40.41.42

Báo phi [40]

****

Nếu để tất cả động vật trên thảo nguyên làm một bài khảo sát, chán ghét nhất là vị hàng xóm nào? Hoặc nên nói là, không hi vọng đối tượng nào làm hàng xóm của mình?

Vô luận là động vật ăn cỏ hay động vật ăn thịt, mười con thì đủ mười trả lời là báo hoa mai.

Chỉ cần báo hoa mai ẩn mình, không phát ra chút tiếng vang nào, cho dù khoảng cách chỉ có vài mét cũng rất khó phát hiện bọn nó. Thử nghĩ xem, ở ngay bụi cỏ cạnh mình mấy mét ẩn núp một con báo hoa mai móng vuốt sắc bén, kỹ thuật săn bắt tuyệt đỉnh! Cho dù là sư tử cũng không vui vẻ nổi.

Sư tử có thể giết chết báo hoa mai, nhưng điều kiện tiên quyết là con báo kia từ trên cây leo xuống! Sư tử cái tuy có thể trèo cây, nhưng dù sao đó cũng không phải công việc mà bọn nó thuần thục, nhất là lúc gặp phải giống đực như Monty, ngay cả sư tử cũng phải cẩn thận suy nghĩ.

Đương nhiên, nhóm sư tử đực sẽ không để ý báo hoa mai là đực hay cái, nhưng chúng nó không thể nào leo lên cây được! Nhánh cây phải thô to cỡ nào mới có thể chịu nổi sức nặng năm, sáu trăm kí mà không gãy?

Tóm lại, báo hoa mai am hiểu leo cây, có thể nói là bất khả chiến bại, đối với chuyện này, báo săn da mỏng máu ít, chân dài eo nhỏ chỉ có thể hâm mộ cùng ghen tị mà thôi.

Hiện giờ, La Kiều đã bị một con báo hoa mai đực nhìn trúng. Nếu cậu muốn kế thừa lãnh địa Aisha thì ắt phải làm hàng xóm của Monty, căn bản không có lựa chọn khác.

La Kiều từng nghĩ, cứ vậy buông tha lãnh địa này, mang theo hai báo săn con chạy trốn, nhưng sau đó bọn họ nên làm sao bây giờ? Tiếp tục lang thang trong địa bàn sư tử? Hay trở về tìm Parson cùng Jello?

Vô luận loại nào, La Kiều đều cảm thấy không thích đáng. Nếu bị Sharm biết cậu muốn trở về tìm Parson, phỏng chừng sẽ lập tức từ bên kia sông Tát quay trở lại chụp chết cậu.

Nhưng Monty chụp mũ như vậy, La Kiều thực cảm thấy không phải khó chịu bình thường.

Từ hai ngày trước gặp phải Monty, La Kiều không thể không thời thời khắc khắc duy trì cảnh giác, buổi tối ngủ cũng đều là trợn tròn mắt. Có lẽ này có chút khoa trương, nhưng La Kiều cảm thấy cẩn thận vẫn tốt hơn. Hiện giờ cậu chạy không được, đánh thì không lại, cả ngày lo lắng Monty lúc nào sẽ từ trên cây nhảy xuống bắt mình xử lý, vì thế liền biến thành hai báo săn con cũng không ngủ ngon như cậu.

Sự thực, La Kiều không cần phải khẩn trương như vậy.

Báo hoa mai đực có tập tính rất đặc biệt, bọn nó sẽ đi theo đối tượng vài ngày, hao tâm tổn trí túm đối phương tới tay, nhưng sau khi truy được đối phương thì sẽ đột nhiên mất đi hứng thú, hoàn toàn không để ý tới đối phương. Monty không mất đi hứng thú với La Kiều, nhưng hiện giờ nó cũng không tính toán làm gì cậu, so với báo săn nhìn trúng đối tượng liền truy, đuổi được liền đánh, đánh hài lòng thì gì kia mà nói, báo hoa mai càng thích quá trình truy đuổi hơn, về phần kết quả, thịt đã đặt dưới móng vuốt, còn lo không ăn tới miệng sao?

Nhưng Monty nghĩ gì, La Kiều hoàn toàn không biết, vì thế, bi kịch...

Suốt hai ngày hai đêm, La Kiều cơ hồ không nghỉ ngơi, La Sâm cùng La Thụy nhìn thấy La Kiều bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị xù lông, ngay cả đói bụng cũng không dám nói, chỉ có thể vây quanh bên cạnh cọ cọ bên này, nhân tiện lăn một vòng chụp lấy La Kiều, ý bảo: "Ba ba, có ăn cơm không? Có phải nên đi tìm con mồi không?"

Không thể không nói, chiêu này của La Sâm cùng La Thụy vô cùng hiệu quả, thành công kéo lại La Kiều đang chìm trong trạng thái xù lông. Cẩn thận ngẫm lại, nếu Monty thật sự muốn cưỡng ép giở trò lưu manh, cậu có muốn phản kháng cũng không được, kia cậu cần gì phải cả ngày khẩn trương hề hề làm cái gì?

Nghĩ thông suốt rồi, La Kiều nhất thời trở nên thức thời vô cùng, so với cả ngày lo lắng này nọ, không bằng mang hai báo săn con tìm thức ăn quan trọng hơn, nhân tiện làm quen với biên giới lạnh địa tương lai của mình.

La Kiều đã hỏi qua Monty, lãnh địa Aisha vẫn vô chủ, điều này chứng minh cho dù ở đây có linh cẩu hay những kẻ săn mồi khác sinh sống thì đối phương cũng không có dự định chiếm cứ trường kì. Đối với La Kiều mà nói, này có thể xem là tin tức tốt duy nhất sau khi gặp Monty.

"Ngươi hiện tại tốt nhất không nên tiến vào lãnh địa này." Monty nằm trên nhánh cây, đoán được tính toán của La Kiều, liền đột nhiên nói: "Nhất là lúc còn mang theo bọn nó."

"Vì cái gì?"

La Kiều ngẩng đầu lên, sự tình một khi dính dáng tới La Sâm cùng La Thụy, La Kiều luôn trở nên rất mẫn cảm cùng cảnh giác.

Monty nheo mắt, lại uể oải ngáp một cái, từ trên cao nhìn xuống La Kiều: "Nói cho ngươi biết lí do thì ta có ưu đãi gì?"

Ưu đãi? La Kiều đột nhiên có dự cảm xấu.

"Ta cũng không làm khó dễ ngươi, để ta liếm vài cái thôi, thế nào?"

Mơ tưởng!

Thấy bộ dáng liều chết không chịu thỏa hiệp của La Kiều, Monty cũng không tính toán tiếp tục khó xử, dù sao chuyện này cũng không phải bí mật gì, La Kiều sớm muộn gì cũng biết.

"Phiến lãnh địa này hiện giờ có một con mãng xà sinh sống. Khoảng ba tháng trước nó xuất hiện ở đây, giết chết một con linh dương gazen, ăn xong thì biến mất. Nghe nói mấy hôm trước lại xuất hiện, tính ra thì khoảng thời gian này đang là lúc nó đói bụng, đàn linh cẩu mang theo ấu tể hiện giờ cũng không dám tới gần nơi này, hiểu vì sao ta không cho ngươi qua chưa?"

Mãng xà?

Sự hiểu biết của La Kiều về mãng xà sinh sống trên thảo nguyên thật sự rất ít, cậu chỉ biết, số lượng mãng xà trên thảo nguyên không nhiều, nhưng vẫn có mãng xà trưởng thành xuất hiện, chúng nó dài ít nhất cũng năm sáu mét. Chúng nó có thể một ngụm nuốt vào một con linh dương, so với họ hàng sinh sống ở rừng nhiệt đới lớn hơn rất nhiều. Sự thực thì mãng xà đối với báo săn cũng không có uy hiếp lớn, chỉ cần tránh đi là được. Báo hoa mai ngẫu nhiên còn giết một con để có một bữa ngon, chồn mật thì chính là khắc tinh của mãng xà. Nhưng báo săn con thì khác, một khi không có báo săn trưởng thành ở bên cạnh, ấu tể rất có khả năng trở thành con mồi của mãng xà.

Nhưng, xuất hiện khoảng ba tháng trước?

La Kiều quay đầu nhìn về phía La Sâm cùng La Thụy, này có thể giải thích vì sao đang mùa mưa mà Aisha lại mang ấu tể rời khỏi lãnh địa.

"Tốt lắm, chuyện đã nói cho ngươi, nên bày tỏ một chút đi?"

Monty không biết từ khi nào đã leo từ trên cây xuống, đứng trước mặt La Kiều, La Kiều bị động tác vô thanh vô tức của đối phương làm hoảng sợ, theo bản năng nâng vuốt đánh, cũng không ngờ lại bị Monty cắn một ngụm, không đau nhưng đủ để cậu không thể tùy tiện cử động.

Hai báo săn con lập tức bày ra tư thế uy hiếp, Monty ngay cả liếc mắt cũng không thèm.

"Thế nào, không muốn?" Monty gạt móng vuốt La Kiều, biến hóa hình thái, trực tiếp quơ La Kiều vào lòng, nó phát hiện hình thái này thực tiện. Muốn quơ thế nào liền quơ thế ấy, muốn vân vê thế nào cũng được. Cúi đầu, cắn lỗ tai La Kiều: "Như vậy, còn không nguyện ý sao? Chỉ liếm vài cái mà thôi, cũng không phải đòi giao phối với ngươi."

Nhìn Monty lộ ra gương mặt mỹ nhân lại làm ra hành vi lưu manh như vậy, La Kiều mở miệng: "Ngươi liếm thử xem, cẩn thận liếm một miệng đầy lông!"

Hình người cùng hình thái báo hoa mai không giống nhau!

Nhưng La Kiều quên, Monty đã từng dùng bộ dáng này lưu manh cậu một lần.

Monty ôm La Kiều, xoa xoa sau gáy cậu, nó cũng không phải chưa từng liếm qua... Nhưng quả thật không thoải mái như lúc dùng hình thái báo, nghiêng đầu, ra vẻ nghiêm túc cân nhắc, sau đó lập tức nói: "Là ngươi đang nhắc nhở ta, tốt nhất nên nhổ lông rồi mới liếm sao?"

Con tôm? !

La Kiều thật sự bị dọa, ngẫm lại trên đầu mình hoặc một bộ phận nào đó đột nhiên thiếu đi một dúm lông, nhất thời giãy giụa kịch liệt hơn. Nếu Monty dám làm vậy thật, cậu nhất định sẽ trở thành con báo săn đầu tiên trong lịch sử bị bệnh rụng lông, sẽ bị cười chết mất!

Đánh chết cậu cũng không muốn!

Hoàn Chương 40.

Báo phi [41]

****

La Kiều thật sự bị dọa, Monty tuy không nhổ lông cậu. Nhưng trực tiếp biến hóa hình thái, ngậm sau gáy, muốn tha cậu lên cây!

Ý đồ của con báo hoa mai lưu manh này đã quá rõ ràng!

Hai báo săn con trơ mắt nhìn La Kiều hệt như một con linh dương bị Monty tha lên cây, sốt ruột vòng quanh gốc cây, cuối cùng quyết tâm, bắt đầu trèo lên, La Kiều bị bọn nhỏ làm sợ tới mức kêu to: "Không được leo lên! Ngoan ngoãn ở dưới đó cho ba ba!"

Monty tha cậu lên cây, kết quả xấu nhất đơn giản là làm cậu mà thôi, nhưng hai báo săn con thì khác, Monty hoàn toàn có thể một ngụm cắn chết bọn nhỏ!

"Ba ba..."

La Sâm còn đang treo trên thân cây, La Thụy thì ngồi chồm hổm bên dưới, ngẩng đầu lên, hai báo săn con đồng thời nhìn về phía La Kiều bị Monty ngậm, ba cha con, sáu con mắt to tròn lưng tròng nước mắt, nghẹn ngào không nói nên lời.

La Kiều vươn chân trước quơ quơ với La Sâm: "Nghe lời, mau leo xuống, ba ba không có việc gì!"

Lời này vừa ra khỏi miệng, không riêng gì La Sâm, La Thụy cũng đứng lên, hai chân trước bấu vào thân cây, khóc ấm ức: "Thả ba ba ra..."

Tuy tình cảnh trước mắt làm người ta cảm động đến rơi nước mắt, nhưng La Kiều lại đột nhiên nảy sinh một loại ảo giác quỷ dị, giống như cậu cùng hai báo săn con hóa thành diễn viên chính bi kịch trong phim truyền hình, còn báo hoa mai Monty chính là nhân vật phản diện, cường hào ác bá! Cậu thì mang theo con nhỏ, cả ngày không được ấm no, báo hoa mai lại ăn ăn sung mặc sướng, không có việc gì liền chạy tới đùa giỡn cậu! Đợi đến lúc đùa giỡn không còn thỏa mãn, liền trực tiếp đóng gói mang cậu lên cây để ức hiếp...

La Kiều càng nghĩ càng cảm thấy cái chết hôm nay không thể nào tránh được, rốt cuộc nhịn không được mà khóc ròng: "Mệnh ta thật khổ..."

Monty bị tiếng rống đột ngột của La Kiều làm cả kinh, suýt chút nữa trượt từ trên cây xuống. Vội vàng leo lên ngọn cây, thả La Kiều xuống, dùng móng vuốt gẩy gẩy đẩy đẩy, La Kiều vẫn còn gào khóc; lại gẩy gẩy đẩy đẩy, La Kiều vẫn gào; lần thứ ba gẩy gẩy đẩy đẩy, La Kiều vẫn tiếp tục gào. Rốt cục Monty mất kiên nhẫn, trực tiếp đặt móng vuốt lên lưng La Kiều, cúi đầu một ngụm cắn lỗ tai cậu, thế giới im lặng.

Monty hài lòng nhả ra, không ngờ La Kiều đột nhiên biến hóa hình thái, thừa dịp Monty thả lỏng liền lật người lại, hai tay dùng sức ôm cổ Monty, hai cái chân thon dài quấn lấy cơ thể đối phương, há mồm cắn!

Cắn chết ngươi, cái đồ #¥W@#$! khoác da mỹ nhân!

Miệng báo săn răng rất nhỏ, biến về bộ dáng nhân loại thì càng nhỏ hơn.

Vì thế, La Kiều không hề thương tổn đến Monty, ngược lại thật sự cắn một miệng toàn là lông!

Monty không hề để ý chút lực tẻo teo ấy của La Kiều, nhưng bị cắn vậy cũng không thoải mái, dứt khoát biến thành hình người, một phen túm lấy thắt lưng, tay kia thì nắm lấy cổ chân La Kiều, kéo đến khoát trên vai.

Ân, quả nhiên, eo báo săn rất nhỏ, chân lại rất dài, cơ thể thực mềm mại...

Lúc bắt đầu Monty quả thực chỉ muốn liếm vài cái mà thôi, nhưng phản ứng của con báo săn này thật sự rất thú vị, điều này làm Monty bắt đầu lo lắng, nó có nên tiếp tục nữa hay không? Nếu La Kiều biết, đây chính là nguyên nhân làm mình lâm vào khốn cảnh, hẳn sẽ tìm một tảng đá tự đập vào đầu mình đi...

Bàn tay đang nắm cổ chân La Kiều bắt đầu dọc theo bắp chân trượt lên, lông tóc La Kiều lập tức dựng thẳng! Cậu bất chấp không thèm cắn Monty, hé miệng, vừa định nói chuyện thì môi đã bị chặn lại!

Nghiêm khắc mà nói, này căn bản không tính là hôn, Monty hoàn toàn làm theo bản năng của họ nhà mèo, chỉ muốn liếm La Kiều một chút, vô tình, miệng lại đối miệng, áp lên nhau.

La Kiều choáng váng.

Hiện giờ cậu nên phản ứng thế nào?

Đẩy Monty ra, hai tay che ngực hét to, bảo lưu manh biến thái?

Hay cười quyến rũ, nâng cằm Monty cười nói: mỹ nhân, kĩ thuật kém thế?

Hay là trực tiếp cho Monty một vuốt, không chụp bay thì cũng đỡ tức?

La Kiều dứt khoát chọn loại thứ ba. Nhưng Monty không để cậu có cơ hội vươn vuốt, nó đột nhiên túm lấy hai tay La Kiều, áp lên nhánh cây, rời khỏi môi La Kiều, một ngụm cắn lên phần cổ họng.

So với những cái răng bé xíu của La Kiều, mặc dù biến thành hình người nhưng răng nanh của báo hoa mai cũng có thể dễ dàng xé mở cổ La Kiều.

Không nói tới tư thế hai con báo trước mắt không hài hòa cỡ nào, chính là một chân bị khoát lên vai Monty, chân khác thì vòng lên lưng đối phương, La Kiều cơ hồ bị ép tới thở không nổi, đặc biệt khó chịu...

"Buông ra..."

La Kiều bị ép ngẩng đầu, âm thanh nói chuyện giống như len ra từ kẽ răng, khóe mắt vô tình nhìn tới La Sâm cùng La Thụy ở dưới, hai báo săn con cơ hồ không hề chớp mắt nhìn cậu cùng Monty.

La Kiều trợn tròn mắt, này quả thực không nên để thiếu nhi nhìn thấy!

Nhưng báo săn ấu tể có cách nói này sao?

Hô hấp của Monty dần dần nặng hơn, nó hưng phấn, phản ứng trực tiếp nhất là biến về hình thái báo hoa mai.

La Kiều trợn tròn mắt, tầm mắt vô thức nhìn xuống, lại xuống xíu nữa, ngắm tới nơi nguy hiểm nào đó, nhất thời lệ rơi đầy mặt.

Đây là muốn chơi SM thú nhân hay thế nào?

Thật sự không chịu nổi! Sẽ chết báo săn...

La Kiều run cầm cập, Monty đột nhiên ngẩng đầu, vãnh tai, hướng về một phía cẩn thận nghe nóng, ánh mắt vàng nhạt nheo lại nguy hiểm, nó đột ngột buông La Kiều, dọc theo thân cây leo xuống.

"Giờ ta phải đi xử lý chút chuyện, lần sau tiếp tục!"

Thẳng đến khi bóng dáng Montyn biến mất trong bụi cỏ cao, La Kiều hơi lấy lại tinh thần. Nhưng, này có thể xem là tránh được một kiếp đi?

Lần sau tiếp tục? Ta điên rồi mới cùng ngươi tiếp tục ấy!

La Sâm cùng La Thụy thấy La Kiều ôm cây ngẩn người, kêu vài tiếng cũng không phản ứng, hai anh em buồn bực nhìn nhau, ba ba bị sao vậy?

"Có phải ba ba lâm vào thế bí không?"

Lời nói của La Thụy xét theo một mức độ nào đó thì chính là chân tướng, nếu muốn từ trên cây cao như vậy xuống đất, La Kiều quả thực phải phí sức lực một phen.

Cuối cùng, La Kiều vẫn cẩn thận dùng móng vuốt bám thân cây leo xuống, bộ dáng tuy thật ngốc nhưng cũng lông tóc vô thương tuột xuống đất. La Sâm cùng La Thụy lập tức bổ nhào tới, ba cha con thân thiết cọ cọ nhau, liếm liếm an ủi nhau, này là chuyện duy nhất bọn họ có thể làm cho đối phương.

Trong giới tự nhiên chính là vậy, mạnh được yếu thua. La Kiều nếu bị khi dễ mà lâm vào bế tắc thì không thể sống sót được, thay vì vậy thì cứ chết quách đi, tranh thủ đầu thai thành một con sư tử còn thực tế hơn.

Đương nhiên, này chỉ là ngẫm lại mà thôi, có thể sống, ai lại thích đi tìm chết chứ?

Việc cấp bách trước nhất vẫn là tìm thứ gì đó cho mình cùng con trai ăn đã.

Ba cha con rời khỏi gốc sung, dọc theo biên giới lãnh địa đi tới. La Kiều vừa đi vừa cẩn thận tìm kiếm bất cứ thân cây cùng tảng đá có dấu hiệu để lại, xác định chỉ có mùi Monty đánh dấu, không còn kẻ săn mồi nào khác mới thở phào một hơi.

Lãnh địa của Aisha quả thực đã trở thành nơi vô chủ, gần đó cũng không có kẻ săn mồi thể hình lớn, này đối với La Kiều mà nói cũng có thể xem là chuyện tốt. Nhưng đồng thời, con mãng xà mà Monty nói rất có thể ở ngay gần đây.

"Đi theo ba ba, đừng chạy loạn."

Lúc tiến vào một bụi cỏ cao, La Kiều cẩn thận nhắc nhở La Sâm cùng La Thụy, nhất định phải theo sát mình, cậu không biết tập tính của mãng xà, cũng không biết nó đã ăn no rồi quay về ngủ hay chưa, cậu phải cẩn thận.

La Kiều mang theo hai báo săn con đi rất lâu, trước khi mặt trời lặn, may mắn rốt cuộc cũng xuất hiện, La Kiều phát hiện một con thỏ đá. Tuy thịt thỏ đá ăn không ngon nhưng tốt xấu gì cũng có thể lấp đầy bụng. La Kiều cũng không vội vàng bắt nó, mà cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh một chút, thỏ đá thích sống quần cư, gần đây nhất định không chỉ có một con này!

Quả nhiên, giống như La Kiều nghĩ, lai có hai con thỏ đá từ trong bụi cỏ nhảy ra, ba con thỏ đá trưởng thành, vừa lúc chia ra cho ba cha con. Bắt thế nào đây, La Kiều có chút khó khăn. Trên người thỏ đá có một loại tuyến đặc biệt, có thể phát ra mùi hương rất gay mũi, La Kiều có lẽ còn có thể ứng phó, nhưng La Sâm cùng La Thụy khẳng định chịu không nổi.

La Kiều bảo hai báo săn con ở đây trông con mồi, chính mình thì im lặng rời khỏi bụi cỏ cao, ở lùm cây gần đó tìm kiếm một phen, rốt cuộc cũng tìm ra một bụi gai có tác dụng gây tê. Tuy số lượng không nhiều nhưng bắt ba con thỏ đá thì vẫn dư dả.

La Kiều cẩn thận bố trí vài bẫy dây thừng trong bụi cỏ cao để đề phòng.

La Sâm cùng La Thụy lần này được phụ trách nhiệm vụ đuổi theo con mồi, hai báo săn con thực hưng phấn, này là lần đầu tiên bọn nó thật sự tham dự đi săn.

La Kiều chỉ cần bọn nó đuổi mục tiêu chạy về phía bụi cỏ dấu gai gây tê, không cần bọn nó bắt lấy con mồi. Để báo săn ấu tể sáu tháng đi bắt thỏ đá trưởng thành, hiển nhiên không khách quan chút nào.

Con thỏ đá ở gần nhất đã bắt đầu cảnh giác, thừa dịp nó vẫn chưa kịp phát ra cảnh báo cho hai đồng bạn, La Kiều mang theo hai báo săn con trong bụi cỏ nhảy ra, thỏ đá phát ra tiếng tru chói tai, vừa báo nguy cho đồng bạn, vừa xoay người chạy trốn, La Kiếu lúc xuất phát đã nhắm vào nó, con thỏ đá kia không tới mười giây đã bị La Kiều quật xuống đất, cắn cổ.

La Sâm cùng La Thụy tự nhiên không có khả năng có được tốc độ cùng sức mạnh như La Kiều, bọn nó dựa theo phân phó của cậu, đuổi hai con thỏ đá còn lại về hướng bẫy rập. Không ngờ trên đường lại nhảy ra thêm một con thỏ đá khác, con này không chạy trốn mà đưa lưng về phía hai báo săn con, dùng tuyến phóng ra mùi hôi.

La Kiều ném con thỏ đá vẫn còn chưa tắt thở, trực tiếp bảo La Sâm cùng La Thụy dừng lại, cậu tự vọt qua, cố chịu đựng mùi hương gay mũi, cắn chết con thỏ đá kia.

Hai con thỏ đá còn lại nhân cơ hội chạy trốn, này cũng có nghĩa bẫy rập La Kiều chuẩn bị trước đó hoàn toàn vô ích.

Tuy thu hoạch không được như mong muốn, nhưng hai con thỏ đá cũng đủ để bọn họ chống đỡ qua đêm nay.

La Sâm canh giữ bên cạnh con thỏ đá La Kiều bắt giữ đầu tiên, thấy chân nó còn đang cố gắng giãy giụa, liền không hề do dự cắn cổ thỏ đá. La Thụy nhìn La Kiều, ở cách đó không xa kêu lên: "Ba ba, ngươi không thấy thối sao?"

La Kiều cắn thỏ đá, đón gió rơi lệ, con trai, ba ba bị thối tới mức mất cả khứu giác rồi, còn biết cái gì mà thối hay không thối nữa...

Cuối cùng, La Sâm cùng La Thụy chia sẻ con mồi đầu tiên La Kiều bắt được, về phần con thỏ đá ô nhiễm không khí lúc sau, toàn bộ thuộc về La Kiều. Không phải cậu không muốn bọn nhỏ ăn, chính là có nói sao hai báo săn con cũng không chịu cắn một ngụm.

La Kiều nhịn không được muốn bùng nổ một phen, đám nhỏ này, so với cậu còn kén cá chọn canh hơn...

Đêm đó, La Kiều mang theo hai báo săn con trở về gốc cây sung, mặc dù ở đây rất có thể sẽ gặp con báo hoa mai đùa giỡn lưu manh kia, nhưng ít ra cậu cũng quen thuộc với nơi này, không cần lo lắng nửa đêm bị linh cẩu hay sư tử cắn một phát. Huống chi xem bộ dáng Monty chạy đi, khẳng định có phiền toái không nhỏ, hẳn sẽ không trở lại sớm như vậy.

La Sâm cùng La Thụy ngoan ngoãn chạy theo La Kiều, cái gì cũng không hỏi.

Bụi gai làm bẫy rập bị La Kiều mang về, bố trí ở nơi mình cùng hai báo săn con ngủ. Bóng đêm bao phủ khắp nơi, tiếng sư tử gầm cùng tiếng kêu chói tai của linh cẩu lại vang lên, ba báo săn dựa vào nhau, chìm vào mộng đẹp.

Giờ phút này, Monty vừa mới cùng một con báo hoa mai đực khác đánh một trận, rồi đuổi ra khỏi lãnh địa của mình. Con báo hoa mai đực này hai hôm trước đã xông vào lãnh địa Monty, lúc ấy Monty đang vội vàng truy tìm La Kiều, mới để nó chui vào kẽ hở, nhưng nó lại không cẩn thận, tùy tiện xông vào trung tâp lãnh địa, gặp phải Beatrix. Báo hoa mai cái mang theo ấu tể tuyệt đối không dễ chọc, tiếng hai báo hoa mai giằng co kinh động Monty lập tức chạy về, kết quả cũng có thể đoán được.

Báo hoa mai đực tranh đấu dị thường kịch liệt cùng tàn khốc, thất bại rất có thể gặp phải trọng thương hoặc tử vong. Monty trước giờ không hề nương tay với kẻ cạnh tranh. Con báo đực xâm lấn này có thể trạng tương xứng Monty, cũng đang thời kì tráng niên, thực lực hai bên cũng xấp xỉ nhau, cuối cùng vẫn là Monty nhỉnh hơn một chút, kẻ xâm lấn bị Monty cắn bị thương chân sau, chỉ có thể ôm nỗi hận rời đi.

Beatrix mang theo hai báo hoa mai con tránh trên cây, thờ ơ nhìn hai báo hoa mai đực chiến đấu, nhìn Monty thân thể cường tráng, giá trị vũ lực xếp hàng nhất, sâu sắc dạy dỗ tiểu báo cái: "Nghe này, sau này tìm báo đực, tuyệt đối không thể nhìn bề ngoài! Cho dù đẹp mắt cỡ nào, mạnh mẽ cỡ nào nhưng nếu không muốn cùng ngươi giao phối sinh đứa nhỏ thì đều phí công hết!"

Đàn sư tử Hornsby tối nay bắt được một con linh dương Topi, bảy con sư tử cái đã có hai con mang thai, bọn nó cần thức ăn để bổ sung thể lực, Nass lại đuổi tất cả sư tử cái qua một bên, một mình chiếm cứ cả con mồi.

Nhóm sư tử cái đã sớm quen với bản tính ngang ngược của sư tử đực, Sava cùng Zuva đi tới bên cạnh nằm xuống, nhóm sư tử cái tham dự đi săn còn lại cũng đi theo, con linh dương này cũng đủ lớn, Nass không có khả năng ăn hết toàn bộ, bọn nó có thể chờ.

Philip cùng Herault không có tính nhẫn nại như nhóm sư tử cái, bọn nó nghe thấy mùi máu tươi, chạy tới đây, hai con sư tử trẻ tuổi không chút sợ hãi phát động cướp đoạt, Nass không thể đuổi bọn nó đi, chỉ có thể thỏa hiệp.

Biểu hiện của ba con sư tử đực dừng trong mắt sư tử cái, Zuva dời mắt khỏi Nass, nhìn Philip cùng Herault, hai con tiến hóa này rất trẻ tuổi, ếu muốn cùng bọn họ gây giống hậu đại thì ít nhất phải chờ thêm một năm nữa.

Tiếng dùng cơm của đàn sư tử kinh động nhóm động vật ở xung quanh, nhóm linh cẩu muốn chia một chút lại lùi bước trước mặt ba con sư tử đực, nếu chỉ có sư tử cái, hơn ba mươi con linh cẩu còn có phần thắng, nhưng là ba con sư tử đực thì thôi đi.

Đàn linh cẩu này sinh sống ở ranh giới lãnh địa đàn sư tử Hornsby cùng báo hoa mai, có tổng cộng khoảng bốn mươi thành viên, có thể xem là một tộc đàn quy mô. Trong đàn có tám ấu tể, nếu toàn bộ có thể bình an trưởng thành, tộc đàn lại càng lớn mạnh hơn.

Nhóm linh cẩu rời đi tìm kiếm cơ hội khác, nhóm tiểu linh cẩu tránh trong ổ, chờ nhóm linh cẩu trưởng thành trở về. Báo hoa mai đực bị Monty cắn bị thương, nó nằm trên thân cây cách nhóm tiểu linh cẩu không tới năm mươi mét. Tiểu linh cẩu phải im lặng, nếu bị con báo hoa mai đực này phát hiện thì bọn nó tuyệt đối không thể sống sót qua đêm nay.

Không biết vì sao, một tiểu linh cẩu đột nhiên chạy ra khỏi ổ, phát ra tiếng kêu, báo hoa mai đực trên cây liền nghe thấy...

Hoàn Chương 41.

Báo phi [42]

****

Tiếng kêu của linh cẩu giằng co suốt một đêm, lúc sáng sớm, thảo nguyên vẫn còn văng vẳng tiếng kêu thê lương lúc dài lúc ngắn của bọn nó.

La Kiều vễnh tai cẩn thận lắng nghe, La Sâm cùng La Thụy tựa bên người cậu, sáng sớm vô cùng mát mẻ, hiếm có một đoạn thời gian rãnh rỗi cũng bị đám linh cẩu này quấy nhiễu.

"Rất bất thường..."

La Kiều vừa liếm lông cho La Sâm, vừa suy nghĩ xem đàn linh cẩu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Có thể là tranh quyền đoạt vị như đàn linh cẩu Nally, hoặc là bị kẻ săn mồi khác tập kích. Vô luận là loại nào thì cũng không phải chuyện tốt, khó trách tiếng kêu của đàn linh cẩu này thảm thương như vậy.

La Sâm nằm ngửa trên cỏ, hai chân trước ôm đầu La Kiều, La Thụy sáp tới, cọ chân trước La Kiều, hai báo săn con đã chừng này tuổi vẫn thích làm nũng.

Nhiệt độ không khí dần dần tăng cao, tiếng kêu của đàn linh cẩu rốt cục cũng ngừng, cho dù bi thương cỡ nào thì cuộc sống vẫn phải tiếp tục.

"Ba ba, đám linh cẩu không kêu nữa."

"Ừ." La Kiều đứng lên, duỗi thắt lưng, há mồm ngáp một cái, mặc kệ, dù sao không liên quan gì tới bọn họ.

"Ba ba, đói bụng quá, đi bắt con mồi sao?"

Ba cha con hôm qua chỉ ăn hai con thỏ đá, thịt thỏ đá vừa dai lại cứng, thật sự không ngon chút nào. Hai báo săn con cùng La Kiều cũng chưa ăn no.

"Ừ." La Kiều vẫy vẫy cái đuôi, nhảy lên tảng đá gần nhất, dõi mắt nhìn về phía xa, khắp nơi đều là thảo nguyên bao la, bắt mắt nhất chính là mỏm núi đá trong lãnh địa Aisha. Nơi này thật sự không có gì để ăn, trừ bỏ thỏ đá chính là thằn lằn, mãng xà tuy sẽ ăn thỏ đá nhưng nếu muốn ăn no thì vẫn cần con mồi lớn đi?

La Sâm cùng La Thụy dựa vào bên người La Kiều, bắc chước bộ dáng của cậu, quan sát phía xa xa. Đột nhiên, La Thụy chỉ vào một gò mối cách đó không xa kêu lên: "Ba ba, đó là cái gì?"

La Kiều quay đầu nhìn lại, cũng có chút ngạc nhiên: "Đó là chó sói đất."

"Chó sói đất?"

"Ừ."

"...có thể ăn được không?"

"..."

La Kiều im lặng chống đỡ, cậu thật sự muốn vươn vuốt lên che mặt, chết thật, có đứa nhỏ báo săn nhà nào lại muốn đi ăn chó sói đất không trời? Chó sói đất ăn mốt mọt côn trùng, là một loài linh cẩu nhỏ, răng nanh rất nhỏ, nhưng rất sắc bén, đối phó với báo săn hoàn toàn không thành vấn đề. Con trai, cho dù đói bụng cũng không thể tìm tới đám kia!

Nhưng, chó sói đất bình thường luôn hoạt động về đêm, ban ngày rất hiếm thấy, hai báo săn con chưa từng nhìn thấy loài này, ngay cả bò tót mà còn muốn ăn thử, đối với chó sói đất nảy sinh ý niệm đó trong đầu cũng không có gì lạ.

La Kiều kiên định nói với La Sâm cùng La thụy, thứ này không thể ăn, hơn nữa ăn cũng không ngon, còn rất nguy hiểm!

"Con trai, chúng ta vẫn nên thành thành thật thật đi bắt linh dương cùng thỏ thôi."

Nhảy xuống khỏi mỏm đá, La Kiều mang theo hai báo săn con rời khỏi gốc cây sung. Thảo nguyên mùa khô con mồi rất thưa thớt, nhưng không có nghĩa là cái gì cũng không có, chỉ cần dụng tâm một chút vẫn có thu hoạch. Nhưng, quan trọng nhất là phải biết một chút bí quyết nhỏ.

La Sâm cùng La Thụy theo sau La Kiều, bụi cỏ cao che dấu bóng dáng La Kiều, nhưng phần lấm tấm sau tai cùng cái đuôi dựng thẳng sẽ làm báo săn con không bị mất dấu.

Cả buối sáng, ba báo săn đều phải di chuyển, mùa khô, vì tìm kiếm con mồi, báo săn thường đi mấy km một ngày. Muốn sinh tồn, nhất định phải thích ứng với loại tàn khốc này.

La Kiều đang tìm nguồn nước, tìm được nước thì sẽ tìm được con mồi. Trước khi gặp được Sharm, La Kiều luôn nghĩ vào mùa khô, nhưng hồ nước cùng dòng suốt trên thảo nguyên đều dần dần khô cạn, nhưng Sharm lại nói cho cậu biết không phải như vậy.

"Chẳng lẽ vào mùa khô động vật khắp vùng châu thổ này chỉ có thể dựa vào sông Tát thôi sao?"

Sharm dạy cho La Kiều rất nhiều tri thức, La Kiều nhớ kĩ từng câu của Sharm, điều này giúp cậu rất nhiều.

La Kiều dừng bước, đi tới một gò mối, cẩn thận quan sát xung quanh.

Một đàn linh dương gazen nhỏ! Ngay cạnh hồ nước cách ba báo săn tầm năm, sáu trăm mét!

La Kiều nhảy xuống gò mối, hai báo săn con theo sát phía sau, La Kiều đã rất lâu không bắt linh dương gazen, là món đứng đầu trong danh sách thức ăn của báo săn, thịt của linh dương gazen luôn được báo săn con hoan nghênh nhất.

Mỗi khi mùa khô tới, vẫn còn một số ít động vật ăn cỏ không di chuyển theo đàn linh dương đầu bò, chúng nó sẽ rải rác ở các góc trong vùng châu thổ, gặm chút cỏ sách còn sót lại, duy trì sinh mệnh chờ đợi mùa mưa đến.

Rất nhiều động vật còn sót lại trong vùng châu thổ tới bên hồ uống nước, kẻ săn mồi có kinh nghiệm phong phú luôn đến đây tìm kiếm tung tích con mồi, La Kiều thực may mắn, cậu gặp Sharm. Sharm dạy tri thức cho cậu, đối với tất cả báo săn trẻ tuổi mà nói, đó là phần tài sản vô cùng quý giá.

La Sâm cùng La Thụy biết rõ cơ hội đi săn lần này hiếm có cỡ nào, bọn nó chủ động dừng bước, ẩn mình trong bụi cỏ, nhìn La Kiều dựa vào bụi cỏ che dấu mà tiếp cận đàn linh dương gazen.

La Kiều thật cẩn thận tiếp con mồi, chỉ cần linh dương gazen ngẩng đầu, cậu liền dừng lại.

Rốt cục, lúc mục tiêu cậu nhắm chỉ cách không tới ba mươi mét, một con linh dương gazen đột nhiên phát ra tiếng cảnh báo, La Kiều tin tưởng không phải cậu kinh động đàn linh dương, nhưng lúc này cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành phát động công kích!

Đàn linh dương kinh hoảng bỏ chạy bốn phía, La Kiều trong nháy mắt đẩy tốc độ lên tới cực hạn, con linh dương gazen bị nhắm phải định dựa vào khả năng đột ngột đổi hướng để thoát khỏi cậu, nhưng không ngờ lại vấp phải một tảng đá gồ lên, ngã gãy chân.

La Kiều bổ nhào tới đè linh dương, cắn chặt cổ nó.

"Ba ba!"

La Sâm cùng La Thụy đột nhiên kinh hoảng chạy về phía La Kiều, La Kiều buông cổ linh dương gazen, quay đầu, chỉ thấy cách đó không xa, một con cự mãng chừng bảy tám mét cuốn lấy một con linh dương gazen đực, con linh dương kia vẫn chưa tắt thở, nhưng tử vong chỉ còn là chuyện sớm muộn.

La Kiều hút một ngụm khí lạnh, đây chính là con mãng xà Monty nói tới đi?

La Sâm cùng La Thụy hiển nhiên bị dọa, bọn nó liều mạng chạy tới bên người La Kiều, chỉ có lúc ba ba ở cạnh, hai báo săn con mới cảm thấy an toàn.

Mãng xà một lòng muốn siết chết con linh dương gazen nó đang quấn, căn bản không để ý tới sự tồn tại của La Kiều. Thân hình tráng kiện quấn ngày càng chặt, xương cốt linh dương gazen bị siết nát.

"Không cần sợ."

Trấn an hai báo săn con, La Kiều lại cắn chặt cổ linh dương gazen, tiếng kêu cùng mùi máu tươi của linh dương rất có thể sẽ đưa tới những kẻ săn mồi khác, cậu phải nhanh chóng giết chết nó.

Rốt cục, linh dương gazen ngừng giãy giụa, La Kiều lập tức kéo con mồi giấu vào trong bụi cỏ, hai báo săn con theo sát phía sau.

"Ba ba, đó là con gì?"

"Mãng xà."

La Kiều nhìn chằm chằm con mãng xà kia, cậu tin tưởng, chỉ cần lực chú ý của nó còn đặt trên người linh dương, nó sẽ không tìm tới mình cùng hai báo săn con gây phiền toái.

"Ăn đi, đừng sợ."

La Kiều trấn an hai báo săn con, La Sâm cùng La Thụy tin tưởng, ba ba đã nói không có việc gì thì nhất định là không sao. Một khi quên đi sợ hãi, tâm trạng khẩn trương lập tức bị đơn đói thay thế, bọn nó xé mở phần da chân sau linh dương, lập tức há mồm cắn xé.

La Kiều vẫn như cũ nhìn chằm chằm con mãng xà kia, một khi phát hiện đối phương có điểm nào không thích hợp thì lập tức mang hai báo săn con chạy trốn.

Mãng xà tựa hồ cũng một lòng muốn ăn cơm, sau khi vặn nhũn con linh dương gazen kia xong thì lập tức nuốt vào bụng, cơ thể linh dương so với nó thô to hơn vài lần, nó há cái miệng thật lớn có thể từng chút nuốt con mồi. Trường hợp này, bất cứ khi nào nhìn thấy cũng làm người ta vô cùng sợ hãi.

Nhìn thấy mãng xà bắt đầu cắn nuốt con mồi, La Kiều rốt cuộc có thể an tâm ăn cơm. Mọi người đều ăn, ai cũng không ngại ai.

Ba báo săn ăn ngấu nghiến, mùi máu tươi cùng động tĩnh đi săn quả thực đã đưa tới những kẻ ăn chực. Chạy tới trước tiên vẫn như cũ là đám kên kên, bọn nó xoay quanh trên bầu trời nhưng lại chậm chạp không chịu đáp xuống.

Chẳng lẽ bị con mãng xà kia dọa?

Có trời mới biết.

Rốt cục, La Kiều cùng hai báo săn con đều ăn no, mãng xà cũng nuốt toàn bộ con linh dương gazen vào bụng, nhìn cơ thể nó phình lên một cục to, lại nhìn nhìn mớ da thịt mình ăn còn sót lại, La Kiều không thể không thừa nhận, cậu ghen tị!

Người ta ngay cả một khúc xương cũng không để dư lại, chính mình ăn không hết chỉ có thể tiện nghi cho đám kên kên ăn chực kia!

Chậc!

Lắc lắc cái đuôi, La Kiều mang theo hai báo săn con với cái bụng tròn xoe xoay người rời đi, đám kên kên chờ đợi nãy giờ lập tức phần phật xông tới.

Nơi La Kiều bắt giữ linh dương cách biên giới lãnh địa Aisha không tới năm trăm mét, nhìn hướng con mãng xà kia trườn vào bụi cỏ, La Kiều có thể xác định, nó chính là mối phiền phức lớn sinh sống trong lãnh địa Aisha.

Hôm nay ăn bữa này, phỏng chừng hai ba tháng nữa sẽ không thấy mặt anh mãng xà này.

Tuy nó ở lãnh địa chính là một quả bom hẹn giờ, nhưng có nó ở đây cũng giảm bớt một ít phiền toái cho La Kiều. Nếu có thể, cùng sinh sống an bình với vị hàng xóm này cũng không phải chuyện xấu.

Nghĩ thì dễ nhưng làm lại khó, La Kiều thực buồn bực, cậu có nên chạy tới chào hỏi anh mãng cà này để tiện về sau chung sống hòa bình, hay giả vờ như đối phương không hề tồn tại?

Nếu cậu tùy tiện chạy tới quơ quơ móng vuốt với anh trai mãng xà. Nói: "Hi, xin chào, hàng xóm!"

Không biết đối phương có quất cho mình một đuôi hay không?

Mãng xà đi ngang qua hoàn toàn không có hứng thú với đám báo săn trong bụi cỏ, nếu đối phương là báo hoa mai, nó còn hưng trí một chút, nhưng là báo săn thì thôi đi. Gầy nhom chỉ toàn là xương, lại không có tính công kích. Hiện giờ nó chỉ muốn nhanh chóng trở về hang đột ung dung nằm xuống tiêu thực, đợi tới ba tháng sau lại bắt giữ bữa ăn ngon lành tiếp theo, đến lúc đó, đàn linh dương đầu bò hẳn đã quay trở lại, có lẽ có thể cải thiện bữa ăn một chút.

Đột nhiên gặp gỡ mãng xà làm La Kiều có quyết định, qua tối nay, đi một vòng quanh lãnh địa, nếu được thì liền mang hai báo săn con định cư ở đâu. Về phần con mãng xà kia, có thể hòa bình ở chung thì tốt, nếu đối phương tìm tới gây chuyện thì La Kiều không ngại tìm chồn mật tới tâm trạng với nó một chút. Nếu thật sự không được, liền tự mình nghĩ cách xử nó!

Anh trai mãng xà đang mơ về cải thiện thức ăn không hề hay biết chính mình đang bị một con báo săn nhớ thương.

Báo hoa mai Monty lúc trở về cây sung thì gặp phiền toái, một đám linh cẩu ở biên giới lãnh địa đàn sư tử Hornsby tập kích nó.

Monty nằm trên cây, nhìn đám linh cẩu vây quanh bên dưới, vô cùng khó hiểu, nó tin tưởng mình không hề biết bọn này, chẳng lẽ chúng nó nổi điên? Mình không hề có con mồi, vì sao lại cứ bám theo không buông?

Hoàn Chương 42.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top