Chương 4
Chung quanh nháy mắt liền an tĩnh lại, mọi người đều hướng Hàn Mặc Nhiễm nhìn qua.
Hàn Mặc Nhiễm thong thả ung dung xoa xoa miệng, ánh mắt chậm rì rì quét lên người Tằng Dung, ngữ khí có điểm lãnh: " Làm trưởng bối, trước mặt mọi người bóc trần tính tình tiểu bối còn chưa tính, còn muốn chọc vào nỗi đau người khác. Thật may vì tôi là chồng Hạm Hạm cũng không tính là người ngoài. Lời này nếu là người ngòi nghe được chỉ sợ là muốn chê cười Hạ gia gia môn bất hạnh, cưới phải một con dâu chanh chua như vậy."
Lời này những người Hạ gia nghe được liền ngơ ngẩn.
Ngay cả Hạ Hạm cũng là vết mặt khiếp sợ nhìn Hàn Mặc Nhiễm. Cô từ nhỏ liền không thích cái bá dâu này, đặc biệt là khi bà ta không có việc gì cũng khi dễ mẹ cô. Nhưng mà trực tiếp đánh rớt mặt mũi trưởng bối , nói thẳng trưởng bối chanh chua , chuyện này Hạ Hạm lại không dám làm.
Khuôn mặt Tằng Dung nháy mắt trướng đến đỏ bừng, bà ta hơi hé hé miệng định nói chuyện, rồi lại liếc lão gia tử một cái theo bản năng. Thấy sắc mặt lão gia tử không tốt lắm, đành ngậm chặt miệng không dám tiếp tục mở miệng tính toán .
Tằng Dung là một người thông minh, Hàn Mặc Nhiễm tuy rằng là vãn bối, nhưng ở bên ngoài hắn là một người đi một mình cũng có thể đảm đương quyền hành một phía. Ngay cả Hạ lão gia tử cũng phải nể mặt hắn vài phần.
Bà ta thật không dám nghĩ tới, là một vãn bối mà một chút giác ngộ khiêm tốn cũng không có, cũng dám đối với trưởng bối không khách khí như vậy.
Tằng Dung sắc mặt có chút khó coi, cố mỉm cười nói: " Mặc Nhiễm, con nhìn lại lời này của con đi, chỉ là người nhà tuỳ tiện nói chuyện phiếm một hai câu mà thôi."
Hàn Mặc Nhiễm nói: " Tôi bất quá cũng chỉ nhắc nhở vậy thôi, rốt cuộc nếu bá dâu mất mặt, thì ném đi mặt mũi không phải Hàn gia mà là mặt mũi Hạ gia."
Tằng Dung khoé miệng trìu rút thật mạnh.
Hàn Mặc Nhiễm lại nói: " Còn có...Hạ lão tiên sinh, Hạ Hạm hiện tại đã gật cho tôi, về sau chuyện giáo huấn cô ấy không nhọc Hạ lão tiên sinh quan tâm."
Hàn Mặc Nhiễm chậm rãi mà nói, nhưng từng hàng từng chữ lại lộ ra một loại cảm giác áp bách.
Lời này của Hàn Mặc Nhiễm rất không khách khí, khi nào có vãn bối dám tại áp lực với hắn ( Hạ lão gia tử) như vậy?Hạ lão tiên sinh sắc mặt trầm xuống.
Bất quá Hạ lão tiên sinh cũng là một người lấy đại cục làm trọng, hắn biết lúc này cùng Hàn Mặc Nhiễm xé rách mặt cũng không có chỗ tốt, chỉ là làm một trưởng bối Đức cao vọng trọng, hắn không cho phép bản thân dễ dàng hướng một tiểu bối chịu thua như vậy.
Không khí nhất thời giằng có, Hạ Bằng kịp thời làm người hoà giải, cười nói: " Được rồi, được rồi, người một nhà thật vất vật mới đoàn tụ, tới hảo hảo ăn cơm, bà cũng lại đây ngồi xuống."
Câu cuối cùng là hướng Tằng Dung nói, ngữ khí rõ ràng sắc bén hơn nhiều.
Tằng Dung cắn chặt răng cười gượng hai tiếng, ngoan ngoãn ngồi xuống.
" Con cùng Hạm Hạm ăn cũng không sai biệt lắm, đã no, con xin phép cùng cô ấy rời đi trước."
Hạ Hạm vốn dĩ đang cầm đũa, nghe được lời này của Hàn Mặc Nhiễm liền buông đũa xuống, cùng hắn đứng lên.
Thu Hà cũng nói: " Để mẹ tiễn hai đứa."
Hạ Bằng vội vàng đứng dậy giữ lại, bất quá Hàn Mặc Nhiễm khăng khăng phải đi, hắn ta cũng không dám nói cái gì.
Ba người cùng ta đến cổng, Hạ Hạm có chút lời muốn nói cùng Thu Hà, Hàn Mặc Nhiễm cũng phi thường biết điều, đi trước nên xe chờ cô .
Hai Hạm đợi hắn rời đi mới cầm tay mẹ hỏi: " Con không ở nhà, Tằng Dung có khi dễ mẹ hay không?"
Thu Hà cười nói: " Bà ta nào dám a? Mẹ có nữ nhi cùng con rể ưu tú như vậy, đại phòng bên kia cũng không dám cho mẹ sắc mặt không tốt, nào còn dám khi dễ mẹ chứ?"
Thu Hà nói lời này tuy rằng là an ủi, nhưng Hạ Hạm cũng biết rõ tính tình của Tằng Dung , thường ngày bà ta cùng mẹ cô tuy rằng có chút bất hoà, nhưng cũng sẽ không dám làm gì bà.
Hắn Hạm trong lúc nhất thời không biết nói cái gì, đơn giản đem Thu Hà ôm lấy. Thu Hà vỗ vỗ lưng cô nói: " Con cũng đừng lo lắng cho mẹ, mẹ ở nhà thật sự rất tốt, không có việc gì liền cùng bạn bè đi ca hát, xem phim, tiêu diêu tự tại. Chính là quá tự tại thường sẽ có đôi khi nhàn đến hoảng hốt, mẹ hiện tại chỉ mong ngóng con cùng Mặc Nhiễm có thể sinh một đứa con, cũng có thể để mẹ giúp các con trông đứa bé giết thời gian."
" Chuyện con cái vốn cũng không dám đảm bảo, cứ thuận theo tự nhiên đi."
Thu Hà lại nói: " Các con cũng đừng chỉ chỉ lo công tác. Còn có... mẹ biết con tính tình hiếu thắng, nhưng có độ khi cũng đừng quá hiếu thắng, đặc biệt là ở trước mặt chồng mình, có hiểu không?"
" Con hiểu."
Còi xe vang lên, Hạ Hạm biết Hàn Mặc Nhiễm đang thúc giục cô, liền lại nói: " Mẹ nhớ chiếu cố tốt chính mình."
" Được, được , được, con đừng lo lắng cho mẹ, mẹ vẫn tốt lắm."
Hạ Hạm lên xe thấy Hàn Mặc Nhiễm tựa lưng vào lưng ghế, đôi mắt nhắn nghiền , không biết là có phải ngủ rồi hay không. Trong xe mờ mịt chút hương bị của cồn, Hạ Hạm nhớ vừa nãy Hàn Mặc Nhiễm có uống một chén nhỏ rượu trắng.
Xe khởi động, Hạ Hạm hướng hắn nói: " Chuyện vừa rồi, cảm ơn anh."
Chuyện hôm nay thật sự là ngoài dự đoán của Hạ Hạm, cô không nghĩ tới Hàn Mặc Nhiễn sẽ bảo vệ cô như vậy, thậm chí trực tiếp làm Tằng Dung và Hạ lão tiên sinh nghẹn họng .
Tuy rằng cô cảm thấy Hàn Mặc Nhiễm người này hổ một chút, nhưng nội tâm lại thật thống khoái.
Hàn Mặc Nhiễm cũng không thường tới Hạ gia, hai người kết hôn vì lợi ích, hơn nữa ngay từ đầu Hạ gia cũng không coi trọng hắn, cảm thấy hắn là người làm việc không đàng hoàng, Hàn Mặc Nhiễm cũng lười tới xem sắc mặt bọn họ. Bất quá sau khi sự nghiệp của Hàn Mặc Nhiễm thành công, Hạ gia lại cố ý muốn giao hảo với hắn. Hàn Mặc Nhiễm cũng không phải loại người thích so đo, có đôi khi tránh không được Hạ Hạm khẩn cầu liền theo tới.
Trước kia tới vài lần, đại phòng cùng Hạ lão gia tử vẫn luôn khách khách khí khí, chỉ là hôm nay Hạ lão gia tử không có đạt được mục đích hợp tác với Hàn Mặc Nhiễm nên mới như vậy. Tằng Dung lại cố ý nói xấu cô để ra oai phủ đầu, lại không nghĩ tới Hàn Mặc Nhiễm chính là không thèm để ý tới.
Ngươi dám không cho ta mặt mũi, nên ta cũng không còn sót lại gia lòng hiếu khách nào . Bên đại phòng cùng lão gia tử ra oai phủ đầu không thành, bắt gà không được còn mất nắm thóc, tự bê đá đập chân mình, tự làm chính mình khó coi.
Hắn quả nhiên không có ngủ, mở to mắt cười như không cười nhìn cô: " Muốn cảm tạ tôi như thế nào? Cô cũng biết tôi chưa bao giờ làm việc mà không có lợi ích."
"....."
Hạ Hạm thật đúng là chưa nghĩ tới nên cảm ơn hắn như thế nào.
Hàn Mặc Nhiễm đợi nửa ngày không thấy cô trả lời, từ chóp mũi phát ra âm thanh hừ nhỏ , sau đó lại nhắm mắt lại.
" Về sau, loại tiệc như vậy đừng tới nữa."
Thanh âm hắn lười biếng, rất trầm thấp, nghe qua có một loại từ tính gợi cảm.
Nếu không phải vì mẹ, cô mới không thèm tới đâu.
Từ sau khi ba ba qua đời, mẹ cô vẫn luôn không tái giá, bà từng nói với cô, nếu bà tái giá, cô sẽ không có nhà mẹ đẻ. Thời điểm ăn Tết, gia đình có con gái thường là con gái cùng con rể cùng về nhà mẹ đẻ , thế nên nếu như cô không có nhà mẹ đẻ thì thật sự rất đáng thương, bà không muốn nữ nhi trở thành đứa bé đáng thương, không có nhà để về.
Hạ Hạm đối với những điều này thật ra không thèm để ý.
Chỉ là mẹ cô tính cách cố chấp, Hạ Hạm khuyên như thế nào bà đều không nghe. Bà nói bà phải vì cô cùng ba cô bảo vệ cái gia đình này, chỉ cần bà còn ở, thì gia đình họ vẫn còn ở.
Người đi thì trà lạnh, loại chuyện này sau khi ba mất , Hạ Hạm có thể cảm nhận được đặc biệt sâu sắc điều này. Hạ lão gia tử cùng đại phòng làm rất nhiều việc khiến cô cảm thấy thất vọng buồn lòng, nhiều lúc cô thật muốn thoát khỏi Hạ gia. Cho dù có muốn, nhưng Hạ gia cũng có một phần của ba cô, dựa vào cái gì mà phải nhường hết cho đại phòng, cho nên cô vì ba ba mà tranh thủ một phần.
Vì mẫu thân , vì lợi ích, cho nên cô không thể không lá trái lá phải với người Hạ gia.
Sau khi trở về, Hạ Hạm đi vào phòng bếp, sau khi từ trong bếp đi ra, cô thấy Hàn Mặc Nhiễm đang ở phòng khách gọi video với người khác.
Hàn Mặc Nhiễm dựa trên sô pha, chắc do tác dụng của cồn, nhìn hắn có vết rất mỏi mệt.
Hai Hạm đem trà giải rượu để lên bàn trà trước mặt hắn, Hàn Mặc Nhiễm dùng ánh mắt dò hỏi, Hạ Hạm nói: " Trà giải rượu cho anh, xem như là tạ lễ."
Hàn Mặc Nhiễm không nói chuyện, nhưng cũng rất nể mặt bưng bát lên uống một ngụm, vừa uống một ngụm liền nhíu nhíu mày, sau đó dùng loại ánh mắt không mấy thân thiện nhìn cô, tựa hồ muốn nói, cô mẹ nó cho tôi uống cái thứ gì không biết?
Hạ Hạm vội nói: " Thuốc đắng dã tật, hiệu quả rất tốt."
Hàn Mặc Nhiễm Trần mặt trong chốc lát, sau đó đem toàn bộ nước trong bát uống hết. Cau mày, mặt căng chặt một lúc sau mới hoà hoãn một chút.
Người trong video tất nhiên cũng nhìn thấy Hạ Hạm, khi Hàn Mặc Nhiễn quay trở lại nói chuyện với anh ta, liền hỏi Hàn Mặc Nhiễm một câu: " who is this?"
Hàn Mặc Nhiễm thuận miệng đáp một câu: " My wife."
Hạ Hạm yên lặng mang chén không vào bếp không quấy rầy hắn, khi cô từ trong bếp đi ra chuẩn bị lên lầu, Hàn Mặc Nhiễm vẫn đang nói chuyện video, không có quay đầu lại, nói một câu: " Tôi lập tức phải đi, nhật bản bên kia có cái hợp đồng muốn thương lượng."
Lời này là hướng cô nói.
Hạ Hạm dừng bước chân, trầm mặc một lúc lâu mới nói một câu: " Vậy anh trên đường cẩn thận."
Hắn cũng không nói gì nữa, ngay cả đầu cũng không nhúc nhích một cái.
Hạ Hạm lên lầu trở lại phòng, không lâu sau liền nghe thấy tiếng ô tô dưới lầu truyền tới. Cô đi tới bên cửa sổ, vừa lúc nhìn thấy xe hắn rời khỏi cổng, rất mau chiếc xe cũng nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Bên ngoài bóng đêm đây đặc, không có sao trời. Hạ Hạm đột nhiên nghĩ tới thời điểm cô cùng Hàn Mặc Nhiễm lần đầu tiên gặp mặt, đó là một buổi sáng mùa hè tươi đẹp.
Khi đó cao nhị( lớp 11) vừa mới phân lại lớp, cô ôm một chồng vở thật dày đi tìm văn phòng giáo viên, thời điểm ngẩng đầu nhìn bảng hiệu treo trước cửa phòng, chồng vở trên tay bị đè ép Trần xuống một chút, cô bị đè nặng theo bản năng lùi về phía sau một bước, dẫm lên chân của người phía sau cô.
Cô ngay lập tức quay đầu xin lỗi nói: " Thực xin lỗi!"
Đằng sau là một nam sinh vóc dáng cao, tóc cắt ngắn mang theo sự thanh tân thoải mái, đeo cặp sách ở một bên vai, hai tay cắm trong túi quần.
Thiếu niên Hàn Mặc Nhiễm trên mặt vẫn còn sự ngây ngô non nớt, chính là vẫn như cực, mi thanh mục tú. Mặt mày thanh Thuý, đôi mắt đen , ánh mặt trời rơi vào trong mắt hắn, màu đen con ngươi rực rỡ lấp lánh. Hạ Hạm ánh mắt đầu tiên nhìn thấy hắn liền cảm thấy nam sinh này lớn lên thật đẹp.
Ấn đường hắn hơi nhíu lại, hơi liễm ánh mắt nâng lên nhìn cô một cái, Hạ Hạm trong lòng lập tức hoảng sợ một chút , hắn bất quá chỉ nhàn nhạt quét mắt nhìn cô một cái mà thôi, mà khiến phía sau lưng cô theo bản năng căng chặt lên.
Ánh mắt của hắn cũng không dừng lại trên người cô quá lâu, ánh mắt đạm mạch của hắn mang theo kiêu ngạo, tựa như hết thảy mọi thứ đều không có tư cách được hắn đặt vào mắt. Hắn một câu cũng chưa nói, trực tiếp từ bên người cô rời đi.
Hạ Hạm nhưng bóng dáng hắn, thần nghĩ người này thật là lạnh lùng.
Dương Diễm đứng bên cạnh cô nói: " Đây là Hàn Mặc Nhiễm."
Dương Diễm cùng cô giống nhau, đều là từ ban sáu chuyển tới, hai người từ năm nhất đã ngồi cùng bàn, quan hệ cũng không tệ lắm.
Nguyên lai hắn chính là Hàn Mặc Nhiễm.
Cao trung, Hạ Hạm cũng không có chọn học trường quý tộc, hoàn toàn là dựa vào thành tích văn hoá. Trường của cô đang học hiện tại là trường trọng điểm tại Yến thành, nghe nói trường này có tiền cũng không vào được, nơi này là nơi tập chung toàn bộ thiếu niên tinh anh của Yến thành.
Hạ Hạm từ nhỏ không có chút tê bào nghệ thuật nào, Thu Hà vốn dĩ muốn đem cô bồi dưỡng thành đa tài đa nghệ, nhưng bất luận là âm nhạc , mỹ thuật, hay vũ đạo, Hạ Hạm đều học rất kém, hơn nữa cũng không có hứng thú gì, thấy vậy, Thu Hà cuối cùng cũng không tiếp tục miễn cưỡng cô. Cũng may văn hoá của cô không tồi, liền gắng sức bồi dưỡng cô ở phương diện văn hoá.
Hạ Hạm thành tích vẫn luôn rất tốt, trước nay đều đứng đầu, thẳng đến khi chuyển đến đây.
Từ lần đầu tiên khảo sát hồi năm nhất, Hàn Mặc Nhiễm luôn là người đứng trước cô, cô không thể vượt qua hắn.
Ngay từ đầu với cũng rất tò mò cái người đem cô đè ở vị trí thứ hai này đến tột cùng là ai, nhưng mà cũng không cố ý đi thăm hỏi, có vẻ như cô cố ý đem hắn thành đối thủ của mình, đặt mục tiêu muốn vượt qua hắn.
Không nghĩ tới, năm hai bọn họ lại học cùng nhau.
Tuy rằng Hạ Hạm cũng không muốn để ý nhất cử nhất động của cái người vẫn luôn áp cô một bậc, nhưng mà học cùng một lớp, thỉnh thoảng cũng thoáng nhìn qua chỗ hắn ngồi một chút.
Ngay từ đầu Hạ Hạm cảm thấy Hàn Mặc Nhiễm chính là một con mọt sách, bởi vì mỗi lần cô nhìn hắn , hắn ta đều nghiêm chỉnh ngồi xem sách giáo khoa, khi đó cô còn suy nghĩ, người ta thích học như vậy, mình bại bởi hắn cũng không oan.
Thẳng đến sau khi cô phát hiện sách giáo khoa hắn đọc độ dày không thích hợp, cô mới biết, hắn ta vì không muốn bị giáo viên phát hiện nên mới để sách giáo khoa bao lấy quyển tiểu thuyết ở bên trong.
Một quyển tiểu thuyết không có chút dinh dưỡng, mang ngập hơi thở trung nhị*, một quyển tiểu thuyết Internet << Ta là mãnh nam đến từ địa ngục>>
* cái này mình nghĩ chắc kiểu nội dung ngây thơ 😇 .
Hạ Hạm: "....."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top