Chương 7

  Nhiều năm như vậy qua đi, Thích Giai chưa bao giờ hy vọng Lâm Tiêu Mặc vẫn đứng ở đó chờ cô, nhưng tối hôm qua sau khi gặp lại anh thật sự không được tự nhiên, anh cuồng bạo hôn cô, còn có sáng nay anh tận lực lễ độ xa cách đều làm cho cô dấy lên một tia hy vọng....có lẽ anh còn yêu cô.

Chỉ là, nhìn thấy người con gái ở trong phòng họp kia, đáy lòng có chút lạnh lẽo len lỏi vào mỗi một ngóc ngách trên thân thể cô, làm cho cô như ngã vào hầm băng, nói không lên lời.

Cô, vẫn dại khờ như vậy...

"Giai Giai, cô không sao chứ?" Rốt cục Amy cũng nhận ra sự khác thường của cô, liền lay lay tay cô vài cái, gọi sự chú ý của cô trở về.

"Không có gì đâu, dạ dày đột nhiên có chút không thoải mái." Thích Giai cố gắng mỉm cười, nhưng con ngươi đen lại không có chút độ ấm.

"Vậy cô quay về văn phòng nghỉ ngơi chút đi, còn nữa, không được uống cafe, tôi đi lấy cho cô cốc nước ấm." Amy đoạt lấy cái cốc trên tay cô, đi thẳng đến nơi lấy nước ấm rót một cốc cho cô.

"Sắc mặt của cô rất khó coi, nếu không thì xin phép nghỉ đi." Amy buông cốc nước, thân thiết mà nói. "Dạ dày của cô ý, nhất định phải đi kiểm tra đi, vừa rồi vẫn tốt mà giờ như thế nào đã đau rồi?"

"Có thể là do ăn phải đồ ăn bị hư."

Nhìn cô không có chút tinh thần, Amy cũng không ở lại lâu, nhẹ nhàng đi về chỗ để cô nghỉ ngơi cho tốt.

Thích Giai ngồi ngây ngốc ở văn phòng, trong đầu cứ nghĩ lại cuộc gặp tối qua, căn bản là không có để tâm chú ý đến bất cứ chuyện gì.

Cô cứ như vậy ngơ ngẩn cả buổi sáng, nhìn tập tài liệu báo cáo chồng chất như núi ở trên bàn, cô uống chút cafe lạnh để cho mình tỉnh táo, nhưng vừa yên tĩnh được một lát, hành lang liền truyền lên tiếng nói cao vút của Tô Hà: "Giám đốc Lâm, thời gian không còn sớm nữa, trưa nay cùng nhau ăn bữa cơm đạm bạc được không?"

"Được thôi." Lâm Tiêu Mặc cười cười, tầm mắt có ý vô tình liếc về văn phòng của Thích Giai.

Tô Hà lập tức ngầm hiểu, nghiêng đầu qua nói với Amy: "Gọi luôn Thích Giai đi cùng."

Amy biết Thích Giai là cấp dưới của Tô Hà, nhưng trong trường hợp này thì Thích Giai không có liên quan, lại nói vừa rồi mặt Thích Giai tái nhợt, nên trực giác mách bảo cô từ chối giúp: "Dạ dày cô ấy có chút không thoải mái, vừa rồi lại kêu đau, có nên gọi không?"

Tiếng nói của cô không lớn, nhưng Lâm Tiêu Mặc đứng bên cạnh Tô Hà lại nghe không thiếu một từ, lông mày cũng hơi hơi rung lên: "Dạ dày đau thì càng phải ăn cơm đúng giờ."

Một câu nói này làm Amy cảm thấy mờ mịt, còn người giỏi đoán ý như Tô Hà thì trái lại liền hiểu được vài phần. Vội vàng cười, tỏ vẻ đồng ý: "Giám đốc Lâm nói đúng, dạ dày của cô ấy đúng là do ăn 3 bữa cơm không đúng giờ nên mới bị đau như vậy."

Nói xong liếc mắt một cái sang Lâm Tiêu Mặc, hướng Amy ra chỉ thị: "Đi đi, nói với cô ấy là chị bảo đi ăn cơm, nhất định phải đi."

Amy tuy rằng không hiểu nụ cười của Tô Hà, nhưng mệnh lệnh của sếp là phải chấp hành và phải làm cho thấu đáo. Mà Tô Hà dường như biết Thích Giai sẽ từ chối vì thế cố ý gọi điện thoại: "Chúng tôi đều đang ở bãi đỗ xe chờ cô, xuống dưới đi."

Điều này, Thích Giai chính là biết nếu cô không đi sẽ làm cho bọn họ phải đứng chờ cô, vì thế cất điện thoại rồi cầm túi xách đi theo Amy xuống lầu.

Đồ ăn Trung Quốc ở Đàm gia là nổi danh ở Bắc Kinh vì có hương vị cùng màu sắc đều tuyệt vời, mà vào miệng cô lại thành nhạt như nước ốc, không có vị gì.

Trong bữa tiệc này mọi người đang ăn uống linh đình, người của hai bên công ty cùng nhau chúc rượu, khen ngợi lẫn nhau. Thích Giai chỉ lo cúi đầu, tận lực không làm cho bất kỳ ai chú ý tới. Cô cũng không biết là do buổi sáng bụng rỗng lại uống nhiều cafe thế nên ăn được một chút là dạ dày cô thật sự đau, đến khi uống hai chén nước ấm mới thoải mái hơn chút.

Vây cá hầm được mang lên, cô liền có ý muốn ăn, nhưng mới vừa đem thìa bỏ vào âu, chợt nghe Lâm Tiêu Mặc bỗng nhiên nói với chủ quán, "Sao lại có hạt ý dĩ?"

Thích Giai vừa múc lên, quả nhiên nhìn thấy hạt ý dĩ được hầm cách thủy, âm thầm kêu may mắn vì chưa có ăn, nếu không lại được một trận dị ứng thì khổ.

"Hiện tại thời tiết ẩm ướt, hạy ý dĩ là để trừ ẩm ướt, cho nên chúng tôi cho thêm hạt ý dĩ vào hầm cách thủy." Người nhân viên kiên nhẫn giải thích.

Mọi người vừa nghe xong cũng không nói gì, chỉ có Lâm Tiêu Mặc nghiêm túc nói: "Sửa lại phần nguyên liệu ghi trên menu đi, nếu không có người không ăn được mà bị dị ứng thì là vấn đề lớn đó."

Lời nói thực sự nghiêm túc, làm người nhân viên có chút khẩn trương, vội nói, "Thật ngại quá, chúng tôi liền nói với quản lý vấn đề này."

Tô Hà thấy không khí bỗng dưng ngưng động, vội phất tay ý bảo nhân viên đó đi đi, rồi nghiêng đầu cười nhìn Lâm Tiêu Mặc: "Đổi cho anh một phần hải sâm nhé!"

"Không cần, đồ ăn này tôi cũng rất thích." Lâm Tiêu Mặc mỉm cười quay lại.

Tô Hà cũng không khuyên nữa, tiếp tục cùng mọi người ăn cơm. Nhưng người ngồi bên cạnh Lâm Tiêu Mặc là Lạc Húc có chút kinh ngạc: "Anh không ăn được hạt ý dĩ sao? Sao tôi không biết."

Lâm Tiêu Mặc không trả lời, khéo léo chuyển đề tài: "Lạc Húc, giám đốc Tô với em là bạn học, em nên uống với cô ấy một ly mới phải."

Đáy mắt Lạc Húc chợt lóe lên sự hờn giận, nhưng khi đứng lên đôi môi lại tươi cười, lời nói êm tai: "Học tỷ, vừa đến Bắc Kinh liền nghe thấy đại danh của chị, về sau nhờ chị chỉ giáo nhiều hơn."

Tô Hà cười vui vẻ đứng lên, "Ở đây có tấm gương trò giỏi hơn thầy, về sau thiên hạ này là của những người trẻ tuổi rồi."

Hai người ngồi xuống, thì một nhân viên khác của GS là La Tường đột nhiên hỏi một câu: "Giám đốc Lâm liên tục học ở nước ngoài, hay là?"

Không đợi Lâm Tiêu Mặc mở miệng, cấp dưới bên cạnh đã giúp anh giải thích: "Merlin tốt nghiệp khoa chính quy ở trường đại học P."

"Đại học P?" La Tường nhếch miệng cười, liền thấy người sang bắt quàng làm họ: "Jocelyn của chúng tôi cũng tốt nghiệp trường P, hóa ra là cùng trường."

Nói xong lại nhìn xuống Thích Giai đang vùi đầu vào đồ ăn: "Jocelyn, sao cô không nói gì, nói không chừng lúc trước cô có gặp qua đó nhé!"

Bị gọi đến tên, Thích Giai không thể không ngẩng đầu, cố gắng nở một nụ cười, phiền muộn không biết trả lời ra sao, Amy bỗng nhiên cười tiến lại gần, "Vẫn là nói, đại học P lớn như vậy, cùng hệ học trong lúc đó cũng không nhất định gặp qua, huống chi là cùng khóa. Ở đại học P còn có Emba, còn không phải..."

Thích Giai đang nói, không ngờ Lâm Tiêu Mặc đang trầm mặc lại đột nhiên ném ra một câu: "Tôi và cô ấy là cùng khóa, hơn nữa còn là cộng sự trong hội sinh viên."

Xôn xao! Hơn mười ánh mắt dò xét bắn về phía cô. Thích Giai sững sờ ngồi im không biết làm sao, sao một lúc lâu mới thì thào lên tiếng: "Sinh viên đại học P trong hội cũng nhiều." Lời nói ý là, cộng sự cũng không nhất định phải quen biết.

"À?" Lâm Tiêu Mặc nhướn mày, nghiền ngẫm ý trào phúng: "Cô Thích là người hay quên mà, tôi nhớ rõ chúng ta còn cùng nhau học môn Pháp luật."

Ngực Thích Giai đột nhiên run lên, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về khuôn mặt đối diện, không rõ anh vì sao phải cố ý vạch trần cô, làm rõ quan hệ của bọn họ.

"........" Một sự yên lặng làm ánh mắt mọi người đều nhìn vào cô cùng Lâm Tiêu Mặc.

La Tường đại khái cũng ý thức được chính mình là người khơi mào cái vấn đề nhạy cảm này, cau mày sang Thích Giai nói xin lỗi, mà Amy ở dưới bàn nhẹ nhàng cầm tay cô, cô nhéo nhéo tỏ vẻ cổ vũ.

Thích Giai cắn môi, vô lực mà cười cười, đến giờ khắc này, người có lời nói cân nhắc suy tính như Tô Hà cũng không thể giải được trường hợp xấu hổ này. Thắt dây cần có người cởi dây, nếu anh muốn làm khó bản thân thì đơn giản chỉ cần phá bình đập vỡ là xong.

Thích Giai ngẩng đầu lên, đón nhận ánh mắt chứa sự mỉa mai của Lâm Tiêu Mặc, khóe miệng hiện lên nụ cười chuyên nghiệp: "Ngại quá, trí nhớ của tôi không tốt, nhiều năm như vậy sớm đã quên mất." Nói xong cô tự giác đổ đầy một chén rượu, vui vẻ cười mà nói: "Trí nhớ của tôi thật quá tồi, thật sự nên bị phạt, tôi trước hết tự phạt ba chén."

Lời vừa nói xong, cô nâng chén hướng đến Lâm Tiêu Mặc, ngửa đầu uống hết chén rượu.

Amy thấy cô thật sự nâng lên chén thứ hai, liền giữ chặt cánh tay: "Ai nha, phạt một ly là được rồi, mọi người đều biết cô trí nhớ không tốt. Chẳng lẽ giám đốc Lâm lại cùng cô so đo tính toán như vậy."

Amy nhanh chóng giải vây, nhưng tính cách Thích Giai quật cường, giờ phút này lại có sự buồn phiền trong lòng, làm sao mà nghe lời khuyên chứ. Chỉ thấy cô tránh né tay Amy, không nói hai lời liền rót tiếp hai chén. Uống xong rồi còn không chịu ngồi xuống, chỉ là giơ cái chén tới Lâm Tiêu Mặc, "Giám đốc Lâm, anh xem tôi đã tự phạt mình rồi, anh thấy có cần phạt thêm không?"

Lâm Tiêu Mặc nhíu lông mày, bình tĩnh giữ biểu tình như vậy, nhưng ánh mắt lại trở lên không ai hiểu nổi, thật lâu sau anh mới quang ra một câu: "Không cần, phạt nhiều nữa sẽ làm cô Thích đây không kiểm soát được hành vi."

Thích Giai cứng đờ tay, không nói được nữa. Anh là người tranh luận giỏi nhất, luận tài ăn nói thì cô rơi vào thế bất lợi, huống hồ cứ như vậy nói tiếp vấn đề này cũng không có ý nghĩa gì.

Tô Hà đem mọi thứ để ở trong mắt, nhíu mày lại, lại rót rượu hướng Lâm Tiêu Mặc nói: "Trước khi nhận vụ việc này, KingChen cứ đi theo tôi khóc lóc kể lể nói Merlin lợi hại, hôm nay vừa hay được lĩnh giáo."

"Giám đốc Tô quá khen." Lâm Tiêu Mặc mỉm cười.

"Quá khen?" Tô Hà cao giọng, nói đùa: "Theo tôi thấy, KingChen miêu tả còn chưa đúng chỗ, anh mới chỉ lợi hại thôi sao, quả thực là đánh đâu thắng đó, không có gì cản nổi. Trên bàn đàm phán thì không cần phải nói, buổi sáng chúng ta đều có trao đổi qua. Đến trên bàn cơm này nhận là bạn học lại có thể làm cho người có tiếng không bao giờ uống rượu của công ty là Jocelyn một hơi liền uống ba chén, thật bội phục, bội phục đó."

Một lời này liền đem cuộc chiến tranh ngầm giữa hai người bạn học cũ có phần được hóa giải, mọi người tất nhiên cũng hiểu rằng Tô Hà đang bao che cho cấp dưới của mình nên cũng chẳng ai lên tiếng. Có thể ngồi trên cái ghế giám đốc của bọn họ thật cũng không phải người tầm thường, lại nói đến tình cảm riêng tư sẽ không ảnh hưởng đến công việc, nói đến đây cũng nên dừng lại.

Tô Hà tự cầm chén lên, mỉm cười mà nói: "Rất mong kế tiếp giám đốc Lâm không cần thẳng tay với người tiền bối như tôi đến cả manh giáp cũng không còn."

Lâm Tiêu Mặc sắc mặt như thường, mỉm cười đáp: "Cái đó, tiền bối xin thủ hạ lưu tình."

Đại Boss chuyện trò vui vẻ, lính tướng tôm tép cũng phải biết nghe lời, đều chạm cốc cầu chúc hợp tác vui vẻ.

Đến chừng cơm no rượu say, mọi người thừa dịp chờ thanh toán mà tận dụng mọi bản lĩnh đàm phán mà hỏi chi tiết về công việc này. Thích Giai không phải thành viên trong hạng mục đó, tự giác không tiện nghe nhiều vì thế làm bộ tiếp điện thoại mà đi ra ngoài hít thở không khí.

Từ toilet đi ra, cô ngồi trên chiếc ghế sô pha chơi trò chơi, bỗng nghiên bên tai vang lên tiếng nói dễ nghe: "Hiện tại trò chơi này đang thật phổ biến."

Thích Giai kinh ngạc ngẩng đầu, một cô gái xinh đang hiện ngay trước mặt cô. Tuy rằng gặp mặt không nhiều lắm, những cô nhớ rỡ tên của mỹ nhân này - Lạc Húc, là trợ lý kiêm bạn gái của Lâm Tiêu Mặc.

"Vậy à, Amy dạy tôi chơi." Cô cong môi, mỉm cười.

"Merlin cũng chơi." Lạc Húc cũng cười.

Cũng chơi? Thích Giai nhướn mày, mẫn cảm phát hiện ra cô gái trợ lý này cũng không phải cùng mình thảo luận về trò chơi đang thịnh hành này. Chỉ là, địch bất động, ta bất động, luận về kiên nhẫn thì cô luôn luôn thắng.

Quả nhiên, Lạc Húc nhìn cô lần nữa rồi, "Àh" sau đó thấy cô tiếp tục vùi đầu vào chơi, một chút cũng không để ý đến bộ dạng của cô ta. Chỉ cảm thấy ngồi đây cũng không có gì thú vị, liền đứng lên kéo chiếc váy đang nhẹ bay, lễ phép mà nói: "Tôi đi xem hóa đơn đã đến chưa?"

"Vâng." Thích Giai khẽ nâng mi, nhìn màn hình điện thoại một chút cũng không ngừng di chuyển.

Lạc Húc thấy thế, cắn chặt hàm răng, cũng không nói khách khí nữa, rời đi thẳng. Thích Giai cuối cùng cũng đã được thở ra một hơi, thầm cảm ơn ông trời thì cô ta đột nhiên xoay người hỏi: "Cô Thích có biết đan áo len không?"  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top