Chương 6: Hoàng tước tại hậu
Trong đầu Ôn Khách Hành là một mớ hỗn độn mơ hồ, cũng không biết xung quanh là ai và đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy trong cơ thể mỗi một tầng huyết nhục cùng xương cốt đều đang kêu gào đau đớn, nhưng lại hoàn toàn không có biện pháp xoa dịu. Ngày thường nội lực thâm hậu như làn nước ôn hòa hóa giải hết nguy cơ cho hắn, nay đã biến thành lưỡi dao sắc bén nhất, ở trong cơ thể hắn đấu đá lung tung, cắt lên mỗi thớ da thịt, giống như muốn đem hắn lóc xuống từng miếng, thiên đao vạn quả.
Đến nay Ôn Khách Hành mới biết, vạn vạn thống khổ tra tấn hắn hơn mười năm ở trong Quỷ Cốc, so với cảm giác lúc này vẫn còn kém xa nhiều lắm.
Bên tai dường như có người gọi tên hắn, nhưng mặc kệ Ôn Khách Hành giãy dụa tới mức nào, mí mắt giống như nặng nghìn cân, không cách nào nhấc lên được.
Hắn cố duy trì một tia thanh tỉnh, trong khoanh miệng đã tràn ra vị tanh của máu, Ôn Khách Hành cũng chẳng để tâm, gian nan nhấc tay lên, mặc kệ cảm giác đau đớn tột cùng quét qua cơ thể.
Chu Tử Thư ngồi bên giường, vừa thấy hắn khẽ động liền vươn tay nắm chặt lấy tay hắn, đem đau đớn biểu lộ trên khuôn mặt của Ôn Khách Hành in sâu vào tầm mắt, nơi lồng ngực tràn lên nỗi đau xót âm ỉ, dường như thương tâm tới lặng người.
Đại Vu bắt mạch cho Ôn Khách Hành xong liền khẽ thở dài, hai hàng lông mày cũng đã nhăn lại gần như chạm vào nhau, Thất gia nhìn hắn lại nhìn biểu tình trên mặt Chu Tử Thư, không nhịn được cất tiếng:" Hai người các ngươi đừng như vậy, tình hình của Ôn công tử thế nào, nói ra chúng ta cùng nghĩ cách giúp hắn."
Đại Vu trầm tư một lúc, sau đó mới bắt đầu mở miệng:" Mạch của hắn hỗn loạn, đúng là trúng độc, hơn nữa còn là Tam Thi Độc."
Mấy chữ này vừa thốt ra, một đám người đều hoảng hốt tới cùng cực. Thành Lĩnh gần như không khống chế được tâm tình, giọng nói đầy sợ hãi mà lắp bắp:" Tam Thi Độc... là Tam Thi Độc trước đây hại Dung tiền bối sao? Loại độc đó vốn không có thuốc giải mà... Ôn thúc phải làm sao đây?"
" Không, trên đời sao lại có loại độc không có thuốc giải được chứ?" A Tương cũng lo lắng tới sắp khóc, trong lòng hoảng sợ mà lao tới bên cạnh Đại Vu, lập tức quỳ xuống níu lấy tay áo của hắn mà năn nỉ:" Đại Vu, lão bệnh quỷ nói y thuật của ngài có thể so với Thần Y Cốc năm xưa, ngài... ngài cứu chủ nhân của ta đi, ta cầu xin ngài! Xin ngài đấy!"
" A Tương, mau đứng lên." Đại Vu vội đỡ nàng đứng dậy đẩy người đến bên Tào Úy Ninh để hắn giúp nàng bình tĩnh lại, khẽ thở dài nói:" Không cần ngươi lên tiếng, ta đương nhiên cũng muốn cứu Ôn công tử, chỉ là..."
Hắn nói được một nửa, hơi liếc mắt về phía Chu Tử Thư, ngập ngừng một chút rồi mới tiếp tục:" Người trúng Tam Thi Độc ngay lập tức sẽ đánh mất thần trí, biến thành xác sống chỉ biết giết người, thật sự so với Dược Nhân còn tàn nhẫn hơn gấp bội, vốn dĩ là không có thuốc giải. Nhưng ta xem mạch cho Ôn công tử, hắn hẳn trước đây cũng trúng độc không ít, có phải không?"
" Phải, lúc chủ nhân còn nhỏ, lão Cốc chủ thường xuyên đem người đi thử thuốc, vốn... vốn mấy lần tưởng rằng người không thể qua khỏi, nhưng là dì La âm thầm tới giúp chủ nhân giải độc, dần dần cơ thể quen với độc tính,trưởng thành rồi mới không nguy hiểm tới tính mạng nữa." Cố Tương nhớ lại chuyện trước kia, lập tức giải thích, trong lòng còn nảy sinh chút hi vọng cơ thể của Ôn Khách Hành có thể đối kháng lại với Tam Thi Độc.
Nàng vừa dứt lời, Chu Tử Thư ngồi bên kia cảm thấy trong lòng đã lạnh ngắt, đau lòng cũng không biết làm thế nào, chỉ có thể yên lặng ở nơi mười ngón tay tương liên mà siết chặt, giống như an ủi người đang chìm trong hôn mê kia.
Đại Vu nghe vậy lại khẽ lắc đầu, giọng điệu càng thêm nặng nề:" Trên đời làm gì có chuyện cơ thể quen với độc tính chứ, bách độc bách xâm chỉ là lừa người mà thôi, Ôn công tử căn bản không giải được độc, hắn là theo bản năng cầu sinh, chỉ cần cơ thể trúng bất kì loại độc nào lập tức đem độc tính ngưng tụ lại một nơi, không cho nó ăn mòn kinh mạch, sau đó mới dần dần tìm cách giải độc mà thôi."
" Là ý gì?" Thành Lĩnh vốn ngốc, nghe một hồi chỉ cảm thấy Ôn thúc của nó rất lợi hại, hẳn là lần này cũng có thể bình an thoát nạn.
" Tức là bây giờ Tam Thi Độc tạm thời không phát tác, nhưng độc tính của nó cường liệt hơn tất cả các loại độc khác, nội lực của Ôn công tử đang đối kháng với độc tính nên mới tán loạn như vậy, nội lực càng thâm hậu, hắn sẽ càng đau đớn, có thể nói tính mạng tuy không nguy hiểm, nhưng khổ sở chật vật hiển nhiên khó tránh khỏi. Chung quy đây cũng chỉ là biện pháp tạm thời, ta sẽ thi châm giúp hắn kiềm chế lại độc tính đang giày vò cơ thể giảm bớt đau đớn, nhưng nếu không nhanh chóng tìm được cách giải độc, chỉ e..."
" Sẽ không. Ta nhất định sẽ không để hắn xảy ra chuyện." Chu Tử Thư đang yên lặng đột nhiên lên tiếng.
Y nhẹ nhàng đặt tay Ôn Khách Hành vào trong chăn, sau đó mới dứt khoác đứng lên rời đi.
Thất gia vẻ mặt ngưng trọng chắn trước người Chu Tử Thư, hỏi:" Tử Thư, ngươi định làm gì?"
" Đoạt Lưu Ly Giáp, mở Võ Khố lấy Âm Dương Sách." Chu Tử Thư mở miệng, ngữ khí đương nhiên đáp.
" Đúng, Âm Dương Sách nhất định cứu được chủ nhân! Lão bệnh quỷ, ta đi cùng ngươi!" A Tương nghe tới Âm Dương Sách liền biết chủ nhân còn một đường sống, lập tức tán thành muốn đi theo trợ giúp.
Nhưng nàng vừa dứt lời, Chu Tử Thư đã lắc đầu từ chối:" Các người ở lại chăm sóc hắn, một mình ta đi được rồi."
" Sao có thể được? Mảnh Lưu Ly Giáp cuối cùng trong tay Hạt Vương, không chỉ Độc Hạt người đông thế mạnh, dưới trướng của chúng còn có Dược Nhân, hơn nữa chính đạo võ lâm cũng có hơn một nửa về phe chúng. Chu huynh ngươi không thể một mình mạo hiểm như vậy được." Tào Úy Ninh dù sao cũng nếm trải đủ trái đắng để hiểu cục diện lúc này, không nhịn được lên tiếng khuyên ngăn.
" Ta tự có biện pháp, mọi người không cần lo lắng, ở lại giúp Đại Vu thi châm cho lão Ôn, mình ta đi là được rồi." Chu Tử Thư không nhanh không chậm dứt khoát đánh gãy suy nghĩ muốn đi theo trợ giúp của tất cả mọi người. Tuy ở đây ai cũng biết bản lĩnh của y, dù sao Thiên Song chi chủ tiếng tăm lừng lẫy cũng không phải hữu danh vô thực, nhưng lo lắng trong lòng vẫn là không tránh khỏi.
Thất gia vốn hiểu rõ tính tình của Chu Tử Thư nhất, y đã quyết định chuyện gì thì dù là thiên hoang lão tử cũng chẳng thể ngăn nổi, chỉ có thể âm thầm thở dài im lặng. Thất gia không cản, những người còn lại càng không dám cản.
Nhưng ngay lúc Chu Tử Thư định bước đi, chợt thanh âm lãnh đạm của một nữ nhân cất lên:" Chu công tử không cần đi tìm Hạt Vương đâu, hắn đã tự mình tìm tới cửa rồi."
Chỉ thấy Hỉ Tang Quỷ chậm rãi bước vào, đi phía sau là Diễm Quỷ cùng vài người trong Thập Đại ác quỷ còn sót lại.
Lúc thấy đám người này, Chu Tử Thư theo bản năng vẫn là tiến lên phía trước, muốn che đi Ôn Khách Hành đang hôn mê trên giường. Y không biết nơi Quỷ Cốc người ăn thịt người này, có bao kẻ trung tâm với Ôn Khách Hành, lại có bao kẻ chỉ chực chờ hắn ngã xuống mà nhào tới cắn xé, y chỉ biết, một ngày Chu Tử Thư y còn sống trên thế gian này, ngày đấy không kẻ nào được phép động tới Ôn Khách Hành.
Khuôn mặt Hỉ Tang Quỷ vốn băng lãnh vô cảm nhìn mọi người, lúc lướt qua thân ảnh đang mê mang trên giường, lại không tự chủ được mà khẽ nhíu mày, biểu tình lo lắng cực kỳ nhỏ rất nhanh liền biến mất, nhưng cũng không che giấu được sự nhạy bén của Chu Tử Thư.
" Dì La, chủ nhân..." A Tương hai mắt đỏ hoe, không để ý không khí giương cung bạt kiếm giữa hai bên, lập tức chạy tới bên người Hỉ Tang Quỷ nắm chặt tay bà muốn kể rõ tình hình của Ôn Khách Hành, nhưng bà khẽ vỗ tay nàng, hơi lắc đầu ngụ ý bảo nàng giữ yên lặng.
Lại thấy Hỉ Tang Quỷ tới trước mặt Chu Tử Thư, đem tình hình bên ngoài nói một lượt:" Ngoài Cốc lúc này đã bị một đám Dược Nhân bao vây, phía sau còn có một đám võ lâm chính phái cùng Độc Hạt khí thế bừng bừng, chúng hẳn đã hợp tác với lão đầu Mạc Hoài Dương, muốn ngoại ứng nội hợp tiêu diệt người trong Quỷ Cốc."
Thật ra chuyện này cũng không nằm ngoài dự đoán của Chu Tử Thư, dù sao Ôn Khách Hành cũng kể khái quát cho y tình hình kiếp trước, vốn y còn mang tâm thế nửa tin nửa ngờ, nhưng sự xuất hiện của Mạc Hoài Dương, thêm việc lão thật sự muốn giết chết Tào Úy Ninh đã thuyết phục được Chu Tử Thư, tên sư đệ ngốc của hắn thế mà có thể gặp được loại chuyện thần kì như trọng sinh cải mệnh!
Nhưng y không kinh ngạc, không có nghĩa là những người khác không lo lắng. Hiện tại Ôn Khách Hành thân trúng kịch độc không thuốc giải, bên ngoài lại là một đám cao thủ võ lâm cuồng ngạo muốn xông vào huyết tẩy Thanh Nhai Sơn, tính tới tính lui thật sự chính là tử cục khó tránh.
A Tương khẽ nghiến răng, nhìn về phía Ôn Khách Hành một cái, sau đó khẽ cười lạnh, khuôn mặt vốn ngây thơ đáng yêu giờ lại ngập tràn sát ý:" Chúng muốn tới thì tới, kẻ nào dám động tới chủ nhân, ta giết kẻ đó!"
Chu Tử Thư bất đắc dĩ nhìn Cố Tương, nào có tiểu nương tử nhà ai trong ngày thành thân lại ở ngay trước mặt phu quân tương lai mà đòi chém đòi giết hung hãn tới vậy chứ, cũng chỉ có tiểu tử Tào Úy Ninh ngốc ngốc kia mới chịu được, lại còn ở bên trưng ra bộ mặt thâm tình ủng hộ nàng ta nữa chứ.
Nhưng y còn chưa lên tiếng, đột nhiên thấy Hỉ Tang Quỷ chắp tay cúi đầu với y, mà phía sau bà, Diễm Quỷ cùng thập đại ác quỷ đồng loạt quỳ sụp xuống.
" Quỷ chủ có lệnh, nếu ngài không tại, ba ngàn chúng quỷ trên dưới Thanh Nhai Sơn, đều phải nghe lệnh của Chu công tử. Kẻ nào bất tuân, giết!" Hỉ Tang Quỷ mở miệng, thanh âm quyết liệt, ngữ khí lại mang theo thuần phục đối Chu Tử Thư nói.
" Xin nghe mệnh lệnh của Chu công tử!" Theo sau câu nói của Hỉ Tang Quỷ, chúng quỷ trong Quỷ Cốc đều chắp tay hô to, ở nơi núi rừng âm lãnh trở nên đặc biệt vang vọng khí thế.
A Tương trước hết là sững sờ, nhưng thấy người trong Cốc như vậy, đương nhiên cũng không chần chừ, lập tức quỳ xuống theo, còn cung kính chắp tay với Chu Tử Thư, thật sự coi y như Ôn Khách Hành mà đối đãi.
Chu Tử Thư bị khí thế lẫm liệt này làm cho dở khóc dở cười, trong phút chốc có ảo giác bản thân giống như quân lâm thiên hạ, so với lúc y còn làm Thiên Song chi chủ, còn oai phong hơn chút đỉnh.
Y thở dài kéo A Tương đứng dậy, lại đỡ tay Hỉ Tang Quỷ, thấp giọng nói:" Bạc Tình Chủ đừng đa lễ, mọi người trước hết đứng lên đi."
Y vừa dứt lời, chúng quỷ lập tức loạt xoạt đứng dậy, cực kì có quy củ mà đồng thanh đáp:" Tuân mệnh!"
Chu Tử Thư:"...."
Thất gia nhìn một cảnh này, có chút không nhịn được, ghé vào tai Đại Vu nhỏ giọng thì thầm:" Cũng không biết Ôn công tử kia hạ lệnh thế nào, ta thấy mấy tiểu quỷ kia còn nghe lệnh Tử Thư hơn hắn nữa a."
Chu Tử Thư đã rút Thất Khiếu Tam Thu Đinh, võ công đã trở về thời kì thịnh toàn, mấy lời thì thầm của Thất gia đương nhiên cũng lọt vào tai y, không khỏi cảm thấy da mặt mình có chút nóng lên, khẽ khụ một tiếng muốn ổn định lại tâm trạng.
Hỉ Tang Quỷ làm như không thấy sự khó xử của Chu Tử Thư, làn môi thoáng qua một tia cười mỉm, mục quang lướt về phía Ôn Khách Hành, nói:" Chu công tử đừng lấy làm lạ, từ ngày quỷ chủ tại vị tới nay đã hơn tám năm, hắn ở Quỷ Cốc điên điên khùng khùng, những kẻ đáng chết đều đã giết rồi. Người còn lại, đều chỉ là những vong hồn không có chốn nương thân tại nhân gian muốn tìm một chỗ ăn nằm chờ chết mà thôi, ít nhiều gì vẫn nợ quỷ chủ một món nợ ân tình, nghe theo mệnh lệnh củ hắn là lẽ đương nhiên. Vốn chúng ta còn nghĩ, chờ A Tương gả đi, Cốc chủ phong cốc lại liền có thể sống thêm vài ngày an nhàn bình đạm. Nhưng nếu đám chính phái kia muốn máu nhuộm Thanh Nhai Sơn, Quỷ Cốc ta đương nhiên không thể làm cá nằm trên thớt, để tính mạng cho chúng tùy tiện định đoạt được. Vậy nên nếu ngài cần, ba ngàn chúng quỷ đều mặc ngài sai khiến, tuyệt không dám hai lòng."
Hỉ Tang Quỷ đã nói thế, Chu Tử Thư cũng không chần chừ nữa, y biết thời gian càng kéo dài, tính mạng Ôn Khách Hành càng khó bảo toàn, mà Quỷ Cốc sẽ càng dễ bị công phá.
Trước hết y cùng Thất gia, Hỉ Tang Quỷ nghiên cứu địa đồ Quỷ Cốc, tìm sách lược đối phó với Dược Nhân. Sau lại bảo A Tương cùng Tào Úy Ninh đưa những người không có sức chiến đấu tránh đi trước, cuối cùng mới sắp xếp được nhân lực để nghênh chiến cùng đám chính đạo.
Thất gia đang thi châm kiềm chế độc tính giúp Ôn Khách Hành, Chu Tử Thư cũng không dám làm phiền họ, ở bên ngoài cửa dặn dò Thành Lĩnh:" Con cùng A Tương ở lại chăm sóc cho lão Ôn, chờ Đại Vu thi châm xong liền đưa hắn xuống mật thất tránh mặt, rõ chưa?"
" Sư phụ, người nhất định phải bình an trở về, Ôn thúc tỉnh lại mà không thấy người, đoán chừng thúc ấy đánh chết hết bọn con mất." Thành Lĩnh biết bản lĩnh mình có bao nhiêu phân lượng, đương nhiên cũng không dám xin đi theo sư phụ cho vướng chân vướng tay người, chỉ có thể cắn răng nhịn xuống lo lắng, mở miệng nói mấy câu sáo rỗng.
Chu Tử Thư nhìn ánh mắt không cam lòng cùng bất an của nó, vỗ nhẹ lên vai tỏ ý trấn an, lại nghe A Tương ở bên cạnh xen miệng vào.
" Thối tiểu tử, đệ yên tâm, ta nhất định sẽ đem lão bệnh quỷ nguyên vẹn trả về cho đệ."
" A Tương, ngươi cũng ở lại cùng bọn họ đi." Chu Tử Thư buồn cười nói, không ngờ đường đường Thiên Song chi chủ tiền nhiệm như y, lại có ngày được một tiểu nha đầu lớn tiếng nói muốn bảo hộ.
" Huynh để ta đi cùng huynh đi, nếu huynh mất một sợi tóc, chủ nhân nhất định lột da ta a." A Tương bĩu môi cằn nhằn tỏ ý khó chịu, nhưng chỉ có nàng biết trong câu nói này có bao nhiêu thật tâm. Đối với Ôn Khách Hành, Chu Tử Thư chính là người quan trọng nhất, hắn muốn bảo hộ y, vậy nàng dù chết cũng nhất định không để ai làm hại lão bệnh quỷ.
" Vậy ngươi có nghĩ nếu ngươi xảy ra chuyện, lão Ôn sẽ đau lòng tới nhường nào không hả?" Chu Tử Thư sao không biết tiểu nha đầu này nghĩ gì, đơn giản nói một câu đánh gãy suy nghĩ ngốc nghếch của nàng.
A Tương có hơi bất ngờ, ánh mắt trong veo hiện lên vẻ băn khoăn, lại thấy Chu Tử Thư vươn tay xoa đầu nàng, giọng điệu so với Ôn Khách Hành thì dịu dàng ôn nhu hơn rất nhiều, nhưng ngữ khí cưng chiều lại không khác hắn là mấy:" A Tương, hảo hảo bảo vệ bản thân cho tốt, ngươi cùng Tiểu Tào bình an sống vui vẻ bên nhau mới là chuyện lão Ôn muốn thấy nhất."
A Tương vừa muốn hé miệng, Chu Tử Thư đã dứt khoát nói tiếp:" Được rồi, không phải lão Ôn nói mọi chuyện đều phải nghe ta sao, kẻ nào bất tuân, giết đó."
Đòi chém đòi giết người ta mà chẳng có tý lực uy hiếp nào, vậy mà Cố Tương cũng thật sự nghe theo lời Chu Tử Thư, cùng Tào Úy Ninh và Thành Lĩnh ở lại canh chừng cho Đại Vu cứu người.
Gần một canh giờ sau, Đại Vu mới thu châm, trên trán hắn cũng không nhịn được thẫm một lớp mồ hôi mỏng, Thất gia thấy vậy khẽ nhíu mày, đi tới giơ tay lau đi giúp hắn, giọng điệu mang theo quan tâm không hề che giấu:" Ngươi không sao chứ?"
Nhìn hai người nọ như vậy, đám nhỏ Thành Lĩnh vốn đang nóng vội muốn hỏi tình hình của Ôn Khách Hành cũng khẽ kìm xuống, chỉ biết giương mắt lo lắng nhìn Đại Vu.
Đại Vu đối Thất gia nhẹ nhàng lắc đầu, lại trở tay nắm tay y như thói quen hàng ngày, sau đó mới chậm rãi giải thích:" Độc tính tạm thời không phát tác nữa, với nội lực của Ôn công tử chắc sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi. Trước mắt các ngươi cứ đưa hắn tới nơi an toàn trước đã, ta cùng Thất gia đi trợ giúp cho bọn Tử Thư."
" Được, Ôn huynh có chúng ta chăm sóc, hai người nhất định phải cẩn thận." Tào Úy Ninh khẽ thở phào, ánh mắt nhìn khuôn mặt bất an cuối cùng cũng ánh lên chút ý cười của Cố Tương, trong lòng cũng yên tâm phần nào, mới bình tĩnh nói.
Chẳng ngờ tay còn chưa chạm vào Ôn Khách Hành, lại nghe một giọng nói đầy nội lực bí hiểm vang lên:" Muốn diện kiến quỷ chủ quả thật không dễ, tốn bao công sức mới tìm thấy các ngươi a."
HOÀN CHƯƠNG 6.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top