Chương 9: Thuốc Tránh Thai Không Cánh Mà Bay part 3
Lúc tan làm, Hy Lôi nhớ ghé vào hiệu thuốc mua hai hộp thuốc tránh thai. Buổi tối về nhà uống bù thêm một viên, một hộp để ở cái tủ đầu giường, một hộp thì cất vào ngăn kéo của bàn làm việc.
Tối hôm sau khi tìm thuốc để uống, chẳng thấy hộp thuốc ở tủ đầu giường đâu. Hỏi Hứa Bân, vẫn chẳng biết gì, lại còn chế giễu cô là bệnh trầm cảm dường như nặng hơn, trí nhớ càng ngày càng kém.
Hy Lôi bỗng dưng vỡ lẽ ra, chắc chắn là mẹ chồng, là bà. Cũng may trong ngăn kéo bàn Hy Lôi còn một hộp khác. Mở ngăn kéo ra, cũng chẳng thấy đâu, cô lục tung cả ngăn kéo mà chẳng thấy đâu. Cô còn vô tình phát hiện mấy cái đĩa phim cấp 3 để trong đó đã biến mất.
Hy Lôi quay đầu lại hỏi Hứa Bân:
- Đừng giả bộ nữa, chắc chắn là anh lấy đi, đĩa của anh cũng cất sang chỗ khác rồi đây này. Anh để thuốc của em ở đâu?
- Ai động vào thuốc của em? Cái gì mà đĩa cất sang chỗ khác rồi đây này. Anh để thuốc của em ở đâu?
- Ai động vào thuốc của em? Cái gì mà đĩa cất sang chỗ khác?
- Chẳng nhẽ nó mọc cánh bay mất? Anh chẳng phải luôn nghe lời mẹ, muốn sớm có con sao, không muốn cho em uống cái này nên mới giấu đi.
- Anh đúng là nghĩ như thế nhưng em không thích thì anh cũng không miễn cưỡng, anh không làm việc đấy đâu.
- Chẳng nhẽ là mẹ anh, bà ấy lại vào phòng em rồi lấy thuốc của em, lấy luôn cả đĩa của anh nữa.
Hứa Bân vừa nghe nói mấy cái đĩa cưng của mình biến mất thì vội vàng nhảy xuống giường tìm, quả nhiên không thấy đâu.
Hai vợ chồng ngồi đầu giường nhìn nhau. Hy Lôi nhớ lại bà mẹ chồng từ bên ngoài lao vào phòng đêm tân hôn, bà mẹ chồng nửa đêm vào phòng cô đắp chăn cho con trai, tư thế ngủ không đẹp của mình, cơ thể trần truồng của mình đều bị bà nhìn thấy hết, vừa thẹn vừa giận, lần này bà lại làm thêm một chuyện quá đáng.
Buổi tối lúc ăn cơm, Hứa Bân thu hết dũng khí mới dám lên tiếng hỏi:
- Mẹ, thuốc của Hy Lôi có phải mẹ lấy không?
Không ngờ mẹ chồng thoải mái thừa nhận, mí mắt cũng không giật lấy một cái, mặt không cải sắc:
- Uống cái thứ đó không tốt cho sức khỏe, sau này không có thai được thì làm sao. Tranh thủ lúc còn trẻ, sinh một đứa con, mẹ còn trông được cho hai đứa, chứ vài năm nữa mẹ già rồi, không ai trông con cho thì chỉ có khóc.
Bố chồng nghe thế thì cũng tiếp lời:
- Mẹ con nói đúng đấy, mẹ con ở nhà không có việc gì làm, có đứa cháu nội thì sẽ vui hơn, con cái là sợi dây ràng buộc, có con rồi thì tâm tư sẽ dành cho con, chẳng còn thời gian mà cãi nhau nữa, cả nhà sống yên ổn với nhau, tốt biết bao.
Hy Lôi cố kìm nén để không lên tiếng.
Mẹ chồng thấy không ai có ý kiến gì thì nói tiếp:
- Còn cái loại đĩa ấy đừng xem nhiều quá, còn trẻ, đừng có dành quá nhiều thời gian vào chuyện đó.
Hứa Bân nghe vậy thì xấu hổ, đỏ mặt tía tai, nói nhỏ:
- Đáng ghét! - Rồi anh ném đũa ra bàn, bỏ ra ngoài.
Mặt Hy Lôi cũng đỏ bừng. Bố chồng thì lặng lẽ ăn cơm.
Lần này cô không khóc, khóc cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì.
Lúc đi làm, cô mua một hộp Ma Phúc Long để ở ngăn kéo phòng làm việc, mỗi buổi trưa ăn cơm ở cơ quan xong cô lại uống một viên. Chỉ vài hôm sau thì bị Tiểu Lộc phát hiện ra. Tiểu Lộc thì thầm vào tai cô:
- Sao cậu lại mang cái thứ này tới văn phòng uống! Đừng nói, để tớ đoán, họ không cho cậu uống, muộn cậu sinh con nên cậu mới phải uống lén lút.
Hy Lôi đỏ mặt cầu xin Tiểu Lộc:
- Xin cậu, bạn tốt, mất mặt lắm, tớ cũng hết cách rồi.
Tiểu Lộc cười:
Thế là đúng rồi, trên có chính sách, dưới có đối sách. Không đi đường sáng thì mình đi đường tối. Phụ nữ trí thức thế kỷ XXI, sao lại để một bà già chồng gây khó dễ được. Tớ ủng hộ cậu.
Nhưng chỉ được vài hôm, Hy Lôi không thể che giấu được nữa, người ở văn phòng đông, phức tạp, mấy người đều phát hiện ra, sau lưng chỉ chỉ trỏ trỏ, chuyện Hy Lôi uống thuốc tránh thai nhanh chóng trở thành chuyện cười ở khắp công ty. Hy Lôi cảm thấy mình chẳng còn mặt mũi nào, lúc giận quá ném toàn bộ số thuốc còn thừa vào thùng rác.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top