử dụng bóng mặt trời để tính toán thời gian mà La Kiều cực lực đề cử hoàn toàn bị xem nhẹ.

La Kiều ôm hai báo săn con, cuộn cái đuôi nằm trên lớp cỏ khô yên lặng bi ai, khó lắm mới muốn mở vuốt vàng, định làm một cuộc cách cách văn minh cho cư dân nguyên trụ.

Cũng khó trách, bụi gai có thể trợ giúp bắt được con mồi, cỏ khô có thể che lấp mùi, này đều gắng bó mật thiết với việc đi săn cùng tránh né kẻ săn mồi khác. Mấy nhánh cây tính toán thời gian thì có thể làm gì? Ăn được sao?

La Kiều lần thứ hai bị Gama khinh bỉ dứt khoát nhắm mắt lại không nói thêm tiếng nào, mình là giống đực, giống đực sẽ nhẫn nhịn! Với lại cậu cũng không đánh lại Gama, không cam chịu thì còn làm được gì? Nhưng cậu cùng Gama ở cùng nhau nửa tháng, này có tính là đồng na xá cư không?

Quay đầu ngẫm lại, từ góc nhìn của báo săn, bộ dạng Gama xinh đẹp như vậy, vuốt cũng sờ rồi, ôm cũng ôm rồi, còn sống cùng nhau nửa tháng...

Tuy em báo xinh đẹp này có chút bạo lực, nhưng tính ra cậu cũng lời đi?

Được rồi, tư tưởng của La Kiều đã hoàn toàn nghiêng theo một góc tù một trăm hai mươi độ, hoàn toàn không thể trở về chính diện.

May mắn Gama không biết La Kiều đang nghĩ gì, nếu không, cái mạng nhỏ của La Kiều thực đáng lo lắng.

Sáng sớm hôm sau, Gama liền mang Tata rời khỏi lãnh địa La Kiều. Không có lưu luyến chia tay, cũng không có lễ vật, La Kiều vốn định nói rảnh thi tới chơi, nhưng Gama chỉ vung vuốt rồi mang theo Tata biến mất trong bụi cỏ cao, hoàn hoàn không cho con báo săn nào đó có cơ hội biểu hiện.

La Sâm cùng La Thụy vì Tata rời đi mà có chút buồn bã, La Kiều vừa vệ sinh da lông cho bọn nhỏ, vừa cảm thán, đây là sự phiền não trong quá trình trưởng thành. Nhưng, con trai, đừng tỏ ra như bị thất tình như vậy, yêu sớm như vậy ba ba thực lo lắng.

Những ngày kế tiếp, La Kiều vẫn như trước vội vàng đi săn để lấp đầy bụng chính mình cùng đám nhỏ, La Sâm cùng La Thụy dần dần cũng không còn vì Tata rời đi mà rầu rĩ không vui nữa.

Con mồi còn sót lại trong lãnh địa rất thưa thớt, La Kiều không thể không hạ thấp tiêu chuẩn, không có linh dương gazen thì tìm lợn warthog, không có lợn warthog thì tìm thỏ hoang, cậu thậm chí còn phát hiện trong biên giới lãnh địa có nguyên ổ sóc đất. Đám nhóc có cái đuôi xõa tung có thể làm dù che nắng kia toàn thân không có bao nhiêu thịt, nhưng có thể để báo săn con luyện tập đi săn.

Rút kinh nghiệm từ lần báo săn con để lợn warthog chạy trốn, La Kiều nghĩ ra một biện pháp cực kì thiếu đạo đức, cậu dùng nhánh cỏ bện thành một sợi dây thừng thật dài, một đầu cột vào đuôi sóc đất, đầu kia thì cột vào thân cây, cứ vậy cho dù sóc đất có thể chạy nhưng không có biện pháp chui xuống hang. Nếu chui xuống thì cứ túm dây kéo ra là được. La Kiều còn nghiêm túc uy hiếp con sóc đất: "Nếu ngươi dám cắn đứt dây thừng, ta liền ăn thịt ngươi! Không chỉ ăn ngươi, còn ăn cả nhà ngươi!"

Sóc đất ôm cái đuôi run lẩy bẩy, lệ rơi đầy mặt, nó không chạy sẽ không ăn nó sao? Trước sau gì cũng bị ăn, sớm hay muộn có gì khác nhau? ! Có giỏi thì buộc dây vào người sư tử đi, khi dễ con sóc đất như nó mà không mắc cỡ à!

Parson cùng Jello nằm trong bụi cỏ thấy được một màn này, cho dù bọn họ là động vật ăn thịt cũng không khỏi đồng tình với con sóc đất kia một phen.

"Anh trai, thực sự không muốn đổi đối tượng sao. Em gái tuy bạo lực một chút, nhưng con tiến hóa này cũng quá nham hiểm đi."

La Kiều bắt sóc đất quả thực chỉ vì giúp đám nhỏ luyện tập đi săn, cũng không tính toán ăn nó. Cũng không nghe nói qua có con báo săn nào ăn thịt sóc, nhưng mặc dù vậy, con sóc đất kia cũng sợ tới hồn vía lên mây, cho dù cuối cùng La Kiều thả đuôi nó ra, nó cũng nằm rạp trên đất hồi lâu mới dám cử động. Thấy La Kiều thật sự buông tha mình, nó lập tức nhảy dựng lên chui xuống hang, tiến vào liền không dám ra nữa.

Cũng không có biện pháp, cho dù là ai, trải qua một màn khủng khiếp như thế thì đều phản ứng giống vậy thôi. Nếu đám cầy mangut trên thảo nguyên dám vỗ ngực nói mình có thể vượt qua, nó liệt vặt sạch lông trên đuôi!

Hôm qua La Kiều bắt được một con linh dương gazen, ba cha con hôm nay cũng không cần ăn thêm gì. Hai báo săn con chơi một hồi thì trở về hang động nghỉ ngơi. Thời tiết quá nóng, cho dù là báo săn con cũng chịu không nổi.

La Kiều canh giữ bên ngoài hang động, tuy lúc này phần lớn sư tử cùng linh cẩu đều đang ngủ, nhưng La Kiều vẫn phải cẩn thận.

Nhìn thấy La Kiều ở một mình, hai báo săn con cũng không thấy bóng dáng, Parson từ bụi cỏ tiến ra, Jello đi sát phía sau, nhìn thấy La Kiều vì bọn nó xuất hiện mà trở nên khẩn trương, lại nhìn anh trai nhà mình im im không ừ hử tiếng nào, nhịn không được nói: "Anh trai, cũng lâu rồi mới lộ diện, ít nhất cũng nên chào hỏi một chút?"

Parson vẫn như cũ không lên tiếng, chỉ quay đầu liếc mắt nhìn Jello, Jello lập tức biết điều đứng tại chỗ, Parson thì đi về phía La Kiều.

"Chậc!" Jello lắc lắc cái đuôi, dứt khoát đi tới một bóng râm dưới mỏm đá nằm úp sấp.

Sau khi cùng Sharm rời khỏi lãnh địa Parson, đây là lần đầu tiên La Kiều gặp lại hai anh em này, cũng gần một tháng rồi, bọn họ sao lại rời khỏi lãnh địa của mình mà xuất hiện ở đây?

"Đã lâu không gặp."

Parson đi tới trước mặt La Kiều, ngửi ngửi hương vị trên người cậu, lại liếm lỗ tai La Kiều một chút: "Dạo này khỏe không?"

La Kiều lắc lắc lỗ tai, cậu đối với Parson cũng không có ác cảm, sự thực, từ lần đầu tiên gặp mặt, con báo săn đực tiến hóa này đã giúp đỡ cậu rất nhiều, đương nhiên, muốn cùng cậu giao phối gì đó thì khỏi bàn tới đi.

"Cũng tạm, sao các ngươi lại tới nơi này?"

Lãnh địa của La Kiều cùng Parson không tiếp giáp nhau, trung gian cách một phần lãnh địa nhỏ của đàn sư tử Hornsby, tuy nhóm sư tử không thường xuyên xuất hiện ở đó, nhưng cũng không phải dễ dàng nói đi là đi.

"Chính là muốn tới gặp ngươi."

"A?"

Parson tiến sát tới chỗ La Kiều, cọ cọ má cậu, dùng tư thế thân mật nhưng không làm La Kiều phản cảm để tiếp cận chứ không như trước kia, dứt khoát nói muốn giao phối với cậu.

"Ta nói, ta muốn gặp ngươi." Parson động động lỗ tai, lại liếm khóe miệng La Kiều một chút: "Vì thế, ta tới đây."

Giờ phút này La Kiều chỉ có một cảm giác, anh bạn, bị sét đánh à? Đột nhiên văn vẻ như vậy, ta chịu không thấu...

Hoàn Chương 49.

Báo phi [50]

****

Mùa khô đã qua hơn phân nửa, không khí tràn ngập hơi nóng, mực nước sông Tát không ngừng hạ thấp, dưới lòng sông chen nghìn nghịt cả ngàn con hà mã, cá sấu thì nằm rải rác hai bên bờ cát cùng mép nước, quanh bờ thì có đàn sư tử lẳng lặng chờ đợi, chỉ cần có động vật tới uống nước, nơi này sẽ trở thành một tràng săn bắn chết chóc.

Giống như sông Tát, những nguồn nước còn sót lại ở vùng châu thổ cũng ngày càng nhiều động vật chen chúc nhau. Chính là trong lãnh địa báo hoa mai Monty có sẵn hồ nước, chủ nhân lãnh địa như nó hoàn toàn không lo lắng không có con mồi, nó chỉ việc nằm trên nhánh cây, chọn lựa bữa cơm tiếp theo nên là linh dương hay lợn warthog.

Nhưng cuộc sống của La Kiều thì không được nhẹ nhàng như vậy.

Sau đàn khỉ đầu chó, ngày càng nhiều động vật băng qua lãnh địa La Kiều để tới hồ uống nước. Bọn nó mỗi ngày đúng giờ đi tới rồi lại đi về, chúng nó đều chọn ngay giờ cao điểm để băng qua thảo nguyên.

La Kiều mang theo La Sâm cùng La Thụy dựa vào mỏm đá, nhìn mấy con linh dương vằn lớn đi ngang qua, trước đó không lâu là mấy con linh dương Topi, lại nhìn về phía xa xa có vài con hươu cao cổ đang đi tới, khó có dịp trong lãnh địa xuất hiện nhiều động vật ăn cỏ như vậy, ánh mắt hai báo săn con cứ tỏa sáng lấp lánh. La Kiều chỉ có thể bất đắc dĩ nằm úp sấp trên mỏm đá, không có cách nào, con mồi thể hình quá lớn, rất khó săn được. Đám linh dương vằn lớn vừa đi qua thể trọng có thể đạt tới một tấn, xấp xỉ với đám trâu, với cơ thể nhỏ bé này của cậu, còn chưa kịp xông tới đã bị người ta giơ chân đá văng.

Về phần hươu cao cổ cùng linh dương Topi, nếu có con nào lạc đàn hay bị thương thì còn ngẫm lại một chút, nhưng kết thành đàn thế này thì thôi thôi. Cậu không giống Parson cùng Jello có anh em giúp đỡ, chỉ có thể trơ mắt nhìn đám động vật này ngày ngày đi qua đi lại trong lãnh địa mình.

Parson cứ cách vài ngày lại tới lãnh địa cậu, Jello lần nào cũng đi theo, nhưng rất hiếm khi chủ động nói chuyện với La Kiều. Tuy Parson không còn nói tới chuyện giao phối này nọ, hay ngẫu nhiên bật ra vài câu văn vẻ nhưng La Kiều vẫn cảm thấy lạnh sống lưng. Loại trạng thái im lặng này thực đáng sợ, còn không bằng trực tiếp vung vuốt đánh cậu một phát cho rồi. Đương nhiên, cậu tuyệt đối không phải loại người muốn tìm đánh!

La Kiều uể oải nằm bẹp xuống, tùy ý La Sâm cùng La Thụy truy đuổi đùa giỡn xung quanh mình. Đám linh dương vằn lớn cùng hươu cao cổ rõ ràng nhìn thấy ba báo săn, nhưng chúng nó không để tâm lắm. Trong mắt đám động vật to xác này, báo săn chỉ có thể tạo thành iu hiếp với ấu tể mà thôi.

"Ba ba, đói bụng."

La Thụy dùng đầu cọ cằm La Kiều, ý tứ thực rõ ràng, không phải có con mồi kia sao? Đi bắt đi.

La Kiều vươn vuốt ấn báo săn con xuống: "Chờ một chút, ba ba nhớ lúc này sẽ có một đám linh dương sừng cao đi qua."

La Kiều vừa dứt lời, linh dương sừng cao trong miệng cậu đã xuất hiện. La Sâm cùng La Thụy lập tức ngoan ngoãn nằm úp sấp bất động, La Kiều nhanh chóng từ mỏm đá leo xuống, ẩn mình trong bụi cỏ cao.

Đây là một con linh dương sừng cao đực trưởng thành, cơ thể cường tráng cùng cái sừng thật dài làm nó thoạt nhìn rất khó đối phó. Nhưng La Kiều bất chấp nhiều như vậy, ít nhất so với linh dương Topic cùng linh dương vằn lớn, con này 'nhỏ xinh' hơn.

Đương nhiên, La Kiều cũng không lỗ mãng nghĩ rằng dựa vào sức mình có thể quơ được nó, trong bụi cỏ đã sớm lập bẫy, con linh dương sừng cao này ngày đầu tiên đi ngang qua lãnh địa đã bị cậu theo dõi, hiện giờ mới ra tay nhưng vì để nắm chắc hơn một chút.

Linh dương sừng cao đực không hề cảm nhận được báo săn đang ẩn núp trong bụi cỏ, vẫn như cũ một lòng muốn nhanh chóng tới hồ uống nước. Tuy hồ nước ở nơi này cũng không an toàn, nhưng so với sông Tát đầy cá sấu cùng sư tử vẫn tốt hơn nhiều.

Linh dương sừng cao từng bước tiến tới gần, La Kiều khẩn trương quan sát con mồi, một thân lấm tấm giúp cậu ngụy trang rất tốt, lúc linh dương sừng cao giẫm phải bẫy rập, chân trước vấp vào dây thừng, La Kiều lập tức vọt ra khỏi bụi cỏ, chân trước hung hăng vỗ vào người linh dương sừng cao làm nó mất thăng bằng, quỵ xuống đất. La Kiều biến hóa hình thái nhân cơ hội này nhảy lên lưng, dùng sức nện tảng đá vào đầu nó.

Linh dương sừng cao ăn đau, đột nhiên phát cuồng mà bật dậy, hất mạnh đầu, La Kiều vội vàng túm lấy sừng nó mới giữ vững cơ thể. Tảng đá đã rớt mất, cậu chỉ có thể cúi đầu, dùng răng nanh cắn xé miệng vết thương bị rạch của linh dương sừng cao. Nếu cậu bị nó hất xuống đất thành công, nhất định sẽ bị nó dùng cái sừng nhọn đâm thủng cơ thể, thuận tiện dùng chân đá bay cậu.

La Sâm cùng La Thụy dưới tình thế cấp bách vội chạy xuống mỏm đá, xông lên cắn chân sau linh dương sừng cao. Bọn nó phán đoán rất chính xác, hơn nữa còn tránh được cái sừng dài nhọn cùng những cú đá của linh dương, nhưng bọn nó thực sự quá nhỏ, mặc cho hai báo săn con dùng hết khí lực cũng chỉ có thể lưu lại vài miệng vết thương như gãi ngứa.

Parson cùng Jello đến đã hoàn toàn cải biến cục điện, hai đầu báo săn trưởng thành một trái một phải xông tới, giúp La Kiều đánh ngã linh dương sừng cao. Sự thực, con linh dương này sớm đã yếu sức, máu tươi theo nó ngã xuống mà nhiễm đỏ mặt cỏ.

Đám báo săn vây quanh con linh dương sừng cao đã hoàn toàn chấm dứt hô hấp. Trận đi săn này cơ hồ đã hao hết thể lực của La Kiều, cậu nhảy xuống khỏi lưng linh dươi, ngồi trên cỏ há mồm thở phì phò.

Parson đi tới liếm vết máu trên mặt La Kiều: "Không bị thương chứ?"

La Kiều lắc đầu: "Không có, cám ơn."

Chuyến đi săn này tựa hồ không hề ảnh hưởng tới nhóm động vật khác, chúng nó vẫn như cũ xuyên qua lãnh địa La Kiều để uống nước. Có lẽ bọn nó thấy linh dương sừng cao chết, mà cũng có lẽ không, vô luận thế nào, yết hầu khát khô làm bọn nó phải đi về phía trước, cho dù bên hồ có hai con báo hoa mai đang chờ sẵn.

La Kiều cùng anh em Parson chia sẻ con mồi. Con linh dương sừng cao này cũng rất lớn, đủ cho cả đám báo săn ăn no. Parson cùng Jello cũng không khách khí, lúc đi săn bọn nó cũng xuất lực, có được một phần cho mình cũng là chuyện đương nhiên.

Động tĩnh đi săn cùng mùi máu tươi không có gì bất ngờ đã đưa tới những vị khách không mời. Kên kên bắt đầu xoay vòng trên không trung, tốp năm tốp ba đậu cách đó không xa. Đây đã là cực hạn mà nhóm báo săn có thể khoan nhượng, ba đầu báo săn trưởng thành cùng hai đầu ấu tể bảy tháng đủ để đám ác điểu này kiêng kị. Nhưng có vài tên lại không bị số lượng báo săn dọa lui, chính là linh cẩu.

Đàn linh cẩu Gia Nhĩ Na sau khi phát sinh xung đột với đàn sư tử Hornsby đã từ lãnh địa đàn sư tử chạy ra ngoài biên giới, trong đàn không có ấu tể, việc chuyển nhà đối với linh cẩu trưởng thành cũng không quá khó khăn.

Thủ lĩnh Gia Nhĩ Na của đàn linh cẩu trong trận chiến với Nass đã bị thương, tuy không nguy hiểm tới tính mạng nhưng nó cần tĩnh dưỡng, những con linh cẩu cái có địa vị cao khác cũng bắt đầu rục rịch, cũng may trước mắt chưa gây ra trận lộn xộn lớn nào.

Bốn con linh cẩu xông vào lãnh địa La Kiều là thành viên có địa vị thấp trong đàn linh cẩu Gia Nhĩ Na, phần lớn thời gian bọn nó đều ở cạnh tộc đàn, chúng nó luôn khúm núm trước mặt những thành viên có địa vị cao trong đàn, nhưng đối với báo săn lại đổi thành bộ mặt khác.

Linh cẩu là cao thủ đi săn, sẽ không bỏ qua bất cứ bữa ăn miễn phí nào. Trong mắt linh cẩu, con mồi của báo săn có thể thoải mái cướp được, không cần phí quá nhiều sức lực.

Trước kia bọn nó luôn làm vậy, nhưng hôm nay hiển nhiên đã đụng phải thứ khó ăn.

La Sâm cùng La Thụy nghe theo lời căn dặn của La Kiều, một khắc linh cẩu xuất hiện liền chạy vào hang núi trốn, La Kiều cùng anh em Parson đứng lên, cúi đầu, dựng đứng bộ lông sau gáy, phát ra tiếng kêu uy hiếp với đám linh cẩu.

Đám linh cẩu cũng không để ba đầu báo săn vào mắt, bọn nó trời sinh đã cường tráng hơn báo săn, sức cắn kinh người, hơn nữa, bọn nó còn đang chiếm ưu thế số lượng.

Một con linh cẩu dẫn đầu phát động công kích, nó bắt đầu chạy vây quanh ba đầu báo săn cùng con mồi, ý đồ đuổi báo săn tránh đi. Khoảnh khắc linh cẩu chạy vọt qua bên người, La Kiều đột nhiên nắm lấy một khúc xương đùi bị gãy của linh dương sừng cao đâm về phía con linh cẩu kia.

Linh cẩu theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm, nó né một chút nhưng vẫn bị khúc xương sắc nhọn rạch bị thương chân trước. Thừa dịp linh cẩu ăn đau, La Kiều hung hăng đá một cước vào miệng vết thương của nó, tiếp đó nhảy lên lưng linh cẩu, xoay đầu xương lại, hung hăng đập lên đầu nó.

Im lặng...

Ba con linh cẩu còn lại cùng anh em Parson tựa hồ đều bị một màn phát sinh trước mắt làm sợ ngây người, đám linh cẩu chưa bao giờ gặp con báo săn nào hung hãn đến vậy, cho dù là loại tiến hóa thì cũng quá khủng khiếp đi, Parson cùng Jello tuy từng thấy La Kiều giết chết linh cẩu, nhưng một màn trước mắt vẫn làm bọn nó rung động.

Jello lại nói với Parson: "Anh trai, thật sự không muốn đổi đối tượng sao?"

Lúc linh cẩu cùng anh em báo săn chấn động sững sờ, La Kiều nắm khúc xương linh dương đập một trận, cảm thấy đập tới phát nghiện, lại tùy tay nhặt một khối đá lên tiếp tục đập. Linh cẩu bị nó đập tới đầu rơi máu chảy, miệng sùi bọt mép, rất nhanh liền chết thẳng cẳng.

Quá hung tàn...

Đây là tiếng lòng của ba con linh cẩu còn lại.

La Kiều cầm tảng đá quay đầu lại, mặt mày đầy máu me nhìn ba con linh cẩu còn lại, từ hàm răng nghiến chặt hộc ra vài từ: "Kế tiếp là ai? !"

La Kiều cảm thấy làm một con báo săn thật tốt, nơi này không hề có khái niệm phòng vệ gì cả!

Ba con linh cẩu còn lại vô thức lùi ra sau từng bước, sau đó lập tức phẫn nộ nhận ra mình thế nhưng bị một con báo săn dọa hoảng! Cổ họng nó bắt đầu nhấp nhô, phát ra một đoạn âm thanh chói tai, Parson cùng Jello đồng thời rùng mình, đây là điềm báo lúc linh cẩu tức giận.

Tình thế hết sức căng thẳng, hiện tại nhóm linh cẩu không còn đơn thuần muốn cướp đoạt con mồi nữa, bọn nó muốn giết chết con báo săn kiêu ngạo không để bọn nó vào mắt kia!

Ngay lúc con linh cẩu đầu tiên nhắm về phía La Kiều, phía sau nó đột nhiên truyền tới một tiếng kêu thảm thiết, nó vô thức quay đầu lại, chỉ thấy một con báo hoa mai đực cường tráng không biết từ lúc nào xuất hiện phía sau bọn nó, lúc này đang cắn chặt sau gáy một đồng bạn của nó. Răng nanh sắc bén chui sâu vào cổ họng, không bao lâu sau, con linh cẩu bị cắn đình chỉ giãy giụa, thực rõ ràng, xương cột sống của nó bị cắn đứt.

Monty hé miệng, vứt con linh cẩu bị cắn chết qua một bên, răng nanh vẫn còn dính vết máu linh cẩu, nó cúi đầu, thong thả bước từng bước tới gần hai con linh cẩu còn lại, chúng nó ý thức được tình thế đối với mình vô cùng bất lợi, lập tức cụp đuôi, quay đầu chạy trốn, ngay cả thi thể đồng bạn đã chết cũng không để tâm tới.

Monty nhìn hai con linh cẩu biến mất vào lùm cây, quay đầu, tầm mắt nhìn thẳng về phía La Kiều, con ngươi vàng nhạt lóe sáng quang mang quỷ quyệt, La Kiều bị nhìn ới mức lông trên đuôi đều dựng thẳng, bộ dạng hết như một con mèo xù lông, chẳng qua con mèo này hơi lớn mà thôi.

Parson cùng Jello biết Monty, Monty cũng biết hai anh em báo săn này, nhưng bọn nó không nhận thức lẫn nhau, sinh hoạt ở hai khu vực bất đồng trên vùng châu thổ này, từ trước tới nay luôn nước giếng không phạm nước sông. Báo hoa mai cùng báo săn là địch nhân, đây là thường thức, nhưng hiện tại có một con báo săn đực tiến hóa có hành vi kì lạ đã đánh vỡ thường thức này.

Parson cúi đầu, uy hiếp chắn trước mặt Monty, Jello tự nhiên kết hợp với anh em, báo hoa mai khó đối phó, nhưng anh em bọn nó trước giờ chưa từng đụng đối thủ.

La Kiều vẫn như trước duy trì trạng thái xù lông, nhưng cậu cũng không hi vọng Monty cùng anh em Parson phát sinh xung đột, này giống như khách tới nhà đánh nhau, cậu thân là chủ nhân sao có thể khoanh tay đứng nhìn?

"Này." La Kiều bước tới trước, chắn giữa Monty cùng Parson, hướng về phía Monty nói: "Lúc nãy cám ơn ngươi."

Monty không lên tiếng, lại nhìn Parson liếc mắt một cái, sau đó áp sát La Kiều, cọ cọ, La Kiều vẫn như trước duy trì hình người, không có da lông bao trùm nên da dẻ vô cùng bóng loáng, Monty tựa hồ rất hài lòng với xúc cảm này, nó ngồi chồm hổm xuống, vươn đầu lưỡi, lại liếm liếm cậu mọt chút. Parson nhìn mà căm tức, khống chế không được dựng thẳng bộ lông sau gáy, phát ra tiếng gầm nhẹ. Phản ứng của La Kiều có chút kì quái, cậu tựa hồ nghe thấy hương bạc hà thoang thoảng khoan khoái, đầu óc trở nên lâng lâng, đột nhiên ngồi bệch xuống đất, nheo mắt lại, vươn tay ôm cổ rồi chủ động cọ cọ má Monty, còn liếm lỗ tai đối phương một chút, cổ họng phát ra tiếng gừ gừ, Parson cùng Jello nhìn mà đồng thời trợn trừng mắt.

Đây là có chuyện gì? !

Cọ Monty xong, La Kiều đột nhiên biến về hình thái báo săn, nằm trên mặt đất lăn lăn mấy vòng, lại còn phát ra tiếng kêu làm người ta mơ màng.

Ánh mắt Jello trừng càng lớn hơn nữa, Parson bước tới đè La Kiều lại, không cho cậu tùy ý động, cúi đầu cẩn thận ngửi ngửi, sau đó nhìn về phía Monty: "Trên người ngươi có bôi cỏ long não? !"

Monty lay lay cái đuôi, nhìn La Kiều vẫn còn choáng như trước, hiệu lực của cỏ long não rất ngắn, có hai đầu báo săn này ở đây, cơ hội hôm nay đã bỏ lỡ, chỉ có thể chờ lần sau. Nhưng không thể để hai tên này nhân cơ hội chiếm tiện nghi.

Ở tại chỗ đợi một hồi, thẳng đến khi La Kiều tỉnh táo lại, Monty mới xoay người chui vào bụi cỏ cao.

La Kiều nằm trên mặt đất, tựa hồ còn chưa hiểu ra đã xảy ra chuyện gì, cậu động động lỗ tai, nhìn về phía Parson: "Vừa nãy là sao?"

"Trên người con báo hoa mai kia có bôi cỏ long não."

Cỏ long não? Đỉnh đầu La Kiều nhảy ra một dấu chấm hỏi, cẩn thận nghĩ lại, cuối cùng cũng nhớ ra!

Cỏ long não còn gọi là bạc hà mèo, tên như nghĩa, nó có thể làm động vật họ nhà mèo vui vẻ, hưng phấn, choáng váng.... mèo đực khi cầu yêu thường lăn mình trên khoảng đất mọc loại cỏ này...

Từ từ, Parson cùng Jello cũng ngửi thấy đi? Monty còn dính một thân như vậy, vì sao bọn họ không có việc gì?

"Kì thực, mùi cỏ long não chỉ hiệu quả một phần với báo săn cùng báo hoa mai... có thể là ngươi lần đầu tiên tiếp xúc nên phản ứng hơn lớn một chút..."

Nghe Parson giải thích, La Kiều hoàn toàn xù lông, con báo hoa mai kia quả nhiên là lưu manh trong lưu manh, lưu manh tới hết nói nổi rồi!

La Sâm cùng La Thụy núp sau mỏm đá, chỉ lộ ra hai cái đầu nhỏ, thấy bộ dáng của La Kiều, hai anh em nhìn nhau, động động lỗ tai, ba ba tức giận, hậu quả thiệt nghiêm trọng.

Hoàn Chương 50.

Báo phi [51]

****

Sau chuyện cỏ long não, La Kiều đặc biệt đi tìm loại thực vật này, hiện giờ không phải mùa hoa nở, vì thế cây cỏ xanh xanh có những sợi lông măng trắng tuyết thoạt nhìn không có gì thu hút, nhưng vừa ngửi thấy mùi hương thơm mát kia, La Kiều lại nhịn không được muốn lăn vài vòng.

Vừa nghĩ xong thì cậu cũng thực sự làm vậy. Cụp móng lăn lăn trên cỏ hệt như một con mèo nhà.

Đầu óc choáng váng, đợi đến khi La Kiều tỉnh táo lại, chỉ thấy Parson quỳ rạp trên mặt đất, chính mình đang cọ cọ cằm người ta cầu vuốt ve.

Được rồi, tuy Parson không nói gì nhưng La Kiều vẫn có thể nhìn ra ý cười trong ánh mắt màu hổ phách kia.

Bị cười nhào?

Hay là bị cười cợt?

La Kiều cự tuyệt suy nghĩ.

Sau vài lần, La Kiều cuối cùng cũng quen với loại thực vật này, đối với hương vị của cỏ long não cũng có chút chống cự nhất định, ít nhất cũng không còn vừa ngửi thấy đã bổ nhào tới lăn lộn làm nũng. Tuy Parson nói, muốn tìm loại thực vật này trên thảo nguyên cũng không dễ nhưng La Kiều vẫn quyết định cần thận thì hơn, biện pháp ổn thỏa nhất là sau này có gặp liền tránh đi.

Nói trắng ra, loại thực vật này có hiệu quả với loài mèo, báo săn cũng thường bị kêu là mèo lớn, nhưng dù sao cũng không phải mèo. Báo săn thuộc phân họ báo, bất đồng với loài mèo nhà hoặc mèo hoang.

Nhưng từ sau ngày ấy, Monty vẫn không xuất hiện, La Kiều lo lắng đề phòng vài ngày liền khôi phục cuộc sống bình thường. Phỏng chừng con báo hoa mai kia chỉ đi tuần tra lãnh địa đi, địa bàn lớn như vậy, nó cũng không có anh em giúp đỡ. Tính độc lập của báo hoa mai so với báo săn còn mạnh hơn, ít nhất hai con báo săn đực có thể sống cùng nhau, còn muốn hai con báo hoa mai đực cùng sinh hoạt thì thuần túy là việc không thể tin được.

La Sâm cùng La Thụy cũng bị La Kiều cho làm quen với cỏ long não, nhưng làm La Kiều buồn bực chính là hai báo săn con tựa hồ không thích mùi này, hắt xì vài cái rồi lắc lắc đầu vài cái, sau đó không hề có chuyện gì tiếp tục truy đuổi đùa giỡn.

La Kiều bi phẫn, đây là phân biệt đối xử giữa báo săn với nhau sao?

"Ba ba, làm sao vậy?"

Hai báo săn con ngừng đùa giỡn, nhìn La Kiều, báo săn ba ba buồn bực nằm rạp trên cỏ, không ngừng dùng móng vuốt cào cào đất, báo săn không có thói quen đào hang, nhưng lúc này La Kiều thật sự muốn đào một cái hang để tự vùi mình vào đó.

"Ba ba?"

La Thụy cọ cọ đầu La Kiều, hai cha con vẫn thân thiết như cũ, nhưng La Sâm thì dần dần giảm bớt số lần nũng với La Kiều. Này có lẽ là chuyện tốt, cho dù về sau sống cùng một chỗ nhưng hai anh em có một người sắm vai người lãnh đạo, nếu cả hai đều mạnh thì ngày nào đó sẽ đụng phải tình cảnh mỗi người một ngã.

Bên người đã có một ví dụ rõ ràng, anh em Parson cùng Jello, vô luận xem từ góc độ nào, Parson cũng đều mạnh hơn một chút.

"Không có gì." La Kiều liếm liếm La Thụy, đứng lên ưỡn thắt lưng, trước kia luôn không hiểu vì sao họ nhà mèo hở ra là duỗi người ưỡn thắt lưng, thật sự rất thoái mái a: "Ba ba đi săn, muốn ăn gì?"

Lợn warthog trong lãnh địa không thể bắt nữa, còn bắt thì năm sau không còn con nào để ăn. Con lợn warthog cái trưởng thành kia, bản thân La Kiều cũng không đối phó được, nhóm động vật ngẫu nhiên xuyên qua lãnh địa uống nước trở thành nguồn thức ăn quan trọng của ba cha con, trước khi mùa mưa tiến tới, La Kiều phải tìm cách để mình cùng hai báo săn con sống sót.

Mang theo hai báo săn con leo lên một mỏm núi đá bằng phẳng, mấy báo săn có thể ung ung dung dung nằm úp sấp trên đó chờ đợi con mồi đến. La Kiều cũng không thể luôn thành công, trong ba lượt đi săn sẽ luôn có một hai lần thất thủ, nhưng đối với báo săn mà nói, cậu đã có thể xem đã làm không tồi, nhớ lại những ngày mới gặp La Sâm cùng La Thụy, cuộc sống hiện tại quả thực giống như thiên đường.

"Ba ba, hôm nay còn có thể có linh dương sừng cao không?"

"Ta muốn ăn linh dương gazen."

"Linh dương Madoqua ăn cũng ngon lắm, chính là nhỏ quá, không đủ ăn..."

Hai báo săn con thảo luận khí thế ngất trời, La Kiều tận khả năng không bắt những thức ăn kì quái nuôi nấng bọn nhỏ, rùa đất hay mấy thứ linh tinh khác, trừ phi cần thiết, La Kiều tuyệt đối không để bọn nhỏ đụng tới, có cũng không được ăn nhiều, nếu Sharm ngẫu nhiên hứng khởi trở lại xem, phỏng chừng mình lại bị đánh đến bánh bao đầy đầu.

Đột nhiên, một tiếng voi rống rõ to đánh gảy nhóm báo săn con đang thảo luận, thần sắc La Kiều cũng trở nên nghiêm túc. Vào mùa khô, voi tuyệt đối là vị khách không được hoan nghênh, nhất là những khu thiếu thốn nguồn nước, chỉ cần một đàn voi nhỏ cũng có thể rút sạch nước trong hồ.

Báo săn con theo bản năng nằm úp sấp cúi người, La Kiều ngẩng đầu, nhìn về hướng tiếng voi rống truyền tới, là một con voi đực trưởng thành. Thủ lĩnh đàn voi thường là con cái, thành viên phần đông cũng là voi cái cùng nhóm voi con vị thành niên, voi đực luôn bỏ đàn, chỉ vào mùa giao phối mới có thể hội hợp với đàn voi.

"Này thì phiền rồi..."

Voi đến cũng chưa phải chuyện không xong nhất, theo hai con hà mã xuất hiện, thần kinh La Kiều mới chính thức căng thẳng, đó là một đôi mẹ con hà mã, hà mã con phỏng chừng chỉ mới hai ba tháng tuổi, bước đi tập tễnh, thực có thể đã bị mất nước, hà mã cái kiên nhẫn đi phía sau nó, cổ vũ nó tiếp tục đi về phía trước.

Nguồn nước của hai mẹ con này vừa mới khô cạn không lâu, mục đích của bọn nó chính là sông Tát, hà mã mụ mụ xem hồ nước trong lãnh địa báo hoa mai là điểm dừng chân, nhưng bọn nó đến đối với báo săn chính là có phiền toái rất lớn.

Mùa khô, đàn sư tử cùng linh cẩu luôn bị vây trong đói khát, bọn nó đói tới choáng váng thậm chí còn vây công đánh cả hà mã trưởng thành. Bên cạnh lãnh địa La Tố chính là đàn sư tử Hornsby, bên biên giới còn có một đàn linh cẩu không sợ trời không sợ đất, đối với hai mẹ con này tới không phải nói cho sư tử cùng linh cẩu nơi này có thịt, mau mau chạy tới sao?

Sư tử cùng linh cẩu sẽ kiêng kị hà mã cái, nhưng hà mã con tuyệt đối là một bữa ăn ngon, huống chi hà mã cái đã rất suy yếu, nó không biết có thể ngăn cản được bao nhiêu công kích của đối phương. Vết thương trên người hà mã cái càng làm La Kiều khẩn trương hơn, kia rõ ràng là vết cào của sư tử!

La Kiều chỉ có thể cầu nguyện hai mẹ con này mau mau rời đi, cậu thậm chí không còn lòng dạ đi săn. La Sâm cùng La Thụy cũng cảm nhận được La Kiều khẩn trương, hai báo săn con cũng dán sát vào tảng đá, không phát ra chút tiếng vang.

Hà mã cái phát hiện La Kiều, nó hướng về phía La Kiều bày ra bộ dáng uy hiếp, há to miệng, La Kiều hận không thể dứt khoát nói với nó, mau đi nhanh đi, cậu không có tí ti hào hứng nào với đứa nhỏ của nó cả... Miệng há lớn như vậy với báo săn có lợi ích gì, sư tử mới là boss bự, ngu ngốc!

Nhưng hi vọng của La Kiều vẫn tan biến, cậu thấy ở lùm cây xa xa có bóng dáng sư tử. Đây là sư tử cái của đàn sư tử Hornsby, mấy vết thương trên người hà mã cái chính là tác phẩm của bọn nó, đồng dạng, một con sư tử cái vì không cẩn thận cũng bị hà mã cắn bị thương, hàm răng sắc bén của hà mã xuyên qua cằm nó, chấn động não, nó bị thương nhưng vẫn ương ngạnh sống sót, nhưng không thể tham gia đi săn, chị gái nó lưu lại trông coi, còn nhóm sư tử cái còn lại đi theo sau hà mã, Philip cùng Herault cũng theo tới.

Mục tiêu của nhóm sư tử cái là hà mã con, hai đầu sư tử đực lại nhắm vào hà mã mụ mụ đã rất suy yếu. Làn da hà mã rất yếu, một khi bị phơi nắng lâu rất dễ dàng tạo thành tình trạng mất nước, huống chi nhóm sư tử cái công kích nó suốt đêm qua, hiện giờ, chỉ cần chặn hai mẹ con nó không cho tới hồ nước thì đàn sư tử có thể ăn no nê.

Nhóm sư tử vì bữa ăn ngon này mà cam nguyện hoạt động dưới ánh mặt trời chói chang, bọn nọ bám sát một đường xông vào lãnh địa La Kiều, sư tử căn bản sẽ không để ý tới đánh dấu biên giới lãnh địa do báo săn lưu lại, nếu muốn, bọn họ hoàn toàn có thể đưa chủ nhân vùng lãnh địa này vào chỗ chết.

La Kiều nhìn thấy đầu sư tử đầu tiên xuất hiện lập tức mang hai báo săn con chạy về hang động, nơi đó có cỏ khô dấu mùi, ngoài cửa cũng có bụi cỏ gai che chắn, chỉ cần sư tử không đặc biệt tìm kiếm thì hai báo săn con tuyệt đối không bị phát hiện. La Kiều thì núp vào một vị trí ẩn nấp, gắt gao nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của nhóm sư tử, nếu muốn tránh né bá chủ của thảo nguyên, phương pháp tốt nhất là cứ nhìn chằm chằm bọn nó.

Rốt cuộc, bảy đầu sư tử tham gia đi săn đều đến đông đủ thì giết chóc bắt đầu.

Hà mã cái tuy suy yếu nhưng vẫn dốc hết sức lực bảo hộ đứa nhỏ của mình, thể hình hà mã rất lớn, tốc độ chạy trốn cũng không chậm, nhưng vây khốn bọn nó lại là bảy đầu sư tử trưởng thành cường tráng, trong đó còn có hai đầu sư tử đực!

Hàm răng lớn của nó đã không còn tạo thành uy hiếp đối với nhóm sư tử, hồ nước cũng còn quá xa, thể lực từng chút bị tiêu hao, hà mã cái bắt đầu tuyệt vọng.

Hà mã con ở sát bên người mụ mụ, nó còn rất nhỏ, nếu mất đi sự che chở của mụ mụ thì phải chết là không thể nghi ngờ, nhưng hôm nay mụ mụ cũng không thể bảo hộ nó.

Rốt cuộc, nhóm sư tử cái cũng ngăn cản hai mẹ con hà mã, hai đầu sư tử đực không ngừng tạo ra vết thương trên người hà mã cái, nhóm sư tử cái liền nhân cơ hội gục ngã hà mã con, cắn cổ nó.

La Kiều khiếp sợ, cậu từng nhìn thấy đàn sư tử Oros săn trâu, hiện giờ lại thấy đàn sư tử Hornsby giết chết hà mã, lại một lần nữa bị đàn sư tử làm rung động, kí ức từng bị sư tử cái Tina cắn hiện lên trong đầu, lúc trước có thể trốn thoát khỏi móng vuốt nhóm sư tử cái quả thực là vận may cực hạn!

Lặng lẽ trườn xuống tảng đá, La Kiều gạt bụi cỏ trở về hang động nhóm báo săn con ẩn núp, hiện giờ bọn họ không thể làm gì, chỉ có thể chờ đám sư tử kia ăn no rồi tự mình rời đi.

Herault đang cắn xé sư tử cái đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía mỏm đá La Kiều ẩn thân lúc này, Philip vẫn cắn chặt cổ hà mã cái, dùng ánh mắt hỏi Herault, làm sao vậy?

"Không có gì, anh trai."

Trở lại hang đá, La Kiều lại thấy Parson cùng Jello đang ở đó. Hai báo săn con nhìn thấy La Kiều lập tức cọ tới.

"Suỵt, nhỏ giọng một chút."

La Kiều quay đầu nhìn về phía Parson cùng Jello, Parson đi tới liếm liếm lỗ tai cậu, cái gì cũng không nói, nhưng lần đầu tiên La Kiều thấy con báo săn này đến mà vui vẻ tới vậy.

Tuy bọn họ không có khả năng đánh thắng được sư tử, nhưng ít ra có bọn Parson tồn tại làm cậu cảm nhận được chút an toàn.

Hoàn Chương 51.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top