Xin Xỏ

Mẹ tôi và Dương Tuệ bước xuống cũng là lúc tôi và Hàn Kiệt kết thúc cuộc ôm ấp nhau thân mật ở dưới nhà. Cả gia đình cùng nhau ngồi quây quần bên bàn ăn, ai cũng treo trên môi một nụ cười tràn đầy hạnh phúc. Đôi lúc chạnh lòng một tí vì nhớ ba tôi, tôi cũng ước gì ba tôi và ba của Hàn Kiệt còn sống trên cõi đời này

Vì muốn được ra ngoài nên tôi phải lấy lòng anh, chuyện đại sự nếu như tôi không đích thân xử lý thì mọi chuyện sẽ không đâu vào đâu..

"Hàn Kiệt à.."

Tôi gọi anh, anh ừ một cái rồi quay sang nhìn tôi

"Em thấy hiện giờ không có gì nguy hiểm nữa nên anh cho em ra ngoài được không ?"

"Không được !"

"Tại sao ?"

"Chúng ta chẳng biết được bọn họ sẽ âm mưu gì nữa, tốt nhất em nên ở yên trong nhà đi"

"Nhưng bây giờ có Dương Tuệ rồi, chị em lâu năm gặp lại anh phải cho bọn em được đi chơi với nhau chứ"

"Em muốn đi thì anh sẽ cho người đi theo bảo vệ em"

"Xin anh đó.. Cho em một ngày được tự do đi mà.. Mẹ à, năn nỉ anh ấy giúp con đi.."

Tôi lôi kéo mẹ theo cuộc xin xỏ này, nếu như không được anh cho ra ngoài thì sẽ không thể bàn chuyện làm ăn với ông Kevin được. Cho dù hôm nay anh không cho thì tôi cũng sẽ leo tường để ra ngoài

"Hàn Kiệt, con cũng biết tính khí con bé này cứng đầu. Nó xin gì mà không cho là nó sẽ lải nhải mãi đó. Mẹ nghĩ chắc con cũng không muốn nghe nó suốt ngày cằn nhằn đâu đúng không con ? Vả lại nó cũng ở nhà suốt, kì này có Dương Tuệ con cứ cho nó thoải mái chút. Chứ con bắt nó ru rú trong nhà quài mốt nó thành bà cụ đó con"

Không biết mẹ tôi đang nói giúp tôi hay đang hạ bệ tôi nữa.. Haizz cũng không sao, miễn sao bà cũng lên tiếng nói giúp tôi là được rồi. Hàn Kiệt thản nhiên ngồi ăn mà không đá động gì cả, còn không thèm nhìn tôi một cái. Tôi liếc sang nhìn Dương Tuệ và mẹ với cặp mắt nóng ruột. Tôi bèn thở dài rồi cúi xuống ăn, tôi không thèm nói gì nữa. Không khí bây giờ im lặng đến tột cùng

Vài phút sau Hàn Kiệt ăn xong, uống một ngụm nước lọc rồi ngồi đó suy nghĩ gì đó. Tôi vừa ăn vừa chờ đợi xem anh sẽ nói gì hoặc có đồng ý cho tôi ra ngoài hay không, nhưng kết quả là..

"Phiền mẹ dọn chỗ này giúp con, con có việc nên con lên lầu trước"

Tôi mở to mắt nhìn bóng lưng anh bước đi. Trời ơi tôi muốn điên lên thật sự, chẳng lẽ không cho tôi đi thật sao ? Người gì mà chắc dạ dữ vậy, xin có một ngày mà cũng không cho

"Anh ấy sao vậy mẹ ?"

"Sao lại hỏi mẹ ?"

"Để con lên xem anh ấy"

"Ừ con đi đi"

Từ khi Dương Tuệ trở lại thì mẹ tôi chỉ quan tâm đến chị ấy. Cũng tốt, khá thuận lợi cho việc tôi sắp phải làm. Hàn Kiệt bảo có việc phải làm nên chắc anh ấy đang ở phòng làm việc. Tôi đi nhẹ nhẹ đứng trước cửa phòng làm việc, áp tai sát cánh cửa xem có nghe được gì bên trong không. Quái lạ, im ru không một tiếng động, tôi định mở cửa đi vào thì thấy ở khẽ hở dưới cửa tối thui, tức là bên trong không có mở đèn, cũng tức là không có anh bên trong. Để xác định tôi mở toang cửa phòng ra thì thấy tối ở là tối. Anh không có ở đây thật rồi !

Tôi đưa tay đóng cánh cửa lại nhưng vừa đưa tay lên thì có một lực kéo tôi vô trong phòng. Trong phòng thì tối mà lại bị kéo vào như vậy tôi sợ mà hét lên một tiếng. Bỗng có một bàn tay bịt miệng tôi lại, rồi đóng chặt cánh cửa, còn bấm khóa chốt. Tim tôi đập liên hồi, tay chân bủn rủn không thể đứng nổi

"Là anh đây"

A là giọng của Hàn Kiệt đây mà, sau khi nhận ra giọng nói quen thuộc đó tôi đã bớt đi nỗi sợ thay vào đó là sự ngạc nhiên

"Sao anh không mở đèn ? Lại còn làm cái trò này, anh muốn dọa em đứng tim chết hay sao ?"

Sợ quá nên tôi mắng anh một chút, tôi chỉ nghe tiếng cười nhẹ trong không gian tối om này

"Như vậy mới thú vị"

Nói xong anh ôm tôi vào lòng, đầu hơi cúi hôn nhẹ lên cổ tôi

"Anh.. làm gì.. vậy ?" Tôi lắp bắp

"Anh nhớ em.. Anh nhớ em rất nhiều, chỉ mới đi có chút xíu mà sao anh nhớ bé Nhi của anh quá. Anh nghiện em thật rồi vợ ơi"

Từng câu chữ của anh khiến tôi nổi hết da gà. Tông giọng trầm ấm xen lẫn quyến rũ làm cho tôi gục ngã

"Em cũng.. vậy"

Tôi lấy tay che miệng lại, tôi xấu hổ, không hiểu sao lại nói ra những lời đó..

"Thành thật một chút mới đáng yêu nha em"

Dứt lời anh nắm nhẹ cổ tôi kéo sát lại, anh chủ động hôn tôi, một nụ hôn đê mê. Ban đầu tôi có chút sững sờ vì không biết chuyện gì đang xảy ra. Tại sao Hàn Kiệt lại hành động như vậy chứ ? Lưỡi anh đang khuấy động bên trong khoang miệng tôi, càng lúc tôi càng bị anh đưa vào những cảm giác khác nhau. Đôi tay không tự chủ đã choàng qua ôm cổ anh như một lời chấp thuận cho việc anh đang làm

Đúng là tay đàn ông không bao giờ chịu để yên khi hôn. Tôi cảm nhận được bàn tay to lớn ấm áp của anh đang lần mò từ lưng tôi rồi đi xuống và dừng lại ở mông. Anh đặt tay ngay đó, lúc này lòng tôi có chút bất an.. anh bóp mạnh mông tôi một lần, hai lần, ba lần.. Không được, cứ như vậy thì cơn dục vọng trong anh và cả tôi sẽ trỗi lên, tôi đẩy anh ra

"Em.."

"Em sao ?"

Tôi thề tôi đang rất kìm nén, anh là người đã làm cho tôi mềm nhũn đến nỗi không thể mở miệng nói thêm câu nào. Giờ đây mắt tôi đã quen với bóng tối nên đã thấy rõ được gương mặt hiện tại của Hàn Kiệt. Tôi biết bây giờ anh đang cao hứng, tôi hiểu những gì anh muốn. Chỉ còn tháng sau là tôi bước qua tuổi 18. Dục vọng trong tôi dù có bị đè nén cũng không biến mất, càng nhìn anh tim tôi càng đập nhanh. Tôi đưa tay lên nắm cổ áo sơ mi của anh, tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh

"Em không thể nhịn được nữa.. em không thể.." Tôi nói trong sự ngại ngùng

"Anh cũng vậy ! Từ lúc ở bên em cho đến bây giờ anh đã nhịn và ăn chay rất cực khổ em có biết không ?"

"Nhưng em vẫn chưa 18.."

"Tháng sau là sinh nhật em rồi còn gì ?"

Tôi vẫn cứ nhìn anh như thế, đừng ai nói rằng chúng tôi chưa gì đã ham muốn tình dục :)) đó là bản năng của con người thôi. Khi các chị đến tuổi dậy thì, nhu cầu sinh lý đang cao thì các chị cũng có những suy nghĩ như tôi thôi. Thật sự tôi và Hàn Kiệt đã rất kìm nén dục vọng mỗi khi ở bên nhau, cho đến tận thời điểm này dường như nó đã khiến tôi như muốn nổ tung, tôi muốn hư hỏng, hư hỏng vì người đàn ông mình yêu thì có gì là sai ?

"Em chưa sẵn sàng.." Tôi nói

Hàn Kiệt nhìn tôi, tay xoa xoa đầu tôi kiểu âu yếm

"Anh biết.. Anh có thể nhịn được nhưng không hoàn toàn là được, anh sẽ tôn trọng quyết định của em, anh không muốn em phải khó xử. Anh sẽ hoàn thành lời hứa đợi em đến khi 18 tuổi. Anh không muốn vì dục vọng trong người mà mất uy tín với em. Cái quan trọng là anh cần niềm tin ở em, em hiểu những gì anh nói không ? Chẳng qua anh không kìm được nên hôn rồi sờ soạng vậy thôi, anh có sai gì mong em tha lỗi cho anh"

Những lời nói xuất phát từ miệng của anh rất ư là chân thành. Tôi hiểu con người của anh không phải là một người yêu vì tình dục, nhưng tôi phải phủ nhận rằng trong tình yêu mà không có tình dục thì rất là nhàm chán. Đôi khi không cần lên giường, chỉ cần cho nhau cảm giác phấn khích như vậy thôi là đủ rồi.. đủ để nhớ nhau cả đời rồi !

"Anh đừng xin lỗi em, bản thân em cũng như anh.. nhưng em nghĩ đến 18 tuổi đi rồi mình tính tiếp. Làm người phải giữ lời đúng không anh, em tin anh làm được mà. Em tin anh sẽ giữ đúng lời hứa của mình. Em yêu anh"

Thật ra tôi vẫn còn một phi vụ làm ăn nên không thể trao thân cho anh ngay lúc này được. Phụ nữ chúng ta không nên quá dễ dãi nhất là về chuyện tình dục. Tôi khuyên mấy chị thật lòng, yêu nhau quá rồi cũng không nên trao, nếu như là vợ chồng thì khác.. mấy chị muốn trao bao nhiêu thì trao. Còn đối với những người đang là người yêu với nhau như tôi thì xin đừng vội trao thân cho người ta. Mấy chị mà dễ dãi quá tụi đàn ông chơi được, nó chán nó bỏ mấy chị đó. Là phụ nữ chúng ta phải làm chủ được cuộc chơi, phải làm chủ được bản thân mình. Chứ đừng dại vì yêu quá hóa ngu nha mấy chị :))

"Anh sẽ giữ đúng lời hứa với em"

Tôi cười hạnh phúc, tôi ngắm nhìn gương mặt điển trai của anh trong bóng tối. Tại sao tôi lại yêu người đàn ông này đến vậy chứ, tại sao tôi lại say mê người đàn ông trẻ tuổi này chứ.. ? Phải, chúng tôi là thanh mai trúc mã nhưng không có nghĩa sẽ ở bên nhau suốt đời. Có thể vì chuyện gì đó là xa nhau chẳng hạn, trên đời này không ai biết trước được điều gì. Cho dù có hẹn thề bao nhiêu điều mà ông trời không cho ở bên nhau cũng như con số không. Tôi chợt nhớ ra là phải xin anh cho ra ngoài một ngày nên mở miệng xin xỏ anh lần nữa

"Anh yêu.. Anh cho em ra ngoài một ngày với chị Dương Tuệ được không ? Chỉ một ngày thôi.."

"Nếu em có mệnh hệ gì thì sao ?"

"Em chưa đi mà anh đã trù em rồi.." Tôi xụ mặt

Mặc dù bị dáng vẻ của tôi lay động nhưng nét mặt anh vẫn tỏ ra sự lo lắng

"Anh thật sự rất lo cho em, nếu như không có người muốn làm ại em thì anh đã cho em đi. Đằng này.. anh không yên tâm đâu"

"Em đảm bảo với anh là không có chuyện gì cả. Thôi thì cho em nửa ngày thôi.. em sẽ về đúng giờ như lời em nói mà.. Đi mà.."

"Làm sao em biết chắc không có chuyện gì xảy ra ?"

Bị anh hỏi khó, tôi cứng họng không biết nói gì hơn bèn cúi mặt xuống đất giả bộ mếu máo. Hàn Kiệt không đành lòng, tay nâng mặt tôi lên rồi dỗ dành

"Nhi, nhìn anh đây.. Không phải anh khắc khe với em, anh lo cho an nguy của em. Em đừng khóc, em khóc làm anh đau lòng lắm. Được rồi, anh cho em nửa ngày, anh mong em sẽ về sau nửa ngày đi cùng chị Dương Tuệ. Nhất định Dương Tuệ phải đi bên em mọi lúc mọi nơi, anh để cho hai chị em tự do thoải mái muốn đi đâu thì đi. Những em phải luôn khắc ghi trong lòng rằng anh luôn luôn lo lắng cho em. Muốn làm gì cũng phải suy nghĩ kĩ có biết không ?"

Vốn giả vờ khóc để được anh cho đi mà nào ngờ vì anh quá chu đáo làm tôi xúc động mà khóc thật. Còn lời nào để trả lời nữa đâu, tôi ôm chặt anh mà khóc. Anh hỏi sao cho đi rồi mà còn khóc, tôi nói vì anh làm tôi xúc động nên mới khóc. Anh đã đặt niềm tin vào tôi thì tôi đây không thể không nghe theo anh được. Sau khi bàn chuyện với ông Kevin xong tôi phải nhanh chóng đi về nhà. Hàn Kiệt nói đúng, nhiều khi kẻ thù im lặng như không hẳn là sẽ im lặng. Nhỡ như bọn họ chờ thời cơ tốt để giết tôi thì sao ?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top