26-28


Chương 26: Đa Luân Hội Minh

Năm Khang Hy thứ hai mươi chín sau khi kết thúc chiến sự, vốn là giành được thế cuộc toàn thắng nhưng do Dụ Thân vương Phúc Toàn phán đoán sai lầm để cho Cát Nhĩ Đan trốn thoát, có cơ hội nghỉ ngơi dưỡng sức, khiến thắng lợi lần này vẫn bao phủ trong bóng ma. Nhưng giận thì đã giận, xử lý cũng đã xử lý, còn có cả đống bộ lạc Mông Cổ đang chờ Khang Hy đi trấn an.

Năm Khang Hy thứ ba mươi đồng liên minh tại Đa Luân Nặc Nhĩ, chính tại hoàn cảnh này mà mọi thứ bắt đầu.

Dận Tự vén màn lên, nhìn thấy bên ngoài là thảo nguyên bát ngát không có điểm dừng, khe khẽ thở dài.

"Hiếm khi mới được đi ra ngoài một chuyến, than thở gì đấy?" Tứ A ca Dận Chân ngồi chung xe với hắn không khỏi ngước đầu lên khỏi sách, trên gương mặt lạnh nhạt khẽ hiện lên ý cười nhàn nhạt.

"Tứ ca không biết," Dận Tự buông màn, dựa vào tấm đệm đằng sau. "Đệ đây là thở dài khoan khoái, bầu trời xanh biếc, đồng quê bát ngát, trâu dê lang thang trên đồng cỏ, chỉ nhìn thoáng qua đã đủ khiến người khác nảy sinh ý niệm dù chết ở đây cũng cam tâm tình nguyện."

Lời này của hắn chính là lời thật lòng, kiếp trước sóng gió lận đận, vào giờ phút cái chết cận kề nơi hắn nhớ tới lại không phải là phủ đệ ở Bắc Kinh mà là thảo nguyên bát ngát chỉ ghé qua đôi lần này.

Kiếp trước, Đa Luân Hội Minh năm Khang Hy thứ ba mươi này hắn không có đi theo, kiếp này Hoàng a mã lại không chỉ hắn mà cả mấy A ca nhỏ tuổi khác cũng mang theo.

"Đệ mới bao tuổi mà đã dám nói chết này chết nọ, cũng không thấy xấu hổ à." Dận Chân liếc mắt xem thường, tiếp tục cúi đầu đọc sách, người thì lại nhích sát về phía cửa sổ ngăn gió lùa vào, để trách Dận Tự chịu lạnh.

Hoàng đế xuất tuần, đương nhiên không tầm thường rồi, đội ngũ kéo dài như thể liếc mắt nhìn không thấy điểm cuối, cờ quạt vàng rực tương giao cùng trời xanh mây trắng và cỏ xanh, tạo nên màu sắc cực nóng đối lập.

Ngự giá khởi hành từ ngày 12 tháng 4, dọc đường vừa đi vừa nghỉ, cuối cùng tốn trên nửa tháng mới đến Đa Luân Nặc Nhĩ.

Vì Hội Minh lần này, tam đại bộ tộc của Mông Cổ, vương công quý tộc của Tứ Thập Cửu Kì Nội Mông tại Khách Nhĩ Khách đều đến đông đủ cả, lấy doanh trướng của Khang Hy làm trung tâm, tìm đến hành lễ tựa như sao quanh trăng sáng, cộng thêm Khang Hy dẫn theo Tần Phi, Hoàng tử, đại thần, thị vệ của riêng mình nữa, nhân số đông, quy mô lớn, đến cả nhóm Ngự tiền thị vệ vốn đã quen thuộc với những trường hợp trọng đại cũng thầm líu lưỡi.

Dận Tự tuổi còn nhỏ, thân thể cũng không được xem là mạnh khỏe gì cho cam, đi xe ngựa xốc nảy liên tục nhiều ngày, đã cực kỳ mệt mỏi, mơ mơ màng màng, đợi vừa sắp xếp doanh trướng xong lập tức ngã đầu ngủ ngay, không rảnh bận tâm việc khác.

Bởi vì lần hộ tống này dẫn theo rất nhiều người nên ngoại trừ Thái tử và Đại A ca, nhóm A ca nhỏ tuổi được phân hai người một trướng, Dận Chân và Dận Tự ở chung, Dận Đường thì với Dận Nga, được xếp kế bên họ.

"Bát ca!" Dận Nga cực kỳ hưng phấn chạy vào, đang định rủ Dận Tự đi ra ngoài chơi lại bị Dận Chân liếc lạnh một cái, miễn cưỡng ép nuốt ngược vào.

"Bát ca đệ mệt mỏi, còn đang ngủ, các đệ tự mình đi chơi đi!" Dận Chân đè thấp giọng nói.

Dận Nga phùng má lại không dám chống đối vị huynh trưởng xưa nay vốn uy nghiêm này, đành phải không cam tâm tình nguyện đi ra, vừa hay lôi Cửu A ca Dận Đường cũng đang kích động như mình muốn chạy vào trong mà đi.

Vì không ai quấy rầy, Dận Tự cảm giác giấc ngủ này cực kỳ ngon, cả mộng cũng không mộng, mãi đến lúc có người ở bên tai hắn khẽ gọi.

"Tiểu Bát, dậy nào!"

"Ưm. . . . . ." Hắn mơ mơ màng màng mở mắt, thấy Dận Chân đang ngồi bên cạnh, sợ tới mức vội bật dậy, có điều do động tác quá gấp mà da đầu bị kéo căng đau buốt không dứt, không khỏi đỡ trán rên rỉ.

"Làm gì mà gấp gáp vậy," Dận Chân miệng thì trách, tay lại vươn ra giúp hắn xoa. "Ngủ là ngủ suốt cả buổi, mau sửa soạn y phục nào, tam đại bộ tộc của Khách Nhĩ Khách đang cử hành yến tiệc tiếp đón bên ngoài kìa, Hoàng a mã bảo chúng ta đến cả đi."

"Không sao, ngồi dậy hơi gấp thôi." Dận Tự khẽ cười khổ, sống lại ba năm, hắn vẫn như trước có chút không quen, ban nãy lúc vừa tỉnh dậy, còn tưởng rằng bản thân đang ở kiếp trước, trong đầu theo bản năng đem Dận Chân hiện tại trùng lắp lên vị Hoàng đế tứ ca khắc nghiệt thiếu tình cảm mai sau.

Nhưng, ngay cả chính hắn có đôi khi cũng không rõ, rốt cục kiếp này chẳng qua là một giấc mộng, hay là kiếp trước mới là mộng cảnh mà bản thân tự suy tưởng ra?

"Lại bần thần gì đó!" Dận Chân tức giận cốc đầu hắn, quay đầu hướng ngoài trướng gọi: "Cao Minh, còn không vào giúp chủ tử ngươi sửa soạn!"

Cao Minh vội vàng chạy vào, thiếp thân thái giám của Dận Chân – Tô Bồi Thịnh cũng đi theo vào, hai người loay hoay một hồi, bấy giờ mới đi đến đại doanh cạnh trướng Khang Hy.

Tháng 4 ở thảo nguyên có vẻ vẫn còn lạnh, gió từ bốn phương tám hướng thổi đến, gió lùa qua tai, lại lượn qua cổ áo bím tóc, Dận Tự mặc cũng không tính là ít, vẫn không khỏi khẽ rùng mình.

"Lạnh?"

"Không, chỉ là ban nãy ở trong trướng nóng quá thôi." Dận Tự mỉm cười.

Dận Chân liếc nhìn hắn, vươn tay bao lấy bàn tay thấm lạnh của hắn trong lòng bàn tay, siết chặt. "Đi nhanh lên, để đến trễ thì không hay."

Vào lúc hai người đến đó thì người đã đến rất đông, Khang Hy ngồi ở thượng vị, hai bên trái phải kéo dài thành nửa vòng tròn, có Triết Bố Tôn Đan Ba Hồ Đồ Khắc Đồ, Thổ Tạ Đồ Hãn, đệ đệ Trát Tát Khắc Đồ Hãn – Sách Vọng Trát Bố, các Thai cát của Xa Thần Hãn và một số bộ tộc khác.

Khoảng đất trống giữa vòng, một đống lửa đang cháy hừng hực, theo tiếng cười nói của mọi người, một đoàn thiếu nữ mặc phục sức Mông Cổ từ lối vào tràn vô, dưới nhạc đệm của đàn đầu ngựa, mang khăn ha-đa nhảy múa nhiệt tình buông thả.

Hiện giờ đang lúc sắp hoàng hôn, ánh nắng chiều trên bầu trời xanh lam kéo thành một dải tơ dài, kì lạ mà diễm lệ.

Dận Chân và Dận Tự lặng lẽ ngồi vào ghế của mình, Dận Đường và Dận Nga ngồi bên cạnh đang bận theo dõi hết sức phấn khởi, không rảnh quay qua chào hỏi bọn họ, ánh mắt Dận Tự quét một vòng, phát hiện chỗ ngồi của Đại A ca vẫn còn để trống.

Nhảy hết một khúc, các thiếu nữ hành lễ với nhóm người Khang Hy đang ngồi trên thượng vị, trên mặt không hề có vẻ sợ sệt câu nệ, mà thậm chí khi nhìn Khang Hy mắt còn đong đầy ý cười, từ cổ chí kim mỹ nữ yêu anh hùng, những thành tựu về mọi mặt trị quốc hay võ công của Khang Hy đều xứng với danh hiệu đế vương song toàn, đương nhiêu có nhiều nữ tử ngưỡng mộ.

Hiển nhiên tâm tình của Khang Hy cũng rất khoan khoái, cười nói với nhóm người Thổ Tạ Đồ Hãn ngồi bên: "Các cô nương của thảo nguyên cùng với ca vũ của các nàng quả thật tươi đẹp giống như bầu trời trên thảo nguyên này, mỗi lần thưởng thức đều có thể khiến người ta vui vẻ thoải mái."

"Có thể làm Bác Cách Đạt Hãn thích chính là vinh hạnh của bọn họ." Sách Vọng Trát Bố ấn tay lên ngực hơi khom người nói.

Khang Hy chỉ cười không nói, sai người bưng rượu ngon lên rồi đích thân rót đầy bát đưa cho Triết Bố Tôn Đan Ba và ba người khác, xong mới nâng bát rượu nói với mọi người: "Người Trung Nguyên chúng ta có câu, gọi là tương phùng nhất tiếu mẫn ân cừu, mong rằng sau khi uống hết bát rượu này, cùng nhau trở thành huynh đệ, kết đồng minh đến muôn đời!"

(Trích bài thơ "Đề Tam Nghĩa tháp – Lỗ Tấn

Hán Việt:

Bôn đình phi phiêu tiêm nhân tử,

Bại tỉnh tàn viên thặng ngã cưu.

Ngẫu trị đại tâm ly hỏa trạch,

Chung di cao tháp niệm Doanh Châu.

Tinh cầm mộng các nhưng hàm thạch,

Đấu sĩ thành kiên cộng khán lưu.

Độ tẫn kiếp ba huynh đệ tại,

Tương phùng nhất tiếu mẫn ân cừu.

Dịch thơ – Phan Văn Các:

Đạn bom lửa thép bao người chết,

Thoi thóp đói mềm một chú câu.

May gặp lòng nhân, rời hỏa ngục,

Được xây ngọn tháp nhớ Doanh Châu.

Chim thiêng tỉnh mộng còn đem đá,

Chiến sĩ kiên gan sát cánh nhau.

Qua khỏi ba kiếp, huynh đệ mất,

Gặp nhau cười nụ hết oan cừu.)

Ngoại trừ Triết Bố Tôn Đan Ba thì ba người còn lại kể cả hơn hai mươi Thai cát của Mông Cổ đều đồng loạt quỳ xuống cùng nâng bát.

Không cần đến Khang Hy lên tiếng, Thái tử đã tự biến tiến lên đỡ từng vị thủ lĩnh bộ tộc của Khách Nhĩ Khách dậy, cử chỉ quý phái tao nhã, tiến thoái có chừng mực, khiến cho không ít người để ý.

Bỗng nghe Triết Bố Tôn Đan Ba nói: "Phong độ cử chỉ của Thái tử, đúng là nhân trung long phượng."

"Lạt Ma khen quá lời rồi." Trên đời này không có một người phụ thân nào nghe thấy nhi tử mình được khen ngợi mà thấy mất hứng cả, huống hồ còn là từ miệng của Ban Thiện Ngạch Nhĩ Đức Ni và Lạt Ma của Đạt Lại Lạt Ma, Khang Hy hiển nhiên long tâm đại duyệt.

Triết Bố Tôn Đan Ba hơi cúi thấp đầu, mấp máy một câu gì đấy mà không ai nghe được, trong ánh mắt thấp thoáng vẻ thương hại.

Mọi người cũng không để ý, chỉ có Dận Tự nhìn lại thêm vài lần, dù sao hắn vẫn cảm thấy dường như đôi mắt của người Lạt Ma này có thể nhìn thấu hết thẩy mọi thứ.

Triết Bố Tôn Đan Ba dường như nhận ra Dận Tự đang quan sát ông nên cũng ngước đầu lên nhìn lại hắn, ánh mắt giao nhau, Dận Tự hơi hơi chấn động vội vã dời tầm mắt.

Tứ A ca Dận Chân ngồi bên cạnh như phát hiện dị trạng của hắn nên nghiêng đầu dùng ánh mắt dò hỏi, Dận Tự nhẹ nhàng lắc đầu, tỏ ý không có gì cả, đáy lòng lại không tránh khỏi phập phồng bất định.

Trong một thoáng giao nhau kia. . . . . .

Không kịp để hắn suy nghĩ nhiều, bên phía Khang Hy cùng lúc thi hành ban ân và thể hiện uy nghiêm, đặc xá tội danh của Thổ Tạ Đồ Hãn, trao trả sách văn và hãn ấn, đồng thời sắc phong Sách Vọng Trát Bố thừa kế tước vị của Trát Tát Khắc Đồ Hãn, vừa trấn an vừa ban thưởng, giai đại vui mừng.

Ca vũ lại lần nữa vang lên, một thiếu nữ từ trong đám người bước ra quỳ xuống trước bàn tiệc của Khang Hy, dâng tặng khăn Ha-đa trắng tinh, tiếng đàn du dương hòa quyện cùng tiếng ca lảnh lót vang tận mây xanh, thổi bùng bầu không khí của yến tiệc.

Khang Hy muốn lôi kéo những người này, đương nhiên không thể không sắc phong và ban thưởng, lập tức nhân dịp bầu không khí lúc này mà tuyên bố duyệt binh.

Ra lệnh một tiếng, kỵ binh chia làm hai cánh, pháo binh và Binh Bộ đứng giữa, tiếng kèn vang lên, chư quân y theo hiệu lệnh mà tiến lên hoặc lùi lại, đại bác trong quân cũng đồng thời vang lên hưởng ứng theo từng động tác, thanh âm rung trời.

Đại A ca một thân quân trang, oai phong hào hùng, từ trong đội ngũ cưỡi ngựa đi ra, tới trước mặt cách Khang Hy khoảng một trượng thì nhảy xuống ngựa quỳ một gối. "Thỉnh Hoàng a mã sai bảo."

Khang Hy khẽ vuốt cằm, ông vốn cũng mặc quân trang, hông đeo bội đao, sải bước tiến lên cầm lấy cung tiễn từ trong tay Dận Đề, nhắm thẳng bia bắn dựng cách hơn trăm bước, giương cung bắn, đúng là mười phát trúng chín.

Thai cát Mông Cổ gồm cả ba vị Hãn vương của Khách Nhĩ Khách, trước đó đã bị tiếng pháo rền vang chấn động đến mức mặt như màu đất, giờ nhìn thấy thế trận này, sớm đã đem chút ít không phục sâu trong thâm tâm quăng lên tận chín tầng mây rồi, ngoài miệng toàn những lời ca tụng, cực lực tán dương.

Màn đêm dần buông, Khang Hy sau khi duyệt binh hoàn tất lại cùng chư vương uống thêm mấy tuần trà, mới quay về đại doanh nghỉ ngơi, ông đi chưa bao lâu thì Triết Bố Tôn Đan Ba cũng đứng dậy rời tiệc, mấy Đại Hãn và một số Thai cát cũng rời theo không ít, còn lại số ít người trẻ tuổi quay quần với nhau, không khí trở nên thoải mái hơn nhiều.

"Tứ ca sao không đi nhảy một vòng, biết đâu còn có thể vào trước đại hôn tìm cho ta được một tiểu tẩu tử nữa nha." Dận Tự nhìn thấy giữa sân nam nữ trẻ tuổi nhảy múa, tâm tình cũng bất giác nới lỏng theo, nhìn thấy nét mặt nghiêm túc của Dận Chân không khỏi lên tiếng chọc ghẹo.

Dận Chân liếc hắn, đang định trả lời thì chợt nghe cách đó không xa truyền đến một tiếng thét chói tai: "Ai nói ta sẽ thua ngươi hả!"

Giọng nói kia mềm mại mà chói tai, rõ ràng phát ra từ một tiểu cô nương.

Mọi người thoáng kinh ngạc đồng loạt nhìn theo hướng phát ra tiếng thét kia.

Chương 27: Lạt ma

Một tiểu cô nương ước chừng bảy tám tuổi mặc phục sức Mông Cổ cầm một cây cung nhỏ đang đứng đó, mặt mày nhăn nhó, hai má vì tức giận mà phùng lên, trừng mắt nhìn người đứng trước mặt nó.

"Hừ!" Thập A ca Dận Nga hất mặt, bày ra dáng vẻ khinh thường. "Muốn thắng ta, đợi mười năm nữa đi."

Tuy rằng thân phận của hai hài tử đều không thấp nhưng chẳng qua cũng chỉ là hài tử mà thôi, tiểu hài tử cãi nhau, người xung quanh thân phận có hạn cũng không tiện khuyên can, hơn nữa cũng chẳng phải việc gì quan trọng, ai ngờ tiểu cô nương kia bất ngờ nhào đến xô ngã Dận Nga, vừa giật mình phản ứng lại thì đã bị đánh dữ dội.

Người xung quanh đều ngớ ra, chỉ thấy hai hài tử quấn lấy nhau lăn từ bên này sang bên kia, tiện thể luân phiên thay nhau quần đối phương một trận.

Đợi đến lúc Dận Chân và Dận Tự chạy lại thì hai đứa đã mặt mũi đầy bụi đất.

"Còn không mau kéo chúng ra!" Dận Chân lạnh lùng quát những người đứng cạnh, bọn thị vệ hồi phục tinh thần, vội vàng tiến lên kéo hai đứa ra.

Dù sao thì sức lực của tiểu hài tử cũng bé, mọi người không phí sức mấy đã kéo được hai đứa ra, tiểu cô nương thì khỏi phải nói rồi, tóc tai bù xù, kẹp tóc bị kéo lung tung lộn xộn, hai má bị nhéo sưng phù lên, Dận Nga cũng chẳng khá khẩm gì hơn, từ mấy vết bầm xanh trên mặt thì biết tiểu cô nương này ra tay không hề nhẹ.

"Cách cách, đây đây. . . . . ." Thị nữ bên cạnh nhìn thấy bộ dạng này của tiểu cô nương, suýt khóc. "Nô tỳ đi bẩm báo với Quận vương. . . . . ."

"Ngươi dám!" Tiểu cô nương quắc mắt nhìn thẳng. "Một người làm một người chịu, là ta đánh tên đó trước, ngươi báo cho A đa ta biết làm gì, không được đi!"

Dận Tự đứng cạnh nhịn không được bật cười phì, hắn quả thật nhìn không ra, tiểu cô nương này còn có mấy phần tác phong hảo hán.

Dận Nga lại còn đứng một bên làm mặt quỷ khiêu khích. "Kiện cáo là việc làm của tiểu nhân, ta thấy ngươi chính là tiểu nhân đó, cũng chỉ có nữ tử và tiểu nhân khó nuôi!"

Tiểu cô nương lại giương nanh múa vuốt muốn nhào tới đánh người, Dận Tự vội vã giữ nó lại, mặt mày sa sầm nói với Dận Nga: "Còn không mau quay về, đường đường một Hoàng a ca lại ở đây ức hiếp tiểu cô nương, còn ra thể thống gì nữa!"

Dận Nga chưa từng bị Dận Tự đối xử nghiêm khắc thế này, tiềm thức liền cho rằng đây đều là lỗi của tiểu cô nương kia, lại không dám làm trái, chỉ đành hậm hực đi theo thái giám tùy thân quay về.

Dận Tự thấy nó đi xa rồi mới ngồi xổm xuống dịu dàng nói với tiểu cô nương kia: "Vị Cách cách này, xin lỗi, nó là đệ đệ huynh, bình thường không dạy dỗ đàng hoàng, muội đừng tính toán với nó nha."

Tiểu cô nương cả người nhếch nhác lại không hề tỏ vẻ sợ sệt, nhìn hắn một hồi mới gật đầu nói: "Muội tên là Bảo Âm, huynh đã giải thích thay tên đó rồi, vậy thì quên đi, ngày khác muội lại tỷ thí một trận với tên đó."

Vừa nói xong thì quay qua thị nữ bên cạnh: "Chúng ta đi thôi."

Sau khi dẹp yên một màn hài kịch xong, Dận Tự và Dận Chân xoay người đang định quay về doanh trướng, lại phát hiện cách đó không xa có hai người đang đứng, người đứng đầu một thân phục sức Lạt Ma đỏ vàng đan xen, dưới sắc trời tối đen nhìn không rõ ràng lắm, chỉ thấy ánh sáng khi sáng khi tối từ đống lửa đang cháy hừng hực bên cạnh phản chiếu trên gương mặt người đó.

"Lạt Ma Triết Bố Tôn Đan Ba?" Dận Chân kinh ngạc nói.

Triết Bố Tôn Đan Ba là một trong hai Đại Lạt Ma truyền đạo Phật giáo Tạng tại Mông Cổ, có tín đồ khắp Mông Cổ, Khang Hy đối xử với ông cũng rất khách sáo, hai người không dám thất lễ, tiến lên chắp tay hình chữ thập hành lễ.

Dận Tự nhớ đến ánh mắt Triết Bố Tôn Đan Ba nhìn hắn vào trước yến hội, có lòng muốn hỏi nhưng lại không biết phải bắt đầu hỏi từ đâu.

"Hai vị quý nhân, hiện tại định đi về đâu?" Triết Bố Tôn Đan Ba trả lễ, dùng tiếng Mông để hỏi.

"Đang định quay về doanh trướng nghỉ ngơi, còn ngài?" Người trả lời là Dận Chân.

"Ta thấy sắc trời vẫn còn đẹp, định ra ngoài đi dạo." Triết Bố Tôn Đan Ba mỉm cười nói, rất giản dị gần gũi.

"Lạt Ma tinh thông Phật lý, không biết có thể dành chút thời gian rảnh để chỉ giáo cho Dận Chân hay không?" Từ sau khi Đông Quý phi qua đời, thì Dận Chân dần dần dấy lên hứng thú đối với Phật đạo Phật lý, lúc rỗi rãi không cần đến thư phòng đọc sách, cũng từng xem qua một hai quyển kinh thư điển tịch.

Không ngờ rằng Triết Bố Tôn Đan Ba lại lắc đầu cự tuyệt. "Phật ở trong lòng, không ở bề ngoài."

Dận Chân thoáng sửng sốt, chỉ tưởng rằng do y tuổi còn quá nhỏ, Triết Bố Tôn Đan Ba không muốn trao đổi với y, cảm thấy hơi bất mãn.

Triết Bố Tôn Đan Ba nhìn y rồi lại chuyển hướng qua Dận Tự.

"Ta có câu, không biết các hạ có muốn nghe hay không."

"Lạt Ma xin cứ nói." Dận Tự trả lời.

"Người Trung Nguyên có câu, gọi là 'tuệ cực tất thương, tình thâm bất thọ', ngươi hãy tự mình thu xếp cho ổn thỏa." Ngữ điệu của Triết Bố Tôn Đan Ba rất từ tốn, khi nói đến câu "Tuệ cực tất thương, tình thâm bất thọ" lại dùng tiếng Hán, tuy có hơi mang giọng địa phương nhưng vẫn có thể xem như đoan chính.

Dận Tự chấn động, trăm ngàn lần không ngờ tới Triết Bố Tôn Đan Ba lại nói một câu như thế với hắn.

Dận Chân đứng bên cạnh nghe, khẽ nhíu mày, chỉ cảm giác trong lời của Lạt Ma mang theo một ẩn ý khác, toát ra điềm xấu.

Quay về trướng rồi thấy Dận Tự vẫn đang xuất thần, Dận Chân nói: "Dù có là Lạt Ma, thì lời nói ra cũng không phải thần cơ diệu toán, không cần để trong lòng."

Dận Tự gượng cười nhưng không lên tiếng.

Hắn vẫn đang suy nghĩ câu nói của Triết Bố Tôn Đan Ba.

Tuệ cực tất thương, tình thâm bất thọ.

Lời này là lời tiên tri, hay là khuyên can?

Là nói hắn kiếp trước tính toán từng bước một, trăm phương ngàn kế, cuối cùng hại người hại mình, hay là bảo hắn kiếp này đừng nên suy nghĩ quá nhiều, để tránh giẫm lên vết xe đổ?

Có lẽ là cả hai.

Vậy nếu hắn không muốn lặp lại vận mệnh kiếp trước thì phải làm gì đây?

Chẳng lẽ chỉ đoạn tuyệt dã tâm thật ra vẫn chưa đủ?

Dận Tự nghĩ không thông.

Dận Chân thì không thích nhìn thấy dáng vẻ hoang mang buồn phiền của hắn, đứng trước mặt đồng thời đặt tay lên vai hắn, nói rõ từng chữ từng chữ: "Một ngày có tứ ca ở đây, có trọng trách gì cũng sẽ giúp đệ gánh vác, việc gì phải suy nghĩ lung tung, khi không hao tổn tinh thần."

Từ khi hắn sống lại tới nay, người tứ ca này cùng với người trước đây cứ như hai người hoàn toàn khác nhau, làm hắn dần dần bị dao động, đôi khi cũng hay sợ hãi, sợ đến một ngày bản thân tỉnh lại, vẫn đang nằm ở trong Tông Nhân Phủ với những bức tường cao vây quanh, kéo dài hơi tàn.

"Tứ ca, huynh đừng đối xử với đệ tốt quá. . . . . ."

Hiện giờ đối xử với hắn càng tốt, hắn sợ lúc tỉnh mộng sẽ càng đau khổ.

Dận Chân cảm thấy bên trong ngữ điệu ấy mang mác một nỗi buồn thê lương, làm cho tim người ta như siết lại.

Y nhịn không được đem hai tay đang đặt trên vai Dận Tự chuyển đến bên hai má đối phương, nhưng ngón tay chỉ vừa đụng khẽ đã lập tức rút về.

"Tiếu Bát, huynh biết vì xuất thân của Lương Tần mà đệ đã phải chịu không ít ấm ức, ngày trước huynh cũng không biết, nhưng giờ huynh đã biết thì huynh không thể tiếp tục mặc kệ được nữa, nếu đệ không tin, thì huynh sẽ thề ngay lập tức!"

"Tứ ca nói đi đâu vậy." Dận Tự phấn chấn tinh thần cười nói, đem những âu lo vì cuộc đối thoại ban nãy với Triết Bố Tôn Đan Ba quăng qua một bên. "Chỉ là đệ sợ huynh lấy vợ rồi thì sẽ quên huynh đệ thôi, đến lúc đó mỗi ngày đệ đều sẽ đến quý phủ nhà huynh ăn chực, đừng có mà chê đệ chướng mắt đấy."

Thấy cuối cùng mặt hắn cũng giãn ra, Dận Chân khẽ thở phào, cười mắng: "Chỉ biết mỗi việc đục nước béo cò thôi!"

Chương 28: Đồng ngôn

Sự kiện Thập A ca Dận Nga và Cách cách Bảo Âm ẩu đả, chẳng qua bị xem như trò đùa của hai tiểu hài tử, phụ thân của vị Cách cách kia —— Bác Nhĩ Tể Cát Đặc thị Ô Nhĩ Cẩm Cát Lạt Phổ Quận vương, cũng không thể đi tìm Khang Hy hỏi tội được mà Khang Hy lại càng không thể bởi vậy tăng tội cho ông.

Nhưng không ngờ rằng hai vị đương sự của màn nhạc đệm nho nhỏ này, lại gây náo loạn ngay trong bữa yến hội Khang Hy thiết đãi Vương Công Mông Cổ.

Khởi nguồn của mọi việc chính là vị Cách cách Bảo Âm kia vào giữa yến hội đột nhiên bước ra, quỳ xuống hướng Khang Hy nói: "Bác Cách Đạt Hãn vĩ đại, con có một chuyện thỉnh cầu, xin ngày cho phép."

Ô Nhĩ Cẩm Cát Lạt Phổ Quận vương hoảng sợ quá mức, vội thấp giọng liếc mắt ám chỉ bảo cô mau quay về, Bảo Âm lại cố tình làm lơ, Ô Nhĩ Cẩm Cát Lạt Phổ Quận vương bất đắc dĩ đành phải rời bàn quỳ xuống theo nữ nhi của mình.

"Hài tử này bình thường bị thần chiều quá sinh hư, xin Bát Cách Đạt Hãn thứ tội."

Khang Hy ngược lại không hề có vẻ cụt hứng, chỉ thấy ông mỉm cười, hỏi: "Ngươi muốn xin trẫm chuyện gì?"

Bảo Âm ở trước mặt bao nhiêu người không hề có chút cử chỉ lo lắng, nghe vậy trước tiên quỳ lạy một cái, rồi mới liếc nhìn Dận Nga, thanh âm giòn tan nói: "Con muôn xin Bác Cách Đạt Hãn cho huynh ấy làm trượng phu của con."

Dứt lời chỉ về phía Thập A ca Dận Nga.

Tất cả những người có mặt đều bị ngôn từ mạnh dạn của cô làm cho ngây người, ai cũng không lường trước rằng một tiểu cô nương mới tám tuổi lại nói ra những lời như thế, Ô Nhĩ Cẩm Cát Lạt Phổ Quận vương không kịp ngăn cản, chỉ có thể cười khổ, lau mồ hôi trên trán.

Dận Nga trừng lớn mắt, đứng dậy định nháo nhào lên, lại bị Dận Tự ngồi bên ấn ngồi xuống.

Khang Hy thoáng sửng sốt, gương mặt vẫn ôn hòa như trước: "Hửm? Sao ngươi lại vừa ý nhi tử của trẫm?"

"Trên thảo nguyên sùng bái anh hùng, con cùng huynh ấy đánh cuộc, con bắn tên thua, cưỡi ngựa cũng thua, A ba nói tự nguyện cuộc thì thua phải nhận, con phải tuân thủ lời hứa, gả cho huynh ấy." Bảo Âm tự nhiên hào phóng, khuôn mặt nhỏ nhắn mấy ngày trước bị Dận Nga đối đãi bạo lực đã hồi phục nguyên trạng, lúc này đây đang đỏ bừng, giống như trái táo nhỏ.

Khang Hy bật cười, nhìn nhìn Dận Nga, đang định lên tiếng.

Rốt cục Dận Nga cũng hết nhịn nổi nữa, đứng bật dậy hét toáng: "Ai muốn lấy mi, mi cũng không về tự soi gương lại, phúc khí chỗ nào, ta thấy mi là chướng khí mù mịt thì có!"

Bảo Âm trong tiếng Mông mang ý nghĩa là phúc khí. Chúng Hoàng tử dưới yêu cầu của Khang Hy nên từ nhỏ đã học tập ba thứ tiếng Mãn Hán Mông, Dận Nga hiển nhiên cũng không ngoại lệ.

Đại A ca nhìn qua sắc mặt của Khang Hy lập tức giành trách mắng trước: "Dận Nga!"

Dận Nga phùng má, nhỏ giọng hơn nhưng vẫn đủ để toàn trường có thể nghe thấy.

"Mi không đẹp bằng bát ca, không dịu dàng bằng bát ca, ta dù có lấy cũng lấy bát ca, không lấy mi!"

Dận Tự một miệng trà còn chưa nuốt xuống cổ, đã phun ra toàn bộ, ho khan không dứt.

Dận Chân vội vàng giúp hắn thuận khí, vẫn không quên lườm qua Dận Nga.

Mọi người có mặt đều mang vẻ mặt cổ quái, lặng im trong chốc lát rồi bỗng cười ầm lên.

Khóe miệng Khang Hy giật giật, lát sau mới lên tiếng: "Dận Nga, không được vô lễ."

Xong quay qua nói chuyện hòa nhã với Ô Nhĩ Cẩm Cát Lạt Phổ Quận vương: "Nhi tử này của trẫm còn nhỏ, tính tình bướng bỉnh, sợ Cách cách phải chịu thiệt, đợi thêm mấy năm nữa, nữ nhi của khanh lớn hơn, nếu vẫn cảm mến Dận Nga, đến lúc đó trẫm cũng rất sẵn lòng tác hợp cho đôi trai gái này!"

Ô Nhĩ Cẩm Cát Lạt Phổ Quận vương bị một màn châm chọc nhốn nháo như vậy chỉ hận không thể đào cái lỗ chui xuống, lại không nỡ trách cứ con gái, nghe vậy sao còn dám phản đối, vội vàng kéo con gái quỳ xuống nói: "Tạ ơn Bác Cách Đạt Hãn không trách tội!"

Bảo Âm bị Dận Nga chế giễu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì xấu hổ, lại không hề khóc, chỉ căm tức trừng mắt liếc Dận Nga, xong mới quỳ xuống theo phụ thân.

Nhìn thấy cảnh này, Dận Tự cảm thấy e là chỉ có Cách cách này mới có thể trị được Dận Nga chẳng khác gì hầu tử nghịch ngợm tối ngày nhảy lên nhảy xuống.

Đa Luân Nặc Nhĩ Hội Minh đương nhiên tiến hành thuận lợi và viên mãn, thông qua lần Hội Minh này, Dận Tự thấy được thủ đoạn và mưu kế của bậc đế vương như Khang Hy đối với tam đại bộ tộc của Khách Nhĩ Khác và kể cả nhóm người Triết Bố Tôn Đan Ba, hai bút cùng vẽ, thi hành đồng thời ân huệ và uy quyền, đem Khách Nhĩ Khách Mông Cổ thu về dưới trướng của mình, lại còn làm bọn họ cảm động đến rơi lệ, không nhìn ra được nửa điểm sai sót.

Thủ đoạn như vậy, cho dù là kiếp trước bản thân sống hơn bốn mươi năm, chỉ sợ cũng theo không kịp, nếu không phải do quân phụ lúc tuổi già vì duy trì thanh danh thống trị bằng chính sách nhân từ, dung túng tham ô, quan lại bại hoại, để lại một vệt bẩn trong cả cuộc đời chấp chính thì bằng không nhìn chung trong các vị Hoàng đế tiền triều có thể sánh bằng người đã ít nay còn ít hơn.

Ngự liễn nán lại thảo nguyên bảy ngày, vào ngày thứ bảy thì khởi hành hồi kinh, vị Cách cách Bảo Âm kia đã cùng Dận Nga trải qua quá trình từ oan gia đối đầu tới tình cảm hồn nhiên tuổi thơ, sau cùng mọi người cũng phải đi, cô còn cưỡi ngựa đuổi theo, mãi đến lúc đuổi không kịp nữa mới thôi.

"Đến tận thảo nguyên còn có thể có một Cách cách cảm mếm, thật sự là có phúc!" Dận Tự nhìn Dận Nga cười nói, Khang Hy sợ Dận Nga lại gây chuyện, đường về đặc biệt sắp xếp cho nó ngồi cùng xe với Dận Tự.

Dận Nga đảo mắt trợn ngược, ở tuổi này của nó trên cơ bản nào có thấu hiểu tình yêu nam nữ, nhưng mưa dầm thấm đất, hơn nữa bị người xung quanh châm chọc, nó ngược lại thấy mất mặt, nghe vậy chỉ bực bội không hé răng, càng đừng nói vén màn xe nói lời từ biệt với Bảo Âm.

"Dận Nga, huynh phải nhớ muội đấy ——!"

Tiếng của Bảo Âm từ xa xa vọng đến, phảng phất như mang theo mùi hương của hoa dại chốn thảo nguyên, vang vọng khắp trời xanh mây trắng.

May mà Dận Nga ngồi trong xe, bằng không bị hét theo như vậy còn không chịu đủ ánh nhìn của mọi người sao, dù da mặt nó có dày thêm mấy lớp cũng chịu không thấu.

Dưới cái nhìn đong đầy tiếu ý của Dận Tự, Dận Nga rốt cục nhịn hết nổi, ló đầu ra khỏi xe, gào lên: "Câm —— miệng ——"

Dận Tự ngồi trong xe cười đến ngã nghiêng, Dận Chân bất đắc dĩ lắc đầu.

Về tới kinh thành, mọi thứ lại khôi phục trật tự như thường, Khang Hy theo thường lệ thượng triều, còn nhóm A ca mỗi ngày vẫn đến thư phòng đọc sách.

Do lần Hội Minh này Dận Tự được Khang Hy dẫn theo nên phân lượng trong cảm nhận của đám huynh đệ cũng tăng lên, Ngũ A ca Dận Kì, Thất A ca Dận Hữu tính tình khá ôn hòa, xuống lớp thường hay chạy tới hỏi hắn những thứ nhìn thấy trên đường, chỉ có Tam A ca Dận Chỉ mỗi lần nhìn thấy hắn, vẫn theo thói quen ngày trước hừ lạnh một tiếng, sau đó hất mặt qua một bên.

Bước vào tháng 6, đại sự bậc nhất trong cung, không có gì khác ngoài Thái tử đại hôn.

Đích phúc tấn Khang Hy chỉ hôn cho Thái tử thuộc Đô thống Chính Bạch Kỳ, nữ nhi của Bá gia Thạch Văn Bỉnh —— Thạch thị, chỉ hôn cho Tam A ca thuộc Đô thống, nữ nhi của Dũng Cần Công Bằng Xuân —— Đổng Ngạc thị, Đích phúc tấn của Tứ A ca, chính là nữ nhi của Phí Dương Cổ Tương Hồng Kỳ —— Ô Lạt Na Lạp thị.

(Bá gia: đây là tước vị dưới Hầu gia một bậc)

Hôn sự người đầu tiên cử hành vào tháng 6, hai người sau kéo dài tới tháng 7, Thái tử là người kế vị, bất luận nghi thức hôn sự hay quá trình cũng phải phiền phức hơn người khác rất nhiều.

Tuy Dận Nhưng xem trọng mỹ sắc, nhưng dung mạo của Thạch thị cũng không tệ, tính tình lại điềm đạm hiền thục, hai người hôn nhân chính trị nhưng tình cảm ngược lại gắn bó keo sơn, trên dưới trong cung có thể thường xuyên nhìn thấy cảnh tượng hai người tay dắt tay tản bộ, dấy lên lòng ghen tị của những hậu phi phòng đơn gối chiếc.

Do lúc trước bị Đại A ca ngáng chân khiến Khang Hy có lòng phòng bị với Sách Ngạch Đồ, dẫn đến khó trách khỏi có khúc mắc với Thái tử, Thái tử vội vàng bồi đắp rạn nứt giữa, dí đến không còn rảnh mà để ý đến Dận Tự, tất nhiên dẫn đến hắn rất nhàn rỗi.

Vào một ngày được xuống lớp sớm, Dận Tự chợt nhớ tới Lương Tần mấy ngày nay thường hay ngán ăn, nên định ra ngoài cung mua ít thức ăn vặt về lấy lòng ngạc nương, thuận đường đi tham quan phủ đệ vừa được Khang Hy ban cho của Tứ A ca Dận Chân.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #danmei#pt