CHƯƠNG 3. PHÒNG KÍ TÚC XÁ
CHƯƠNG 3.
Jinhwan rút chìa khóa, mở cánh cửa phòng kí túc xá.
- Vào đi. – Anh nói, khóe mắt đã bớt đỏ nhưng giọng vẫn còn đang đặc nghẹn lại.
Hanbin giũ chiếc ô sũng nước rồi treo lên giá.
- Tôi vào đây không bất tiện lắm chứ?
- Hết xe buýt rồi. Ngủ lại một đêm cũng được mà... Nhưng bố mẹ cậu, sẽ không lo lắng đấy chứ?
- Tôi ở một mình.
Cậu nói, rồi thản nhiên buông người xuống chiếc giường nhỏ hẹp duy nhất trong phòng. Jinhwan nhìn cậu, toan hỏi tiếp nhưng lại thôi. Có những thứ, con người ta không muốn nhắc đến, thì cũng đừng nên đào sâu thêm nữa. Như chính chuyện của cậu cũng vậy. Hanbin chẳng nói lời nào về việc cậu khóc nấc lên như một đứa trẻ, chỉ ân cần vỗ vai cậu như vậy, cũng là quá đủ rồi...
- Để tôi lấy áo cho cậu thay. Mặc áo ướt sẽ bị cảm đấy...
- Thôi khỏi.
Hanbin nói, rồi cởi từng chiếc cúc của chiếc áo sơ mi trắng cậu đang mặc trên người, ném cái bộp xuống giữa sàn nhà, rồi vùi đầu xuống gối. Jinhwan kinh ngạc nhìn cậu học sinh quá vô tư kia, mới năm phút trước còn hỏi có bất tiện không, giờ đây đang cởi trần nằm ngủ trên giường của cậu.
- Này cậu học sinh... – Jinhwan cất tiếng.
- À rồi rồi... - Hanbin ném chiếc gối ra khỏi mặt, ngồi bật dậy – Quần nữa chứ gì... Thực ra thì quần cũng không ướt lắm...
- Cậu đang làm trò gì thế hả?!
Jinhwan lao đến giữ lấy cánh tay đang toan kéo khóa quần xuống của Hanbin. Hanbin ngước lên, nhìn chằm chằm vào mắt anh:
- Không phải thế sao?
Jinhwan lúng túng buông tay cậu ra, đứng thẳng dậy:
- Nếu ướt thì cởi ra đi.
- ... - Hanbin lẳng lặng cởi nốt chiếc quần dài, trên người còn độc cái quần đùi kẻ sọc.
- Aa... Ý tôi không hẳn là thế...
Nói rồi Jinhwan tiến tới tủ quần áo, lục lọi rồi ném cho Hanbin bộ đồ ở nhà của cậu:
- Mặc vào đi.
- Nhưng tôi không lạnh đâu mà.
- Tôi không ngủ được, hiểu chưa?!
- Gì cơ?!
- ... À ý tôi là... tôi không quen... Nói chung là mặc vào đi trước khi tôi tống cổ cậu ra ngoài! – Cậu lúng túng nói rồi bỏ vào nhà tắm.
Hanbin khẽ nghiêng đầu, khó hiểu. Tên này không dưng lại khó ở vậy?!
Dẫu lầm bầm vậy nhưng cậu vẫn với lấy bộ đồ ngủ Jinhwan vừa ném cho mà mặc vào. Bò sữa à? Cậu bật cười khó hiểu rồi trùm chăn lên kín đầu. Ngủ thôi... Đủ mệt mỏi rồi...
Jinhwan tắm xong, vừa lau tóc vừa kéo gọn chăn ra và ngồi lên giường. Tên nhóc này, thích chết ngạt chắc? Rồi cậu với tay kéo nhẹ mép chăn xuống. Hanbin nhắm mắt, gương mặt của cậu nghiêng nghiêng hồng hào hiện lên dưới ánh đèn tuýp sáng. Jinhwan cúi sát lại, nhìn gương mặt cậu thật gần. Đẹp trai đấy chứ, cả đôi môi kia nữa, đúng thật là cực phẩm!...
Hanbin mắt vẫn nhắm nghiền, đôi lông mày khẽ cau lại còn vành môi thì hơi cong lên:
- Tắm xong rồi thì tắt đèn đi ngủ đi!
Jinhwan giật mình ngồi thẳng dậy:
- Còn chưa ngủ hả?
- Ngủ rồi.
...
Jinhwan khẽ khàng nằm xuống cạnh cậu, kéo nhẹ tấm chăn. Hanbin cựa mình, quay mặt vào trong tường và đạp chăn ra, thốt ra một câu vu vơ:
- Nóng quá!
Jinhwan biết ý thằng nhóc kia muốn nhường chăn cho mình, nên chợt thấy chút khó chịu trong lòng. Bằng tất cả lòng tự trọng cao ngạo của một thằng đàn ông, cậu cuộn chăn lại ném vào góc tường.
- Đắp vào!
Hanbin cũng bực dọc vì anh chàng nằm kia đang đối xử với cậu như một tên nhóc con. Cậu túm lấy tấm chăn phủ ụp lên người Jinhwan, giữ chặt:
- Tôi nói là tôi nóng cơ mà!
Jinhwan cố vùng vẫy nhưng cánh tay rắn chắc của Hanbin cứ đè chặt tấm chăn xuống, khiến anh không thể nào thoát ra được. Anh hít một hơi sâu, dùng hết sức vươn tay ra đẩy vai Hanbin, thì bỗng...
"Xoẹt"
Tấm áo mà Hanbin đang mặc rách một đường chạy dài, từ vai xuống đến ngang ngực. Bàn tay Jinhwan ngập ngừng chạm nhẹ vào bờ ngực của cậu, dẫu đã tắt hết đèn, nhưng làn da trắng trẻo của cậu học sinh thật sự khiến anh lưu tâm...
- Tại anh đấy nhé. – Hanbin nói, tay vẫn đè chặt tấm chăn.
- Okay, tại tôi.
Hanbin nhấc tay lên khỏi tấm đệm, ném chiếc áo đang mặc ra ngoài, rồi cậu nhẹ nhàng cúi xuống, đặt một nụ hôn thật nhẹ lên đôi môi nhỏ nhắn của Jinhwan. Jinhwan khẽ cựa mình, đẩy tấm chăn ra ngoài. Anh – một tay ôm lấy bờ vai rắn chắc của chàng trai trước mặt, một tay đẩy nhẹ sau gáy cậu, đưa gương mặt cậu áp sát gương mặt mình, thì thào:
- Hanbin, hai chúng ta...
Đôi môi Hanbin lại tiến tới, chặn ngang câu nói của anh. Lần này là một nụ hôn thật sâu. Đầu lưỡi cậu chơn vơn trong khoang miệng anh, vừa như trêu đùa, vừa thật mãnh liệt. Jinhwan khẽ cắn nhẹ cánh môi dưới hồng hào của cậu, đáp trả đầy ngọt ngào. Tay anh mân mê vòm ngực rắn chắc của chàng trai trẻ, rồi vòng ra sau ôm chặt lấy tấm lưng trần, không ngừng kéo cậu áp sát mình hơn. Dứt ra khỏi nụ hôn nồng cháy, Hanbin đưa tay vuốt nhẹ đuôi mắt anh. Nốt ruồi hình trái tim thật đẹp! Cậu lại đặt một cái hôn nhẹ nhàng lên đó, rồi vươn tay luồn xuống sau lưng anh, nhẹ nhàng và cẩn trọng chạm đến thắt lưng. Cậu không muốn anh bị đau. Và ánh mắt anh cứ long lanh như đang đầy nước...
Jinhwan đẩy nhẹ đầu cậu, để vành tai cậu áp sát môi mình. Anh khẽ cắn tai cậu, rồi thì thào lần nữa:
- Hanbin à, chúng ta... dừng lại ở đây thôi.
Đôi tay Hanbin khựng lại. Nếu anh đã nói vậy, cậu sẽ dừng lại. Cậu không muốn Jinhwan bị tổn thương, tuyệt đối không muốn...
Cậu ngẩng đầu lên, tay vẫn ôm chặt tấm lưng nhỏ bé lấm tấm mồ hôi của anh, và nhìn sâu vào ánh mắt ướt át đầy thảng thốt của Jinhwan. Cậu cắn chặt môi, rồi cúi xuống mút nhẹ hai cánh môi anh một lần nữa.
- Ngủ thôi, Jinhwan.
Cậu buông anh ra, và nằm xuống bên cạnh, khẽ nhắm mắt.
- Cậu không giận tôi đấy chứ?
Jinhwan quay người sang, ngập ngừng hỏi.
Cậu nằm đó, mắt vẫn nhắm nghiền nhưng vụt cái đã lôi anh áp sát vào vòm ngực nóng ấm của mình. Cậu vuốt nhẹ mái tóc anh, cười nói:
- Không đâu. Ngủ đi.
Và đêm đó. Hai người họ, ngủ thật say, gạt mọi những rắc rối xuẩn ngốc kia đi, hòa hơi thở vào làm một, thật bình yên đến lạ...
END CHAP 3.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top