Đặc quyền.
Học sinh Phạm Duy Thuận x Gia sư Nguyễn Việt Cường.
____
Duy Thuận đang thích thầm anh gia sư dạy kèm cho mình.
Đúng, chẳng đùa đâu. Nó thực sự thích ông anh hay chọc đó đấy.
Dù sao Thuận cũng là con nhà người ta, để duy trì thành tích xuất sắc hư hiện tại là cả một quá trình ngày đêm cày đề của nó chứ chẳng đùa.
Chỉ là lên cấp 3, bố mẹ nó tự nhiên thuê gia sư. Nó, với đầu óc của một thằng tự tôn cao, đã suy nghĩ rằng đây là vì quý bậc phụ huynh của mình cảm thấy đứa con luôn chăm chỉ của họ chẳng thể vượt qua nổi cấp 3 nếu không có người kèm cặp. Hay nói đơn giản là, Duy Thuận nghĩ đây là bố mẹ đang sỉ nhục nó.
Thế là theo sự hiến kế của thằng Thạch với mấy đứa khác, cộng với cái máu liều đủ để trở thành thằng báo gia đình nếu như không có trí thông minh, nó quyết định cọc cằn với tất cả mọi gia sư mà người nhà nó thuê về, vâng, và nó chính thức trở thành thằng báo làng báo xóm đầu tiên có trí thông minh vượt trội như vậy.
“Thằng Thuận sao cứ chấp nhặt mãi vụ gia sư vậy nhỉ ? Nó đuổi tận bảy người rồi đấy !”
Mẹ nó bất lực vỗ vỗ cái đầu đau nhức, bà cảm thấy mình dường như già thêm cả chục tuổi và mái tóc đã xuất hiện rất nhiều tóc bạc sau vài ngày. Bố nó cũng đau cả đầu vì cái tính tinh quái của thằng con.
“Ủa, hai bác cần gia sư cho anh Thuận ấy hả ?”
Trọng Hiếu nói với ông bố già đang bất lực với con báo nhà mình, đặt bịch ổi xuống dưới bàn, Hiếu tiếp tục khi nhận được lời gấp gáp rằng đúng rồi, con có quen ai không giới thiệu cho bác với, người nào kiên nhẫn xíu á con.
“Con có biết anh Cường, con trai cả ông chủ chung cư ấy. Hai bác mới chuyển tới năm nay chắc không biết ảnh tại ảnh ít khi ra ngoài lắm, nhưng mà ảnh siêu đáng yêu siêu dịu dàng luôn í.”
“Mà con nghe nói ảnh cũng vừa chuẩn bị tìm học sinh mới ấy.”
“Có chắc không con ? Tại thằng bé này bác khùng lắm, còn khó bảo nữa.”
Mẹ của Thuận nói với giọng lo lắng, dù sao những người nổi tiếng kiên nhẫn nhất cũng bị thằng Thuận đuổi đi sau vài tuần chứ nói gì đến sinh viên đại học.
“Hong, ảnh dịu dàng thật á bác. Ảnh dạy tiếng Việt cho con nè, con học lâu lắm mà ảnh chả bao giờ la mắng cơ.”
“Anh thấy thằng con mình có lẽ gửi cho nhóc ấy được đấy.”
“Kệ đi, có còn hơn không mà.”
Trọng Hiếu cười khì khì vì vừa flex được ông anh siêu đáng yêu mà nó luôn cảm tạ trong lòng vì đã giúp nó nói lưu loát tiếng Việt kia, lại còn giúp hai người phụ huynh già tìm được ánh sáng đời mình kia; cảm thấy cái phước của mình dày thêm chút xíu.
.
“Vậy nên, anh sẽ dạy học cho tôi á hả ?”
Thuận liếc nhìn người cao hơn mình chút xíu có cái đầu xanh lè chói mắt kia mà thấy phiền toái, định đóng cửa thì bì chặn lại tức khắc.
“Anh là Cường, con bác Long. Anh sẽ làm gia sư tạm thời cho em, mọi môn luôn. Đặc quyền của riêng em thôi đấy nhé.”
Nó nhăn mặt nhìn người đang cười cực kì xinh yêu kia, không biết có phải nó trổ mã sớm hay không mà Cường còn giống đứa trẻ 16 tuổi hơn nó ấy, cười gì cười hoài, đỏ hết cả mặt người ta.
“Tất cả luôn á ? Điêu thế.”
“Đâu, điêu đâu mà điêu.”
Cường đáp trả bằng giọng điệu dịu dàng, Thuận cảm thấy người trước mặt cũng được được, liền nhường đường cho anh vào phòng.
Chẳng phải vì anh cười xinh đâu. Thuận nghĩ.
Được rồi, nó sẽ vờ như chẳng thấy bố mẹ nó ôm nhảy mừng rỡ người phòng khách đâu.
.
“Thuận, chỗ này nhầm dấu nên kết quả sai này. Chú ý hơn chút.”
Chất giọng đều đều rót vào tai nó, Thuận nhìn lại bài tập mà nó nghĩ sẽ chẳng có gì sai sót bị người kia bắt lỗi chỉ trong một cái liếc mắt liền cảm thấy hơi phục người mang quả đầu xanh kia một chút. Đúng là cấp 3 thì nên có người kèm cặp, ha ? Thuận tự huyễn hoặc mình.
“Rồi nhé, anh giao đủ bài tập rồi đấy. Học hành thì nghỉ một chút, đừng quá sức.”
“Nhưng lỡ -”
“Không có lỡ gì hết, nghỉ lẹ, anh về.”
“Ơ ?”
Thuận ngơ ngác nhìn bóng lưng vụt mất sau cánh cửa kia, lần đầu tiên nó thấy một người không giao bài tập dài ngoằng và ép nó học ngày cày đêm như vậy, bỗng nó thấy Cường cũng đáng iu đồ đó.
.
“Chăm nó giúp 2 bác ha, hai bác có việc về quê tí.”
Cường thuật lại lời dặn của mẹ Thuận cho nó nghe, rồi thích thú cảm nhận được vẻ mặt tức giận bất bình kia. Anh cười lăn lóc trên sàn nhà, mặc cho nó đỏ ửng mặt và liếc nhìn anh bằng ánh mắt hình viên đạn.
Chỉ không biết là, nó đỏ mặt vì ngại hay vì nụ cười kia. Cũng chẳng biết nó nhìn Cường như vậy là vì anh chọc nó, hay là do chiếc áo len bó sát anh mặc khi trời vào đông.
.
“Thuận, ngồi dậy ăn cháo này.”
Cường nói, tay nhẹ nhàng lay lay cánh tay nóng ran của nó. Có lẽ là do giao mùa mà Thuận bị sốt, thế nên bỏ công việc gia sư sang một bên, anh quyết định thực hiện lời hứa “chăm sóc Duy Thuận” mà mình đã đồng ý cái đã.
“Chóng mặt…”
Thuận thều thào bằng giọng đã nhẹ nhàng hơn hôm trước, Cường từ tốn vuốt vuốt tấm lưng nó rồi bón từng muỗng cháo một. Thuận nhìn đôi mắt thâm quầng của anh, cảm thấy xót xa trong lòng.
Dù sao để nó hết sốt, có người đã thức tận hai đêm để chăm mà.
.
Vì thế nên là, mình thích anh Cường.
“Hộc…”
Nó nghĩ khi đang đưa tay vuốt lấy dương vật cứng đơ của mình, ôm cái áo của Cường trong người, bỗng nhiên nó thấy mình tội lỗi quá.
Cạch.
“Thuận, hai bác về trễ vài hôm. Điện cho em không được nên nhờ anh-”
“Oái !”
Nó hốt hoảng vì Cường đột nhiên bước vào phòng, tính quơ tay giải thích thì anh đã cười xòa, nói với nó :
“Không sao, con trai tuổi này đứa này cũng vậy hết.”
Cạch.
Cường tiến tới gần chỗ nó, tay khóa cửa phòng. Anh ngồi lên người rồi vòng tay qua nó, để thứ to lớn kia của nó ở giữa hai cánh mông đẩy đà, thuận tiện cọ sát vào lỗ hậu, thì thầm khi kề trán với Thuận.
“Nhưng em làm vậy sẽ khó lắm đấy. Để anh giúp nhé ?”
“Dù sao anh cũng là gia sư dạy mọi môn cho em mà, riêng em thôi đấy.”
Thuận ngớ người, vội bổ sung thêm 2 thứ vào đầu.
Một là nó không thích thầm, vì nếu thầm thì sao anh biết được.
Hai là, anh Cường không chỉ xinh, cười đẹp, dịu dàng, mà còn …dâm.
____
Vl giọng văn tửng tửng, plot cũng tửng tửng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top