37.38.39
Báo phi [37]
****
Đến khi năm báo săn no căng bụng, phình lên tròn quay, thì phần lớn con trâu vẫn giữ lại cho những kẻ săn mồi khác cùng đám động vật ăn thịt thối.
Parson cùng Jello lãng phí như vậy cũng không sao cả, dù sao bọn nó cũng không thể ăn nữa. Nhìn mấy trăm ký thịt bị vứt bỏ, La Kiều yên lặng oán thầm, loài báo săn này quả thực không phải quá của bình thường...
Càng bi thúc chính là, cậu hiện tại cũng chính là một con báo săn phá của.
Ăn thịt trâu làm nhóm báo săn suốt hai ngày tới không cần đi săn nữa. Anh em Parson định đi dò xét lãnh địa, tuy đoạn thời gian gần đây linh cẩu đã thu liễm không ít nhưng cũng không thể cam đoan không có kẻ xâm nhập khác, La Kiều hạ quyết tâm sớm muộn gì cũng phải rời khỏi nơi này, tự nhiên cả ngày sẽ không ở cùng anh em Parson, hai báo săn con tự nhiên là La Kiều nói gì thì nghe đó. Parson cũng không miễn cưỡng La Kiều, dù sao La Kiều cũng tới địa bàn của nó rồi, không cần sốt ruột.
Parson cùng Jello đi rồi, La Kiều liền mang theo hai báo săn con rời khỏi thi thể trâu, tránh vào một lùm cây, tìm một gò mối bị vứt bỏ, đứng trên đó quan sát xung quanh, không hề phát hiện kẻ săn mồi khác, nơi này thực an toàn.
La Sâm cùng La Thụy sau kkhi ăn no thì không im lặng được một phút.
La Kiều nằm dựa vào gò mối, tùy ý để hai báo săn con leo tới leo lui trên người mình, La Sâm xem La Kiều là đối tượng giả rồi bắt đầu tiến hành luyện tập đi săn. Hai móng vuốt bấu trên đầu La Kiều, cả cơ thể bổ nhào tới. Tuy ra vẻ hung ác nhưng La Kiều lại càng muốn quơ nó vào lòng, xoa nắn một trận.
Hai báo săn con chơi mệt liền nằm úp sấp bên cạnh La Kiều, quấn quít đòi La Kiều kể chuyện xưa, ba cha con đã lâu không hưởng thụ khoảng thời gian an bình như vậy.
La Kiều nằm nghiêng người trên cỏ, đột nhiên cảm thấy lưng hơi ngứa, nhịn không được lăn một vòng, cọ cọ, quả nhiên thoải mái hơn. Hai báo săn con cũng bắt chước động tác La Kiều, cuộn móng vuốt, nằm trên mặt đất, cọ a cọ, quả thực thoải mái vô cùng.
Ba cha con cọ cọ một hồi liền lăn vào cùng nhau.
Sharm đứng ở một gốc cây chết khô, thân cây ngã rạp trên mặt cỏ đủ để chống đỡ sức nặng của nó cùng ba ấu tể. Sharm vô cùng quen thuộc với lấm tấm trên gương mặt La Kiều, cơ hồ từ phút đầu tiên nhìn thấy đã nhận ra, không sai được, đó là một trong ba ấu tể nó sinh ba năm trước. Lại nhìn nhìn hai báo săn con bên người La Kiều, Sharm không biết hình dung tâm trạng của mình lúc này thế nào.
Nghe nói là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là chuyện khác.
Sharm nhớ rõ, con báo săn đực này lúc rời khỏi nó vẫn hoàn toàn bình thường!
Sharm nhảy xuống gốc cây khô, mang theo ba ấu tể lập tức đi về phía La Kiều.
La Kiều cũng phát hiện Sharm, cậu xác định mình không biết con báo săn cái này, nhưng nháy mắt nhìn thấy đối phương thì lại cảm thấy rất quen thuộc.
Chẳng lẽ, là trí nhớ của bản nhân vốn có của cơ thể này gây ra?
Phản ứng đầu tiên của La Kiều là nợ phong lưu, sau đó mới nhớ ra mình chỉ có ba tuổi, muốn nợ cũng không được.
Tới trả thù? Từ lúc cậu tới đây, cả ngày đều bận rộn nuôi đứa nhỏ, nếu trả thù thì tám chín phần là tìm anh em kia. Nhìn bộ dáng của đối phương thì khả năng này hẳn cũng không phải.
Thế nó tới đây làm gì? Đi ngang qua chào hỏi chơi?
Rốt cục, Sharm dừng lại khi cách La Kiều khoảng hai mươi mét, khoảng cách này đã là cực hạn La Kiều có thể khoan nhượng, thậm chí cậu đã cúi đầu, dựng đứng bộ lông sau gáy, bày ra tư thế uy hiếp.
Sharm nhìn La Kiều, lắc lắc cái đuôi, mở miệng nói: "Mới hơn một năm không gặp, đã không nhận ra?"
Hử?
La Kiều chớp chớp mắt mấy cái, biểu thị mình nghe không hiểu.
"Bày ra bộ dáng này cho ai xem? Với cái thân thể còm nhom kia của ngươi mà cũng dám uy hiếp ta, muốn bị đánh sao?"
La Kiều ngẩng đầu, giật giật lỗ tai: "Ngươi quen ta?"
"Vô nghĩa!" Sharm đi tới trước mặt La Kiều, trước khi cậu di chuyển thì vỗ một vuốt vào người cậu: "Ngươi là bà đây sinh ra, ta là mụ mụ ngươi!"
Gì? !
Nghe thấy lời Sharm, La Kiều hoảng hốt tới mức quên cả phảng kháng, tùy ý để Sharm vỗ xuống một vuốt nữa, hai báo săn con ló đầu ra từ phía sau La Kiều, nhìn Sharm, lại nhìn La Kiều, co rụt lại, chụm đầu thảo luận một phen.
"Đó là mụ mụ của ba ba hả?"
"Thoạt nhìn thực hung dữ..."
"Không xinh đẹp như ba ba!"
"Tán thành!"
Đang nói chuyện thực cao hứng thì đồng thời bị túm sau gáy kéo ra, Sharm đã biến về hình thái nhân loại, có mái tóc đen dài giống như La Kiều, da thịt màu mật ong, ánh mắt hổ phách, eo nhỏ chân dài, mông vểnh, trăm phần trăm là mỹ nữ hoang dã.
Sharm tới gần, La Kiều liền ngửi được mùi Sharm, mùi này rất quen thuộc, quen thuộc tới mức làm cậu không thể phủ nhận cơ thể này cùng Sharm có quan hệ huyết thống.
Sharm cẩn thận ngửi La Sâm cùng La Thụy, vẻ mặt hoài nghi nhìn về phía La Kiều: "Không phải con của ngươi!"
"Ta năm nay chỉ mới ba tuổi." La Kiều cảm thấy thực oan uổng.
"Ừ, ra vậy."
Sharm lưu loát ném hai báo săn con qua bên cạnh, vừa vặn dừng lại bên cạnh ba ấu tể của nó, năm con chỉ kém nhau một tháng, lại cách nhau một vế, mắt to trừng mắt nhỏ, hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào.
"Tây Lam, chơi với hai ấu tể này một hồi đi, mụ mụ có việc nói với anh trai ngươi."
Tiểu báo cái sảng khoái đáp ứng, tuy tuổi của nó nhỏ hơn La Sâm cùng La Thụy, nhưng biểu hiện lại giống chị gái. Có lẽ vì báo săn cái luôn thành thục sớm hơn báo săn đực.
La Kiều nhìn thấy hai báo săn con bị ném qua một bên, trái tim cậu đã nhảy lên tới tận cổ họng, Sharm một ngụm cắn lên lỗ tai La Kiều, dịu dàng nói: "Con trai, đó là em trai em gái của ngươi, yên tâm, sẽ hảo hảo chơi đùa với đám nhãi con của ngươi. Hiện giờ, mụ mụ ta, cần khai thông ngươi một chút..."
Lúc Parson cùng Jello tìm thấy La Kiều, liền phá hiện cậu cùng một con báo săn cái tiến hóa nói chuyện vô cùng 'vui vẻ'. Mà hai báo săn con lại đang tụ tập với ba ấu tể khác, chơi trò đi săn.
Jello khống chế không được muốn nâng vuốt lên dụi mắt, đây là trường hợp gì, ảo giác sao?
Sắc mặt Parson lại trở nên khó coi.
"Anh trai, thả lỏng chút." Jello cảm nhận được địch ý của Parson đối với Sharm, lập tức cản trước mặt anh trai, đùa gì, thật vất vả mới chạy tới một em gái, sao có thể để anh trai đuổi đi như vậy.
"Ngươi xác định?" Giọng điệu Parson có hơi lạnh, Jello nhịn không được rùng mình.
"Con báo săn cái kia khẳng định đã hơn mười tuổi, còn mang theo ba ấu tể, ngươi xác định nó là 'em gái' trong cảm nhận của ngươi à?"
Ý tứ của Parson đã quá rõ ràng, Jello ngay cả Hidda còn không theo đuổi được, muốn cùng con báo săn cái này phát triển quan hệ mật thiết thì thuần túy là mơ mộng hão huyền. Sáp tới, trừ bỏ tìm đánh chính là tìm đánh.
"...được rồi."
Jello thỏa hiệp.
Sharm cùng La Kiều cũng chưa phát hiện anh em Parson đã đến, một người thì đang bận.... nghiêm hình bức cung, một người thì chính là đối tượng bị nghiêm hình bức cung.
"....vì thế, ngươi cứ vậy dưỡng bọn nó?"
"Đúng vậy." La Kiều gật gật đầu.
"Ngươi muốn cứ vậy dưỡng bọn nó?"
"Đúng vậy."
"Ngươi cùng chủ nhân phiến lãnh địa này kết minh?"
Kết minh?
La Kiều nghiêng đầu, hình như không có đi... Parson tựa hồ là có ý này, nhưng cậu không có tính toán vĩnh viễn sinh sống cùng cặp anh em này.
Sharm hít sâu một hơi, lấy tay túm bộ lông sau gáy La Kiều: "Không kết minh mà ngươi lại dám nghênh ngang lắc lư khắp nơi trong lãnh địa báo săn đực khác? ! Một chút phòng bị cũng không có, còn mang theo hai ấu tể? ! Sao ta lại sinh ra một đứa ngốc như ngươi? !"
La Kều giống như ấu tể bị Sharm túm bộ lông sau gáy lắc tới lắc lui, rống đến rống đi.
Trong đầu liền hiện ra một hình tượng kinh điển, gọi là: rống X.
Ngay lúc La Kiều bị lắc tới mức mắt nổ đom đóm thì Sharm đột nhiên buông cậu ra, đột nhiên nhảy qua bên cạnh, né tránh công kích của Parson. Sharm quan sát Parson cùng Jello đột nhiên xuất hiện trước mặt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Parson: "Vừa nãy là ngươi công kích ta?"
"Đúng."
"Ta không có hứng thú với ngươi."
"Ta cũng vậy. Nhưng..." Parson lạnh lùng nhìn Sharm: "Đây là lãnh địa của ta, hết thảy đều thuộc về ta!"
"Cho nên?"
Sharm nhíu chặt mày, câu trước nó hiểu, nhưng câu sau lại có ý tứ gì... ánh mắt chuyển qua đứa con La Kiều ở bên cạnh, Sharm bừng tỉnh đại ngộ, hai mắt lập tức phun lửa, khốn khiếp! Dám đánh chủ ý lên con trai ta? ! Giết ngươi một trăm lần!
Báo săn cái lửa giận bốc lên tận trời biến hóa hình thái, xông về phía Parson.
Sharm không phải Hidda, tính tình của nó càng nóng nảy hơn, kinh nghiệm đánh nhau cũng phong phú vô cùng! Trong mười ba năm cuộc sống của nó đã trải qua vô số con báo, tuy Parson cùng Jello rất mạnh, nhưng trận chiến với năm con báo săn tiến hóa nó cũng từng trải qua, huống chi chỉ là hai con!
Jello cơ hồ trợn mắt há hốc mồm nhìn Sharm dám vươn móng vuốt với anh trai mình, con báo săn cái này, so với Hidda mạnh hơn nhiều lắm, khó trách anh trai bảo nó sớm từ bỏ ý niệm trong đầu, không thể chọc vào...
La Kiều vốn định ngăn cản Sharm cùng Parson, nhưng sau khi hai bên động thủ thì sáng suốt chọn vây xem.
Được rồi, làm một con báo săn đực, nó bị mụ mụ của mình cùng một con báo săn đực khác tổn thương nghiêm trọng lòng tự trọng của mình...
Jello nhân cơ hội này tiến tới bên cạnh La Kiều, hỏi: "Ngươi biết nó à?"
"A, đó là mụ mụ của ta."
"Ò, mụ mụ của ngươi... Cái gì? !"
Jello bừng tỉnh trợn tròn mắt, lập tức rống lớn về phía Parson: "Anh trai, đó là mụ mụ La Kiều!"
Nghe thấy lời Jello, Parson sửng sốt một chút, Sharm xem xét đúng thời cơ, một vuốt chụp bay Parson đang ngây người bay ra ngoài. Lập tức quay đầu, chân trước chỉ về phía La Kiều: "Ngươi, phải cùng ta rời khỏi nơi này! Lập tức, lập tức!"
Đứa con thất bại này, phải dạy dỗ lại một phen!
Jello đi tới bên cạnh Parson, cúi đầu liếm liếm lỗ tai anh trai: "Anh trai, nén đau thương."
Sau đó, không hề bất ngờ bị Parson chụp bay.
Cái gọi là vui sướng khi người gặp họa là phải trả cái giá rất lớn.
Ở biên giới lãnh địa anh em Parson, báo hoa mai Monty vừa thu hết tất cả mọi chuyện vừa phát sinh vào đáy mắt. Một lát sau, Monty từ trên cây leo xuống, biến mất trong bụi cỏ cao khô vàng.
Hoàn Chương 37.
Báo phi [38]
****
Cùng Sharm sinh sống vài ngày, La Kiều mới phát hiện mình có thể dưỡng hai báo săn con tới sáu tháng chính là may mắn không thể tưởng tượng nổi.
"Ngươi lại còn cho bọn nó ăn trứng đà điểu với rùa đất?" Sharm không thể tin nổi xác La Thụy lên, lắc lắc, lại xách La Sâm, lắc lắc, nhìn thấy báo săn con ngoan ngoãn không hề nhúc nhích, được rồi, bọn nó có thể sống sót đúng là kì tích.
Năm ngày trước, Sharm xông vào lãnh địa Parson cùng Jello, cùng chủ nhân lãnh địa Parson đánh một trận, nhân tiện đem La Kiều cùng hai ấu tể cậu dưỡng đóng gói mang đi. Sharm từ miệng Gama biết được, Parson cùng Jello thật sự không phải báo tốt lành gì, đứa con ngốc nhà mình không kết minh mà dám cùng bọn họ sinh hoạt, đến lúc bị ăn sạch sẽ cũng chỉ biết ngồi một chỗ khóc rống đi.
Về phần ý kiến của Parson cùng Jello, hoàn toàn bị Sharm bỏ qua. Trong thế giới mèo lớn, sức mạnh quyết định hết thảy. Muốn La Kiều lưu lại? Tới, lại đánh một trận.
Parson tự nhiên không muốn cùng Sharm đánh nhau, cho dù kết quả thắng hay thua nó cũng không được như ý, ai còn nguyện ý tốn sức lực như vậy. Vì thế, La Kiều mang theo hai ấu tể, ngoan ngoãn theo sau Sharm rời khỏi lãnh địa Parson.
Hai ngày trước, Parson cùng Jello đi theo phía sau bọn họ, thẳng đến khi bọn họ rời khỏi biên giới lãnh địa, tiến vào lãnh địa đàn sư tử Hornsby, anh em báo săn mới dừng lại.
"Anh trai, không đi theo sao?"
"Không đi, trở về."
Jello luôn không hề dị nghị với quyết định của Parson, Parson từ xa xa nhìn La Kiều, Sharm không có khả năng sinh hoạt lâu dài với La Kiều, sớm muộn gì cũng phải rời đi...
"Tuy bọn nó mở miệng mời ngươi, nhưng báo săn đực không kết minh ở cùng một chỗ, căn bản không đảm bảo an toàn." Sharm đi tới gò mối, La Kiều cùng năm báo săn con đi theo phía sau cậu, ngồi chổm hổm bên cạnh: "Các ngươi đều phải nhớ kỹ, anh em huyết thống kết minh với nhau mới bền vững nhất, những con báo săn tâm tư kín đáo tốt nhất nên tránh xa một chút!"
La Kiều cụp tai lại, không dám hé răng.
Sharm vừa đi, vừa đem những tri thức của mình một lần nữa dạy dỗ La Kiều, nó đã hiểu được, đứa con ngốc nhà mình không dạy không được! Mình La Kiều lệch đường cũng không sao, nhưng mấu chốt là cậu còn dưỡng hai ấu tể!
Năm ngày ngắn ngủi, La Kiều từ chỗ Sharm học được rất nhiều, chính là làm thế nào che dấu chính mình, lần theo dấu vết con mồi, né tránh nguy hiểm rình rập, Sharm thực hành chính là chế độ giáo dục Spartan, mấy này nay La Kiều ăn không ít móng vuốt, nhưng nhìn thấy La Sâm cùng La Thụy ngoan ngoãn, La Kiều cảm thấy, có thể học được những chuyện này, cho dù bị đánh đến đầu đầy bánh bao cũng đáng.
Hết thảy đều vì con, nắm vuốt!
Sharm thật sự không hoài nghi linh hồn La Kiều thay đổi, La Kiều ngốc như vậy cũng không kì quái, rất nhiều báo săn sau khi rời khỏi mụ mụ luôn vì khiếm khuyết kinh nghiệm nên bị những kẻ săn mồi khác giết chết, hoặc vì không bắt giữ được con mồi mà đói chết. La Kiều có thể nuôi sống chính mình cùng hai báo săn con đã rất giỏi.
Đương nhiên, nếu có anh chị em thì tính huống sẽ tốt hơn rất nhiều, nhất là anh em ruột thịt, thường sẽ làm bạn cả đời. Báo săn cái chỉ cùng anh em sống mấy tháng, sau đó sẽ một mình rời đi, đây là điều cần làm để sinh sản. Nếu từ trước đến nay luôn cùng anh em ở cùng một chỗ, nó sẽ không thể hạ sinh ấu tể của báo săn đực khác, thậm chí còn có thể nảy sinh tình huống họ hàng gần sinh sôi nảy nở. Ví dụ điển hình nhất chính là đàn sư tử, một khi sư tử con đực được một độ tuổi nhất định sẽ bị ba ba đuổi đi, mà thời gian sư tử đực thống trị đàn sư tử thường có hạn.
La Kiều cũng có một anh trai cùng tuổi, có lẽ đã thất lạc, cũng có lẽ đã chết. Sharm không hỏi, có thể là không muốn nghe cũng không muốn nhận đáp án.
Thiên nhiên dùng phương thức đặc biệt của mình, cung cấp cho nhóm mèo lớn hết thảy mọi thứ để sinh tồn nhưng cũng phải tuân theo quy tắc của mình, phải ràng buộc cùng khảo nghiệm bọn chúng. Tất cả động vật không thể thông qua khảo nghiệm sẽ bị đào thải, chỉ có kẻ mạnh mới có thể sinh tồn.
Sharm là kẻ nổi bật trong số đó, đi theo bên cạnh nó, La Kiều chỉ lợi chứ không hại.
"Nói thật, lúc nhìn thấy ngươi dưỡng hai ấu tể, ta thực kinh ngạc."
Sharm nằm trên cỏ, nhìn năm báo săn con ở cùng một chỗ truy đuổi đùa, rất khó tưởng tượng hai ấu tể sáu tháng này lại khỏe mạnh như vậy. Mà nuôi dưỡng bọn nó chỉ là một báo săn đực ba tuổi!
"Ta biết, ta là đực..."
"Không chỉ vậy." Sharm tựa đầu vào đùi, hơi nheo lại hai mắt: "Ngươi từng gặp qua Hidda đi? Năm nay nó tám tuổi, chỉ nuôi lớn một báo săn con cái, đối với báo săn mà nói, nuôi lớn ấu tể thật sự không dễ dàng, sư tử, linh cẩu, báo hoa mai, khỉ đầu đó, chim ưng, thậm chí là đám chó rừng mà bình thường chúng ta không thèm để mắt cũng có thể dễ dàng giết chết ấu tể. Mỗi một báo săn cái đều muốn dùng hết biện pháp bảo toàn đứa nhỏ của mình, nhưng này thật sự rất khó khăn... Ngươi có thể trưởng thành đủ tay đủ chân thế này đã có thể xem là kì tích."
Giọng điệu của Sharm có chút thương cảm, La Kiều vẫn là lần đầu tiên thấy Sharm như vậy. Hidda cũng từng nói qua những lời giống như vậy, La Kiều không ngờ mình có thể hoàn toàn cảm nhận được đau thương của nhóm báo săn cái, so với đám báo săn đực sau khi giao phối xong liền bỏ chạy lấy người, cậu lại hiểu rất rõ sự gian nan của nhóm báo săn cái.
Nghĩ như vậy, lấy Parson cùng Jello làm đại biểu cho nhóm báo săn đực, quả thực không phải cặn bã bình thường...
Quả nhiên, nam giới trên thế giới không có ai tốt!
La Kiều đã hóa thân thành nữ giới, hoàn toàn không ý thức được mình cũng mắng luôn bản thân.
Sharm vẫn còn nói.
"Mùa mưa, không thể để đứa nhỏ dầm mưa nhiều, sẽ làm bọn nó sinh bệnh, ấu tể rất yếu, bị bệnh nặng sẽ lấy đi tính mạng của chúng. Mùa khô, phải tận hết khả năng tìm kiếm con mồi, duy trì thể lực của bọn nhỏ." Sharm dừng một chút, ngẩng đầu nhìn về phía La Kiều: "Cho nên, ta mới nói, lúc thấy hai tiểu liệp bái này liền giật mình. Báo săn cái bình thường cũng không nhất định làm tốt hơn."
La Kiều đột nhiên sững sờ cả người, nửa ngày mới phản ứng lại, dùng móng vuốt gãi gãi, đây là, cậu đang được khen sao?
"Nhưng, ngươi đừng đắc chí, phải biết, những ngày kế tiếp mới khó, sức ăn của bọn nó càng lúc càng lớn, năm đó lúc ta dưỡng sáu ấu tể, cơ hồ mỗi ngày đều phải đi săn, cứ ăn xong một bữa thì lại phải nghĩ xem chừng nào tới bữa tiếp theo, suốt một năm đó, sáu ấu tể kia làm ta ngay cả nằm mơ cũng thấy mình đang truy đuổi theo linh dương gazen.
La Kiều thận trọng gật gật đầu, nghe dạy dỗ.
Được rồi, đám nhóc choai choai ăn mạt cả lão cha. Vô luận là đối với ai, đây cũng là lời nói chí lý.
Lúc giữa trưa, Sharm cùng La Kiều mang theo năm báo săn con tiến vào một mảnh rừng hòe gai, Sharm phát hiện một con Ourebia ourebi trong rừng hòe gai. Mùa này, loại linh dương này cũng không dễ thấy.
Sharm cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh, nó muốn nói cho La Kiều, làm thế nào dạy báo săn con phối hợp đi săn.
La Kiều mang theo La Sâm cùng La Thụy ẩn núp trong bụi cỏ cao cách linh dương Ourebia ourebi khoảng năm mươi mét, Sharm nhìn chằm chằm con mồi, quan sát nhất cử nhất động của đối phương, nhìn nó chậm rãi tới gần mình, thẳng đến khi khoảng cách hai bên không tới ba mươi mét thì đột nhiên nhảy khỏi bụi cỏ lao ra ngoài!
Tuy La Kiều cũng thường xuyên chọn phương thức này đi săn, nhưng động tác của Sharm sạch sẽ lưu loát hơn, hơn nữa còn có thể chuẩn xác phán đoán mỗi lần linh dương chuyển đổi phương hướng, đây là điều mà La Kiều khiếm khuyết kinh nghiệm không làm được.
Linh dương Ourebia ourebi đột nhiên quay đầu chạy về phía La Kiều, La Kiều quyết định thật nhanh, từ bụi cỏ cao nhảy ra, một vuốt làm con mồi vấp ngã, sau đó cẩn thận tránh chân linh dương rồi một ngụm cắn cổ nó.
Năm báo săn con thu hết màn đi săn vừa rồi vào đáy mắt, báo săn con cái duy nhất lại càng chú ý kĩ xảo theo dõi con mồi của Sharm, mà bốn báo săn con đực thì lại học được cách làm thế nào để hợp tác đi săn.
Đương nhiên, sau khi bọn nó lớn lên, so với báo săn cái sẽ càng mạnh hơn, cũng có khí lực hơn, hiện giờ thì chỉ có thể ngoan ngoãn chờ Sharm cùng La Kiều kéo con mồi tới trước mặt mình.
Sharm để La Kiều cùng báo săn con ăn trước, chính mình ở bên cạnh canh gác, La Kiều vẫn là lần đầu tiên hưởng thụ đãi ngộ này, không khỏi cảm thán, cảm giác có mụ mụ thật tốt!
Một con linh dương cũng không lớn, miễn cưỡng cũng đủ cho bảy báo săn ăn no, nhưng động tĩnh đi săn vẫn đưa tới những kẻ thèm muốn, kẻ đến đầu tiên không phải kên kên mà là hai con chó rừng.
Chó rừng không dám tiếp cận bọn họ nhưng tiếng kêu chói tai của nó rất nhanh đã đưa đám linh cẩu tới. Nhóm sư tử đực trong đàn sư tử Hornsby đã cố hết sức xua đuổi bọn nó, nhưng vẫn còn hai đàn linh cẩu định cư trong khu vực này.
Ba con linh cẩu xếp thành một đội, cái cổ tráng kiện không ngừng đong đưa cao thấp, uy hiếp hai báo săn trưởng thành, Sharm cùng La Kiều không thể không mang theo năm ấu tể rời đi, bọn họ không thể mạo hiểm.
Nhóm linh cẩu cũng không cao hứng quá lâu, Philip cùng Herault đã tới làm bọn nó chỉ có thể cụp đuôi bỏ chạy.
Khoảng thời gian này, Nass vẫn vội vàng 'trao đổi tình cảm' với nhóm sư tử cái trong đàn, Philip cùng Herault thì gánh vác trách nhiệm tuần tra lãnh địa, tuy có chút bất mãn với hành vi của Nass nhưng hai anh em không hề tính toán xung đột.
"Xem đi, tuần tra lãnh địa cũng không phải không có ưu đãi."
Philip đi tới trước thi thể linh dương Ourebia ourebi, nhóm báo săn đã ăn sạch một cái chân sau, bộ phận còn lại cũng không đủ cho hai đầu sư tử ăn no, nhưng có chút ít còn hơn không.
Nhưng, lãnh địa của bọn nó từ khi nào lại có báo săn?
Quên đi, tóm lại cũng không chán ghét cùng khó đối phó như đám linh cẩu.
Nhóm báo săn vất vả một chuyến, con mồi lại vào miệng sư tử, đối với cuộc sống trên thảo nguyên, này đã là chuyện vô cùng bình thường.
Sharm cũng không để ý, La Kiều thì đã thành thói quen, chính là năm báo săn con vẫn còn đói bụng, La Kiều cùng Sharm lại hợp tác, bắt được một con lợn warthog đực trưởng thành, phân lượng của nó cũng đủ để tất cả bọn họ ăn no.
Rời khỏi thi thể lợn warthog, La Kiều cùng Sharm bàn bạc xem có nên rời khỏi nơi này, đi tới nơi xa hơn một chút hay không.
"Hôm nay tạm thời ở lại đây, ngày mai ta sẽ rời khỏi nơi này."
"Cái gì?"
La Kiều có chút giật mình, Sharm nói quá đột ngột.
"Có gì kì quái đâu, ta có lãnh địa của mình, sớm muộn gì cũng phải trở về, huống chi thứ cần dạy ngươi cũng không sai biệt lắm, ta không thể tiếp tục ở cùng ngươi."
"Ò." Tâm trạng La Kiều rõ ràng có chút suy sụp, La Sâm cùng La Thụy không chơi đùa với đám báo săn con của Sharm mà đi tới cọ cọ La Kiều, an ủi ba ba đang buồn bã.
Cùng đêm đó, nhóm báo săn tìm một bụi cỏ cao có tầm nhìn trống trải nghỉ ngơi, La Kiều phát hiện trong bụi cỏ có một ít bụi gai có công hiệu gây tê, liền nói cho Sharm. Sharm từng thấy loại thực vật này, nhưng lại không hề chú ý tới công dụng, lúc La Kiều tìm kiếm đám bụi gai bố trí xung quanh báo săn con, Sharm gật gật đầu, xem ra, đứa con ngốc của nó có thể nuôi sống hai ấu tể cũng không phải dựa hoàn toàn vào vận may.
Sharm cùng ba ấu tể dựa vào nhau ngủ say, La Kiều ôm lấy La Sâm cùng La Thụy nhưng không buồn ngủ chút nào, cậu phải suy nghĩ xem kế tiếp nên làm thế nào. Chỗ Parson cùng Jello không thể trở về, lãnh địa đàn sư tử Oros thì càng nguy hiểm hơn, nhớ tới lãnh địa hai báo săn con nói, cậu có nên tới đó xem thử không?
Vô luận thế nào, có địa bàn của riêng mình thì vẫn tốt hơn.
Hôm sau, Sharm mang theo ba ấu tể chia tay với La Kiều, trước khi đi, Sharm cứ không ngừng dặn dò, gặp chuyện gì cũng nên suy nghĩ kĩ càng, nếu ở đây thực sự không được thì có thể đi tới bên kia sông Tát tìm Hidda.
"So với ngươi, Hidda đáng tin hơn nhiều." Sharm vừa nói vừa liếm liếm La Kiều, lúc La Kiều hưởng thụ được chút tình thương của mẹ hiếm hoi thì lại bổ sung thêm một câu: "Tránh hai con báo săn kia đi, nếu lỡ bị đạt được thì ngươi phải đau suốt mấy ngày."
La Kiều chớp mắt mấy cái, thẳng đến khi Sharm mang báo săn con đi thật xa, cậu mới phản ứng được câu cuối cùng của Sharm có ý tứ gì.
Nhịn không được cúi đầu ngắm nhìn bộ vị nào đó trên cơ thể, nhất thời hóa đá thực hoành tráng. Báo mụ mụ cường hãn như vậy, cậu thực sự có cảm giác chịu không nổi.
Bị móng vuốt của báo săn con vỗ vỗ, La Kiều hồi phục tinh thần, không quan tâm tới việc có chịu nổi hay không, quan trọng nhất trước mắt là tìm nơi đặt chân.
"Con trai, đến nói với ba ba về lãnh địa của mụ mụ các ngươi..."
Sau khi ba báo săn rời đi, báo hoa mai Monty từ trong bụi cỏ cao tiến ra, quay đầu nhìn về phía Sharm rời đi, rốt cuộc cũng đi rồi sao?
Hoàn Chương 38.
Báo phi [39]
****
La Kiều cẩn thận hỏi hai báo săn con về vị trí cụ thể cùng tình huống lãnh địa của Aisha, sau khi xác định một ít tin tức cần thiết, ba cha con liền xuất phát.
Đi về hướng nam đàn sư tử Hornsby, xuyên qua dãy cây sung thì có thể nhìn thấy một mỏm núi đá sừng sững ở xa xa. Giữa một mảng cây cỏ khô héo, mỏm núi đá này trông có vẻ rất bắt mắt.
Nơi này chính là lãnh địa của báo săn cái Aisha.
La Kiều cùng hai báo săn con đi suốt bốn ngày mới tới nơi này. Bốn ngày này, La Kiều chỉ tóm được hai con thỏ. Cứ việc cả ngày đều gấp rút đi đường, còn ăn không đủ no nhưng La Sâm cùng La Thụy đều không hề oán giận, bọn nó luôn bám sát bên cạnh La Kiều, từng bước trở về nơi quen thuộc trong trí nhớ, đó là nơi bọn nó sinh ra.
"Chính là lãnh địa của mụ mụ, hiện giờ thuộc về ba ba."
La Kiều cùng hai báo săn con đứng trên một mỏm đá lồi lên, dựa theo cách nói của hai báo săn con, bọn nó chưa tới ba tháng đã bị Aisha dẫn ra khỏi lãnh địa, sau đó không bao lâu thì Aisha bị linh cẩu giết chết, tiếp đó, lúc bọn nó cơ hồ sắp đói chết thì bị La Kiều nhặt được, từ đó ba cha con sống cùng nhau tới tận bây giờ.
Tính ra thì từ lúc Aisha chết đi thì phiến lãnh địa này trở thành vô chủ, suốt ba tháng thời gian, La Kiều nghĩ những kẻ săn mồi khác đã đem nơi này sáp nhập vào phạm vi quản lí của mình, có lẽ là báo săn, sư tử, cũng có thể là đàn linh cẩu đã giết chết Aisha. So với La Kiều cùng La Thụy đang hưng phấn thì giờ phút này, La Kiều càng phải cẩn thận hơn.
"Ba ba, không đi nữa sao?"
La Kiều lắc đầu, nhảy xuống móm đá, cậu cần đi quanh biên giới lãnh địa một vòng, xác nhận xem có mùi của những kẻ săn mồi khác lưu lại hay không, sau đó mới có thể quyết định bước tiếp theo nên làm thế nào.
Đương nhiên, trước đó, cậu phải tìm thức ăn lấp đầy bụng bản thân cùng hai báo săn con.
"Các ngươi đứng ở nơi này, đừng chạy loạn."
La Kiều bảo La Sâm cùng La Thụy ở lại mỏm đá, khe hở ở đó có thể làm nơi ẩn thân, một khi phát hiện nguy hiểm, bọn nhỏ có thể lập tức trốn vào.
Lúc quan sát lãnh địa khi nãy, La Kiều phát hiện mấy con lợn warthog trong bụi cỏ, một con lợn warthog cái trưởng thành cùng bốn con lợn warthog con. Trong bụi cỏ cao cung cấp một tầng bảo hộ nhất định cho bọn nó lại không thoát khỏi ánh mắt của báo săn.
Quan sát xung quanh, trong bụi cỏ không còn ẩn núp kẻ săn mồi nào khác, La Kiều quyết định bắt một con lợn warthog con cho bọn nhỏ làm cơm trưa.
Thị lực của lợn warthog khá tốt, khứu giác cũng rất nhạy, mặc dù cúi đầu đào rể cây vẫn luôn bảo trì cảnh giác.
Ngọn gió trên thảo nguyên thổi phất qua bụi cỏ cao, La Kiều từ hướng dưới gió tiếp cận lợn warthog, mũi của chúng không ngửi thấy mùi báo săn, một thân lấm tấm lại trợ giúp che dấu cho La Kiều, thẳng đến khi cậu cùng đàn lợn chỉ cách nhau không tới hai mươi mét mà chúng vẫn không hề phát hiện.
Hai báo săn con nằm úp sấp trên tảng đá, khẩn trương chăm chú nhìn từng động tác của La Kiều, cứ việc bọn nó học được không ít kinh nghiệm từ chỗ Sharm, nhưng La Kiều vẫn không cho phép bọn nó tham dự đi săn. Hiện giờ con mồi rất thưa thớt, không dư thừa cơ hội cho bọn nó rèn luyện, đợi đến khi mùa khô tiến tới mới có nhiều ấu tể linh dương cho bọn nó luyện tập.
Hiện giờ, có thể bắt giữ con mồi, lấp đầy bụng mới là lo lắng hàng đầu.
Khoảng cách đã rất gần, La Kiều thậm chí có thể trực tiếp phát động công kích, nhưng cậu vẫn muốn gần thêm chút nữa, khoảng cách càng gần thì thành công lại càng nắm chắc. Suốt bốn ngày, cậu cũng chỉ ăn thịt vài con thỏ mà thôi, thể lực chỉ còn đủ để duy trì cho hai lần chạy cấp tốc, nếu lần này không thành công, cậu cùng hai báo săn con rất có khả năng sẽ lâm vào khốn cảnh.
Lần đi săn này, phải thành công!
La Kiều nhìn chằm chằm một con lợn warthog con gần mình nhất, lúc lợn warthog cái cảm thấy không thích hợp, có ý mang theo đám nhỏ chạy trốn thì trong nháy mắt nhảy ra khỏi bụi cỏ, bổ nhào về phía con mồi của mình.
Lợn warthog tuy chân ngắn nhưng tốc độ cũng không chậm, thảo nguyên mùa khô, bọn nó cơ hồ trở thành nguồn thức ăn quan trọng của tất cả nhóm mèo lớn. Vì thế kĩ năng chạy trốn của chúng cũng trở thành tuyệt đỉnh. Cho dù là sư tử có tốc độ cùng sức mạnh cũng thường xuyên để xổng mất lợn warthog, rất nhiều lần phải chạy hồng hộc mà không đạt được mục đích.
La Kiều phán đoán chuẩn xác chuyển biến đường chạy trốn của lợn warthog, thoáng chốc liền bổ nhào tới một con warthog con, cắn vào cổ nó.
Sự tình vốn nên chấm dứt như vậy, nhưng lợn warthog cái đột nhiên quay đầu vọt về phía La Kiều. Có lẽ nó phát hiện kẻ đi săn chính là một con báo săn, nó tin tưởng mình có thể cứu đứa nhỏ, thuận tiện dùng chiếc răng nanh thật dài của mình xé mở bụng con báo săn này!
La Kiều không thể không buông con lợn warthog con, xoay người chạy trốn, lợn warthog cái tự tin tràn đầy tiếp tục đuổi theo, cung không ngờ con báo săn đực này đột nhiên quay đầu lại, móng vuốt hung hăng tát vào mũi lợn warthog cái! Nếu nắm giữ góc độ không tốt, móng vuốt La Kiều rất có thể sẽ bị răng nanh đâm thủng, nhưng sự thực, một vuốt kia của La Kiều đã thành công, thừa dịp lợn warthog cái đau đớn khó chịu, thuận thế liên tục quơ vuốt vào mũi cùng mắt nó. Mấy vuốt này thực thâm độc, không nói lợn warthog, bất luận là động vật nào cũng không chịu nổi khi bị cào vào mũi và mắt như vậy!
Đương nhiên, Jello lúc trước một lòng theo đuổi Hidda tới mức bị đánh đến chảy máu mũi là ngoại lệ!
La Kiều đang tính biến hóa hình thái, dùng nhánh cỏ siết chết con lợn warthog này thì không ngờ nó đột nhiên phát cuồng, bất chấp mà lao về phía cậu!
Báo săn là ông hoàng tốc độ, sức mạnh lại đứng hàng chót trong họ mèo lớn. Nếu bên cạnh La Kiều có một con báo săn trưởng thành nữa, bọn nó có thể hợp lực bắt con lợn warthog này, nhưng cậu không có viện trợ, hai báo săn con cũng không giúp được, chỉ có thể chạy trốn hoăc dựa vào sức mình đối kháng với lợn warthog.
La Kiều không muốn buông tha con lợn warthog con bị thương kia, nhưng trong lúc nhất thời lại không có cách đối phó với con lợn warthog cái này. Nếu tiếp tục giằng co, động tĩnh lợn warthog gây ra rất có thể đưa sư tử hoặc linh cẩu tới, đến lúc đó, ngay cả một cái chân heo La Kiều cũng không gặm được.
Lúc chỉ mành treo chuông, một con báo hoa mai đực thể hình cường tráng đột nhiên từ trên trời giáng xuống, bổ gục lợn warthog, hung hăng cắn vào cổ nó. Chân trước đè chặt cơ thể lợn warthog, tùy ý để bốn chân nó quẫy loạn giữa không trung, không nhúc nhích chút nào.
Nói là trên trời giáng xuống không phải miêu tả Monty dũng mãnh vô địch, đơn giản là nó trực tiếp nhảy xuống từ một cây sung gần nhất.
Thời gian từng chút trôi qua, La Kiều nhìn báo hoa mai Monty cắn chặt lợn warthog, thế nhưng không biết nên cám ơn ân cứu mạng hay quay đầu bỏ chạy?
Hoặc là tán thưởng phương thức lên sân khấu của đối phương anh tuấn cỡ nào, hay là hơn cả sư tử bỏ xa báo săn?
Được rồi, La Kiều biết giờ không phải lúc suy nghĩ mấy vấn đề này, bọn nhỏ còn đang chờ cơm. Nhưng con báo hoa mai này tuy cắn lợn warthog nhưng ánh mắt vàng rực lại nhìn chằm chằm La Kiều, ý tứ rõ ràng đang nói: "Ngươi dám chạy thử xem?"
La Kiều không có gan thử, cậu chỉ quay đầu tìm kiếm con lợn warthog con bị mình cắn bị thương lúc nãy, ngậm trở lại, ý bảo Monty, cho dù nhỏ thì cũng là thịt!
Vì thế, Monty cắn lợn warthog mụ mụ, La Kiều cắn lợn warthog con, một báo hoa mai cùng một báo săn, mặt đối mặt, mắt to trừng mắt nhỏ, ánh mắt giao nhau, ánh lửa bùm chéo bắn ra bốn phía.
Trận này thấy thế nào cũng rất kì quái.
La Sâm cùng La Thụy lo lắng nhìn La Kiều, bọn nó không hiểu vì sao ba ba lại không chịu chạy, nhưng bọn nó có tiến tới cũng không làm nên chuyện gì, chỉ có thể cầu nguyện thứ con báo hoa mai kia muốn chính là con mồi, chứ không phải muốn tìm ba ba gây rối!
Rốt cục, lợn warthog cái hoàn toàn tắt thở, Monty buông miệng, nói: "Đi theo ta."
Dứt lời, Monty thoải mái ngậm lấy con lợn warthog cái nặng hơn trăm kí kia, vẫy vẫy cái đuôi, ý bảo La Kiều đi theo sau mình.
La Kiều thật sự rất muốn chạy, nhưng nhìn phương hướng Monty đi tới, vừa lúc chính là mỏm đá hai báo săn con đang ẩn thân thì nhất thời bình tĩnh lại. Con báo hoa mai này muốn làm gì? !
"Yên tâm, ta sẽ không làm gì hai ấu tể ngươi dưỡng, ta không có hứng thú với bọn nó." Monty đi tới gốc cây sung, nhưng không trực tiếp tha con mồi lên cây mà lưu lại con lợn warthog cái cho La Kiều, bản thân thì ngậm lợn warthog con rồi leo lên cây, ở nhánh cây ung dung nằm úp sấp xuống, hai chân sau cùng cái đuôi buông xuống, chân trước chắp lại lót dưới cằm, từ cành lá nhìn xuống La Kiều nói: "Đối với ngươi thì không nhất định."
"..."
"Vì thế, ngoan ngoãn đứng ở đây, đừng nghĩ chuyện chạy trốn, hiểu chưa?"
Này rõ ràng đang nói: ông muốn lưu manh ngươi, ông sẽ lưu manh ngươi, ngoan ngoãn chờ ông lưu manh, đừng nghĩ chuyện chạy trốn! Chạy đi bị bắt về sẽ bị lưu manh càng triệt để hơn!
Cho dù tính tình La Kiều khoan dung cỡ nào cũng chịu không nổi loại giọng điệu này của Monty, này tính là gì? ! Hệ thống lưu manh thăng cấp rồi sao? !
Monty vừa nhổ lông lợn warthog con, vừa nói: "Thế nào, không ăn à? Ấu tể của ngươi đói bụng rồi đi?"
La Kiều nghẹn một hơi trong cổ họng, ra không được mà nuốt xuống cũng không trôi, dứt khoát phát tiết toàn bộ phẫn nộ lên người con mồi, muốn kéo nó tới nơi xa một chút nhưng lại bi thúc phát hiện, cậu tha không nổi.... lại dùng sức, răng suýt chút nữa cũng rụng ra luôn...
Monty dùng móng vuốt che đầu, cười đến run rẩy cả người. La Kiều dứt khoát không quản gì nữa, gọi La Sâm cùng La Thụy tới, không quan tâm con báo hoa mai này sẽ làm gì mình nữa, tóm lại không thể lãng phí thức ăn!
Hai báo săn con trong lòng vẫn có chút lo sợ, La Kiều liền vung móng: "Đừng quan tâm nhiều như vậy, ăn cơm!"
Ăn no mới có sức chạy trốn!
Ăn được một nửa, La Kiều đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Monty: "Sao ngươi lại ở đây?"
"Nơi này cũng là lãnh địa của ta."
Sự thực, nơi này thuộc về một con báo hoa mai cái, con báo hoa mai kia cũng từng là vợ của Monty nhưng trước đó không lâu đã dọn đi. Nguyên nhân thì cũng giống như những con báo hoa mai khác từng sinh sống trong lãnh địa Monty, nó muốn đi tìm mùa xuân của mình! Sinh sống cùng một con báo hoa mai đực không muốn cùng mình giao phối sinh đứa nhỏ thì có tương lai gì chứ?
Monty mấy ngày nay đi theo phía sau La Kiều, càng đi càng cảm thấy quen thuộc, thẳng đến khi xác định điểm dừng chân của La Kiều ở phụ cận biên giới lạnh địa của mình, liếm liếm móng vuốt, nếu không túm được con báo săn này vào tay thì thật quá có lỗi với bản thân.
La Kiều không hề hay biết phía sau mình có một con báo hoa mai đi theo, cậu chỉ tùy tiện hỏi mà thôi, cũng không ngờ được đáp án này.
Khỉ thật! Lãnh địa con báo hoa mai này rốt cuộc lớn cỡ nào? ! Có thể nào nó thuận tiện chiếm luôn lãnh địa tương lai của mình không?
La Kiều hoàn toàn không ý thức được, vấn đề cậu phẫn nộ đã bị lệch khỏi quỹ đạo.
Nếu Sharm biết đứa con mình vừa dạy dỗ lại một lần, lại bị một con báo hoa mai lừa gạt dễ dàng như vậy, không biết có lập tức quay lại tát cho La Kiều vài vuốt hay không.
Cái gọi là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời quả thực rất chính xác.
Cho dù Sharm giáo dục thành công nhưng bản chất La Kiều vốn đã ngây ngốc, con đường thênh thang trước mắt nhưng cứ chạy theo một con đường cố định...
Hoàn Chương 39.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top