Chương 38

- Anh ơi.. về nhanh lên, mẹ em gặp chuyện rồi..

Hàn Kiệt tức tốc lên xe chạy nhanh về nhà trong vòng nửa giờ đồng hồ. Lòng anh lo lắng cho mẹ rất nhiều, mẹ tôi bây giờ cũng như là mẹ anh rồi. Chỉ trong vòng nửa giờ đồng hồ anh đã có mặt tại nhà

- Mẹ sao rồi em ? ( Hàn Kiệt hớt hải vì ngoài chạy vào )

- Mẹ đang nghỉ ở trên phòng !

- Mẹ bị làm sao, nói anh nghe ?

- Ban nãy mẹ đi chợ, đang đi thì có một chiếc xe hơi cố tình lao thẳng vào mẹ. Hên là mẹ né kịp chỉ bị đau nhẹ bên ngoài thôi..

Hàn Kiệt thở phào nhẹ nhõm..

- Cũng may là mẹ không sao, làm anh lo muốn chết !

- Mẹ bị liên lụy rồi anh ơi, em không muốn mẹ gặp chuyện gì nữa đâu. Em nghe nói cái khu mẹ gặp chuyện có lắp camera. Để mai em tới đó xem sao !

- Em đừng có lo quá, có thể là người ta vô tình thôi chứ không phải cố ý. Em cứ để chuyện này cho anh giải quyết

- Anh đừng có ôm hết chuyện vào bản thân. Anh có biết bao nhiêu chuyện để xử lý, chuyện này anh cứ giao cho em

Tôi nhất quyết dành cho bằng được chuyện này vì không muốn Hàn Kiệt thêm gánh nặng. Cuối cùng cái cứng đầu của tôi cũng làm anh thua cuộc. Anh giao lại chuyện này cho tôi và không quên nhắc nhở tôi cẩn thận

Vậy là chúng tôi ai nấy trở về với công việc của mình. Cũng đã gần chiều nên Hàn Kiệt ở nhà luôn và lên phòng làm việc xử lý mấy văn bản còn đang dở ở công ty. Còn tôi thì đóng đô ở phòng ngủ mình và suy nghĩ nên làm những gì, không nên làm những gì. Mọi chuyện dường như vượt ngoài tầm kiểm soát của tôi. Mỗi ngày một kẻ thù mới xuất hiện thì làm sao mà tóm gọn bọn chúng ? Tôi bèn lấy điện thoại ra bấm gọi cho một người thanh niên

- Alo em nghe cô chủ..

- Sáng nay mẹ của tôi bị tai nạn ở đường xxx, mau cho người đến đó kiểm tra camera và ghi lại biển số xe đã cố tình đụng mẹ tôi !

- Vâng thưa cô chủ.

Đó là lính thân cận của ba nuôi tôi khi còn sống. Trước lúc lâm chung ông đã kịp nhắn nhủ anh ta phải bảo vệ tôi cho dù chỉ còn hơi thở cuối cùng. Đúng là chẳng có gì dễ dàng nhất là việc tìm người. Tung tích của Hạ Băng đến giờ này vẫn không có nghe ai báo cáo gì cả. Thật là không có gì dễ dàng.. À mà có.. Đó là làm trò với Hàn Kiệt hí hí

Tôi tạm thời gác mọi chuyện đó qua một bên vì đã cho người xử lý thay. Tôi hí hửng đi lon ton qua phòng làm việc của Hàn Kiệt. Mọi lần còn gõ cửa, hôm nay tôi gan dạ đi một mạch không thèm gõ cửa luôn. Hàn Kiệt đang chăm chú làm việc thì bị tôi hù một phen

- Aaaa trời ơi mất cả hồn..

Tôi khựng lại, miệng mỉm mỉm mắc cười vì lần đầu thấy Hàn Kiệt bị hù mà la làng như vậy..

- Em mắc cười lắm sao ?

- Dạ không anh ạ.. em chỉ mắc cười sương sương thôi ạ hihi !

- Em.. ( Hàn Kiệt bị tôi trêu quê một vố mặt đen như than )

Tôi nhanh chân đi lại chỗ anh đang ngồi, hai tay xoa xoa bóp bóp vai cho anh

- Thôi mà, anh đừng có mau tức giận như vậy.. anh có biết tức giận sẽ có nếp nhăn không ? Mà có nếp nhăn là xấu xấu xấu lắm đó..

- Xấu rồi sao ? Để em đi tìm người khác yêu đương à ?

- Í ẹ, lại giận cá chém thớt rồi huhu, em làm gì có ý đó đâu. Anh chỉ biết nghĩ oan cho em không à huhu

- Đang yên đang lành em nhào thẳng vào phòng hỏi sao anh không giật mình ? Bây giờ còn đổ thừa anh nghĩ oan cho em à ?

Sao tự nhiên hung dữ đột xuất vậy ta ơi ? Khổ thân tôi ghê hông, khi không chọc ổng chi cho ổng quạu lên ổng nhằn huhu.. Tôi liền đổi tư thế ngồi lên đùi anh mà nũng nịu

- Em xin lỗi mà, em không nghĩ em xông vào như vậy lại làm anh bực tức..

- Em đừng có dùng chiêu với anh !

Aaa cái giọng điệu sắc đá của ngày xưa đây rồi. Lạnh lùng, cứng ngắc của một anh chàng đẹp trai lịch lãm. Tôi cúi gầm mặt xuống không nói một lời tỏ vẻ tội nghiệp. Trước mặt tôi là một gương mặt đầy sát khí nhìn tôi, là cái mặt kì cục kẹo của Hàn Kiệt

Ủa sao mấy giây rồi cứ ngồi im ru như vậy không ai nói một câu nào vậy trời ? Cái cảm giác ngồi cạnh bên nhau mà không nói chuyện nó khó chịu lắm luôn á !

- Anh... ( Hàn Kiệt lấy ngón tay để lên miệng tôi ý bảo tôi im lặng )

- Anh rất thích ngắm nhìn những lúc em nhõng nhẽo như thế !

- Anh.. là đồ đáng ghét..

- Đáng ghét như thế sao em lại yêu anh ?

- Vì em yêu anh, yêu luôn những cái tính có trong con người anh

- Dẻo miệng thiệt !

Anh choàng tay ôm chặt tôi, nâng niu tôi như một đứa trẻ nhỏ đang ngồi trong lòng bố mẹ nó. Tôi thích được anh cưng chiều như vậy, bởi vì nó ấm áp lắm. Tôi cũng không chắc chắn rằng Hàn Kiệt sẽ mãi mãi ở bên tôi nhưng tôi tin rằng anh không bao giờ lừa dối tôi nhất là chuyện tình cảm

Chọn cho mình một người yêu mình hết mực rất là khó các bạn ạ. Duyên đến thì mình nắm bắt thôi, và mình phải nổ lực để chuyện tình yêu của mình càng thêm mặn nồng, ngọt ngào. Đừng quên rằng hãy khiến chàng cảm thấy những sự mới mẻ qua từng ngày trong con người bạn. Vì sao tôi lại nói vậy ?

Đàn ông luôn chỉ muốn chinh phục, một khi họ đã chinh phục được thì sẽ chán dần theo thời gian. Quan trọng nữa là do cách bạn khiến chàng cảm thấy như thế nào kìa. Đừng vội để lộ hết mọi tính cách, mọi sở thích, mọi bí mật của mình cho chàng vì một khi chàng biết hết tất cả chàng sẽ rất chán. Rồi chàng lại đi tìm một người mới để chinh phục. Đấy, có yêu quá cũng đừng vội để lộ mọi thứ của mình nhé

- Hôm nay em cho anh ăn gì ?

- Hmm.. Em quên nấu rồi.. Hì hì..

Anh kí nhẹ vào đầu tôi một cái

- Anh biết mà, mẹ cũng gặp chuyện nên anh biết em quên là đúng

- Vậy bây giờ anh có muốn ăn gì không ? Em đi nấu cho anh nhé ?

- Anh không đói đâu, em chỉ cần ngồi yên đây là được rồi !

- Vâng ạ..

Anh tiếp tục làm nốt công việc của anh, tôi ngồi trên đùi anh mà cứ sợ anh mỏi chân nên không dám ngồi thẳng xuống. Ngược lại người đang mỏi chân là tôi

- Em cứ ngồi cho thoải mái đi, coi chừng bị đau chân đó em

- Em sợ anh mỏi chân..

- Anh không sao !

Nhìn vào cái màn hình máy tính của anh, tôi không tài nào hiểu được mấy con số, dữ liệu. Càng nhìn lại càng đau đầu, càng nhìn lại càng hoa mắt. Đúng là chỉ có doanh nhân mới hiểu hết những con số này. Một người con gái học ít như tôi thì sao hiểu được

- Anh học bao lâu mới có được ngày hôm nay ? ( tôi hỏi anh )

- Rất lâu.. !

- Là bao lâu ?

- Anh cũng không nhớ, anh học từ nhỏ nên chắc cũng tầm mười mấy năm rồi em

- Cũng giỏi anh nhỉ ?

- Nhiêu đó có là gì đâu em, có người còn hơn anh như thế nữa là

Tôi chợt nhận ra, ở với anh bao nhiêu lâu, bây giờ râu anh đã chớm mọc ra. Phải chăng vì tận tâm cho quá nhiều chuyện mà anh quên chăm chuốc cho bản thân mình. Rồi lại nhớ ra anh vì tôi mà tổn hao bao nhiêu sức khỏe do ngày đêm suy nghĩ, điều tra ai là người muốn giết hại tôi. Ngày đêm lo lắng cho an nguy của tôi, bây giờ là cho cả mẹ tôi nữa. Riêng tôi chưa làm được gì cho anh, chưa cho anh tận hưởng những giây phút yên bình của cuộc sống khi cả hai nhận ra nhau sau bao nhiêu năm xa cách

Tôi xoay người lại, hai chân kẹp ngang hông anh, hai tay choàng qua ôm cổ anh. Mắt tôi nhìn anh tỏ vẻ cực kì chân thành, chưa bao giờ tôi thấy yêu người đàn ông này đến vậy. Kiểu như hạnh phúc quá tôi không kìm chế được cảm xúc của mình, tôi rưng rưng lệ

- Sao em lại khóc ? ( Anh hỏi )

- Em xin lỗi..

- Tại sao lại xin lỗi anh ?

- Anh vì em mà hao lực sức khỏe, râu cũng mọc ra rồi. Vì an toàn của em mà anh ngày đêm mệt mỏi thức trắng điều tra..

Chưa nói hết câu anh đã ngăn miệng tôi bằng một nụ hôn ngọt ngào hơn bao giờ hết

- Anh vì em là tự nguyện, vì người anh yêu mà anh làm tất cả. Em đừng tự cho bản thân mình là nguyên nhân được không hả ?

Anh đã nói như vậy thì tôi còn biết nói gì hơn nữa ? Tôi hôn anh, hôn một nụ hôn nồng cháy như lúc vừa mới gặp nhau. Anh đáp lại nụ hôn ấy, tay anh đặt ở phần lưng tôi, anh cứ xoa xoa như là đang tạo cảm hứng cho tôi vậy. Từ cái hôn nhẹ dần dần cho đến cái hôn sâu thật là sâu. Khi đã hết không khí cho cả hai, tôi rời môi anh để cả hai lấy chút thêm năng lượng

- Anh nghĩ anh không chịu nổi được nữa rồi !

Vì tôi ngồi trên anh nên phần dưới của tôi chạm vào nơi hoành tráng đó của anh. Tôi cảm nhận được nơi đó của anh đang cương cứng lên. Bản thân tôi cũng không thể nào ngăn được dục vọng đang sôi sùng sục trong tôi. Nói thẳng ra là tôi muốn làm chuyện ấy với anh. Yêu mà không pha lẫn tí tình dục thì có gì thú vị ? Tình dục là thứ có thể trói chặt đôi chân của chàng trai bạn yêu đấy !

- Em muốn..

Bắt được sóng, anh mạnh bạo tiếp tục hôn tôi. Bàn tay anh bây giờ không còn yên phận một chỗ nữa mà lại di chuyển sờ đủ thứ chỗ trên người tôi. Anh di chuyển tay đến nơi có hai quả đào căng tròn ấy mà xoa nắn. Dù bị anh khóa môi nhưng sự cảm sướng đã làm tôi phát ra những tiếng rên rỉ

- Em hư hỏng thật đấy !

- Hư hỏng vì anh thì có là gì ?

Chúng tôi cười với nhau thật tươi, hạnh phúc tràn ngập khắp cả căn phòng. Khi anh kìm chế không nỗi nữa rồi, anh nhấc bổng tôi đặt lên chiếc bàn làm việc của anh. Những vật dụng bị rơi vãi xuống đất anh cũng chẳng màng tới vì trước mắt anh, đang có một con thỏ quyến rũ chờ đợi anh..

- Em thật đáng yêu, anh sẽ thưởng em thật nhiều..

Vừa nói anh vừa hôn cổ tôi, anh ngửi mùi hương từ cổ tôi rồi lại đặt môi làm ướt át

- Nếu được chọn lựa, em xin được chọn sẽ chết dưới tay anh một lần nữa !

Tập sau H, vote nhiều nhé mọi người

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top