Chương 7: Kẻ điên
Theo thanh âm phát ra, tiếng bước chân càng lúc càng gần, một lát sau có người tiến vào. Hạt Vương khóe miệng nhàn nhạt ý cười, đi theo sau là đám thuộc hạ Độc Bồ Tát cùng Tiếu La Hán.
Vốn Hạt Vương còn trông cậy vào Mạc Hoài Dương có thể tạo cho mình một kinh hỉ, trước tiên để lão ta dẫn người vào đánh úp Quỷ Cốc, sau đó hắn sẽ làm ngư ông đắc lợi, đoạt lấy cả Lưu Ly Giáp cùng chìa khóa. Không ngờ lão già đó thành sự thì ít bại sự lại có thừa, không những trở thành phế vật mà Lưu Ly Giáp cũng rơi vào tay Ôn Khách Hành, thứ bao cỏ một chút hữu ích cũng chẳng có. Cũng may trước đó hắn đã cho người lén trà trộn vào Thanh Phong Kiếm Phái tìm cơ hội để lại ám hiệu, Độc Hạt mới có thể tìm đường ngầm tiến vào Quỷ Cốc. Hắn biết rõ bên ngoài lúc này người của Quỷ Cốc cùng võ lâm chính đạo đang đấu tới đầu rơi máu chảy, mà bản thân Ôn Khách Hành cũng đang bị thương, chính là cơ hội tốt nhất để Độc Hạt trở mình.
Người vừa xuất hiện, A Tương sắc mặt phát lạnh chuẩn bị ứng chiến, Tào Úy Ninh lập tức rút kiếm kéo Thành Lĩnh đẩy về phía nàng, bản thân thì đứng chắn phía trước. Bàn tay Đại Vu giấu dưới ống tay áo lặng lẽ xuất ra độc dược, tay kia đã che cho Thất gia bảo hộ chu toàn.
" Không cần căng thẳng như vậy chứ." Hạt Vương tùy ý sửa lại ống tay áo, dửng dưng mở miệng:" Ta chỉ muốn mời Quỷ chủ tới tệ xá tán gẫu vài câu, các ngươi mặt kẻ nào kẻ nấy lại hùng hổ như muốn giết người như vậy, thật khiến người khác đau lòng."
Hắn đương nhiên nhìn ra Ôn Khách Hành lúc này đang hôn mê, bị nội lực của hắn chấn tới mà vẫn không có dấu hiệu hồi tỉnh, ý cười trên miệng càng trở nên thâm sâu, lời nói hiển nhiên mang theo ý giễu cợt cùng đắc thắng.
Thất gia nhìn Hạt Vương chỉ mang theo vài ba thuộc hạ, trong lòng âm thầm tính toán một hồi, hơi kéo tay Đại Vu ý bảo hắn đừng manh động, sau đó mới nói:" Nghe danh Độc Hạt đã lâu, nay mới có dịp diện kiến Hạt Vương, có thể cùng đứng ngang hàng cùng với Thiên Song, quả nhiên mưu sâu kế hiểm, một chiêu bọ ngựa bắt ve, hoàng tước tại hậu này cũng đủ khiến người ta cam bái hạ phong."
Đại Vu biết Thất gia là đang muốn kéo dài thời gian chờ Ôn Khách Hành tỉnh lại, nhưng thiết nghĩ, cho dù hắn không bị Tam Thi Độc khống chế, nội lực lúc này nhất định chưa thể khôi phục hoàn toàn, lấy cứng đối cứng, kết cục cũng không tốt đẹp hơn là bao.
A Tương thì lại không nghĩ sâu xa được như Thất gia, tính nàng vốn nóng nảy, lại thấy đám người này nhắm tới Ôn Khách Hành mà tới, lập tức nói với Tào Úy Ninh:" Đưa chủ nhân đi !"
Nàng vừa dứt lời, lập tức xoay thân vung roi về phía Hạt Vương, Tiếu La Hán khinh thường cười nhẹ, tay phóng ám khí đẩy lui đòn tấn công chẳng có sức sát thương kia, lại thấy cây roi như có linh tính, vốn đang xé gió phi tới đột nhiên uốn cong một chút, đập nát bức họa cổ trên tường.
Hạt Vương nhíu mày, đất bằng dưới chân nháy mắt liền biến mất, mấy thủ hạ phía sau không kịp đề phòng cứ thế rơi xuống hố sâu không đáy, chỉ còn tiếng hét thảm thiết vang vọng trong không gian. Tiếu La Hán cùng Độc Bồ Tát cũng coi như có chút bản lĩnh, vừa thấy tình hình không ổn lập tức đề khí, dùng khinh công thoát thân, lại không ngờ vừa mới ló mặt ra, một đợt ám khí từ bốn phía ồ ạt phóng thẳng về bọn chúng, chỉ có thể dùng hết khả năng cố gắng bảo vệ nơi yếu hại, trên cơ thể bắt đầu xuất hiện thương tích, máu tươi chậm rãi thấm ra nhuộm đỏ cả y phục.
Hạt Vương phất tay, dùng nội lực bảo vệ được bản thân thoát khỏi bẫy rập, lúc nhìn lại đã thấy đám Thành Lĩnh cõng Ôn Khách Hành muốn chạy, hắn liền vận công vào lòng bàn tay, nhắm thẳng đầu Thành Lĩnh chụp xuống.
Tào Úy Ninh liền phi thân ra ngăn chặn, nhưng hắn dù sao cũng chỉ mới là một thiếu niên anh hùng, so với thủ lĩnh sát thủ tay dính đầy máu tanh quả thật không tương xứng, tuy rằng chặn được khí kình từ Hạt Vương, nhưng trường kiếm trong tay bị chấn văng ra ngoài, bản thân cũng đập mạnh vào tường đá phía sau, chật vật phun ra một ngụm máu đỏ tươi.
" Tào đại ca!" A Tương sợ hãi kêu lên, vừa muốn chạy tới đỡ Tào Úy Ninh đã bị ám khí phóng thẳng mặt, chỉ có thể nghiêng người tránh né.
Tiếu La Hán xoa lên vết thương trên mặt, biểu tình trở nên dữ tợn nghiến răng nói:" Nha đầu chết tiệt, dám giở ám chiêu với bọn ta, hôm nay ta cho ngươi chết không chỗ chôn thây!"
Vừa dứt lời liền đề nội lực, song kiếm trong tay Tiếu La Hán đã lạnh lẽo vung lên, chiêu chiêu đều muốn thấy máu mới vừa lòng. Cố Tương vốn không phải đối thủ của ả, may mắn lúc này ả bị thương không nhẹ, thân thủ cũng trở nên nặng nề, nàng mới không bị thất thế, cố gắng vừa đối phó với kẻ thù, vừa tìm cách tiếp ứng cho Tào Úy Ninh.
Đại Vu thấy tình hình không ổn, tay tung ra bột phấn trắng về phía Tiếu La Hán, lại bị một loại phấn màu vàng chặn lại, Độc Bồ Tác vẫn duy trì điệu bộ phong tình vạn chủng, y phục bị cứa rách lộ ra vài tia huyết sắc càng khiến ả thêm vẻ điên cuồng ma mị, thanh âm nhu nhu nói:" Vị tiểu ca này cũng thiên dùng độc a, vừa hay ta cũng vậy, chúng ta quả là trời sinh một đôi."
" Quỷ mới là trời sinh một đôi với ngươi!" Thất gia bên kia đang bận cùng Thành Lĩnh đưa Ôn Khách Hành đi lánh mặt trước, nghe mấy lời này không nhịn được quay lại mắng một câu.
Đại Vu vừa đánh vừa bất đắc dĩ nói:" Đi mau."
Y vừa dứt lời, liền nghe tiếng kêu rên vang lên, nhìn lại đã thấy Hạt Vương tung một chưởng về phía Tào Úy Ninh, cả người hắn bay lên, cơ hồ nghe được tiếng xương cốt vỡ vụn.
Cố Tương lúc này không quản Tiếu La Hán nữa, lập tức bay tới đỡ lấy Tào Úy Ninh ôm vào lòng, lưng lập tức nhói một cái, nàng liền biết mình trúng ám khí của ả tiện nhân kia rồi.
Cả hai rơi mạnh xuống đất, Tào Úy Ninh thậm chí không thể nhúc nhích nổi cơ thể, máu tươi tràn ra khỏi khóe miệng, ánh mắt lại đong đầy tiếc thương cùng đau lòng nhìn nha đầu ngốc xả thân đỡ hắn, môi mấp máy mấy lần, chỉ có thể mơ hồ thì thầm mấy tiếng chua xót:" A Tương...A Tương..."
Cố Tương cố gắng ôm chặt lấy Tào Úy Ninh, dường như muốn hắn giúp nàng xua tan âm lãnh đang tràn ra khỏi cơ thể, đôi mắt ân ẩn hơi nước, chăm chú nhìn người trong lòng, tựa như muốn khắc ghi hình ảnh của hắn vào tâm khảm, để đời đời kiếp kiếp đều có thể tìm được hắn về bên mình.
" Tào đại ca! Tương tỷ tỷ!" Mọi chuyện xảy ra trong chớp mắt, Thành Lĩnh sững sờ cõng Ôn Khách Hành trên lưng, chỉ có thể bất lực hét lớn, vốn muốn chạy tới bên họ lại bị Thất gia ở một bên níu chặt lại.
Đại Vu bị Độc Bồ Tát cản trở, cũng không sao thoát thân để tới cứu hai đứa trẻ kia.
Hạt Vương nhìn thoáng qua một đôi uyên ương sắp tận mạng, cười lạnh:" Biết tài không bằng người hà tất còn muốn đưa mạng ra cược như vậy, kết cục không phải chỉ có chết thôi sao. Tiểu cô nương ngươi nói xem, một mối hỉ sự vốn đang tốt đẹp, cuối cùng lại biến thành tang sự, đáng tiếc tới nhường nào a."
Thở dài một tiếng, Hạt Vương chậm rãi nhặt chính thanh kiếm của Tào Úy Ninh ném về phía Tiếu La Hán, ả hiểu ý liền đi tới trước mặt Tào Úy Ninh cùng Cố Tương, dường như ả biết chắc Thành Lĩnh sẽ không đưa Ôn Khách Hành rời đi nữa, chỉ từ từ thong thả như muốn thằng bé tận mắt chứng kiến cảnh tượng ả lấy mạng hai người kia.
Trường kiếm chớp lóe, một cỗ sát ý ập tới.
Hồng y rực lửa nhẹ bay trong gió, chỉ thấy một thân ảnh cao gầy thần không biết quỷ không hay đột nhiên xuất hiện, ngay tại thời khắc lưỡi kiếm lạnh lẽo sắp đâm xuyên tim Cố Tương liền chắn lấy.
Bảo kiếm cùng da thịt gặp nhau, thế nhưng lại phát ra thanh âm kim loại ma sát, một tiếng giòn tan vang lên, bảo kiếm vỡ vụn thành từng mảnh. Bàn tay hắn nhanh như thiểm điện nắm chặt yết hầu Tiếu La Hán, chỉ hơi dùng sức, miệng ả liền trào máu, cổ nghiêng sang một bên, cứ thế chết không nhắm mắt.
" Ngươi...!" Hạt Vương kinh hoàng không tin nổi, một khắc trước còn nắm chắc phần thắng, giờ khắc này thế nhưng hắn lại có cảm giác như mình sắp bỏ mạng tại nơi này.
Chỉ thấy Ôn Khách Hành vốn đang bất tỉnh trên lưng Thành Lĩnh giờ lại hoàn hảo đứng trước mặt Hạt Vương, hai mắt trở nên đỏ rực như máu, tràn ngập thù hận cùng sát ý.
" Chủ nhân..." Cố Tương yếu ớt gọi hắn, trong thanh âm mang theo bao mừng rỡ cùng an tâm. Từ nhỏ tới lớn, chính là bóng lưng thân thuộc này luôn một mực bảo hộ che chở cho nàng, để nàng có thể vô lo vô nghĩ mà lớn lên.
Cố Tương vốn nghĩ Ôn Khách Hành sẽ giống như mọi khi, quay đầu lại giễu cợt nàng võ công kém cỏi, hoặc ít nhất cũng sẽ ném cho nàng vài câu gợi đòn như tiểu nha đầu ngươi còn không biết đứng lên chờ chủ nhân tới đá ngươi qua một bên chắc, đại loại như vậy. Nhưng lần này Ôn Khách Hành không nhìn nàng, sau khi giết chết Tiếu La Hán, hắn thản nhiên vung tay ném xác ả qua một bên, sau đó chầm chậm bước về phía Hạt Vương.
Độc Bồ Tát thấy tình hình không ổn cũng không dây dưa cùng Đại Vu thêm nữa, vừa toan chạy thoát thân liền bị Hạt Vương nhanh như chớp tóm lấy ném thẳng về phía Ôn Khách Hành, bản thân thì tìm đường tháo chạy.
Ả xoay người trên không trung, cực nhọc lắm mới ổn định lại được cơ thể tiếp đất, đột nhiên thấy trước mặt tối sầm, nhìn lại, Ôn Khách Hành giống như diêm vương đòi mạng, khóe miệng cong cong mang ý cười lạnh lẽo, trên khuôn mặt trắng bệch của hắn càng điên dại đáng sợ.
Độc Bồ Tát không kiềm chế được mà run rẩy cả người, sát thủ giết người không chớp mắt thời khắc này lại giống như một đứa trẻ yếu đuối, chỉ có thể thấp giọng cầu xin:" Đừng...đừng giết ta..."
Nhưng ả còn chưa nói xong, đã thấy cơ thể mình ngã rạp xuống đất, đầu bị ném văng lên không trung, máu tươi bắn tung tóe khắp nơi, thấm ướt hồng y rực rỡ kinh diễm.
Cảnh tượng quá mức thê thảm, phút chốc bốn bề trở nên vắng lặng, đến nỗi Hạt Vương chạy thoát rồi cũng không ai có hơi sức để ý tới hắn nữa, chỉ chăm chú nhìn thân ảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ đang sừng sững đứng giữa phòng.
" Sư thúc..." Vẫn là Thành Lĩnh không nhịn được thấp giọng gọi một tiếng, lúc sức nặng trên lưng nó biến mất, thay vào đó là thân ảnh kia xuất hiện bảo vệ Tào Úy Ninh cùng Cố Tương, nó còn nghĩ sư thúc thần thông quảng đại của nó cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, chỉ là không ngờ, bộ dạng tay không đẫm máu tươi của hắn lại khiến nó sợ hãi tới mức nhũn cả người.
Kẻ trước mặt này, rõ ràng không phải là sư thúc của nó!
Người nọ vẫn đứng yên không nhúc nhích, Đại Vu liền muốn tiến tới xem tình hình của Ôn Khách Hành, lại nghe một tiếng rít lạnh lẽo:" Cút!"
" Chủ nhân..." Cố Tương lúc này cũng nhận ra tình hình chủ nhân không ổn, bất chấp thân mang thương tích, cố gượng dậy muốn chạy tới bên hắn.
" Một là cút, hai là chết!" Ôn Khách Hành bất ngờ xoay người lại đánh gãy tiếng gọi của nàng, trên gương mặt tuấn tú giờ khắc này nổi đầy gân đen, hai tròng mắt đỏ rực như kẻ điên, sát ý mãnh liệt tuôn trào, chính là bộ dạng tẩu hỏa nhập ma!
" Ô Khê, Ôn công tử hắn...?!" Thất gia nhìn bộ dạng điên cuồng của Ôn Khách Hành, trong lòng chỉ có duy nhất một suy nghĩ, Tử Thư trở về mà biết Đại Vu chữa cho tri kỉ của hắn thành thế này, cũng không biết có lật tung cả Nam Cương lên phá nhà bọn họ không nữa a.
" Lúc trước ta thi châm để giúp hắn lưu thông kinh mạch, áp chế được Tam Thi Độc, nhưng hẳn là do tình thế nguy cấp, hắn tự ý phát động nội lực tối đa, chỉ e Tam Thi Độc đã chạy khắp cơ thể, chính là...điên rồi." Đại Vu thở dài nói, chăm chú theo dõi hành động của Ôn Khách Hành, chỉ sợ hắn đánh mất hẳn thần trí đến bọn họ cũng muốn đem giết sạch.
Thật ra Đại Vu lo lắng có chút dư thừa, bởi vì sau khi Ôn Khách Hành hung tợn nói xong một câu liền cứ thế xoay người, đạp gió mà biến mất.
Đám người Thất gia sửng sốt, nhưng trước mắt Tào Úy Ninh cùng A Tương đều đang trọng thương, Đại Vu thì đương nhiên không chịu rời Thất gia nửa bước, Thành Lĩnh bản lĩnh chưa tới đâu, chỉ sợ muốn đuổi cũng chẳng đuổi kịp người nọ, chỉ có thể đành mặc kệ Ôn Khách Hành bỏ đi.
Nhưng bóng hồng y vừa biến mất, bóng lam y đã vội vã tiến vào, nhìn cảnh tượng trước mặt, khuôn mặt vốn lãnh đạm liền biến sắc, giọng điệu khẩn trương hỏi:" Lão Ôn đâu rồi?"
***
Không thấy....Ta tìm không thấy...
Bóng hồng y cứ lướt đi như quỷ ảnh, ánh mắt sắc lạnh điên cuồng mà tìm kiếm khắp nơi, nhưng hắn muốn tìm thứ gì, chính bản thân hắn cũng không rõ nữa.
Đầu óc hỗn loạn như có hàng nghìn hàng vạn giọng nói kêu gào bên tai hắn, nhưng hắn cũng chẳng để tâm, dù sao hai mươi mấy năm qua hắn cũng chính là một kẻ điên rồi, giờ thêm chút nữa cũng chẳng sao. Mỗi nơi hắn đi qua, người chết nằm ngổn ngang, máu tươi nhuộm đỏ nền đất, tanh tưởi bẩn thỉu tới ngột ngạt. Có thật nhiều kẻ muốn tìm chết, vừa thấy bóng hắn liền hô hào đòi chém đòi giết, chỉ là lời thốt ra xong, mạng cũng chẳng còn.
Cho đến khi cả người hắn như bị vứt vào bồn máu rồi vớt lên, xung quanh chẳng còn một bóng quỷ nào nữa, hắn mới ngẩn ngơ dừng lại, loay hoay nhìn xung quanh như hài tử lạc đường, chẳng biết nên đi đâu về đâu.
Có lẽ lão thiên cũng cảm thấy đùa giỡn với hắn đủ rồi, đột nhiên từ bên tai vang lên tiếng thở dài thật khẽ:" Đệ không thể làm người khác bớt lo sao?"
Hắn quay đầu, ở trước mặt hắn, liền xuất hiện một nam nhân. Một cơn gió lạnh thổi qua, lọn tóc trước mặt người đó nhẹ nhàng phiêu động, làm nổi bật ngũ quan tuấn mỹ nhưng trong trẻo lạnh lùng của y dưới ánh mặt trời, chỉ có đáy mắt y, lại mang theo thiên ngôn vạn ngữ, ấm áp bình yên tới kì lạ.
Hắn vươn tay ra, bất chợt nhận ra bàn tay mình lúc này nhuộm đầy máu tươi, liền cứ thế rụt tay lại, lúng túng lau vào vạt áo, nhìn thế nào cũng thấy ngốc ngốc buồn cười.
Nhưng nam nhân nọ lại chẳng bận tâm hắn dơ bẩn tới mức nào, không nhanh không chậm đi tới trước mặt hắn, thanh âm ôn nhu giống như đang dỗ dành tiểu hài tử:" Lão Ôn, chúng ta về nhà."
Ôn Khách Hành vẫn không lên tiếng, Chu Tử Thư nhìn đôi mắt đỏ rực dần dần tan biến, hồi phục lại song nhãn hắc bạch phân minh trong suốt, trong lòng mới hơi an tâm, giơ tay giúp hắn lau đi vết máu dính trên gò má, thăm dò gọi:" Lão Ôn?"
Theo sau tiếng gọi của y, cả cơ thể đã rơi vào lồng ngực rộng rãi ấm áp, hơi thở quen thuộc ở sát bên tai, hai tay người nọ cứ thế vòng qua, ôm trọn Chu Tử Thư vào trong lòng.
" A Nhứ, đầu ta đau quá..." Ôn Khách Hành thấp giọng thì thầm, nghe vào tai Chu Tử Thư lại mang theo chút ủy khuất làm nũng.
" Không sao, trở về Đại Vu sẽ giúp ngươi.." Chu Tử Thư vỗ vỗ vai hắn, cực kì kiên nhẫn nói.
" Không cần Đại Vu, ta chỉ cần A Nhứ thôi. Có huynh, ta mới có thể sống được." Ôn Khách Hành chầm chậm nhắm mắt, gục lên bả vai Chu Tử Thư lẩm bẩm.
Dù cho ta phát điên phát cuồng, chỉ cần có huynh bên cạnh, ta nhất định sẽ nhận ra huynh.
Nếu như có một ngày ta không còn trên thế gian này nữa, cũng chỉ cần huynh bình an sống tiếp, thay ta hưởng trọn hồng trần đẹp đẽ.
Ta từng nghĩ trải qua một kiếp ngu xuẩn, ta dù chết cũng sẽ mang huynh theo cùng, ở nơi âm ty địa ngục, ta vẫn sẽ bám dính lấy huynh, chúng ta cùng nhận lấy hình phạt mà kiếp này nên nhận.
Nhưng mà ta không làm được, A Nhứ.
Người hắn dùng cả hai kiếp đều muốn ôm vào lòng, cuối cùng, chính hắn lại phải đẩy y ra thật xa...
HOÀN CHƯƠNG 7.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top