46.47.48

Báo phi [46]

****

Oros không phải lần đầu tiên gặp Philip cùng Herault, vào mấy tháng trước, hai con sư tử trẻ tuổi này vẫn còn lang thoang ngoài biên giới lãnh địa của nó, hiện giờ chúng đã nhanh chóng trưởng thành, trở thành tân sư vương của đàn sư tử Hornsby.

Oros có thể dễ dàng tha thứ cho sư tử cái trong đàn sư tử Hornsby, nhưng tuyệt đối sẽ không bỏ qua sư tử đực của đàn sư tử đối địch!

Nhóm sư tử cái trong đàn sư tử Oros biết rất rõ bản tình của sư tử đực, bọn nó chính là muốn Oros rời khỏi đàn sư tử, bình tĩnh suy nghĩ một chút, để nó giãn gân giãn cốt đánh một trận với Nass, tránh để nó vì tinh lực quá dư thừa mà phát giận lên đám sư tử con. Mặc khác cũng để nó hết hi vọng với đám sư tử cái của đàn sư tử Hornsby, xem xem, người ta đã có ông chồng cường tráng, còn nhớ thương gì nữa. Oros lại muốn nhan cơ hội giải quyết Nass, thành phần duy nhất có khả năng tạo thành uy hiếp cho nó ở đàn sư tử Hornsby, như vậy, đợi mùa mưa tiến tới, có lẽ nó có khả năng cùng nhóm sư tử cái bên Hornsby giao phối, đương nhiên, phải tránh đám Tina.

Nhưng nếu đã gặp phải hai con sư tử tuổi trẻ này cũng không tệ, giải quyết bọn này trước, còn lại mình Nass thì càng dễ xử. Dù sao cường hãn như Oros, một đầu sư tử đực có thể bảo vệ đàn sư tử có mười hai đầu sư tử cái cũng vô cùng hiếm thấy.

Bình thường một đàn sư tử có mười hai đầu sư tử cái cần ít nhất bốn đầu sư tử đực mới có thể bảo vệ lãnh địa cùng sư tử cái, mặc khác còn phải thỏa mãn 'nhu cầu' của nhóm sư tử cái.

Khó trách Oros cùng con báo săn nào đó khoe khoang sức chịu đựng của mình, nếu chịu đựng không tốt quả thực chống đỡ không nổi.

Hiện giờ đầu sư tử đực sức chịu đựng tốt, tính tình xấu xa này rất muốn đánh nhau một trận, mà Philip cùng Herault vừa lúc lại dâng tới tận miệng.

"Herault, có tin tưởng thắng được nó không?"

"Không có, anh trai."

"... ít nhất cũng phải suy nghĩ một chút hãy trả lời!"

"Không cần suy nghĩ, anh trai."

"Chúng ta ít nhiều gì cũng có hai đầu sư tử! Nó chỉ có một!"

"Anh trai, mới đây không lâu, chúng ta vừa bị nó đập cho một trận."

"Được rồi, vậy chúng ta chạy trốn?"

"Tốt, anh trai!"

Oros hiển nhiên không thích thú gì khi thấy Philip cùng Herault lùi bước, dựa theo ý tưởng của nó, cho dù đối thủ mạnh cỡ nào, không chiến đã chạy là chuyện vô cùng xấu hổ! Tựa như lòng tin mà nhóm cha chú đã truyền dạy cho nó, sư tử đực chính là dựa vào chiến đấu giành địa bàn cùng các bà vợ mới có thể sinh tồn! Không giành thì cứ lẻ loi cả đời đi!

Nếu muốn trở thành một đầu sư tử đực thành công nhất định phải giành!

Oros rất tin điểm này, cũng thủy chung áp dụng nó trong cuộc sống của mình.

Philip cùng Herault xoay người chạy trốn, không hề có chút do dự, Oros ở phía sau bọn nó gầm rú nhưng cũng không đuổi theo. Nếu không có ý đồ khuếch trương lãnh địa hoặc khiêu khích đàn sư tử khác thì không thể tùy tiện băng qua biên giới giữa các đàn sư tử.

Một khi vi phạm sẽ khơi mào chiến tranh giữa hai đàn sư tử.

Oros đàn sư tử cùng Hornsby đàn sư tử cơ hồ không có phần biên giới lãnh địa nào trùng điệp lên nhau, Oros cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Philip cùng Herault trốn thoát.

Philip cùng Herault cũng không cam tâm, nhưng bọn nó vẫn chưa đủ sức để đối đầu với Oros, sư tử đực duy nhất trong đàn sư tử Hornsby có thể chống lại Oros còn đang mãi mê đảo quanh đám sư tử cái!

Sự thực, Philip cùng Herault đã hiểu lầm Nass, hiện tại nó đang đánh nhau túi bụi với đám linh cẩu, làm gì còn tâm tư tán tỉnh cùng nhóm sư tử cái. Sư tử đực trời sinh đã bất hòa với linh cẩu, một khi đã đánh tuyệt đối là ta sống ngươi chết, không hề có đường cứu vãn.

Tiếng gầm của Oros có thể truyền xa tới mấy km, tiếng hô hùng hồn tượng trưng cho sức mạnh cùng quyền uy không thể lung lay của sư vương. Nhóm sư tử cái trong lãnh địa Oros không cần nghe kĩ cũng biết nó đang phẫn nộ cùng bất mãn.

"Thoạt nhìn, sư tử đực bên Hornsby cũng không có gì giỏi giang." Horna vừa quắc cái đuôi chơi đùa với hai sư tử con, vừa uể oải ngáp một cái.

"Đúng vậy." Rosa trở người, nằm ngửa trên cỏ, lộ ra cái bụng mềm mại: "Thoạt nhìn, đối phương căn bản không muốn đánh."

"Là không dám đi." Lemi đi tới cọ cọ đầu Horna, nằm xuống cạnh Rosa: "Tuy tính tình Oros không tốt lắm, nhưng nó đúng là một đầu sư tử đực cường hãn."

"Đúng vậy, nó lớn lên trong một đàn sư tử rất lớn, thực muốn được nhìn thấy cha chú của nó, nhất định là rất suất cũng rất cường tráng!"

"Thôi bỏ đi, cha của Oros giờ cũng già khú rồi, còn có thể giao phối sao?"

Tiny vừa liếm sư tử con, vừa nói xen vào: "Đừng quên, Oros là loại tiến hóa, cha của nó hẳn cũng vậy."

"Trừ phi bị đánh bại đuổi đi, cha nó hẳn không có khả năng tự rời khỏi đàn sư tử của mình đi..."

"Tiếc thật."

"Quên đi, vẫn nghĩ xem tối nay đi săn thế nào đi, sức ăn của đám Fenny ngày càng lớn, trâu cũng bắt đầu thông minh rồi..."

Vô luận thời gian trôi qua bao lâu, chủ đề nói chuyện của nhóm sư tử cái vĩnh viễn cũng không rời khỏi sư tử đực, con mồi, đám nhỏ.

So với đàn sư tử Oros vô cùng nhàn nhã, đàn sư tử Hornsby cùng đàn linh cẩu có chút không xong. Tiếng gầm của Oros với sư tử cùng linh cầu đều không tính là chuyện tốt gì.

Đám linh cẩu lo sợ bất an, một đầu sư tử đực bọn nó còn chịu được, chẳng lẽ lại tới thêm một đầu sao? Nghe tiếng gầm, tuyệt đối là sư tử đực tráng niên, đàn sư tử Hornsby chỉ còn hai đầu sư tử đực trẻ tuổi đi? Chẳng lẽ không chỉ có ba đầu? ! Đúng là một đám sư tử âm hiểm!

Đàn sư tử cũng không yên, nhóm sư tử cái nhận ra tiếng gầm của Oros, phản ứng đầu tiên là đàn sư tử Oros định tới chiếm địa bàn! Này cũng không phải tin tức tốt gì! Hiện giờ bọn nó đang vội vàng đối phó với đám linh cẩu, không ngờ đàn sư tử Oros đột nhiên lại nhảy ra phá rối! Nass tuy chưa gặp qua Oros, nhưng đã từng nghe nói, thậm chí còn biết Zuva mà nó không theo đuổi được rất có cảm tình với đầu sư tử đực này, nếu là bình thường, nó nhất định sẽ lập tức nhào tới đánh một trận với Oros, nhưng hiện tại, nó thật sự không rút vuốt ra được!

Đừng nói vì sao nhóm sư tử có thể dựa vào tiếng gầm mà nhận ra Oros mà linh cẩu lai không, ngôn ngữ cũng không dễ học, huống chi còn là ngôn ngữ khác loài!

Monty cùng La Kiều cũng nghe thấy tiếng gầm của Oros, La Kiều đã bị Monty túm trở lại trên cây, có lẽ vì cậu 'liều chết' phản kháng nên Monty cũng không làm gì nữa, đương nhiên, cũng không chịu thả cậu đi. Nhưng cho dù hiện giờ Monty có làm gì đi nữa, La Kiều cũng sẽ bấu chặt trên cây, dưới đất là một đám sư tử cùng linh cẩu kéo bè kéo lũ đánh nhau, leo xuống không phải chết thì chính là chết!

Tiếng gầm của Oros cùng sự xuất hiện đột ngột của Philip cùng Herault làm trận đánh này nhanh chóng kết thúc. Đám linh cẩu không đủ tự tin quần ẩu với ba đầu sư tử đực, nhóm sư tử cũng lo lắng sự an toàn của biên giới lãnh địa, vì thế nhóm sư tử cũng ăn ý không truy đuổi đám linh cẩu.

Đợi đến lúc đàn linh cẩu rời đi hết, Nass từ miệng Philip cùng Herault biết được việc gặp gỡ Oros, trừ bỏ sư tử cái mang thai, số sư tử cái còn lại cũng không khẩn trương. Nếu không phải tới cướp đoạt lãnh địa, kết quả xấu nhất nhưng chỉ là đổi sư vương một lần nữa mà thôi. Nass lập tức đề cao cảnh giác, nó không tiếp tục đi theo sau đám sư tử cái mà tiếp nhận công tác tuần tra biên giới của Philip cùng Herault.

Đối với chuyện này, hai đầu sư tử đực trẻ tuổi không có gì dị nghị, nhóm mẫu sư thì tính quay về trung tâm lãnh địa nghỉ ngơi, thuận tiện nghĩ xem tối nay ăn gì.

Zuva gọi Philip cùng Herault qua, tuy hai đầu sư tử đực này vẫn chưa thể giao phối, nhưng bắt giết con mồi thể hình lớn vẫn có thể giúp đỡ một tay.

Sư tử cùng linh cẩu đều rời đi, một báo hoa mai cùng ba báo săn bám trên cây tựa hồ bị quên đi.

Một lát sau, Monty liếm liếm La Kiều: "Tuy thực đáng tiếc nhưng ta không thích ép buộc, chuyện này vẫn là song phương tự nguyện thì thoải mái hơn."

La Kiều quay đầu, hoài nghi nhìn đối phương.

"Không cần nhìn ta như vậy, ta sẽ không làm gì ngươi." Monty buồn cười cọ cọ đầu La Kiều: "Đương nhiên, nếu ngươi muốn tiếp tục thì ta rất vui lòng."

Ba!

Một vuốt này chính là câu trả lời của La Kiều.

Monty liếm liếm móng vuốt, lưu loát nhảy từ trên cây xuống, sau đó ngẩng đầu lên nhìn La Kiều: "Lần này tha cho ngươi, lần sau, sẽ không may mắn như vậy đâu."

Dứt lời, nó xoay người chui vào bụi cỏ cao, chớp mắt đã không thấy tăm hơi đâu nữa.

La Kiều ôm ôm hai báo săn con, có chút không kịp phản ứng, cứ vậy đi sao?

"Con trai, cắn ba ba một chút xem có phải đang nằm mơ không?"

La Sâm cùng La Thụy đều là những đứa nhỏ nghe lời, hai bên chân trước của La Kiều đều bị cắn một phát, cậu xác định, không phải mình đang nằm mơ!

"Thật tốt quá!"

"Ba ba..."

Tiếng kêu của La Sâm đánh gảy niềm hân hoan của La Kiều, báo săn ba ba cúi đầu nhìn La Sâm: "Sao vậy?"

"Chúng ta làm thế nào leo xuống?"

La Kiều chớp mắt trở về hiện thực, nhìn hai báo săn con, lại nhìn khoảng cách từ ngọn cây tới mặt đất, một lần có lẽ là ngẫu nhiên, nhưng hai lần đều như vậy... con báo hoa mai kia, không phải cố ý để cậu lại trên cây đi?

Monty đi trong bụi cỏ, giật giật lỗ tai, ngẫm lại bộ dáng con báo săn kia bị bỏ lai trên ngọn cây, vẫn nhịn không được bật cười thành tiếng, lúc theo đuổi bầu bạn, trên vấn đề giao phối báo hoa mai đực vẫn luôn được xem là rất có phong độ 'thân sĩ'. Nếu đối phương không muốn thì bọn họ rất có kiên nhẫn chờ đợi.

Cuối cùng, chỉ cần như bọn họ mong muốn là được.

La Kiều hoàn toàn không biết chuyện này, cậu đang bận phân cao thấp với thân cây. Cơ hồ là cọ cọ bò được một nửa quãng đường, lúc thấy còn một khoảng kha khá mới quyết tâm từ độ cao vài mét nhảy xuống.

Lắc đầu, cố giảm bớt cảm giác choáng váng, La Kiều lập tức biến hóa hình thái, giang rộng hai tay, nói với hai báo săn con: "Từ từ leo xuống, ba ba đỡ các ngươi."

La Sâm cùng La Thụy tuy rất sợ, nhưng tín nhiệm với La Kiều lại làm bọn nó có quyết tâm. Báo săn con có móng vuốt sắc bén nên thoải mái hơn La Kiều không ít, nhưng leo được một nửa đã là cực hạn của bọn nó, La Kiều chỉ có thể bảo hai đứa nhảy xuống.

Cũng may cơ thể nhẹ nhàng cùng động tác nhanh lẹ của báo săn giúp cậu an toàn chụp được hai đứa con, ôm báo săn con lông xù trong lòng, trái tim nhảy lên cổ họng của La Kiều cuối cùng cũng trở về vị trí vốn có.

Thảo nguyên về đêm so với ban ngày nguy hiểm hơn rất nhiều. La Kiều biết nơi này không thể ở lâu, cậu phải lập tức quay về lãnh địa của mình. Hai báo săn con muốn tự đi lại bị La Kiều cương quyết ôm trong lòng.

Cũng may trước lúc bị Monty mang tới đây, bọn họ đã ăn được chút thịt linh dương gazen, La Kiều ôm hai báo săn con chạy băng băng trên thảo nguyên, trước khi mặt trời xuống núi bọn họ đã trở về ngọn núi đá ở trung tâm lãnh địa La Kiều.

Ngoài ý muốn, ở đây bọn họ gặp Gama cùng Tata.

Gama: "A a a!" Đã trở lại, thoạt nhìn không có việc gì.

La Kiều: "..."

Gama: "A a a a?" Sao không nói tiếng nào? Đau đến nói không nổi à?

La Kiều: "..."

Gama: "A a a a!" Quả nhiên, mặc kệ là báo hoa mai hay báo săn, giống đực không có con nào tốt!

La Kiều rốt cuộc lên tiếng: "Ta cũng là giống đực."

Gama: "A a a." Ngươi không giống.

La Kiều ngửa mặt thở dài, hít sâu, ta không thể khi dễ người bệnh! Cậu nhịn!

"A a a a?" Mau tới nằm xuống, cần ta xem giúp ngươi không?

Trán La Kiều nổi gân xanh, nhịn không nổi nữa! Người bệnh này này nọ đi chết hết đi!

La Kiều biến hóa hình thái, bổ nhào về phía Gama, không có gì bất ngờ xảy ra, bị một vuốt đập bay.

Gama: "A a a!" Thành thật chút đi!

Lại nhào tới, lại bị đập bay.

Lại tiếp tục nhào tới, tiếp tục bị đập bay.

Gama vừa liếm móng vuốt vừa lắc lắc cái đuôi, rõ ràng đang nói: còn muốn thử nữa không?

Vì thế, La Kiều thành thật.

La Sâm cùng La Thụy đã tụ lại một chỗ với Tata, ba báo săn con chụm đầu lại, khe khẽ thì thầm, tiếp đó, Tata từ bụi cỏ bên cạnh tha ra một con thỏ đá. Thỏ đá vẫn còn sống, chỉ bị trọng thương, đang hấp hối.

"Mụ mụ bắt đó, cho các ngươi ăn."

La Kiều nhìn về phía Gama, chỉ thấy Gama quay đầu đi, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn tới cậu.

"Mụ mụ của ngươi không phải bị thương sao?"

"Mụ mụ tìm được cái này." Tata chỉ một bụi cỏ gai cho La Sâm cùng La Thụy: "Lần trước có một báo săn cái hỏi đường mụ mụ, sau đó gặp lại thì nó nói cho mụ mụ biết tác dụng của bụi gai. Mụ mụ trên đường trở về thấy được, nên dùng nó bắt hai con thỏ đá, một con ăn rồi, con này chừa lại cho các ngươi cùng ba ba các ngươi. Mụ mụ nói, ít nhiều gì ba ba các ngươi cung giúp mụ mụ trị thương, lại bắt linh dương cho chúng ta ăn, nếu không, mụ mụ căn bản không có khí lực bắt thỏ đá, có thứ này cũng vô dụng."

Nghe Tata nói vậy, ánh mắt La Sâm cùng La Thụy nhìn La Kiều đều biến thành hình trái tim, La Kiều bị luân phiên đả kích rốt cuộc cũng khôi phục được chút sức sống.

Nhìn hai báo săn con bắt đầu ăn thỏ đá, La Kiều đi tới bên người Gama, thử dùng móng vuốt dò xét đụng đụng Gama một chút: "Cám ơn."

Gama quay đầu lại nhìn La Kiều, kêu một tiếng, gọi Tata tới bên cạnh, không thèm để ý tới cậu.

La Kiều cùng hai báo săn con ăn xong thỏ đá, vứt mớ da lông cùng xương cốt còn sót lại ra thật ra, lại dọn sạch vết máu trên mặt đất, tìm vài cây cỏ khô phủ lên trên, loại cỏ này có mùi hương rất đặc thù, không gay mũi nhưng lại có thể khử mùi máu tươi còn sót lại.

Tata đã ngủ, La Kiều muốn mang La Sâm cùng La Thụy tới mỏm núi bên kia, lại bị Gama gọi lại. La Kiều muốn nói, dù sao đực cái thụ thụ bất thân, Gama lại liếm liếm lỗ tai Tata: "A a a a a." Thôi khỏi đi, đã ỡm ờ với cả báo hoa mai đực rồi, còn đực với cái gì nữa.

La Kiều: "A a a a!" Ta cùng con báo hoa mai đực kia căn bản chưa phát sinh gì cả!

Gama: "A a. A a a." Không cần giải thích, giải thích chính là che dấu, ta hiểu mà, mau ngủ đi.

La Kiều nghẹn, vô số oan án chính vì vậy mà hình thành.

Hoàn Chương 46.

Báo phi [47]

****

Tòa núi đá ở trung tâm lãnh địa La Kiều là nơi trú ngụ rất tốt, mấy hang động tự nhiên cấp cho nhóm báo săn chỗ ở bí ẩn cùng thoải mái. Đương nhiên, đám thỏ đá cư ngụ trước đó đã bị báo săn không chút lưu tình đuổi đi, nếu kiên trì không đi thì sẽ sớm trở thành bữa tối cho nhóm báo săn.

Tuy La Kiều thường xuyên bị những con mèo lớn khác khi dễ, nhưng dù sao cậu cũng có thể khi dễ đám thỏ đá này! Đối với điểm này, La Kiều không biết nên kiêu ngạo hay chui vào góc tường tự kỉ bản thân mình không có tiền đồ.

La Kiều vì Gama dưỡng thương nên trải một tầng cỏ khô mềm mại trong hang đá, vừa có thể nằm thoải mái một chút, lại có thể che dấu mùi báo săn. Nói chung, báo săn luôn phải chuyển chổ ở, nhất là báo săn cái mang theo ấu tể, trước kia La Kiều cũng thường xuyên làm vậy, nhưng sau khi kết nhóm với Gama, hành động chuyển nhà nãy rõ ràng không thích hợp, rất bất lợi cho việc khang phục của Gama.

"Sẽ có biện pháp."

La Kiều không thích làm chuyện miễn cưỡng bản thân, cũng không phải người theo chủ nghĩa anh hùng gì đó, chẳng qua vì an toàn bản thân, với lại bỏ lại Gama cùng Tata cũng không phải việc cậu sẽ làm.

Cũng may loại cỏ đặc thù này giúp La Kiều một ân lớn, đã có một nơi bí mật không dễ dàng bị phát hiện thế này, ai còn nguyện ý chuyển nhà khắp nơi nữa chứ?

Theo thời gian ở chung gia tăng, cảnh giác giữa La Kiều cùng Gama cũng dần dần giảm bớt, chứng cứ xác minh rõ rệt nhất là thời gian Tata được cho phép ở cùng La Sâm, La Thụy đã dài hơn, thế nhưng vẫn chưa thể rời khỏi tầm mắt Gama.

So với La Kiều cẩu thả, Gama trông nom ấu tể cẩn thận hơn rất nhiều, ngẫu nhiên thấy La Kiều làm gì đó không đúng cũng chỉ dẫn một phen.

Trong lúc Gama dưỡng thương, La Kiều phụ trách tìm thức ăn, cậu luôn tận hết khả năng lấp đầy bụng cả đám báo săn. Vì tránh gặp phải những kẻ săn mồi khác, La Kiều cơ bản không thể đi săn chung quanh hồ nước, chỉ có thể hoạt động trong phạm vi lãnh địa của mình. Nhưng mùa khô con mồi thực sự rất thưa thớt, nhóm báo săn thường xuyên ăn không đủ no, ngẫu nhiên bắt được một đầu linh dương gazen hay lợn warthog lớn một chút cũng đủ để ba báo săn con vui sướng.

Vết thương của Gama ngày càng chuyển biến tốt, rất nhiều báo săn vì bị thương mà chết đi, cũng không phải bọn nó không khỏe mạnh hay tình huống hồi phục không tốt, mà bởi vì báo săn bị thương căn bản không thể bắt được con mồi, chỉ có thể chết vì đói. Nếu không có La Kiều giúp đỡ, Gama cùng Tata tuyệt đối không thể sống sót qua mùa khô này, có lẽ ngay cả một tuần cũng không sống nổi.

Nhiệt độ ngày và đêm trên thảo nguyên chênh lệch rất lớn, hang động trải một tầng cỏ khô làm nhóm báo săn cảm thấy vô cùng thoải mái. Trước kia, La Kiều chỉ có thể cùng hai báo săn con nằm sát vào nhau để sưởi ấm, hiện giờ, bọn họ lại có thể thoải mái nằm trên cỏ duỗi người, thuận tiện lăn lăn vài vòng.

"Ba ba, ta muốn ăn lợn warthog."

La Thụy dựa vào người La Kiều, cọ cằm cậu, cứ việc nó đã không còn là một cụ bông lông xù nhưng vẫn thích thân cận với La Kiều. Ngẫu nhiên còn làm nũng vòi một ít chuyện, La Kiều cũng không cự tuyệt. La Sâm thì rất có bộ dáng ca ca, nhất là những lúc chơi đùa cùng bọn Tata, nhìn không khí hòa bình giữa ba báo săn con, sau khi lớn lên, La Sâm sẽ trở thành người lãnh đạo trong đàn là không thể nghi ngờ.

La Kiều híp mắt, lỗ tai cụp ra sau, quay lại cọ La Thụy, hai cha con vừa cọ vừa liếm lông cho nhau: "Muốn ăn lợn warthog sao? Tốt, tý ba ba bắt cho ngươi!"

Xung quanh chỗ hai cha con đang thân thiết không ngừng bốc lên bong bóng phấn hồng, La Sâm nhịn không được cũng sáp tới, ba cha con lại một lần nữa trình diễn tiết mục thân tình mỗi sáng, Gama nhìn mà nhíu mày.

"A a!" Quá nuông chìu rồi!

La Kiều làm bộ không hề nghe thấy, nhóm chị gái này còn chưa thấy qua nuông chìu chân chính là gì đâu, nếu thấy được những bậc cha mẹ cưng chìu con tới mức chỉ còn kém lên trời hAishao, phỏng chừng lông đuôi cũng dựng đứng lên hết.

Nhưng La Kiều cũng không thật sự nuông chìu La Sâm cùng La Thụy thành hư, cái gì nên dạy thì cậu vẫn dạy, tính ra cũng không ít tri thức. Cứ việc con mồi rất thưa thốt nhưng cậu vẫn tận hết khả năng mang về một ít con mồi còn sống để nhóm báo săn con luyện tập cách thức đi săn. Tata được ở cùng với La Sâm, La Thụy một tháng nay cũng vì thế mà được lợi không ít.

"A a!"

"Rồi, ta biết rồi, không thể tiếp tục nuông chiều, phải nghiêm khắc dạy dỗ!"

La Kiều liếm sau gáy La Thụy, không khỏi cảm thán, phương pháp dưỡng dục của báo săn cái quả thực rất lạc hậu, cái nghiêm khắc mà Gama nói, đơn giản chính là đánh đòn!

Cậu không chỉ một lần nhìn thấy Tata bị Gama đánh mông, được rồi, đứa nhỏ quả thực cần giáo dục, nhưng La Kiều thật sự muốn thảo luận với Gama một chút, dùng cách xử phạt thể xác làm tiền đề giáo dục, lỡ làm đứa nhỏ nổi lên tâm lý phản nghịch thì không phải càng không xong sao?

"A a a!"

Gama không hiểu xử phạt thể xác, tiền đề giáo dục hay tâm lý phản nghịch là gì, nó chỉ dựa theo phương thức giáo dục của mụ mụ mình mà dưỡng dục ấu tể, không nghe lời liền đánh đòn! Đánh xong mà vẫn không nghe thì đánh tiếp, đánh tới bao giờ nghe lời mới thôi!

Cũng may Tata chỉ thỉnh thoảng nghịch ngợm một chút mà thôi, Gama giơ vuốt cũng chỉ là giơ cao làm dáng rồi đánh rất nhẹ, nhưng lúc Gama đánh mông Tata vẫn thấm thía nói với La Sâm cùng La Thụy: "Xem xem, ba ba đối với các ngươi tốt cỡ nào?"

Hai báo săn con lập tức gật đầu, sau đó liền bàn bạc với Tata: "Mụ mụ luôn đánh mông! Vẫn là ba ba dưỡng tốt hơn!"

Tata liếm liếm móng vuốt bé xíu của mình, lắc đầu: "Mụ mụ tốt lắm, là ta nghịch ngợm không tốt."

La Kiều nghe thấy quả thực chỉ muốn ôm hết cả ba báo săn con vào ngực mà cọ co, nhưng thật sự không dám vươn vuốt với Tata, Gama nhất định sẽ đập bay cậu.

Nếu đứa nhỏ nào cũng hiểu chuyện như vậy, cho dù cả một đội bóng cũng không ngại nhiều!

... khỉ... cậu chỉ nghĩ mà thôi, chứ nếu thật sự như vậy, cậu tuyệt đối nuôi không nổi, cậu cũng không phải sư tử.

Sáng sớm, nhiệt độ không khí dần tăng cao, La Kiều mang theo hai báo săn con ra ngoài đi săn. Vết thương của Gama còn chưa khỏi hẳn, nó cùng Tata đi theo phía sau La Kiều.

La Kiều đứng trên một tảng đá trông về phía xa, khắp lãnh địa thu hết vào đáy mắt.

Trước mắt là một mảnh cây cỏ khô héo, những nơi không bị cỏ khô bao trùm thì không ngừng bốc lên từng trận bụi cát theo những cơn gió nóng rực thổi ngang, ở sơn cốc xa xa bốc lên từng trận bụi cát, là đám gà gô đang bới cát tìm rể cây cùng mầm móng bị vùi dưới lớp đất cát.

Chỉ nhìn lướt qua một cái, La Kiều liền thu hồi tầm mắt, đó là lãnh địa báo hoa mai, cậu tuyệt đối không tùy tiện đặt chân tới đó.

Mặt trời lên càng cao, La Kiều vẫn nằm trên tảng đá không hề cử động, La Sâm cùng La Thụy cũng ngoan ngoãn không tới quấy rầy, hai báo săn con đã hoàn toàn thích ứng với quy luật hành động của La Kiều, cũng bắt đầu bắt chước cậu, bất đồng với những con báo săn khác, khi đi săn, La Kiều không chỉ dựa vào thể lực cùng tốc độ, càng nhiều hơn chính là kế hoạch cùng phán đoán trước khi săn. Có lẽ vì cậu còn rất trẻ, nếu có được sức mạnh cùng thể hình như Parson cùng Jello, có lẽ cậu sẽ quyết đoán hơn nhiều.

Rốt cuộc, La Kiều cũng đợi được thứ mình muốn. Một đám lợn warthog từ hang động dưới đất ngủ lại đêm qua chui ra.

La Kiều đã sớm tìm ra vị trí đại khái của đàn lợn warthog này, chính là vẫn không sao tìm ra hang động của bọn nó. Hang động dưới đất mà đám lợn warthog ẩn núp thường thông tới bốn cửa, bình thường chúng nó vào từ một cửa nhưng lại ra từ cửa khác. Chỉ có hang động bọn nó ngủ lại thì chỉ đào hai cửa, này cũng là nguyên nhân La Kiều kiên nhẫn chờ đợi ở nơi này. Lần sau muốn tìm đàn lợn war thog này sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Có lẽ còn có thể thừa dịp bọn nó ngủ mà bố trí bẫy rập.

La Kiều leo xuống, hai báo săn con liền bám sát phía sau, bọn nó tận lực bắt chước nhất cử nhất động của La Kiều, làm thế nào bước đi trong bụi cỏ cao cao, làm thế nào nhìn chằm chằm mà không bị con mồi phát hiện, làm thế nào phán đoán thời điểm phát động công kích.

Báo săn con đều thông qua quá trình học tập như vậy để nắm giữ kỹ xảo đi săn cùng sinh tồn trong tương lai, La Kiều vì để bọn nhỏ nắm giữ tốt tiết tấu, mỗi lần đi săn đều không dám qua loa. Này không chỉ là vấn đề giáo dục đứa nhỏ mà cũng vì sự sinh tồn của một nhà bọn họ, nếu bốn lần đi săn không thành công, cậu hao hết thể lực, cuối cùng chờ đợi bọn họ chỉ có đói chết.

Gama cũng để Tata đi theo sau, nó hiện giờ không thể chạy nhanh, xem La Kiều đi săn, đối với Tata mà nói cũng là cơ hội học tập tốt.

Đám lợn warthog trải qua một đêm nghỉ ngơi, bụng đã sớm đói tới kêu vang, thảo nguyên mùa khô không có cỏ xanh sung túc cung cấp cho đám động vật ăn cỏ như ngựa vằn cùng linh dương, nhưng lợn warthog cũng không bị ảnh hưởng quá lớn, răng nanh sắc bén có thể giúp chúng nó đào móc đám rễ cây chôn sâu dưới đất, bọn nó là cư dân thường trú trên thảo nguyên, ngẫu nhiên cũng có vài con từ nơi khác di cư tới, nếu có cơ hội, bọn nó thậm chí còn nếm thử thi thể của đám động vật chết đi, này rất khó làm người ta tin tưởng, nhưng nó lại chính là sự thật.

La Kiều lặng lẽ di chuyển tới gần một nhà lợn warthog, đi đầu là một con lợn warthog cái trưởng thành thể trạng cường tráng, một con lợn warthog trẻ tuổi, còn có tám con lợn warthog con. La Kiều cẩn thận chọn lựa con mồi, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người một con lợn warthog con.

Mỗi một bước đi, La Kiều đều vô cùng cẩn thận, thời thời khắc khắc chú ý hướng gió biến hóa, một khi hướng gió thay đổi hoặc lợn warthog cảnh giác, cậu lập tức dừng lại.

Rốt cục, lúc khoảng cách với mục tiêu không tới ba mươi mét, La Kiều liền phát động công kích, lợn warthog cái cùng những con khác chạy tản ra bốn phía, La Kiều gắt gao đuổi theo phía sau con lợn warthog con mình đã nhắm, không tới mười giây liền ngáng ngã nó. Vừa định chấm dứt tính mạng lợn warthog con, không ngờ con lợn warthog trẻ kia đột nhiên vọt về phía cậu, này là con gái mới trưởng thành không bao lâu của con lợn warthog cái kia, mục tiêu La Kiều đang đuổi theo chính là đứa nhỏ của nó. Lợn warthog cái thường xuyên cùng nhau dưỡng dục ấu tể, tạo thành một gia đình, này cũng không có gì ngạc nhiên.

La Kiều quyết định thật nhanh, buông lợn warthog con ra, trực tiếp xoay người bổ nhào về phía con lợn warthog cái trẻ tuổi này, Gama cũng xông lên giúp đỡ. Tuy Gama không thể chạy trốn, nhưng giúp La Kiều chế phục một con lợn warthog trẻ tuổi thì không thành vấn đề. Nếu là con lợn warthog cái trưởng thành kia đuổi tới thì La Kiều tuyệt đối không dám làm thế này, Gama cũng vậy. Bọn họ muốn đi săn chứ không phải muốn toi mạng.

Những con lợn warthog khá đã sớm chạy đi xa, La Kiều cắn chặt cổ lợn warthog, Gama thì đè cơ thể nó. Con lợn warthog con bị hất ngã khi nãy nhân cơ hội chạy trốn, lại bị ba báo săn con núp trong bụi cỏ cao vừa vặn cản lại.

Báo săn con theo bản năng đuổi theo nó, đồng thời sử dụng móng vuốt chụp tới, ý đồ ngáng ngã đối phương, lợn warthog con lại vô cùng ương ngạnh, thủy chung chạy phía trước ba báo săn con. Con lợn warthog đang bị cắn cổ còn đang giãy giụa, La Kiều cùng Gama đều không có khả năng buông con mồi để chạy tới giúp báo săn con, chỉ có thể nhìn bọn nhỏ một đường đuổi theo con lợn warthog con kia, mắt thấy sắp đuổi kịp, lợn warthog con đột nhiên chui đầu vào hang động, không còn bóng dáng.

La Sâm cùng La Thụy cúi đầu nhìn, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía La Kiều: "Ba ba, không có."

La Kiều đang gấp tới mức thở phì phò, nghe hai báo săn con nói xong thì suýt chút nữa nghẹn thở, cái gì mà ba ba không có? Là con mồi không có!

Tata có chút ngượng ngùng cuộn cái đuôi, Gama buông lợn warthog ra, hướng về phía Tata kêu hai tiếng, nó khá hài lòng với biểu hiện của đứa nhỏ.

Lợn warthog con tuy đã chạy thoát, nhưng cũng may bọn họ còn một con lợn warthog khác, hôm nay cũng không lo không có cơm ăn.

Lợn warthog chết đi bị kéo tới một lùm cây, La Kiều cùng Gama thay phiên cảnh giác những kẻ săn mồi khác, ba báo săn con thì chỉ lo vùi đầu ăn.

Đối với báo săn con mà nói, có La Kiều cùng Gama ở, bọn nó chỉ cần chuyên tâm ăn thịt là được.

Ngay lúc năm báo săn lang thôn hổ yết, một đám khỉ đầu chó đột nhiên xông vào lãnh địa La Kiều. Nơi này cũng không phải nơi bọn nó muốn kiếm ăn, mục tiêu chính là hồ nước ngọt trong lãnh địa báo hoa mai.

Tiếng gào của khỉ đầu chó đực dọa ba báo săn con hoảng sợ, La Kiều cùng Gama đồng thời đứng thẳng dậy, dựng đứng lỗ tai.

"Là khỉ đầu chó!"

Khỉ đầu chó kết thành đàn đối với báo săn mang theo ấu tể tuyệt đối là tai họa!

Ba báo săn con lập tức rời khỏi con mồi, núp sâu vào trong lùm cây. La Kiều bảo Gama cũng trốn đi nhưng Gama lại bướng bỉnh ở lại tại chỗ.

Không chỉ có mình La Kiều muốn bảo hộ đứa nhỏ.

Đàn khỉ đầu chó dần dần tiếp cận, đi đầu chính là mấy con khỉ đầu chó đực cao lớn trường tráng, bọn nó thấy được La Kiều cùng Gama, cũng thấy thi thể đã chết của lợn warthog.

Đàn khỉ đầu chó dừng lại, khỉ đầu chó đực ngẫu nhiên cũng bắt linh dương con hay ấu tể lợn warthog, cơ bản sẽ không bắt giữ lợn warthog trưởng thành. Bọn nó sẽ giết chết báo săn ấu tể, báo săn trưởng thành khi gặp khỉ đầu chó thường thường cũng sẽ tránh né. Hai con báo săn này làm đàn khỉ đầu chó cảm thấy kì quái.

La Kiều cùng Gama đều vô cùng khẩn trương, lùm cây phía sau bọn nó đang che dấu cho ba báo săn con, nếu bị đàn khỉ đầu chó bắt được, khả năng lớn nhất của nhóm báo săn con là bị ăn sống nuốt tươi.

Đàn khỉ đầu chó lục tục đi tới, đây là một đại gia đình tạo thành từ hơn năm mươi con khỉ đầu chó, bọn nó cùng nhau kiếm ăn, cùng sinh sống, nếu không phải nguồn nước gần chỗ ở bị khô cạn, chúng nó căn bản không xuất hiện trong lãnh địa La Kiều.

Đàn khỉ đầu chó cùng hai báo săn giằng co một hồi, tựa hồ cũng không hứng thú lắm với con mồi của báo săn. Cuối cùng, khỉ đầu chó đực phát ra một tiếng kêu, tiếp đó cả đàn khỉ đầu đó lại lục tục rời đi.

La Kiều cùng Gama đều thở phào, nếu khỉ đầu chó tới gần thêm chút nữa, bọn nó sẽ lập tức xông tới, dùng cơ thể ngăn cản đàn khỉ đầu chó, tạo cơ hội cho báo săn con trốn thoát.

Đợi đến lúc khỉ đầu chó đi xa, La Kiều gọi mấy báo săn con trong lùm cây ra, tiếp tục ăn cơm.

Hoàn Chương 47.

Báo phi [48]

****

Khỉ đầu chó tới tựa hồ báo một tín hiệu, hồ nước cách đây năm trăm mét, đối với báo săn con mà nói cũng không an toàn. Động vật đi săn về đêm có thể né tránh, nhưng đối với báo săn hoạt đột ban ngày thì đàn khỉ đầu chó là uy khiếp không nhỏ.

Càng không xong chính là đàn khỉ đầu chó này không phải ngẫu nhiên đi ngang mà chúng nó xem hồ nước phụ cận thành điểm kiếm ăn, nơi đó có nước, có những mầm móng cỏ xanh rất hiếm có trong mùa khô, thậm chí còn có một gốc cây vú sữa! Voi rất thích ăn loại trái cây này, khỉ đầu chó cũng thích.

"Chẳng lẽ lại phải chuyển nhà sao?"

La Kiều giao thỏ hoang vừa bắt được cho báo săn con, thỏ hoang cũng không lớn, thậm chí còn không đủ cho ba báo săn con ăn no, La Kiều cùng Gama một ngụm cũng không ăn.

Gama đồng dạng cũng rất lo lắng về đàn khỉ đầu chó, bất đồng với La Kiều chính là nó có thể mang Tata trở về lãnh địa của mình, nhưng La Kiều rời đi liền đại biểu cậu từ bỏ khối lãnh địa này, rất có thể sẽ bị con báo săn khác chiếm cứ.

"Này thực ra không cần lo lắng." La Kiều lắc đầu: "Nơi này có một con cự mãng."

"A a? !"

"Không cần lo lắng, nó mới ăn một đầu linh dương cách đây không lâu, phỏng chừng tới mùa mưa nó mới ra ngoài lần nữa."

Nghe La Kiều nói vậy, Tata cũng giật mình như Gama, ngẩng đầu liếm vết máu trên mặt, nói với La Sâm cùng La Thụy còn đang cắm đầu ăn: "Các ngươi ở cùng một chỗ với mãng xà, không lo lắng sao?"

"Có gì mà lo chứ?" La Thụy vừa cắn xé thỏ hoang, vừa đáp lời: "Ba ba nói nó là đồ lười, chỉ cần không tới chọc nó, cơ bản sẽ không có chuyện gì, huống chi, lỡ như có ngày nào đó không săn được gì, nó có thể làm lương thực dự trữ."

"Đúng! Ngươi ở cùng chúng ta một thời gian dài như vậy, không phải chưa từng thấy mặt nó sao?" La Sâm nói: "Ba ba nói, đừng thấy nó bự xác như vậy, kì thực tìm được phương pháp vẫn có thể xử nó."

La Thụy bổ sung thêm một câu: "Toàn thân đều là thịt nga!"

Nghe La Thụy hình dung, hai mắt Tata cũng bắt đầu tỏa sáng, nếu Gama biết được ba báo săn con thì thào chuyện gì, phỏng chừng sẽ lập tức kéo Tata chạy thật xa khỏi cha con La Kiều, rất nguy hiểm, tuyệt đối sẽ bị kéo đi lệch hướng!

Cuối cùng, nhóm báo săn vẫn quyết định tạm thời ở lại núi đá, vết thương của Gama vẫn chưa khỏi hẳn, dọn nhà lúc này tuyệt đối không phải chọn lựa sáng suốt.

La Kiều bắt đầu chú ý thời gian đàn khỉ đầu chó đến, cậu dùng mấy nhánh cây đơn giản để lấy bóng mặt trời, tuy không chuẩn xác lắm nhưng cũng có thể chiếu theo bóng mà tính toán thời gian. Mỗi lần khỉ đầu chó tới, cậu lại chạy tới xem vị trí của bóng, lưu lại vài kí hiệu, vài lần, La Kiều đã có thể nắm giữ quy luật hoạt động của đàn khỉ đầu chó, cơ bản có thể mang theo báo săn con tránh né chúng nó.

Gama không có hứng thú với đám nhánh cây mà La Kiều đùa nghịch, hết thảy những gì nó làm đều dựa vào bản năng. La Kiều cung từng giải thích với Gama, nhưng Gama chỉ nói một câu đuổi cậu đi: "A a a?" Nhìn mặt trời không phải giống nhau sao?

Được rồi, rốt cuộc La Kiều cũng hiểu được cái gì gọi là tịch mịch như tuyết.

Nhóm báo săn bắt đầu né tránh thời gian hoạt động của đàn khỉ đầu chó, báo hoa mai đực, chủ nhân của hồ nước này cung không để đàn khỉ đầu chó này tự tung tự tác trên lãnh địa của mình. Khỉ đầu chó đối với ấu tể của Beatrix cũng là một sự uy hiếp, báo hoa mai cái giấu ấu tể vào sâu trong lãnh địa, chỉ cần đàn khỉ đầu chó này không vượt giới hạn, Beatrix cũng không muốn phát sinh xung đột với bọn nó.

Báo hoa mai biết leo cây, khỉ đầu chó cũng biết.

Khỉ đầu chó đối với báo hoa mai cũng duy trì đề phòng, khỉ đầu chó con cũng có thể trở thành con mồi của báo hoa mai, khỉ đầu chó đực trưởng thành có thể đánh đuổi báo hoa mai cái, nhưng báo hoa mai đực thì không dễ đối phó như vậy.

Đàn khỉ đầu chó biết nơi này là lãnh địa báo hoa mai, nhưng bọn nó cần thức ăn, cũng cần nước.

Monty vẫn không lộ diện, chỉ cần hòa báo không muốn, cho dù là gần trong gang tấc, con mồi cũng không thể phát hiện ra nó. Beatrix có chút cố kỵ, chính là vẫn luôn chú ý hướng đi của đàn khỉ đầu chó nhưng không xem chúng nó là mục tiêu đi săn, cũng vì thế đàn khỉ đầu chó dần dần thả lỏng cảnh giác, chỉ lưu lại một con khỉ đầu chó đực trẻ tuổi canh gác, những con khác chiếm cứ vị trí tốt nhất phụ cận hồ nước, bắt đầu ăn cơm uống nước.

Khỉ đầu chó đực đầu đàn là con cường tráng nhất, nó có thể giết chết báo săn trưởng thành, này cũng là một trong những nguyên nhân La Kiều cùng Gama rất khẩn trương khi đàn khỉ đầu chó xuất hiện.

Khỉ đầu chó tốp ba tốp năm tụ lại một chỗ ăn uống, khỉ đầu chó con dựa trên người mụ mụ, hoặc cùng đám khỉ đầu chó trẻ tuổi chơi đùa, trong suốt quá trình có khỉ đầu chó đực tiếp cận khỉ đầu chó con, ý đồ giành được sự yêu thích của nhóm khỉ đầu chó cái, đương nhiên, phải cẩn thận khỉ đầu chó đầu đàn.

Hết thảy tựa hồ rất an bình, một con linh dương Ourebia ourebi cái đi tới bên hồ uống nước, bên người còn mang theo một con Ourebia ourebi con mới được vài tháng tuổi. Khỉ đầu chó đực cường tráng nhất đột ngột phát động công kích, linh dương co bị nó chộp được, linh dương Ourebia ourebi cái lập tức trốn vào lùm cây.

Khỉ đầu chó sẽ không giết con mồi mà thích nuốt sống. Tiếng kêu thê thảm của linh dương con văng vẳng thật lâu, những con khỉ đầu chó khác muốn chia một phần nhưng khỉ đầu chó đầu đàn lại muốn độc chiếm. Nó kéo thi thể linh dương con tới một gốc cây cách đàn khỉ đầu chó một khoảng, định chậm rãi nhấm nuốt bữa ăn ngon này, nhưng không ngờ một bóng dáng quỷ quyệt lặng lẽ tới gần nó, cảm giác tình huống không đúng, khỉ đầu chó đầu đàn lập tức phát ra tiếng kêu cảnh báo, nhưng hết thảy đều quá muộn.

Một báo hoa mai đực trưởng thành cường tráng từ phía sau lưng tập kích khỉ đầu chó đầu đàn, nó không cho đối phương bất cứ cơ hội chạy trốn hay phản kích nào, một ngụm cắn ngay xương sống khỉ đầu chó đầu đàn.

Đám khỉ đầu chó cái lập tức túm lấy ấu tể chạy trốn, khỉ đầu chó đực thì tụ lại cùng một chỗ, giằng co với báo hoa mai đực vừa cắn chết khỉ đầu chó đầu đàn.

Monty không chút để tâm tới tiếng kêu của khỉ đầu chó đực, chòm râu mảnh có thể cảm nhận bất cứ động tác nhỏ nào của con mồi. Thẳng đến khi xác định con mồi hoàn toàn đình chỉ hô hấp nó mới hé miệng, nhe nanh hướng về phía khỉ đầu chó đực gần đó.

Khỉ đầu chó lui bước, vì mất đi đầu đàn nên quá trình rời đi có chút hỗn loạn, nhóm khỉ đầu chó cái lại càng kích động hơn, tân thủ lĩnh rất có khả năng sẽ giết chết đứa nhỏ của bọn nó! Monty tha con mồi lên thân cây mình thích nhất, Beatrix vẫn đang ẩn núp thừa dịp đàn khỉ đầu chó rối loạn, bắt giữ một con khỉ đầu chó con lạc mất mụ mụ.

Khỉ đầu chó mụ mụ phát hiện đứa nhỏ của mình không còn, nó phát ra tiếng kêu khóc. Mà lúc này, ấu tể của báo hoa mai cái Beatrix lần đầu tiên được nếm thử hương vị thịt khỉ đầu chó.

Nhóm khỉ đầu chó con cũng học được một bài học quan trọng, báo hoa mai giống như sư tử, là sự tồn tại cực kỳ nguy hiểm.

Đàn khỉ đầu chó rời đi, La Kiều không rõ bọn nó gặp phải thứ gì, nhưng từ bộ dáng hỗn loạn của bọn nó thì có thể đoán được tuyệt đối không phải chuyện gì tốt lành.

Nhóm báo săn cẩn thận ẩn mình trong núi đá, nhìn đàn khỉ đầu chó vội vàng chạy lướt qua, có thể coi là trường hợp hiếm thấy.

Gama bảo Tata ẩn mình trong hang động bí ẩn, La Sâm cùng La Thụy đi theo bên người La Kiều, bọn nó tin tưởng ba ba có thể bảo hộ mình.

La Kiều nhìn đàn khỉ đầu chó rời đi, dần dần nổi lên tâm tư khác. Mấy ngày nay bị đám khỉ đầu chó này làm nghẹn khuất không ít, tuy không muốn thừa nhận, nhưng bộ dáng diễu võ dương oai của đám khỉ đầu chó đã kích thích báo săn ba ba trẻ tuổi.

Đợi đến lúc đại đa số đàn khỉ đầu chó đi qua, La Kiều phát hiện cơ hội ngàn năm một thuở, một con khỉ đầu chó cái cùng ấu tử của nó đi tuột ở phía sau đội ngũ, chân của khỉ đầu chó mụ mụ hình như bị thương, nó gấp khúc một cách kì quái làm trở ngại tốc độ của nó.

"Ngoan ngoãn ở đây, đừng lên tiếng."

La Kiều nhỏ giọng căn dặn La Sâm cùng La Thụy, cậu biến hóa hình thái, leo xuống chân núi.

"A?"

Gama không hiểu La Kiều định làm gì, La Kiều đặt ngón tay bên môi: "Suỵt, nếu măn mắn, hôm nay có thêm cơm."

Đàn khỉ đầu chó đi ngày càng xa, khỉ đầu chó mụ mụ cố gắng bắt kịp đội ngũ nhưng lại lực bất tòng tâm. Nếu không phải thủ lĩnh chết đi thì tình huống này cơ bản sẽ không phát sinh. Khỉ đầu chó con đu trên lưng mụ mụ, nó còn quá nhỏ, chỉ có thể dựa vào mụ mụ.

La Kiều đi theo phía sau khỉ đầu chó cái, cậu không dám hành động thiếu suy nghĩ, khoảng cách này, nếu khỉ đầu chó cái rú lên thì rất có thể sẽ kéo đàn khỉ đầu chó quay trở lại.

Tùy tay nhổ vài cọng cỏ khô, La Kiều xem xét đúng thời cơ, đột nhiên đẩy nhanh tốc độ, từ bụi cỏ nhảy dựng lên, phóng tới sau lưng khỉ đầu chó cái, siết chặt cổ nó.

Khỉ đầu chó không phải linh cầu, chân trước linh hoạt của nó có thể vươn ra sau cào La Kiều, thậm chí còn có thể kéo đứt nhánh cỏ. La Kiều cơ hồ dùng hết sức lực của mình để áp chế khỉ đầu chó cái, cố gắng không để nó cào mình bị thương, cậu phải tốc chiến tốc thắng.

Khỉ đầu chó con kinh hoảng chạy về phía đàn khỉ đầu chó, vừa chạy vừa phát ra tiếng kêu.

La Kiều ảo não phát hiện mình thế nhưng đã quên mất sự tồn tại của nó, nhưng giờ phút này cậu tuyệt đối không thể buông con mồi trong tay. Gama xuất hiện cữu vãn nguy hiểm có khả năng phát sinh, nó xông tới cắn chết khỉ đầu chó con.

Cả quá trình đi săn không tới một phút đồng hồ, La Kiều lại cảm thấy nó dài hơn tất cả những lần khác. Ba báo săn con nằm trên một tảng đá, Gama vừa rời đi, Tata liền chạy ra khỏi hang động, nhìn quá trình La Kiều giết chết khỉ đầu chó cái, ánh mắt nhóm báo săn con không chớp mắt cái nào.

"Thật lợi hại."

Tata kinh hô làm La Sâm cùng La Thụy cũng cảm thấy kiêu ngạo, đó là ba ba của bọn nó!

Gama ngậm khỉ đầu chó con đi tới bên người La Kiều, nhìn khỉ đầu chó mụ mụ cơ hồ bị La Kiều siết đứt cổ: "A a!" Xằng bậy quá!

La Kiều buông nhánh cỏ, lòng bàn tay bị siết ra vệt đỏ, cũng may không bị khỉ đầu chó mụ mụ cào bị thương.

"Nhưng chúng ta có ăn, không phải sao?"

Gama không thèm nói nữa, ngậm khỉ đầu chó con ra sau một mỏm đá, La Kiều cũng kéo khỉ đầu chó mụ mụ đi theo phía sau, đi được vài bước thì ngẩng đầu lên, nói với ba báo săn con nằm trên tảng đá: "Các con trai, xuống ăn cơm!"

Ba báo săn con hoan hô một tiếng, cao hứng phấn chấn nhảy xuống khỏi tảng đá, Gama thấy một màn như vậy, lại nhìn qua La Kiều, lập tức lắc đầu, cái gì cũng không nói.

Thế giới dã thú tuần hoàn theo phép tắc cổ xưa nhất, kẻ mạnh làm vua.

Tuy La Kiều đánh nhau thực tệ, nhưng Gama không tể không thừa nhận, qua một hai năm nữa, La Kiều sẽ trở thành một trong những con báo săn mạnh nhất ở vùng châu thổ này. Huống chi, La Kiều rất xứng với chức vụ 'mụ mụ'.

Nếu La Kiều biết Gama nghĩ gì, không biết sẽ tự hào hay có cảm giác bị sét đánh đây.

Một màn vừa nãy, một chút cũng không sót dừng lại trong mắt hai đầu báo săn khác.

Jello vẫy vẫy cái đuôi, nói với Parson: "Anh trai, xem ra lo lắng dư thừa rồi, cho dù ở cùng cự mãng, người ta vẫn sống rất tốt."

Parson chỉ lẳng lặng nhìn La Kiều, cái gì cũng không nói.

Hoàn Chương 48.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top